Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
CHƯƠNG 37: ĐÃ BẮT ĐẦU ĐỂ Ý TỚI ANH ẤY.
CHƯƠNG 37: ĐÃ BẮT ĐẦU ĐỂ Ý TỚI ANH ẤY.
Cô cố gắng né tránh ánh mắt của anh rồi nhấn mạnh nói: “Nhưng mà, mối quan hệ của chúng ta không được để lộ ra được!”
“Mợ chủ Mộ, bất kì lúc nào cũng phải chuẩn bị thật tốt, có rất nhiều chuyện không phải cô muốn là có thể khống chế được.” Ánh mắt Lý Thế Nhiên chở đầy thâm trầm.
Hứa Như không vui liền dùng sức đẩy anh ra.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, người đến là Lý San.
“Bác sĩ Lý, viện trưởng kêu anh đi họp.”
Lý Thế Nhiên cúi đầu nhìn qua Hứa Như: “Đợi tôi tới đón cô.”
Hứa Như ngồi một mình trong văn phòng, còn chiếc hộp ba con sói thì rành rành ở ngay bên cạnh, cô lập tức cầm lấy nó rồi bỏ vào trong túi xách kéo dây kéo lại, sau đó gọi điện cho Lưu Thanh.
“Thanh...sao cậu lại mua thứ đó!” Hứa Như bực bội nói.
“Úi, phát hiện rồi sao? Có dùng chưa?” Lưu Thanh nhiều chuyện hỏi.
“Dùng cái đầu cậu, sau này không được như vậy nữa, không biết Lý Thế Nhiên sẽ nghĩ tớ ra sao nữa!”Hứa Như nhau mày.
Nhớ tới biểu tình lúc nãy khi Lý Thế Nhiên nhìn cô, sao mà lại giống như có chút đen tối thế nhỉ...
“Ơ, vậy mà còn để ý tới suy nghĩ của Bác sĩ Lý đối với cậu sao, không tệ không tệ, điều này đã chứng minh cậu đã bắt đầu để ý tới anh ta rồi đó.”
Hứa Như nhất thời cảm thấy á khẩu, tuyệt đối không phải vậy đâu!
Cô chỉ là...chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi!
Dù sao đi nữa, lúc cô và Trần Minh Thành ở bên nhau cũng chưa từng dùng qua mấy thứ này mà.
Nhưng lúc nãy Lý Thế Nhiên lại cầm nó trước mặt cô, nếu như anh ấy thật sự định làm gì đó...
Lúc này, trong đầu Hứa Như đột nhiên hiện lên mấy thứ hình ảnh xấu hổ kia, trời ơi, cô bị sao vậy nè!
Mặt cô nóng quá, cả cơ thể dường như cũng không còn cảm giác gì nữa rồi...
“Như, mị lực của Bác sĩ Lý chính là thứ mà không ai có thể kháng cự lại được, cậu cũng không phải ngoại lệ!”
Hứa Như dứt khoác cúp ngang điện thoại, cậu nói mò gì vậy chứ!
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, cố gắng vứt đi những thứ suy nghĩ rối bời ra khỏi đầu mình.
Cô phải kiếm gì làm mới được, không thể ngồi yên mà suy nghĩ lung tung nữa!
Sau khi ra khỏi văn phòng, Hứa Như sải bước đi xuống đại sảnh lầu một. Lúc này, bên cạnh cô có một thai phụ đột nhiên bị ngã xuống với sắc mặt đau đớn, Hứa Như cau mày, rồi lập tức đỡ cô ấy dậy một cách đầy lo lắng.
“Cảm ơn, phiền cô dìu tôi tới khoa sản được không.” Sắc mặt của người phụ nữ vô cùng tái nhợt.
Đương nhiên là Hứa Như không từ chối, khi họ đến khoa sản thì rất nhanh liền có y tá chạy đến đón. Khi Hứa Như xoay người chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy thang máy phía trước có hai bóng hình vô cùng quen thuộc bước ra.
Nam Thành này rõ ràng cũng chẳng nhỏ bé gì nhưng cô lại cứ năm lần bảy lượt gặp phải hai người này.
Hứa Như cau mày, vờ như không thấy.
Nhưng lời nói của Tần Nhi lại khiến cô ngưng bước chân lại: “Hằng à, hình như bé yêu đá em đó.”
Thì ra, Tần Nhi mang thai rồi.
Sắc mặt Hứa Như tuy không lộ ra cảm xúc nào cả, nhưng sự đau nhói nhẹ nhàng dưới đáy lòng kia lại không thể nào xem nhẹ được.
“Nhi, để anh đi bốc số cho em trước, em ngồi ở đây đợi đi, bé con ngoan, đừng đá mami nữa.” Hai người bọn họ tình càng ý thiếp, trông thật ấm áp dịu dàng.
Trần Minh Thành vừa quay đầu thì liền chạm phải tầm mắt của Hứa Như.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Minh Thành, Tần Nhi cũng quay đầu qua. Khi cô ta nhìn thấy Hứa Như thì một sự lạnh lẽo chợt thoáng qua đáy mắt cô ta.
Nhưng trong nháy mắt thì cô ta lại cong lên một nụ cười: “Là Hứa Như đấy à.”
Hứa Như mặc kệ cô ta, cô quay người lại rời đi.
Trần Minh Thành cau mày, anh ta theo bản năng đuổi theo cô, Tần Nhi cũng vậy.
“Hứa Như, tốt xấu gì cũng là bạn học, không chúc mừng bọn tôi được một câu sao?” Tần Nhi đứng trước mặt Hứa Như, ngữ khí của cô ta chất chứa vài phần cao ngạo.
Hứa Như rũ tầm mắt xuống, sắc mặt cô có chút tái nhợt, cả cơ thể cũng đang khẽ run lên bần bật.
“Chúc mừng sao? Cả đời này cũng không.” Nhưng ngay lập tức, Hứa Như chợt nặng nề thốt ra một câu.
Hai hàng lông mày của Tần Nhi lập tức cau lại, cô ta chợt lảo đảo, Trần Minh Thành thấy vậy thì lập tức đỡ cô ta.
“Như, đừng có làm Nhi kích động.”
“Vậy thì mời các người đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Hứa Như lạnh lùng vứt lại một câu, cửa thang máy lúc này đúng lúc mở ra, thế là cô liền nhanh chóng bước vào thang máy.
........
CHƯƠNG 37: ĐÃ BẮT ĐẦU ĐỂ Ý TỚI ANH ẤY.
Cô cố gắng né tránh ánh mắt của anh rồi nhấn mạnh nói: “Nhưng mà, mối quan hệ của chúng ta không được để lộ ra được!”
“Mợ chủ Mộ, bất kì lúc nào cũng phải chuẩn bị thật tốt, có rất nhiều chuyện không phải cô muốn là có thể khống chế được.” Ánh mắt Lý Thế Nhiên chở đầy thâm trầm.
Hứa Như không vui liền dùng sức đẩy anh ra.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, người đến là Lý San.
“Bác sĩ Lý, viện trưởng kêu anh đi họp.”
Lý Thế Nhiên cúi đầu nhìn qua Hứa Như: “Đợi tôi tới đón cô.”
Hứa Như ngồi một mình trong văn phòng, còn chiếc hộp ba con sói thì rành rành ở ngay bên cạnh, cô lập tức cầm lấy nó rồi bỏ vào trong túi xách kéo dây kéo lại, sau đó gọi điện cho Lưu Thanh.
“Thanh...sao cậu lại mua thứ đó!” Hứa Như bực bội nói.
“Úi, phát hiện rồi sao? Có dùng chưa?” Lưu Thanh nhiều chuyện hỏi.
“Dùng cái đầu cậu, sau này không được như vậy nữa, không biết Lý Thế Nhiên sẽ nghĩ tớ ra sao nữa!”Hứa Như nhau mày.
Nhớ tới biểu tình lúc nãy khi Lý Thế Nhiên nhìn cô, sao mà lại giống như có chút đen tối thế nhỉ...
“Ơ, vậy mà còn để ý tới suy nghĩ của Bác sĩ Lý đối với cậu sao, không tệ không tệ, điều này đã chứng minh cậu đã bắt đầu để ý tới anh ta rồi đó.”
Hứa Như nhất thời cảm thấy á khẩu, tuyệt đối không phải vậy đâu!
Cô chỉ là...chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi!
Dù sao đi nữa, lúc cô và Trần Minh Thành ở bên nhau cũng chưa từng dùng qua mấy thứ này mà.
Nhưng lúc nãy Lý Thế Nhiên lại cầm nó trước mặt cô, nếu như anh ấy thật sự định làm gì đó...
Lúc này, trong đầu Hứa Như đột nhiên hiện lên mấy thứ hình ảnh xấu hổ kia, trời ơi, cô bị sao vậy nè!
Mặt cô nóng quá, cả cơ thể dường như cũng không còn cảm giác gì nữa rồi...
“Như, mị lực của Bác sĩ Lý chính là thứ mà không ai có thể kháng cự lại được, cậu cũng không phải ngoại lệ!”
Hứa Như dứt khoác cúp ngang điện thoại, cậu nói mò gì vậy chứ!
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, cố gắng vứt đi những thứ suy nghĩ rối bời ra khỏi đầu mình.
Cô phải kiếm gì làm mới được, không thể ngồi yên mà suy nghĩ lung tung nữa!
Sau khi ra khỏi văn phòng, Hứa Như sải bước đi xuống đại sảnh lầu một. Lúc này, bên cạnh cô có một thai phụ đột nhiên bị ngã xuống với sắc mặt đau đớn, Hứa Như cau mày, rồi lập tức đỡ cô ấy dậy một cách đầy lo lắng.
“Cảm ơn, phiền cô dìu tôi tới khoa sản được không.” Sắc mặt của người phụ nữ vô cùng tái nhợt.
Đương nhiên là Hứa Như không từ chối, khi họ đến khoa sản thì rất nhanh liền có y tá chạy đến đón. Khi Hứa Như xoay người chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy thang máy phía trước có hai bóng hình vô cùng quen thuộc bước ra.
Nam Thành này rõ ràng cũng chẳng nhỏ bé gì nhưng cô lại cứ năm lần bảy lượt gặp phải hai người này.
Hứa Như cau mày, vờ như không thấy.
Nhưng lời nói của Tần Nhi lại khiến cô ngưng bước chân lại: “Hằng à, hình như bé yêu đá em đó.”
Thì ra, Tần Nhi mang thai rồi.
Sắc mặt Hứa Như tuy không lộ ra cảm xúc nào cả, nhưng sự đau nhói nhẹ nhàng dưới đáy lòng kia lại không thể nào xem nhẹ được.
“Nhi, để anh đi bốc số cho em trước, em ngồi ở đây đợi đi, bé con ngoan, đừng đá mami nữa.” Hai người bọn họ tình càng ý thiếp, trông thật ấm áp dịu dàng.
Trần Minh Thành vừa quay đầu thì liền chạm phải tầm mắt của Hứa Như.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Minh Thành, Tần Nhi cũng quay đầu qua. Khi cô ta nhìn thấy Hứa Như thì một sự lạnh lẽo chợt thoáng qua đáy mắt cô ta.
Nhưng trong nháy mắt thì cô ta lại cong lên một nụ cười: “Là Hứa Như đấy à.”
Hứa Như mặc kệ cô ta, cô quay người lại rời đi.
Trần Minh Thành cau mày, anh ta theo bản năng đuổi theo cô, Tần Nhi cũng vậy.
“Hứa Như, tốt xấu gì cũng là bạn học, không chúc mừng bọn tôi được một câu sao?” Tần Nhi đứng trước mặt Hứa Như, ngữ khí của cô ta chất chứa vài phần cao ngạo.
Hứa Như rũ tầm mắt xuống, sắc mặt cô có chút tái nhợt, cả cơ thể cũng đang khẽ run lên bần bật.
“Chúc mừng sao? Cả đời này cũng không.” Nhưng ngay lập tức, Hứa Như chợt nặng nề thốt ra một câu.
Hai hàng lông mày của Tần Nhi lập tức cau lại, cô ta chợt lảo đảo, Trần Minh Thành thấy vậy thì lập tức đỡ cô ta.
“Như, đừng có làm Nhi kích động.”
“Vậy thì mời các người đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Hứa Như lạnh lùng vứt lại một câu, cửa thang máy lúc này đúng lúc mở ra, thế là cô liền nhanh chóng bước vào thang máy.
........
Bình luận facebook