Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1
Chương 1: Ba Bức Thư Tình
“Thẩm Hàn Tế anh xong chưa hả! Tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với anh chứ!”
Trong một con hẻm ngô đồng nhỏ ở An Thành, cô gái tức giận hét lên từ đầu ngỏ đến cuối ngỏ vẫn có thể nghe thấy.
Trường Tứ Trung vừa mới tan học, Mạnh Tri mang trên mình bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình màu xanh trắng, hai tay cầm chặc dây đeo cặp trên vai, ngẩng cao đầu, ánh mắt hung giữ nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên cao hơn cô một cái đầu đang đứng trước mặt.
Hai người cứ thế nhìn nhau, Thẩm Hàn Tế cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi má của Mạnh Tri vì tức giận mà hồng hồng phồng lên, đôi mày kiếm nhíu lại có chút phức tạp.
“Anh làm chuyện này còn phải nói đến lý lẽ sao?” Anh giơ tay lên muốn gõ lên đầu Mạnh Tri một cái.
“Không cần anh lo!” Mạnh Tri gạt đi cánh tay đang vươn đến của anh.
“Tôi không quản em, vậy chẳng lẽ để tôi đem đồ đưa cho mẹ em bảo bà ấy quản?”
Mạnh Tri nhất thời ngẩn ra, “Anh khốn nạn!” Liền đẩy ra lồng ngực của anh con trai có chút mảnh khảnh.
Thẩm Hàn Tế bị cô đẩy lùi ra sau một bước, thong thả móc ra từ túi quần đồng phục một bức thư màu hồng.
“Cái này em còn cần nữa không? Có cần tôi giúp đưa cho mẹ em không?”
“Anh...” Mạnh Tri trợn tròn mắt, “Trả lại cho tôi.”
Cô giơ tay muốn đoạt lại bức thư từ trong tay của Thẩm Hàn Tế, mà Thẩm Hàn Tế cũng đã biết trước rằng cô sẽ đến cướp đi lá thư cho nên liền nhanh chóng giơ tay lên cao quá đỉnh đầu.
“Anh trả lại đây cho tôi, trả đây, trả đây.” Mạnh Tri nhón nhón chân, dùng sức với lấy lá thư kia.
Cứ như một con vật nhỏ trong thế giới động vật đang gào khóc đòi ăn.
Thẩm Hàn Tế giơ tay cao hơn nữa, nhướng mày, “Gọi một tiếng anh rồi tôi trả cho, thế nào?”
“Đừng có mơ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tri đỏ lên, có chút sốt ruột liền bám vào vạt áo của thiếu niên muốn trèo lên.
Cao như thế thì ngon lắm à?
Mạnh Tri vừa nhón chân vừa nhảy. Nhưng mà cho dù cố nhảy lên như thế nào đi chẳng nữa thì cũng không thể với tới được lá thư mà Thẩm Hàn Tế đang giơ cao kia.
Được rồi, đúng là rất giỏi.
“Gọi anh đi.”
“Trả lại đây.”
Mạnh Tri một tay bám vào vạt áo trước ngực của Thẩm Hàn Tế, vừa kéo thân thể anh xuống vừa nhảy lên. Trong chốc lát toàn cân nặng của người con gái đều dồn lên trên người của Thẩm Hàn Tế. Anh không đứng vững liền ngã về phía trước hai bước.
“Ưm...”
Thiếu niên bổ nhào về phía trước, Mạnh Tri bất đắc dĩ phải lùi về sau.
Lúc Mạnh Tri phản ứng trở lại thì phía sau là một bức tường lát đầy gạch xanh, mà phía trước lại là lồng ngực của Thẩm Hàn Tế. Mặt của cô dán vào trước ngực anh vừa vặn đụng vào khóa kéo áo đồng phục.
Lúc này cô có thể nghe rõ được nhịp tim mình đang đập thình thịch.
“Em bây giờ sao lại mạnh như vậy.”
Lúc anh nói chuyện, lồng ngực dao động làm đôi gò má của Mạnh Tri có chút tê dại.
Hai tay Thẩm Hàn Tế áp lên trên tường, đem cô gái nhỏ vây lại giữa ngực anh với vách tường.
Một phương thức rất thịnh hành trong các bộ phim thần tượng gần đây, áp tường tiêu chuẩn trong sách giáo khoa.
Mặt của Mạnh Tri liền đỏ rồi.
“Anh tránh ra.” Cô không tự nhiên đẩy thân thể của Thẩm Hàn Tế ra.
Thẩm Hàn Tế bất động. Anh cúi đầu xuống, những gì lọt vào tầm mắt của anh là vành tai đỏ hồng của cô, cổ áo đồng phục rộng thùng thình lộ ra một chút cần cổ trắng ngần.
Mạnh Tri nhìn qua kẽ hở đột nhiên thấy có người líu ra líu rít từ đầu ngõ đang đến, cũng mang trên mình bộ đồng phục của Tứ Trung, hình như là đang nhìn vào trong ngõ.
Mạnh Tri bị dọa một trận, liền dùng sức cấu một cái vào da thịt trên eo của thiếu niên mảnh khảnh, “Tôi bảo anh tránh ra.”
“Ss!...” Thẩm Hàn Tế bị cấu đau đến nhe răng trợn mắt, liền bỏ tay xuống, hơi nghiêng người giấu Mạnh Tri ở phía trước.
“Sau này còn cấu eo tôi có tin là tôi đánh em không hả?” Thẩm Hàn Tế vừa xoa xoa eo vừa nói.
Xác nhận là anh che cô lại thế này sẽ không bị người qua đường nhìn thấy, Mạnh Tri mới thấy an tâm. Cô ngẩng đầu trừng Thẩm Hàn Tế một cái, “Cứ cấu đấy, sao nào?”
Ồ?
Thẩm Hàn Tế nhìn cô, nụ cười có chút cợt nhả.
Người bạn nhỏ, cũng thật hung hăng nha.
Anh cúi người xuống, ghé vào một bên tai của Mạnh Tri nói, “Eo tôi mà không tốt thì sau này em sẽ khóc đấy.”
“Tại sao?” Mạnh Tri nghe có chút không hiểu cho lắm.
“Chẳng sao cả.” Thẩm Hàn Tế đột nhiên cảm thấy mình nói hơi quá, liền nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
Anh hít sâu một hơi, cảm thấy hơi xấu hổ vì những sắc thái tư tưởng đầy đầu lúc nãy của mình.
“Đồ thần kinh.” Mạnh Tri hít hít mũi, khinh thường nhìn Thẩm Hàn Tế, đưa tay ra trước mặt anh, “Trả đồ lại cho tôi.”
“Không trả.” Thẩm Hàn Tế siết chặt lá thư trong túi quần.
“Anh có chịu thôi không hả? Đã bao nhiêu lần rồi?” Mạnh Tri xù lông, nhăn mày há miệng như sắp khóc đến nơi.
Tay Thẩm Hàn Tế giấu trong túi quần, cảm nhận được từng góc nhọn của lá thư đâm vào ngón tay mình. Đầu lưỡi của anh chọc chọc vào má trái, “Tôi phải hỏi em đó, đây đã là bức thư tình thứ mấy trong học kỳ này rồi? Mạnh Tri em cũng được lắm nha, lần nào người nhận thư cũng không phải là cùng một người, muốn yêu sớm à? Còn không chịu buông bỏ cái thứ tình cảm vớ vẩn này hả?”
“Anh thế mà lại dám nhìn trộm thư tình của tôi?” Mạnh Tri vừa nghĩ đến việc nội dung bức thư bị Thẩm Hàn Tế xem qua liền cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, “Nhìn trộm thư của người khác, anh có thấy buồn nôn không?”
“Để xem như thế nào đã.” Thẩm Hàn Tế người này lúc không nói đạo lý thì không ai có thể địch lại. Anh vỗ vỗ túi quần trước mặt Mạnh Tri, “Hết hứng rồi, đợi hôm nào em trêu đến tôi tôi liền đem nó cho mẹ em xem.”
“Xem đi xem đi xem đi, để cho mẹ tôi đánh chết tôi luôn đi.”
Dù sao thì thư tình cũng không lấy lại được, Mạnh Tri lười chịu sự uy hiếp của anh ta liền đẩy Thẩm Hàn Tế đang đứng chắn trước mặt mình ra, thở hồng hộc đi về phía trước.
Cô rốt cuộc là gặp xui xẻo cỡ nào cơ chứ. Lần nào viết thư tình cũng bị Thẩm Hàn Tế bắt được.
Thẩm Hàn Tế đi theo phía sau Mạnh Tri. Chiếc cặp sách to đùng trên vai cô vì đi quá nhanh mà lắc lên lắc xuống, nhìn có vẻ rất nặng.
Anh vươn cánh tay ra, nắm lấy tay quai đeo chiếc cặp, “Cỡi cặp ra, tôi mang giúp em.”
“Cầm đi.” Mạnh Tri thành thục rút cánh tay đang mang quai đeo ra.
Thẩm Hàn Tế đem cặp sách của mình và Mạnh Tri mang hai bên, không nhanh không chậm đi theo sau cô gái đang trong tình trạng sắp bùng nổ.
Hai người bọn họ cùng ở chung một tòa nhà, là hàng xóm của nhau.
Mạnh Tri buồn bực đá hòn đá bên chân một cái.
Cô sao lại gặp phải một tên hàng xóm như vậy chứ?
Bên ngoài và nội tâm hoàn toàn không giống nhau. Toàn thân tỏa ra hơi thở phúc hắc của đại ma vương Lucifer.
Thẩm Hàn Tế năm 7 tuổi đã cùng với ông bà chuyển đến ở đối diện nhà cô. Những gia đình ở khu vực này ở Thành An cơ bản đều là một ngôi nhà nhỏ hai tầng. Ở giữa nhà của cô và Thẩm Hàn Tế là một con hẻm.
Năm đó Mạnh Tri 6 tuổi, đang học lớp một. Thẩm Hàn Tế chuyển trường đến học lớp hai cùng trường với cô.
Ba và mẹ của Mạnh Tri rất thích vị hàng xóm nhỏ vừa chuyển đến này. Nhỏ thế này mà đã rất đẹp trai không nói, miệng lại còn rất ngọt, vừa nhìn thấy bọn họ liền một miệng gọi chú gọi dì. Mà điều quan trọng nhất là thành tích đặc biệt tốt. Sau khi chuyển trường đến, bị mất đến gần một tháng bài học mà thi vẫn có thể đứng đầu.
Mạnh baba và Mạnh mama đem Mạnh Tri mũm mỉm năm đó còn buộc hai chỏm tóc đến trước mặt Thẩm Hàn Tế, “Tiểu Thẩm à, con mỗi ngày sau khi tan học có thể giúp chú và dì đón em gái cùng về được không? Nhà chúng ta gần nhau như vậy, hai con có thể cùng đi về với nhau được đó.”
Mạnh Tri lúc đó vừa mới vào tiểu học, trời sinh khó tự tìm đường đi thành tính. Mỗi ngày tan học đều sẽ quên đường về nhà, chỉ có thể buồn bã ngồi trong phòng học đợi ba đến đón.
Thẩm Hàn Tế 7 tuổi nhìn bộ dáng chớp chớp mắt ngây thơ của Mạnh Tri, không tự chủ nhéo nhéo một cái lên khuôn mặt mũm mĩm của cô. Vừa nhéo liền phát hiện mềm mềm nộn nộn thật không tệ, thế là đáp ứng liền một câu, “Được ạ.”
Lúc học tiểu học thì còn tốt. Thẩm Hàn Tề mỗi ngày đều đến phòng học của Mạnh Tri đón cô. Hai người tay nhỏ nắm tay nhỏ cùng nhau về nhà. Lúc Mạnh Tri bị sởi trông rất yếu ớt. Ở cùng nhau một thời gian thì phát hiện Thẩm ca ca ở cách vách tính tình cũng rất tốt. Dọc đường đi không nghe lời chạy chổ này chổ nọ xem không nói, sau này dứt khoát đưa cặp sách cho Thẩm Hàn Tế mang luôn. Cứ luôn mồm nói là cặp sách của bản thân nặng lắm, mang vào sẽ không cao được.
Thẩm Hàn Tế chẳng có gì gọi là không vui cả. Một tay mang cặp sách của Mạnh Tri, một tay móc từ trong cặp của mình một cái hộp . Trang trí bên trong đều là trái cây do bà Thẩm rửa cho cháu mình mang đến trường ăn. Thẩm Hàn Tế cơ bản là không hề đụng đến, toàn bộ đều đút cho Mạnh Tri.
Mạnh Tri cảm thấy mình lúc nhỏ mập như vậy Thẩm Hàn Tế cũng phải chịu trách nhiệm hơn phân nữa.
Thế là Thẩm Hàn Tế cứ mang cặp sách giúp Mạnh Tri cho đến khi cô tốt nghiệp tiểu học.
Đến trung học, có thể là vì em gái mũm mỉm đã ốm đi nhiều rồi cho nên trở nên càng xinh đẹp, hoặc có thể là do các bạn đều đồn nhau là Thẩm Hàn Tế năm hai rất tốt với Mạnh Tri năm nhất, chắc bọn họ đang yêu nhau cho nên Mạnh Tri bắt đầu có chút đau đầu. Cô và Thẩm Hàn Tế rõ ràng chẳng có gì cả, vậy mà đã có vài nữ sinh năm trên chạy đến cảnh cáo cô, bảo cô đừng có mà gần gũi lớp trưởng quá.
Thẩm Hàn Tế là lớp trưởng, đẹp trai lại học giỏi, trong hộc bàn luôn đầy ắp những bức thư tình.
Mạnh Tri có một lần đang đi học liền vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, xa xa nhìn thấy dưới cây ngô đồng của trường có hai bóng người đang ôm nhau. Người con gái thì cô không biết, còn người con trai chính là Thẩm Hàn Tế.
Chẳng biết tại sao, chính là vào lúc đó, Mạnh Tri có một cảm giác đồ của mình bị người ta cướp đi mất. Trong lòng bực bội, cứ như là dạ dày không thoải mái.
Mạnh Tri không nói cho ai về chuyện này cả. Chỉ là âm thầm quyết định từ bây giờ sẽ tránh xa Thẩm Hàn Tế.
Tan học không cùng anh ta về nhà nữa, đụng mặt nhau trong trường cũng không chào hỏi, có nữ sinh muốn nhờ đưa thư tình cho Thẩm Hàn Tế thì bảo mình với anh ta không thân lắm.
Có lúc tan học sẽ bắt gặp Thẩm Hàn Tế đang cùng bạn bè của mình choàng vai bá cổ đi cùng nhau, Mạnh Tri sẽ chạy ra thật xa, nghe thấy những cuộc nói chuyện của nam sinh năm trên.
“A Thẩm này, người bạn đó là ai vậy, sao thấy cậu là chạy luôn rồi?”
“Em gái hàng xóm.” Mạnh Tri nghe Thẩm Hàn Tế nói.
Em gái anh, ai là em gái anh chứ?
Mạnh Tri móc móc dây đeo cặp, bực bội nghĩ.
Năm đó còn nhỏ ngây thơ không biết gì, cô em gái mũm mĩm nhỏ chỉ vì một que kẹo mà bám theo Thẩm Hàn Tế luôn miệng gọi “ca ca” đã bây giờ đã thay đổi rồi.
Ba năm sơ trung chớp mắt đã qua. Mạnh Tri vẫn học chung trường với Thẩm Hàn Tế, trung học trọng điểm Tứ Trung của Thành An. Cô học năm nhất còn Thẩm Hàn Tế học năm hai.
Nguyên nhân Thẩm Hàn Tế vào Tứ Trung là do thành tích tốt, điểm thi đứng đầu toàn thành phố. Thầy quản lý Tứ Trung ở Thành An ôm giỏ chạy đến nhà Thẩm Hàn Tế vừa mong vừa năn nỉ Thẩm Hàn Tế đến Tứ Trung học, đề phòng anh bị những trường trung học trọng điểm khác cướp mất. Mà nguyên nhân Mạnh Tri học ở Tứ Trung rất đơn giản thô bạo. Thành tích của cô tuy là còn kém điểm chuẩn một chút nhưng cô lại có ba mẹ làm giáo viên ở Tứ Trung.
Mạnh Tri học năm nhất ở lớp bình thường, còn Thẩm Hàn Tế lại học năm hai ở lớp trọng điểm. Ngoài hai lần ngẫu nhiên gặp nhau trên đường về nhà thì trong trường thậm chí còn không có người biết cô và học thần quen biết.
Lúc học sơ trung trong lớp có không ít người yêu đương, nhưng Mạnh Tri cảm thấy bản thân đến cao trung mới bắt đầu có cảm giác. Gần đây đang thịnh hành những bộ phim thần tượng của Đài Loan, tình tiết nữ chính dè dặt cầm một bức thư tình mà mình đắn đo rất lâu mới dám viết đến tỏ tình với nam chính đã trở thành đề tài nói chuyện say sưa của các cô nàng.
Người nhận bức thư tình đầu tiên của Mạnh Tri là MC của chương trình văn nghệ tối trong trường. Đó là một chàng trai có chút béo, da trắng, dáng cao, lúc cười đôi coi mắt liền biến thành một đường thẳng rất đáng yêu.
Hôm đó Mạnh Tri cầm thư tình đứng ở con đường mà nam sinh kia sẽ phải đi lúc tan học. Nhưng mà giữa đường không biết tại sao Thẩm Hàn Tế đột nhiên xông ra, nói là trên đường đến quán net vừa hay cũng đi qua đây rồi đoạt lấy thư tình mà Mạnh Tri đã mất cả đêm để viết, bảo cô còn nhỏ đừng có mà mơ tưởng đến chuyện của người lớn.
Kế hoạch thư tình đầu tiên, thất bại.
Người nhận thư tình thứ hai của Mạnh Tri là đội trưởng đội bóng rổ lớp bên cạnh. Mạnh Tri ôm thư tình chạy đến sân bóng rổ, nhưng ngày hôm đó không biết tại sao đội trưởng đội bóng rổ lại không đến chơi. Cô thế mà lại đụng trúng Thẩm Hàn Tế mồ hôi nhễ nhại đang mang đồng phục đội bóng đứng ở trong sân bóng. Một trái bóng bay đến, Mạnh Tri hét lên rồi chạy trốn, bức thư trong tay bị vứt xuống sàn, sau khi bình tĩnh lại thì đã bị Thẩm Hàn Tế cầm trên tay, biểu tình rất phức tạp.
Kế hoạch thư tình thứ hai, ngâm nước.
Lần thứ ba, cũng chính là lần này, người nhận thư là nam học bá năm hai ở lớp trọng điểm, cùng lớp với Thầm Hàn Tế. Thành tích chỉ kém học thần Thẩm Hàn Tế một chút. Mạnh Tri lần này ngoan ngoãn học hành, nhờ người đem thư tình nhét vào hộc bàn của nam học bá. Không biết sao thư tình không ngoan ngoãn nằm trong hộc bàn của nam học bá mà lại bay đến nằm trong hộc bàn của Thẩm Hàn Tế.
Đã lần thứ ba rồi, Mạnh Tri có ngốc như thế nào đi nữa cũng biết chuyện này tuyệt đối có vấn đề. Thế là hôm nay sau khi tan học chủ động đến chặn Thầm Hàn Tế lại, muốn nói rõ với anh ta.
Ai biết lúc gặp anh ta liền không có tiền đồ. Những chất vấn đầy khí thế hung hăng trong tưởng tượng khi nhìn thấy bộ dáng của anh một chút cũng không dám lộ ra. Cuối cùng còn bị Thẩm Hàn Tế chặn ở trong ngõ hẻm uy hiếp đòi nói cho bố mẹ cô biết.
Mạnh Tri đang bước đột nhiên dừng lại, tức giận hừ hừ, cảm thấy hối hận vì bản thân lúc nãy không phát huy ra được khí thế mạnh mẽ.
Cô bỗng nhiên xoay người, vốn là muốn mở miệng đấu với Thẩm Hàn Tế lần nữa. Nào ngờ đâu lời còn chưa kịp nói cả người đã đụng phải một bức tường thịt.
Bịch!
Xương mũi tinh xảo của Mạnh Tri bị lồng ngực cứng rắn của ai đó đè ép.
Thẩm Hàn Tế bước sau Mạnh Tri rất gần, cũng không ngờ rằng Mạnh Tri sẽ đột ngột xoay người như vậy. Chỉ cảm thấy ngực nóng lên, cả người cô gái đang vùi vào trong lòng của anh.
Sức lực rất lớn, xương ngực của anh bị đụng có chút đau.
Thẩm Hàn Tế quên lùi về sau một bước, bắt lấy vai của Mạnh Tri cúi người xuống, “Em không sao chứ?”
Mạnh Tri bưng đầu mũi đang bị thương của mình, vành mắt đỏ lên như sắp khóc đến nơi, nói cũng không nên lời, chỉ cảm thấy xoang mũi nóng lên, lòng tay đang ôm chiếc mũi đáng thương dính chút vị ngọt tanh của rỉ sắt.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, có đau không?”
Nói nhảm, biểu tình của tôi thế này giống không đau lắm sao?!
Mạnh Tri muốn mắng lắm nhưng đau đến nỗi miệng cũng không muốn nói. Xương mũi một trận đau đớn, nhìn thấy người trước mặt đến cả bộ dáng quan tâm lo lắng cũng làm điên đảo ngàn vạn thiếu nữ, lại nghĩ đến bản thân mình lúc nhỏ mình bị anh ta vỗ béo thành một trái bóng không tính, lớn rồi khó khăn lắm mới ốm xinh hơn một chút, không ngờ lại bị anh ta đụng cái làm lệch cả mũi. Sau này phải ôm cái mũi lệch này mà sống qua ngày rồi.
Mạnh Tri dường như nhìn thấy một ngày nào đó trong tương lại, cái tên đầu sỏ Thẩm Hàn Tế này vì có bề ngoài dễ nhìn mà trở thành đối tượng truy đuổi của các cô gái. Còn cô, người bị hại đến lệch cả mũi lại chỉ có thể trong gió lạnh một mình ngồi xổm ở góc phòng, vùi đầu không dám gặp người khác.
“Đi, tôi mang em đến bệnh viện xem thế nào.” Thẩm Hàn Tế bộ dáng khẩn trương, kéo tay của Mạnh Tri.
Anh kéo tay Mạnh Tri liền bắt đầu bước đi. Mạnh Tri đột nhiên bị anh nắm lấy, trong lòng hoảng hốt, gạt tay muốn thoát ra.
“Anh sao không...”
Phịch!
Mạnh Tri đang muốn vùng tay thoát ta liền đụng vào Thẩm Hàn Tế đang quay người lại.
Lần này Mạnh Tri đến sức đẩy anh ra cũng không còn nữa.
Thẩm Hàn Tế cảm thấy ngực có chút chấn động, cô gái đang nói chuyện.
“Tôi, tôi, ...”
“Em sao vậy?”
“Tôi, tôi đi mách mẹ đây huhuhu...” Mạnh Tri ngẩng đầu bắt đầu gào khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
“Thẩm Hàn Tế anh xong chưa hả! Tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với anh chứ!”
Trong một con hẻm ngô đồng nhỏ ở An Thành, cô gái tức giận hét lên từ đầu ngỏ đến cuối ngỏ vẫn có thể nghe thấy.
Trường Tứ Trung vừa mới tan học, Mạnh Tri mang trên mình bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình màu xanh trắng, hai tay cầm chặc dây đeo cặp trên vai, ngẩng cao đầu, ánh mắt hung giữ nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên cao hơn cô một cái đầu đang đứng trước mặt.
Hai người cứ thế nhìn nhau, Thẩm Hàn Tế cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi má của Mạnh Tri vì tức giận mà hồng hồng phồng lên, đôi mày kiếm nhíu lại có chút phức tạp.
“Anh làm chuyện này còn phải nói đến lý lẽ sao?” Anh giơ tay lên muốn gõ lên đầu Mạnh Tri một cái.
“Không cần anh lo!” Mạnh Tri gạt đi cánh tay đang vươn đến của anh.
“Tôi không quản em, vậy chẳng lẽ để tôi đem đồ đưa cho mẹ em bảo bà ấy quản?”
Mạnh Tri nhất thời ngẩn ra, “Anh khốn nạn!” Liền đẩy ra lồng ngực của anh con trai có chút mảnh khảnh.
Thẩm Hàn Tế bị cô đẩy lùi ra sau một bước, thong thả móc ra từ túi quần đồng phục một bức thư màu hồng.
“Cái này em còn cần nữa không? Có cần tôi giúp đưa cho mẹ em không?”
“Anh...” Mạnh Tri trợn tròn mắt, “Trả lại cho tôi.”
Cô giơ tay muốn đoạt lại bức thư từ trong tay của Thẩm Hàn Tế, mà Thẩm Hàn Tế cũng đã biết trước rằng cô sẽ đến cướp đi lá thư cho nên liền nhanh chóng giơ tay lên cao quá đỉnh đầu.
“Anh trả lại đây cho tôi, trả đây, trả đây.” Mạnh Tri nhón nhón chân, dùng sức với lấy lá thư kia.
Cứ như một con vật nhỏ trong thế giới động vật đang gào khóc đòi ăn.
Thẩm Hàn Tế giơ tay cao hơn nữa, nhướng mày, “Gọi một tiếng anh rồi tôi trả cho, thế nào?”
“Đừng có mơ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tri đỏ lên, có chút sốt ruột liền bám vào vạt áo của thiếu niên muốn trèo lên.
Cao như thế thì ngon lắm à?
Mạnh Tri vừa nhón chân vừa nhảy. Nhưng mà cho dù cố nhảy lên như thế nào đi chẳng nữa thì cũng không thể với tới được lá thư mà Thẩm Hàn Tế đang giơ cao kia.
Được rồi, đúng là rất giỏi.
“Gọi anh đi.”
“Trả lại đây.”
Mạnh Tri một tay bám vào vạt áo trước ngực của Thẩm Hàn Tế, vừa kéo thân thể anh xuống vừa nhảy lên. Trong chốc lát toàn cân nặng của người con gái đều dồn lên trên người của Thẩm Hàn Tế. Anh không đứng vững liền ngã về phía trước hai bước.
“Ưm...”
Thiếu niên bổ nhào về phía trước, Mạnh Tri bất đắc dĩ phải lùi về sau.
Lúc Mạnh Tri phản ứng trở lại thì phía sau là một bức tường lát đầy gạch xanh, mà phía trước lại là lồng ngực của Thẩm Hàn Tế. Mặt của cô dán vào trước ngực anh vừa vặn đụng vào khóa kéo áo đồng phục.
Lúc này cô có thể nghe rõ được nhịp tim mình đang đập thình thịch.
“Em bây giờ sao lại mạnh như vậy.”
Lúc anh nói chuyện, lồng ngực dao động làm đôi gò má của Mạnh Tri có chút tê dại.
Hai tay Thẩm Hàn Tế áp lên trên tường, đem cô gái nhỏ vây lại giữa ngực anh với vách tường.
Một phương thức rất thịnh hành trong các bộ phim thần tượng gần đây, áp tường tiêu chuẩn trong sách giáo khoa.
Mặt của Mạnh Tri liền đỏ rồi.
“Anh tránh ra.” Cô không tự nhiên đẩy thân thể của Thẩm Hàn Tế ra.
Thẩm Hàn Tế bất động. Anh cúi đầu xuống, những gì lọt vào tầm mắt của anh là vành tai đỏ hồng của cô, cổ áo đồng phục rộng thùng thình lộ ra một chút cần cổ trắng ngần.
Mạnh Tri nhìn qua kẽ hở đột nhiên thấy có người líu ra líu rít từ đầu ngõ đang đến, cũng mang trên mình bộ đồng phục của Tứ Trung, hình như là đang nhìn vào trong ngõ.
Mạnh Tri bị dọa một trận, liền dùng sức cấu một cái vào da thịt trên eo của thiếu niên mảnh khảnh, “Tôi bảo anh tránh ra.”
“Ss!...” Thẩm Hàn Tế bị cấu đau đến nhe răng trợn mắt, liền bỏ tay xuống, hơi nghiêng người giấu Mạnh Tri ở phía trước.
“Sau này còn cấu eo tôi có tin là tôi đánh em không hả?” Thẩm Hàn Tế vừa xoa xoa eo vừa nói.
Xác nhận là anh che cô lại thế này sẽ không bị người qua đường nhìn thấy, Mạnh Tri mới thấy an tâm. Cô ngẩng đầu trừng Thẩm Hàn Tế một cái, “Cứ cấu đấy, sao nào?”
Ồ?
Thẩm Hàn Tế nhìn cô, nụ cười có chút cợt nhả.
Người bạn nhỏ, cũng thật hung hăng nha.
Anh cúi người xuống, ghé vào một bên tai của Mạnh Tri nói, “Eo tôi mà không tốt thì sau này em sẽ khóc đấy.”
“Tại sao?” Mạnh Tri nghe có chút không hiểu cho lắm.
“Chẳng sao cả.” Thẩm Hàn Tế đột nhiên cảm thấy mình nói hơi quá, liền nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
Anh hít sâu một hơi, cảm thấy hơi xấu hổ vì những sắc thái tư tưởng đầy đầu lúc nãy của mình.
“Đồ thần kinh.” Mạnh Tri hít hít mũi, khinh thường nhìn Thẩm Hàn Tế, đưa tay ra trước mặt anh, “Trả đồ lại cho tôi.”
“Không trả.” Thẩm Hàn Tế siết chặt lá thư trong túi quần.
“Anh có chịu thôi không hả? Đã bao nhiêu lần rồi?” Mạnh Tri xù lông, nhăn mày há miệng như sắp khóc đến nơi.
Tay Thẩm Hàn Tế giấu trong túi quần, cảm nhận được từng góc nhọn của lá thư đâm vào ngón tay mình. Đầu lưỡi của anh chọc chọc vào má trái, “Tôi phải hỏi em đó, đây đã là bức thư tình thứ mấy trong học kỳ này rồi? Mạnh Tri em cũng được lắm nha, lần nào người nhận thư cũng không phải là cùng một người, muốn yêu sớm à? Còn không chịu buông bỏ cái thứ tình cảm vớ vẩn này hả?”
“Anh thế mà lại dám nhìn trộm thư tình của tôi?” Mạnh Tri vừa nghĩ đến việc nội dung bức thư bị Thẩm Hàn Tế xem qua liền cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, “Nhìn trộm thư của người khác, anh có thấy buồn nôn không?”
“Để xem như thế nào đã.” Thẩm Hàn Tế người này lúc không nói đạo lý thì không ai có thể địch lại. Anh vỗ vỗ túi quần trước mặt Mạnh Tri, “Hết hứng rồi, đợi hôm nào em trêu đến tôi tôi liền đem nó cho mẹ em xem.”
“Xem đi xem đi xem đi, để cho mẹ tôi đánh chết tôi luôn đi.”
Dù sao thì thư tình cũng không lấy lại được, Mạnh Tri lười chịu sự uy hiếp của anh ta liền đẩy Thẩm Hàn Tế đang đứng chắn trước mặt mình ra, thở hồng hộc đi về phía trước.
Cô rốt cuộc là gặp xui xẻo cỡ nào cơ chứ. Lần nào viết thư tình cũng bị Thẩm Hàn Tế bắt được.
Thẩm Hàn Tế đi theo phía sau Mạnh Tri. Chiếc cặp sách to đùng trên vai cô vì đi quá nhanh mà lắc lên lắc xuống, nhìn có vẻ rất nặng.
Anh vươn cánh tay ra, nắm lấy tay quai đeo chiếc cặp, “Cỡi cặp ra, tôi mang giúp em.”
“Cầm đi.” Mạnh Tri thành thục rút cánh tay đang mang quai đeo ra.
Thẩm Hàn Tế đem cặp sách của mình và Mạnh Tri mang hai bên, không nhanh không chậm đi theo sau cô gái đang trong tình trạng sắp bùng nổ.
Hai người bọn họ cùng ở chung một tòa nhà, là hàng xóm của nhau.
Mạnh Tri buồn bực đá hòn đá bên chân một cái.
Cô sao lại gặp phải một tên hàng xóm như vậy chứ?
Bên ngoài và nội tâm hoàn toàn không giống nhau. Toàn thân tỏa ra hơi thở phúc hắc của đại ma vương Lucifer.
Thẩm Hàn Tế năm 7 tuổi đã cùng với ông bà chuyển đến ở đối diện nhà cô. Những gia đình ở khu vực này ở Thành An cơ bản đều là một ngôi nhà nhỏ hai tầng. Ở giữa nhà của cô và Thẩm Hàn Tế là một con hẻm.
Năm đó Mạnh Tri 6 tuổi, đang học lớp một. Thẩm Hàn Tế chuyển trường đến học lớp hai cùng trường với cô.
Ba và mẹ của Mạnh Tri rất thích vị hàng xóm nhỏ vừa chuyển đến này. Nhỏ thế này mà đã rất đẹp trai không nói, miệng lại còn rất ngọt, vừa nhìn thấy bọn họ liền một miệng gọi chú gọi dì. Mà điều quan trọng nhất là thành tích đặc biệt tốt. Sau khi chuyển trường đến, bị mất đến gần một tháng bài học mà thi vẫn có thể đứng đầu.
Mạnh baba và Mạnh mama đem Mạnh Tri mũm mỉm năm đó còn buộc hai chỏm tóc đến trước mặt Thẩm Hàn Tế, “Tiểu Thẩm à, con mỗi ngày sau khi tan học có thể giúp chú và dì đón em gái cùng về được không? Nhà chúng ta gần nhau như vậy, hai con có thể cùng đi về với nhau được đó.”
Mạnh Tri lúc đó vừa mới vào tiểu học, trời sinh khó tự tìm đường đi thành tính. Mỗi ngày tan học đều sẽ quên đường về nhà, chỉ có thể buồn bã ngồi trong phòng học đợi ba đến đón.
Thẩm Hàn Tế 7 tuổi nhìn bộ dáng chớp chớp mắt ngây thơ của Mạnh Tri, không tự chủ nhéo nhéo một cái lên khuôn mặt mũm mĩm của cô. Vừa nhéo liền phát hiện mềm mềm nộn nộn thật không tệ, thế là đáp ứng liền một câu, “Được ạ.”
Lúc học tiểu học thì còn tốt. Thẩm Hàn Tề mỗi ngày đều đến phòng học của Mạnh Tri đón cô. Hai người tay nhỏ nắm tay nhỏ cùng nhau về nhà. Lúc Mạnh Tri bị sởi trông rất yếu ớt. Ở cùng nhau một thời gian thì phát hiện Thẩm ca ca ở cách vách tính tình cũng rất tốt. Dọc đường đi không nghe lời chạy chổ này chổ nọ xem không nói, sau này dứt khoát đưa cặp sách cho Thẩm Hàn Tế mang luôn. Cứ luôn mồm nói là cặp sách của bản thân nặng lắm, mang vào sẽ không cao được.
Thẩm Hàn Tế chẳng có gì gọi là không vui cả. Một tay mang cặp sách của Mạnh Tri, một tay móc từ trong cặp của mình một cái hộp . Trang trí bên trong đều là trái cây do bà Thẩm rửa cho cháu mình mang đến trường ăn. Thẩm Hàn Tế cơ bản là không hề đụng đến, toàn bộ đều đút cho Mạnh Tri.
Mạnh Tri cảm thấy mình lúc nhỏ mập như vậy Thẩm Hàn Tế cũng phải chịu trách nhiệm hơn phân nữa.
Thế là Thẩm Hàn Tế cứ mang cặp sách giúp Mạnh Tri cho đến khi cô tốt nghiệp tiểu học.
Đến trung học, có thể là vì em gái mũm mỉm đã ốm đi nhiều rồi cho nên trở nên càng xinh đẹp, hoặc có thể là do các bạn đều đồn nhau là Thẩm Hàn Tế năm hai rất tốt với Mạnh Tri năm nhất, chắc bọn họ đang yêu nhau cho nên Mạnh Tri bắt đầu có chút đau đầu. Cô và Thẩm Hàn Tế rõ ràng chẳng có gì cả, vậy mà đã có vài nữ sinh năm trên chạy đến cảnh cáo cô, bảo cô đừng có mà gần gũi lớp trưởng quá.
Thẩm Hàn Tế là lớp trưởng, đẹp trai lại học giỏi, trong hộc bàn luôn đầy ắp những bức thư tình.
Mạnh Tri có một lần đang đi học liền vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, xa xa nhìn thấy dưới cây ngô đồng của trường có hai bóng người đang ôm nhau. Người con gái thì cô không biết, còn người con trai chính là Thẩm Hàn Tế.
Chẳng biết tại sao, chính là vào lúc đó, Mạnh Tri có một cảm giác đồ của mình bị người ta cướp đi mất. Trong lòng bực bội, cứ như là dạ dày không thoải mái.
Mạnh Tri không nói cho ai về chuyện này cả. Chỉ là âm thầm quyết định từ bây giờ sẽ tránh xa Thẩm Hàn Tế.
Tan học không cùng anh ta về nhà nữa, đụng mặt nhau trong trường cũng không chào hỏi, có nữ sinh muốn nhờ đưa thư tình cho Thẩm Hàn Tế thì bảo mình với anh ta không thân lắm.
Có lúc tan học sẽ bắt gặp Thẩm Hàn Tế đang cùng bạn bè của mình choàng vai bá cổ đi cùng nhau, Mạnh Tri sẽ chạy ra thật xa, nghe thấy những cuộc nói chuyện của nam sinh năm trên.
“A Thẩm này, người bạn đó là ai vậy, sao thấy cậu là chạy luôn rồi?”
“Em gái hàng xóm.” Mạnh Tri nghe Thẩm Hàn Tế nói.
Em gái anh, ai là em gái anh chứ?
Mạnh Tri móc móc dây đeo cặp, bực bội nghĩ.
Năm đó còn nhỏ ngây thơ không biết gì, cô em gái mũm mĩm nhỏ chỉ vì một que kẹo mà bám theo Thẩm Hàn Tế luôn miệng gọi “ca ca” đã bây giờ đã thay đổi rồi.
Ba năm sơ trung chớp mắt đã qua. Mạnh Tri vẫn học chung trường với Thẩm Hàn Tế, trung học trọng điểm Tứ Trung của Thành An. Cô học năm nhất còn Thẩm Hàn Tế học năm hai.
Nguyên nhân Thẩm Hàn Tế vào Tứ Trung là do thành tích tốt, điểm thi đứng đầu toàn thành phố. Thầy quản lý Tứ Trung ở Thành An ôm giỏ chạy đến nhà Thẩm Hàn Tế vừa mong vừa năn nỉ Thẩm Hàn Tế đến Tứ Trung học, đề phòng anh bị những trường trung học trọng điểm khác cướp mất. Mà nguyên nhân Mạnh Tri học ở Tứ Trung rất đơn giản thô bạo. Thành tích của cô tuy là còn kém điểm chuẩn một chút nhưng cô lại có ba mẹ làm giáo viên ở Tứ Trung.
Mạnh Tri học năm nhất ở lớp bình thường, còn Thẩm Hàn Tế lại học năm hai ở lớp trọng điểm. Ngoài hai lần ngẫu nhiên gặp nhau trên đường về nhà thì trong trường thậm chí còn không có người biết cô và học thần quen biết.
Lúc học sơ trung trong lớp có không ít người yêu đương, nhưng Mạnh Tri cảm thấy bản thân đến cao trung mới bắt đầu có cảm giác. Gần đây đang thịnh hành những bộ phim thần tượng của Đài Loan, tình tiết nữ chính dè dặt cầm một bức thư tình mà mình đắn đo rất lâu mới dám viết đến tỏ tình với nam chính đã trở thành đề tài nói chuyện say sưa của các cô nàng.
Người nhận bức thư tình đầu tiên của Mạnh Tri là MC của chương trình văn nghệ tối trong trường. Đó là một chàng trai có chút béo, da trắng, dáng cao, lúc cười đôi coi mắt liền biến thành một đường thẳng rất đáng yêu.
Hôm đó Mạnh Tri cầm thư tình đứng ở con đường mà nam sinh kia sẽ phải đi lúc tan học. Nhưng mà giữa đường không biết tại sao Thẩm Hàn Tế đột nhiên xông ra, nói là trên đường đến quán net vừa hay cũng đi qua đây rồi đoạt lấy thư tình mà Mạnh Tri đã mất cả đêm để viết, bảo cô còn nhỏ đừng có mà mơ tưởng đến chuyện của người lớn.
Kế hoạch thư tình đầu tiên, thất bại.
Người nhận thư tình thứ hai của Mạnh Tri là đội trưởng đội bóng rổ lớp bên cạnh. Mạnh Tri ôm thư tình chạy đến sân bóng rổ, nhưng ngày hôm đó không biết tại sao đội trưởng đội bóng rổ lại không đến chơi. Cô thế mà lại đụng trúng Thẩm Hàn Tế mồ hôi nhễ nhại đang mang đồng phục đội bóng đứng ở trong sân bóng. Một trái bóng bay đến, Mạnh Tri hét lên rồi chạy trốn, bức thư trong tay bị vứt xuống sàn, sau khi bình tĩnh lại thì đã bị Thẩm Hàn Tế cầm trên tay, biểu tình rất phức tạp.
Kế hoạch thư tình thứ hai, ngâm nước.
Lần thứ ba, cũng chính là lần này, người nhận thư là nam học bá năm hai ở lớp trọng điểm, cùng lớp với Thầm Hàn Tế. Thành tích chỉ kém học thần Thẩm Hàn Tế một chút. Mạnh Tri lần này ngoan ngoãn học hành, nhờ người đem thư tình nhét vào hộc bàn của nam học bá. Không biết sao thư tình không ngoan ngoãn nằm trong hộc bàn của nam học bá mà lại bay đến nằm trong hộc bàn của Thẩm Hàn Tế.
Đã lần thứ ba rồi, Mạnh Tri có ngốc như thế nào đi nữa cũng biết chuyện này tuyệt đối có vấn đề. Thế là hôm nay sau khi tan học chủ động đến chặn Thầm Hàn Tế lại, muốn nói rõ với anh ta.
Ai biết lúc gặp anh ta liền không có tiền đồ. Những chất vấn đầy khí thế hung hăng trong tưởng tượng khi nhìn thấy bộ dáng của anh một chút cũng không dám lộ ra. Cuối cùng còn bị Thẩm Hàn Tế chặn ở trong ngõ hẻm uy hiếp đòi nói cho bố mẹ cô biết.
Mạnh Tri đang bước đột nhiên dừng lại, tức giận hừ hừ, cảm thấy hối hận vì bản thân lúc nãy không phát huy ra được khí thế mạnh mẽ.
Cô bỗng nhiên xoay người, vốn là muốn mở miệng đấu với Thẩm Hàn Tế lần nữa. Nào ngờ đâu lời còn chưa kịp nói cả người đã đụng phải một bức tường thịt.
Bịch!
Xương mũi tinh xảo của Mạnh Tri bị lồng ngực cứng rắn của ai đó đè ép.
Thẩm Hàn Tế bước sau Mạnh Tri rất gần, cũng không ngờ rằng Mạnh Tri sẽ đột ngột xoay người như vậy. Chỉ cảm thấy ngực nóng lên, cả người cô gái đang vùi vào trong lòng của anh.
Sức lực rất lớn, xương ngực của anh bị đụng có chút đau.
Thẩm Hàn Tế quên lùi về sau một bước, bắt lấy vai của Mạnh Tri cúi người xuống, “Em không sao chứ?”
Mạnh Tri bưng đầu mũi đang bị thương của mình, vành mắt đỏ lên như sắp khóc đến nơi, nói cũng không nên lời, chỉ cảm thấy xoang mũi nóng lên, lòng tay đang ôm chiếc mũi đáng thương dính chút vị ngọt tanh của rỉ sắt.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, có đau không?”
Nói nhảm, biểu tình của tôi thế này giống không đau lắm sao?!
Mạnh Tri muốn mắng lắm nhưng đau đến nỗi miệng cũng không muốn nói. Xương mũi một trận đau đớn, nhìn thấy người trước mặt đến cả bộ dáng quan tâm lo lắng cũng làm điên đảo ngàn vạn thiếu nữ, lại nghĩ đến bản thân mình lúc nhỏ mình bị anh ta vỗ béo thành một trái bóng không tính, lớn rồi khó khăn lắm mới ốm xinh hơn một chút, không ngờ lại bị anh ta đụng cái làm lệch cả mũi. Sau này phải ôm cái mũi lệch này mà sống qua ngày rồi.
Mạnh Tri dường như nhìn thấy một ngày nào đó trong tương lại, cái tên đầu sỏ Thẩm Hàn Tế này vì có bề ngoài dễ nhìn mà trở thành đối tượng truy đuổi của các cô gái. Còn cô, người bị hại đến lệch cả mũi lại chỉ có thể trong gió lạnh một mình ngồi xổm ở góc phòng, vùi đầu không dám gặp người khác.
“Đi, tôi mang em đến bệnh viện xem thế nào.” Thẩm Hàn Tế bộ dáng khẩn trương, kéo tay của Mạnh Tri.
Anh kéo tay Mạnh Tri liền bắt đầu bước đi. Mạnh Tri đột nhiên bị anh nắm lấy, trong lòng hoảng hốt, gạt tay muốn thoát ra.
“Anh sao không...”
Phịch!
Mạnh Tri đang muốn vùng tay thoát ta liền đụng vào Thẩm Hàn Tế đang quay người lại.
Lần này Mạnh Tri đến sức đẩy anh ra cũng không còn nữa.
Thẩm Hàn Tế cảm thấy ngực có chút chấn động, cô gái đang nói chuyện.
“Tôi, tôi, ...”
“Em sao vậy?”
“Tôi, tôi đi mách mẹ đây huhuhu...” Mạnh Tri ngẩng đầu bắt đầu gào khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook