Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
CHƯƠNG 34: ÔM LẤY TÔI KHÔNG BUÔNG.
CHƯƠNG 34: ÔM LẤY TÔI KHÔNG BUÔNG.
Lúc này, phía bên đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của Diệp Hạ Hạ: “Sao cô lại cầm điện thoại của Bác sĩ Lý, cô là y tá của anh ấy sao?”
Hứa Như cầm điện thoại lên: “Vâng, Bác sĩ Lý bây giờ đang bận.”
Diệp Hạ Hạ cau mày, sao cô cứ cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này kỳ lạ vậy nhỉ, giọng cô ta rõ ràng mang theo một giọng mũi rất đặc, giống như mới vừa ngủ dậy vậy.
Nhưng cô ta lại lập tức lắc lắc đầu, chắc là không phải vậy đâu!
“Anh ấy đi đâu rồi? Tôi không thấy anh ấy ở văn phòng.” Diệp Hạ Hạ xị mặt.
Hai hàng lông mày của Hứa Như nhau lại, sau đó cô lại đưa mắt nhìn qua Lý Thế Nhiên, nhưng anh ta đã tỉnh dậy từ lúc nào không hay rồi, lúc này còn nhìn cô nói chuyện điện thoại với vẻ mặt cười như không cười nữa chứ.
Bàn tay cô chợt căng cứng lại, chiếc điện thoại suýt chút nữa là rơi tuột xuống.
Sợ Lý Thế Nhiên sẽ lên tiếng nên Hứa Như lập tức nói: “Bác sĩ Lý mới vừa ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về thôi.”
Vừa dứt lời cô liền đưa điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
Người đàn ông cầm lấy điện thoại liền cúp máy, sau đó vươn tay kéo cô vào trong lòng mình.
Ánh nắng mặt trời ấm áp sà vào trong, ngả trên cơ thể của hai con người đang dính chặt vào nhau vô cùng thân mật.
“Bây giờ ông nội không có ở đây.” Hứa Như lên tiếng nhắc nhở, cô cũng đưa tay đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Nhưng anh căn bản là không có nhúc nhích gì cả, chiếc cằm gợi cảm của người đàn ông áp trên đỉnh đầu của Hứa Như, anh cất giọng ôn hòa: “Nhưng mà có người làm, bọn họ đều là tai mắt của ông nội.”
Hứa Như: ...
“Lúc nãy có người tìm.”
Gần đây Hứa Như có nhìn thấy Lý Thế Nhiên lên báo rất nhiều, được biết là do anh cho Diệp Hạ Hạ dùng lộn thuốc nên mới dẫn đến việc bị đình chỉ công tác để điều tra, không lẽ lúc nãy là Diệp Hạ Hạ gọi đến sao?
Nhưng mà nghe ngữ khí của cô ta, thì hình như cô ta có mối quan hệ rất tốt với Lý Thế Nhiên thì phải.
Nghĩ đến đây, Hứa Như lại bất giác dùng sức đẩy Lý Thế Nhiên ra.
“Đừng đụng vào tôi.”
Thấy khuôn mặt đột nhiên xị xuống của Hứa Như, Lý Thế Nhiên liền cau mày, sau đó anh lại đưa tay kéo cô vào lòng mình lần nữa: “Tối qua cô ôm lấy tôi không buông mà.”
Hứa Như chợt nhíu mày, tối qua?
Đầu cô đột nhiên dấy lên một hình ảnh mơ hồ, sau khi Lý Thế Nhiên về nhà thì hình như cô cứ mãi ôm chặt thứ gì đó thì phải, cô còn tưởng là gấu bông...nhưng không lẽ là anh ta?
“Đừng có vu tội cho tôi.” Hứa Như quyết không chịu thừa nhận.
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, anh cúi mắt xuống liếc nhìn cô: “Còn định ăn gian sao?”
“Anh mới là người ăn gian đó!” Hứa Như liền đưa lưng về phía anh, hai bờ má cô khẽ đỏ ửng lên.
Lý Thế Nhiên mỉm cười, anh không náo loạn với cô nữa mà đưa mắt nhìn vào điện thoại, sắc mặt anh ngay lập tức liền đen lại.
Hôm nay là chủ nhật, Hứa Như được nghỉ nhưng Lý Thế Nhiên lại phải tắm rửa chuẩn bị và đi đến bệnh viện.
Hôm nay Lưu Thanh phải đi tái khám nên cũng kéo theo Hứa Như đến Bệnh viện Nhân Dân.
Trong phòng bệnh của Diệp Hạ Hạ.
Lý Thế Nhiên thân mặc áo blouse trắng bước vào với sắc mặt lạnh nhạt.
“Anh vừa mới đi đâu đó!” Anh vừa bước vào cửa thì Diệp Hạ Hạ liền định chạy xuống giường, nhưng lại bị Lý Thế Nhiên mắng: “Không được làm loạn!”
“Ồ.” Diệp Hạ Hạ rất nghe lời.
“Xin lỗi.” Cô cúi đầu xuống, cất giọng một cách buồn bã.
Sau khi hôn mê ba ngày cô mới biết chỉ vì bản tính tùy tiện của mình mà đã gây ra chuyện lớn như thế nào.
Hình như Lý Thế Nhiên đã phải vì cô mà gánh hết tất cả trách nhiệm vì sự cố trong việc điều trị này rồi.
“Diệp Hạ Hạ, sau này làm gì cũng phải dùng đầu óc để suy nghĩ.”
Diệp Hạ Hạ đưa mắt nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của Lý Thế Nhiên, cô liền im bặt không nói gì nữa.
Cô cũng không ngờ phản ứng bài xích của cơ thể mình lại lớn đến như vậy, chỉ vì mình dùng thuốc bừa bãi mà suýt chút nữa là không cứu được rồi.
“Em cũng không phải là cố ý đâu, chỉ là bởi vì...” Thanh âm của Diệp Hạ Hạ càng ngày càng nhỏ.
Còn không phải là bởi vì cô muốn được ở lại bệnh viện lâu một tý để gần với anh nhiều hơn sao, để cô được nhìn ngắm anh nhiều hơn nữa...
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thế Nhiên, Diệp Hạ Hạ rốt cục cũng không dám nói gì nữa.
Lần này là lỗi của cô.
Vào buổi chiều, bệnh viện đã chính thức lên tiếng thanh minh, rằng Diệp Hạ Hạ đã tự mình dùng thuốc bừa bãi nên mới gây ra chuyện, lúc này nguyên cả khoa phẫu thuật thần kinh mới được thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa, Diệp Hạ Hạ cũng lập tức lên mạng để thanh minh, cũng coi như là đã cứu vãn được danh tiếng của Lý Thế Nhiên.
….…..
CHƯƠNG 34: ÔM LẤY TÔI KHÔNG BUÔNG.
Lúc này, phía bên đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của Diệp Hạ Hạ: “Sao cô lại cầm điện thoại của Bác sĩ Lý, cô là y tá của anh ấy sao?”
Hứa Như cầm điện thoại lên: “Vâng, Bác sĩ Lý bây giờ đang bận.”
Diệp Hạ Hạ cau mày, sao cô cứ cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này kỳ lạ vậy nhỉ, giọng cô ta rõ ràng mang theo một giọng mũi rất đặc, giống như mới vừa ngủ dậy vậy.
Nhưng cô ta lại lập tức lắc lắc đầu, chắc là không phải vậy đâu!
“Anh ấy đi đâu rồi? Tôi không thấy anh ấy ở văn phòng.” Diệp Hạ Hạ xị mặt.
Hai hàng lông mày của Hứa Như nhau lại, sau đó cô lại đưa mắt nhìn qua Lý Thế Nhiên, nhưng anh ta đã tỉnh dậy từ lúc nào không hay rồi, lúc này còn nhìn cô nói chuyện điện thoại với vẻ mặt cười như không cười nữa chứ.
Bàn tay cô chợt căng cứng lại, chiếc điện thoại suýt chút nữa là rơi tuột xuống.
Sợ Lý Thế Nhiên sẽ lên tiếng nên Hứa Như lập tức nói: “Bác sĩ Lý mới vừa ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về thôi.”
Vừa dứt lời cô liền đưa điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
Người đàn ông cầm lấy điện thoại liền cúp máy, sau đó vươn tay kéo cô vào trong lòng mình.
Ánh nắng mặt trời ấm áp sà vào trong, ngả trên cơ thể của hai con người đang dính chặt vào nhau vô cùng thân mật.
“Bây giờ ông nội không có ở đây.” Hứa Như lên tiếng nhắc nhở, cô cũng đưa tay đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Nhưng anh căn bản là không có nhúc nhích gì cả, chiếc cằm gợi cảm của người đàn ông áp trên đỉnh đầu của Hứa Như, anh cất giọng ôn hòa: “Nhưng mà có người làm, bọn họ đều là tai mắt của ông nội.”
Hứa Như: ...
“Lúc nãy có người tìm.”
Gần đây Hứa Như có nhìn thấy Lý Thế Nhiên lên báo rất nhiều, được biết là do anh cho Diệp Hạ Hạ dùng lộn thuốc nên mới dẫn đến việc bị đình chỉ công tác để điều tra, không lẽ lúc nãy là Diệp Hạ Hạ gọi đến sao?
Nhưng mà nghe ngữ khí của cô ta, thì hình như cô ta có mối quan hệ rất tốt với Lý Thế Nhiên thì phải.
Nghĩ đến đây, Hứa Như lại bất giác dùng sức đẩy Lý Thế Nhiên ra.
“Đừng đụng vào tôi.”
Thấy khuôn mặt đột nhiên xị xuống của Hứa Như, Lý Thế Nhiên liền cau mày, sau đó anh lại đưa tay kéo cô vào lòng mình lần nữa: “Tối qua cô ôm lấy tôi không buông mà.”
Hứa Như chợt nhíu mày, tối qua?
Đầu cô đột nhiên dấy lên một hình ảnh mơ hồ, sau khi Lý Thế Nhiên về nhà thì hình như cô cứ mãi ôm chặt thứ gì đó thì phải, cô còn tưởng là gấu bông...nhưng không lẽ là anh ta?
“Đừng có vu tội cho tôi.” Hứa Như quyết không chịu thừa nhận.
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, anh cúi mắt xuống liếc nhìn cô: “Còn định ăn gian sao?”
“Anh mới là người ăn gian đó!” Hứa Như liền đưa lưng về phía anh, hai bờ má cô khẽ đỏ ửng lên.
Lý Thế Nhiên mỉm cười, anh không náo loạn với cô nữa mà đưa mắt nhìn vào điện thoại, sắc mặt anh ngay lập tức liền đen lại.
Hôm nay là chủ nhật, Hứa Như được nghỉ nhưng Lý Thế Nhiên lại phải tắm rửa chuẩn bị và đi đến bệnh viện.
Hôm nay Lưu Thanh phải đi tái khám nên cũng kéo theo Hứa Như đến Bệnh viện Nhân Dân.
Trong phòng bệnh của Diệp Hạ Hạ.
Lý Thế Nhiên thân mặc áo blouse trắng bước vào với sắc mặt lạnh nhạt.
“Anh vừa mới đi đâu đó!” Anh vừa bước vào cửa thì Diệp Hạ Hạ liền định chạy xuống giường, nhưng lại bị Lý Thế Nhiên mắng: “Không được làm loạn!”
“Ồ.” Diệp Hạ Hạ rất nghe lời.
“Xin lỗi.” Cô cúi đầu xuống, cất giọng một cách buồn bã.
Sau khi hôn mê ba ngày cô mới biết chỉ vì bản tính tùy tiện của mình mà đã gây ra chuyện lớn như thế nào.
Hình như Lý Thế Nhiên đã phải vì cô mà gánh hết tất cả trách nhiệm vì sự cố trong việc điều trị này rồi.
“Diệp Hạ Hạ, sau này làm gì cũng phải dùng đầu óc để suy nghĩ.”
Diệp Hạ Hạ đưa mắt nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc của Lý Thế Nhiên, cô liền im bặt không nói gì nữa.
Cô cũng không ngờ phản ứng bài xích của cơ thể mình lại lớn đến như vậy, chỉ vì mình dùng thuốc bừa bãi mà suýt chút nữa là không cứu được rồi.
“Em cũng không phải là cố ý đâu, chỉ là bởi vì...” Thanh âm của Diệp Hạ Hạ càng ngày càng nhỏ.
Còn không phải là bởi vì cô muốn được ở lại bệnh viện lâu một tý để gần với anh nhiều hơn sao, để cô được nhìn ngắm anh nhiều hơn nữa...
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thế Nhiên, Diệp Hạ Hạ rốt cục cũng không dám nói gì nữa.
Lần này là lỗi của cô.
Vào buổi chiều, bệnh viện đã chính thức lên tiếng thanh minh, rằng Diệp Hạ Hạ đã tự mình dùng thuốc bừa bãi nên mới gây ra chuyện, lúc này nguyên cả khoa phẫu thuật thần kinh mới được thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa, Diệp Hạ Hạ cũng lập tức lên mạng để thanh minh, cũng coi như là đã cứu vãn được danh tiếng của Lý Thế Nhiên.
….…..
Bình luận facebook