Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-166
CHƯƠNG 165: ANH ĐƯA EM LÊN ĐƯỢC KHÔNG
CHƯƠNG 165: ANH ĐƯA EM LÊN ĐƯỢC KHÔNG
Buổi tối, sự rực rỡ của thành phố này vừa mới bắt đầu.
Hứa Như vội vã đi đến câu lạc bộ hỏi thăm xung quanh rất nhanh đã tìm được phòng bao riêng của Lưu Thanh.
Đẩy cửa ra, xông vào mũi là mùi rượu và thuốc lá khiến cô nghẹt thở, Hứa Như ngồi xuống bên cạnh Lưu Thanh, trong phòng bao riêng chính là quản lý cấp cao của tập đoàn Lộ Thăng, một người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi.
"Hứa Như là đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi, Tổng giám đốc Trần, anh xem qua hợp đồng một chút." Lưu Thanh đem hợp đồng đưa tới.
Trên mặt cô ấy là một mảnh đỏ bừng hiển nhiên là do uống nhiều rượu khiến Hứa Như có chút lo lắng.
Thấy Lưu Thanh lại muốn uống rượu tiếp, cô liền ngăn lại: "Để tôi uống cho."
Lưu Thanh lập tức đoạt lại chén rượu: "Đừng nghịch, cô uống xong một chén này nếu mà có ngã xuống thì tôi cũng không cõng cô về nhà đâu."
Hứa Như nhíu mày nhìn Lưu Thanh lại tiếp tục uống rượu, cứ cho là tửu lượng của cô ấy tốt nhưng uống như vậy cũng sẽ không chịu nổi.
"Hợp đồng này tôi thật sự cần thêm một chút thời gian để xem xét lại, cô Lưu, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác đi?" Người đàn ông nheo mắt lại dặn dò trợ lý đi về trước sau đó đi tới chỗ Lưu Thanh.
Lưu Thanh mang theo nụ cười trên mặt: "Vậy chúng ta ra ngoài đại sảnh được không?"
Người đàn ông hơi nhíu mày lại: "Tới khách sạn của tôi bên kia đi, ít người chúng ta trò chuyện cũng thoải mái hơn."
Dứt lời, anh ta lại nhìn về phía Hứa Như, khóe miệng cười có chút buồn nôn: "Cô Hứa cũng đi cùng luôn chứ?"
"Hứa Như còn có việc bận, Tổng giám đốc Trần, tôi và anh cùng đi qua đó đi." Lưu Thanh nháy mắt với Hứa Như bảo cô đi về trước.
Nhưng Hứa Như sao có thể thật sự trở về, nhìn người đàn ông này cũng không giống như người tốt, nói không chừng vừa đi đến khách sạn Lưu Thanh liền bị ăn sạch thì làm sao.
Thấy Hứa Như đi theo, Lưu Thanh lo âu đi xuống lầu, lúc sắp đi ra khỏi câu lạc bộ người đàn ông kia lại đột nhiên kéo Hứa Như đến bên cạnh: "Nếu như cô Hứa cũng muốn đi chung vậy thì cùng đi luôn đi."
"Tổng giám đốc Trần, Hứa Như không tham dự vào dự án này nên đừng làm lãng phí thời gian của cô ấy."
"Cô nói đi, cô Hứa?" Ánh mắt anh ta nhìn về phía Hứa Như.
Hứa Như cảm thấy mất tự nhiên, cô cũng muốn rời đi nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải đưa Lưu Thanh đi cùng.
Cô biết dự án hợp tác lần này đối với Lưu Thanh mà nói là rất quan trọng nhưng dù có quan trọng đến đâu thì cũng không thể làm ra chuyện quá đáng.
"Tối nay tôi cũng không bận việc gì." Hứa Như nói.
Lưu Thanh tức giận đến mức không nhịn được một cước giẫm lên chân Hứa Như nhưng cô lại rất quật cường, nếu như Lưu Thanh không rời đi thì cô cũng sẽ không bỏ mặc lại cô ấy một mình.
Tổng giám đốc Trần ở khách sạn phía đối diện, trên đường đi Lưu Thanh còn tranh thủ nói với anh ta một vài phương án nhưng rất rõ ràng tâm tư của người đàn ông này hoàn toàn không đặt vào đó.
Đến đại sảnh, Lưu Thanh chủ động đưa ra đề nghị đi đến nhà hàng ở lầu một nhưng Tổng giám đốc Trần lại lắc đầu: "Tới phòng của tôi đi, đủ yên tĩnh."
"Nếu như vậy thì Hứa Như cô đi về trước đi." Lưu Thanh nói.
Hứa Như giận tái mặt, lập tức đi lên giữ chặt Lưu Thanh lại: "Tổng giám đốc Trần, có việc gì chúng ta nói ở đây được rồi!"
Tổng giám đốc Trần cười cười, ánh mắt nheo lại rơi trên người Hứa Như: "Ở đây quá nhiều người, nếu như các cô muốn đêm nay tôi ký vào bản hợp đồn này thì mau theo tôi đi lên đi."
"Giám đốc Trần, vậy tôi đi lên với anh là được rồi." Dứt lời, Lưu Thanh ngăn Hứa Như lại.
Người đàn ông này cũng không miễn cưỡng, Lưu Thanh đi vào thang máy rất nhanh, Hứa Như cũng muốn đi vào nhưng lại bị Lưu Thanh ngăn ở cửa thang máy.
"Yên tâm đi." Cô ấy nói nhở ở bên tai cô.
Nhưng sao Hứa Như có thể yên tâm được, nhìn tầng lầu thang máy dừng lại sau đó cũng dùng thang máy đối diện đi lên.
Nhưng lúc cửa thanh máy sắp đóng lại lại có một bóng dáng quen thuộc đang đi tới.
"Giám đốc Hướng." Anh ta là cấp trên nên Hứa Như lễ phép chào hỏi.
Hướng Hoằng liếc mắt nhìn số tầng lầu mà Hứa Như ấn rất nhanh.
"Em trở về đi." Hướng Hoằng mở miệng.
"Anh đến tìm Lưu Thanh à?" Hứa Như giống như hiểu rõ.
"Cô ấy vốn hay gây sự như vậy, nếu như có lần tiếp theo thì anh sẽ mặc kệ cô ấy." Mặc dù mặt ngoài Hướng Hoằng có vẻ tức giận nhưng trong giọng nói lại không hề che giấu sự cưng chiều.
"Đinh" một tiếng, thang máy đứng lại ở tầng hai mươi chín.
Hứa Như nhìn bóng lưng vội vã của Hướng Hoằng lại nghĩ đến chuyện sắp tới có thể xảy ra với Lưu Thanh liền lo lắng chạy theo.
Hướng Hoằng đã sớm lấy được thẻ phòng, vừa mở cửa liền thấy Lưu Thanh lảo đảo chạy đến, váy trên người đã bị xé rách ra.
"Anh... Anh cút ngay cho tôi!" Lưu Thanh khí thế hung hăng nói.
Nhìn thấy Hướng Hoằng cô ấy rất muốn ôm chặt lấy anh ta nhưng vẫn đi về phía Hứa Như bên kia.
Hướng Hoằng trầm mặt, đối đầu với ánh mắt không vui của Tổng giám đốc Trần, lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, Thiên Nhất không còn muốn ký kết bất kỳ hợp đồng nào với tập đoàn Lộ Thăng nữa."
"Giám đốc Hướng, không cần phải vì một người phụ nữ mà phá hỏng quan hệ của chúng ta." Người đàn ông bối rối.
Hướng Hoằng mặt không cảm xúc: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi."
Một câu này khiến cho Lưu Thanh lập tức kinh sợ ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, lời nói vừa rồi của anh ta vẫn đang lặp đi lặp lại ở trong đầu cô ấy.
Cô ấy là người phụ nữ của tôi.
Vì câu nói này mà cô ấy đã làm rất nhiều cũng chờ rất lâu.
Giờ phút này, nước mắt không nhịn được liền chảy ra.
Hứa Như bất đắc dĩ nhíu mày lại lau đi nước mắt của Lưu Thanh: "Lúc nào thì cô lại không có tiền đồ như vậy rồi?"
Nếu như Hướng Hoằng không đến thì đêm nay số phận của cô ấy coi như thảm rồi!
"Đúng vậy, tôi chính là người không có tiền đồ như thế đấy, Hứa Như, cô không hiểu đâu, vì anh ấy tôi có thể làm tất cả." Lưu Thanh trầm thấp nói.
Mắt thấy Hướng Hoằng đi về phía bên này, Lưu Thanh lập tức lau sạch nước mắt, lúc ngẩng đầu lên đã tỉnh táo lại.
Ánh mắt Hướng Hoằng rơi vào cặp đùi trần trụi của cô ấy, váy đã bị xé rách một mảng lớn, mặc dù không đến mức lộ hàng nhưng cũng rất lộ liễu.
Đáy mắt anh ta chợt lóe lên lãnh ý, gọi một cú điện thoại dặn dò quản lý mang thẻ phòng lên.
Anh ta ôm ngang Lưu Thanh lên, trầm giọng nói: "Em thật sự là càng ngày càng biết khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi."
Lưu Thanh cúi đầu, đôi môi anh đào lại hơi cong lên: "Tôi làm cái gì sao? Không phải anh nói nhất định phải ký được dự án hợp tác này à, tôi chỉ là cấp dưới của anh nên đương nhiên phải nghe theo lời anh rồi, làm bất cứ cách nào cũng phải ký được hợp đồng."
Hướng Hoằng tức giận đến mức lồng ngực còn đang phập phồng: "Làm bất cứ cách nào nhưng em vẫn phải bảo vệ tốt cho chính mình chứ."
"Anh cũng không nói như vậy, vả lại anh quan tâm tới tôi sao?" Lưu Thanh xụ mặt.
Hướng Hoằng lạnh lùng nheo mắt lại dồn Lưu Thanh đến bên tường...
Hứa Như tự giác rời khỏi khách sạn, đáy lòng vẫn còn chấn động bởi vì hành động lớn mật vừa rồi của Lưu Thanh.
Đi ra khỏi thang máy, từ cửa nhà hàng cách đó không xa lại đi tới một nam một nữ, Hứa Như vô thức lui ra phía sau trốn ở phía sau một cây cột bằng đá cẩm thạch.
Cách vài mét ở bên ngoài, Lục Hoan đang dựa vào trong ngực Lý Thế Nhiên, bả vai hơi run lên hiển nhiên là đang khóc.
Lý Thế Nhiên đưa khăn tay cho cô ta sau đó lui về phía sau một bước để giữ khoảng cách.
Lục Hoan lại gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của anh: "Thế Nhiên, em thật sự rất sợ... Sao anh ta lại ở chỗ này, sau này anh ta lại tiếp tục quấn lấy em nữa có phải không..."
Lý Thế Nhiên nhíu mày lại trầm giọng nói: "Nếu như cô không muốn nhìn thấy anh ta thì tôi sẽ đổi chỗ ở của anh ta, sau này cũng không được bước chân vào Nam Thành nữa."
"Thật sao?" Đáy mắt Lục Hoan hiện lên vẻ chờ mong.
Lý Thế Nhiên gật đầu: "Cô trở về đi, tôi đã sắp xếp vệ sĩ bảo vệ cho cô rồi, anh ta không thể tới gần cô được nữa đâu."
"Nhưng mà... em sợ, Thế Nhiên, anh đưa em lên có được không?"
Nước mắt Lục Hoan rơi xuống, thân thể của cô ta vẫn đang run rẩy, càng ngày càng đến gần cuối cùng không nhịn được ôm lấy Lý Thế Nhiên.
CHƯƠNG 165: ANH ĐƯA EM LÊN ĐƯỢC KHÔNG
Buổi tối, sự rực rỡ của thành phố này vừa mới bắt đầu.
Hứa Như vội vã đi đến câu lạc bộ hỏi thăm xung quanh rất nhanh đã tìm được phòng bao riêng của Lưu Thanh.
Đẩy cửa ra, xông vào mũi là mùi rượu và thuốc lá khiến cô nghẹt thở, Hứa Như ngồi xuống bên cạnh Lưu Thanh, trong phòng bao riêng chính là quản lý cấp cao của tập đoàn Lộ Thăng, một người đàn ông ước chừng hơn bốn mươi tuổi.
"Hứa Như là đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi, Tổng giám đốc Trần, anh xem qua hợp đồng một chút." Lưu Thanh đem hợp đồng đưa tới.
Trên mặt cô ấy là một mảnh đỏ bừng hiển nhiên là do uống nhiều rượu khiến Hứa Như có chút lo lắng.
Thấy Lưu Thanh lại muốn uống rượu tiếp, cô liền ngăn lại: "Để tôi uống cho."
Lưu Thanh lập tức đoạt lại chén rượu: "Đừng nghịch, cô uống xong một chén này nếu mà có ngã xuống thì tôi cũng không cõng cô về nhà đâu."
Hứa Như nhíu mày nhìn Lưu Thanh lại tiếp tục uống rượu, cứ cho là tửu lượng của cô ấy tốt nhưng uống như vậy cũng sẽ không chịu nổi.
"Hợp đồng này tôi thật sự cần thêm một chút thời gian để xem xét lại, cô Lưu, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác đi?" Người đàn ông nheo mắt lại dặn dò trợ lý đi về trước sau đó đi tới chỗ Lưu Thanh.
Lưu Thanh mang theo nụ cười trên mặt: "Vậy chúng ta ra ngoài đại sảnh được không?"
Người đàn ông hơi nhíu mày lại: "Tới khách sạn của tôi bên kia đi, ít người chúng ta trò chuyện cũng thoải mái hơn."
Dứt lời, anh ta lại nhìn về phía Hứa Như, khóe miệng cười có chút buồn nôn: "Cô Hứa cũng đi cùng luôn chứ?"
"Hứa Như còn có việc bận, Tổng giám đốc Trần, tôi và anh cùng đi qua đó đi." Lưu Thanh nháy mắt với Hứa Như bảo cô đi về trước.
Nhưng Hứa Như sao có thể thật sự trở về, nhìn người đàn ông này cũng không giống như người tốt, nói không chừng vừa đi đến khách sạn Lưu Thanh liền bị ăn sạch thì làm sao.
Thấy Hứa Như đi theo, Lưu Thanh lo âu đi xuống lầu, lúc sắp đi ra khỏi câu lạc bộ người đàn ông kia lại đột nhiên kéo Hứa Như đến bên cạnh: "Nếu như cô Hứa cũng muốn đi chung vậy thì cùng đi luôn đi."
"Tổng giám đốc Trần, Hứa Như không tham dự vào dự án này nên đừng làm lãng phí thời gian của cô ấy."
"Cô nói đi, cô Hứa?" Ánh mắt anh ta nhìn về phía Hứa Như.
Hứa Như cảm thấy mất tự nhiên, cô cũng muốn rời đi nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải đưa Lưu Thanh đi cùng.
Cô biết dự án hợp tác lần này đối với Lưu Thanh mà nói là rất quan trọng nhưng dù có quan trọng đến đâu thì cũng không thể làm ra chuyện quá đáng.
"Tối nay tôi cũng không bận việc gì." Hứa Như nói.
Lưu Thanh tức giận đến mức không nhịn được một cước giẫm lên chân Hứa Như nhưng cô lại rất quật cường, nếu như Lưu Thanh không rời đi thì cô cũng sẽ không bỏ mặc lại cô ấy một mình.
Tổng giám đốc Trần ở khách sạn phía đối diện, trên đường đi Lưu Thanh còn tranh thủ nói với anh ta một vài phương án nhưng rất rõ ràng tâm tư của người đàn ông này hoàn toàn không đặt vào đó.
Đến đại sảnh, Lưu Thanh chủ động đưa ra đề nghị đi đến nhà hàng ở lầu một nhưng Tổng giám đốc Trần lại lắc đầu: "Tới phòng của tôi đi, đủ yên tĩnh."
"Nếu như vậy thì Hứa Như cô đi về trước đi." Lưu Thanh nói.
Hứa Như giận tái mặt, lập tức đi lên giữ chặt Lưu Thanh lại: "Tổng giám đốc Trần, có việc gì chúng ta nói ở đây được rồi!"
Tổng giám đốc Trần cười cười, ánh mắt nheo lại rơi trên người Hứa Như: "Ở đây quá nhiều người, nếu như các cô muốn đêm nay tôi ký vào bản hợp đồn này thì mau theo tôi đi lên đi."
"Giám đốc Trần, vậy tôi đi lên với anh là được rồi." Dứt lời, Lưu Thanh ngăn Hứa Như lại.
Người đàn ông này cũng không miễn cưỡng, Lưu Thanh đi vào thang máy rất nhanh, Hứa Như cũng muốn đi vào nhưng lại bị Lưu Thanh ngăn ở cửa thang máy.
"Yên tâm đi." Cô ấy nói nhở ở bên tai cô.
Nhưng sao Hứa Như có thể yên tâm được, nhìn tầng lầu thang máy dừng lại sau đó cũng dùng thang máy đối diện đi lên.
Nhưng lúc cửa thanh máy sắp đóng lại lại có một bóng dáng quen thuộc đang đi tới.
"Giám đốc Hướng." Anh ta là cấp trên nên Hứa Như lễ phép chào hỏi.
Hướng Hoằng liếc mắt nhìn số tầng lầu mà Hứa Như ấn rất nhanh.
"Em trở về đi." Hướng Hoằng mở miệng.
"Anh đến tìm Lưu Thanh à?" Hứa Như giống như hiểu rõ.
"Cô ấy vốn hay gây sự như vậy, nếu như có lần tiếp theo thì anh sẽ mặc kệ cô ấy." Mặc dù mặt ngoài Hướng Hoằng có vẻ tức giận nhưng trong giọng nói lại không hề che giấu sự cưng chiều.
"Đinh" một tiếng, thang máy đứng lại ở tầng hai mươi chín.
Hứa Như nhìn bóng lưng vội vã của Hướng Hoằng lại nghĩ đến chuyện sắp tới có thể xảy ra với Lưu Thanh liền lo lắng chạy theo.
Hướng Hoằng đã sớm lấy được thẻ phòng, vừa mở cửa liền thấy Lưu Thanh lảo đảo chạy đến, váy trên người đã bị xé rách ra.
"Anh... Anh cút ngay cho tôi!" Lưu Thanh khí thế hung hăng nói.
Nhìn thấy Hướng Hoằng cô ấy rất muốn ôm chặt lấy anh ta nhưng vẫn đi về phía Hứa Như bên kia.
Hướng Hoằng trầm mặt, đối đầu với ánh mắt không vui của Tổng giám đốc Trần, lạnh lùng nói: "Từ giờ trở đi, Thiên Nhất không còn muốn ký kết bất kỳ hợp đồng nào với tập đoàn Lộ Thăng nữa."
"Giám đốc Hướng, không cần phải vì một người phụ nữ mà phá hỏng quan hệ của chúng ta." Người đàn ông bối rối.
Hướng Hoằng mặt không cảm xúc: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi."
Một câu này khiến cho Lưu Thanh lập tức kinh sợ ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, lời nói vừa rồi của anh ta vẫn đang lặp đi lặp lại ở trong đầu cô ấy.
Cô ấy là người phụ nữ của tôi.
Vì câu nói này mà cô ấy đã làm rất nhiều cũng chờ rất lâu.
Giờ phút này, nước mắt không nhịn được liền chảy ra.
Hứa Như bất đắc dĩ nhíu mày lại lau đi nước mắt của Lưu Thanh: "Lúc nào thì cô lại không có tiền đồ như vậy rồi?"
Nếu như Hướng Hoằng không đến thì đêm nay số phận của cô ấy coi như thảm rồi!
"Đúng vậy, tôi chính là người không có tiền đồ như thế đấy, Hứa Như, cô không hiểu đâu, vì anh ấy tôi có thể làm tất cả." Lưu Thanh trầm thấp nói.
Mắt thấy Hướng Hoằng đi về phía bên này, Lưu Thanh lập tức lau sạch nước mắt, lúc ngẩng đầu lên đã tỉnh táo lại.
Ánh mắt Hướng Hoằng rơi vào cặp đùi trần trụi của cô ấy, váy đã bị xé rách một mảng lớn, mặc dù không đến mức lộ hàng nhưng cũng rất lộ liễu.
Đáy mắt anh ta chợt lóe lên lãnh ý, gọi một cú điện thoại dặn dò quản lý mang thẻ phòng lên.
Anh ta ôm ngang Lưu Thanh lên, trầm giọng nói: "Em thật sự là càng ngày càng biết khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi."
Lưu Thanh cúi đầu, đôi môi anh đào lại hơi cong lên: "Tôi làm cái gì sao? Không phải anh nói nhất định phải ký được dự án hợp tác này à, tôi chỉ là cấp dưới của anh nên đương nhiên phải nghe theo lời anh rồi, làm bất cứ cách nào cũng phải ký được hợp đồng."
Hướng Hoằng tức giận đến mức lồng ngực còn đang phập phồng: "Làm bất cứ cách nào nhưng em vẫn phải bảo vệ tốt cho chính mình chứ."
"Anh cũng không nói như vậy, vả lại anh quan tâm tới tôi sao?" Lưu Thanh xụ mặt.
Hướng Hoằng lạnh lùng nheo mắt lại dồn Lưu Thanh đến bên tường...
Hứa Như tự giác rời khỏi khách sạn, đáy lòng vẫn còn chấn động bởi vì hành động lớn mật vừa rồi của Lưu Thanh.
Đi ra khỏi thang máy, từ cửa nhà hàng cách đó không xa lại đi tới một nam một nữ, Hứa Như vô thức lui ra phía sau trốn ở phía sau một cây cột bằng đá cẩm thạch.
Cách vài mét ở bên ngoài, Lục Hoan đang dựa vào trong ngực Lý Thế Nhiên, bả vai hơi run lên hiển nhiên là đang khóc.
Lý Thế Nhiên đưa khăn tay cho cô ta sau đó lui về phía sau một bước để giữ khoảng cách.
Lục Hoan lại gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của anh: "Thế Nhiên, em thật sự rất sợ... Sao anh ta lại ở chỗ này, sau này anh ta lại tiếp tục quấn lấy em nữa có phải không..."
Lý Thế Nhiên nhíu mày lại trầm giọng nói: "Nếu như cô không muốn nhìn thấy anh ta thì tôi sẽ đổi chỗ ở của anh ta, sau này cũng không được bước chân vào Nam Thành nữa."
"Thật sao?" Đáy mắt Lục Hoan hiện lên vẻ chờ mong.
Lý Thế Nhiên gật đầu: "Cô trở về đi, tôi đã sắp xếp vệ sĩ bảo vệ cho cô rồi, anh ta không thể tới gần cô được nữa đâu."
"Nhưng mà... em sợ, Thế Nhiên, anh đưa em lên có được không?"
Nước mắt Lục Hoan rơi xuống, thân thể của cô ta vẫn đang run rẩy, càng ngày càng đến gần cuối cùng không nhịn được ôm lấy Lý Thế Nhiên.
Bình luận facebook