Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-184
CHƯƠNG 183: TRỞ VỀ DỖ ÔNG XÃ
CHƯƠNG 183: TRỞ VỀ DỖ ÔNG XÃ
Trở lại khách sạn, Hứa Như đang định đi tìm Lưu Thanh, lại thấy cô ấy đang thu dọn hành lý.
Bây giờ Bác Thông đã đồng ý có thể tiếp tục hợp tác với dược phẩm Thiên Nhất, chỉ là vẫn là có nhà phân phối lựa chọn giải ước, có điều cái này cũng không ảnh hưởng đến tiêu thụ của Mỹ Thông, chẳng qua là đối với thành tích của Hướng Hoằng đề ra, không có cách nào hoàn thành.
“Như, tớ cần phải về rồi, chuyện bên này đã xử lý tương đối, tớ cũng đã cố gắng hết sức, nếu Hướng Hoằng không hài lòng với kết quả này, thì tỡ từ chức.” Lưu Thanh trầm giọng nói.
Chuyện lần này ồn ào quá lớn, cô ấy là người phụ trách chính, kênh tiêu thụ không lí tưởng, danh tiếng của dược phẩm lại rơi xuống ngàn trượng, cho dù không phải bởi vì cô ấy, cô ấy cũng phải gánh vác trách nhiệm này.
Hứa Như trở lại căn phòng trên tầng cao nhất, Lý Thế Nhiên cũng không ở đây, cô thu dọn hành lý rất nhanh, định hôm nay trở về.
Trước khi rời đi, cô gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên, anh không nhận, cô để lại lời nhắn.
Nhìn dáng vẻ Lưu Thanh bên cạnh trầm mặc ít nói, Hứa Như an ủi: “Giám đốc Hướng sẽ không trách cậu.”
“Tớ cảm thấy mình rất vô dụng.” Hứa Như cúi thấp nói, cho tới nay cô ấy đều cảm thấy nghiệp vụ năng lực và tài ăn nói của mình đều vô cùng ưu tú, nhưng trải qua chuyện lần này, mới phát hiện dường như cũng không phải như vậy.
Năng lực của cô ấy cần phải nâng cao.
“Cậu đã cố gắng hết sức rồi.” Hứa Như cau mày.
Cô biết Lưu Thanh vẫn luôn yêu cầu với bản thân rất cao, chỉ là, chuyện này cũng không phải vì cô ấy.
Hứa Như áy náy mặt trầm lại, nếu không phải cô ở dược phẩm Thiên Nhất, có phải Tần Nhi cũng sẽ không làm như vậy hay không?
“Nói cho cùng, chuyện này đều là vì tớ, Tần Nhi muốn trả thù tớ, mới công kích dược phẩm Nhất Thiên như vậy, giám đốc Hướng sẽ hiểu lý lẽ.” Hứa Như vỗ nhẹ bả vai Lưu Thanh.
“Tần Nhi? Chuyện này là cô ta làm?” Lưu Thanh dừng một chút, bây giờ cảnh sát vẫn chưa công bố kết quả điều tra mới nhất, cô ta vẫn cho rằng chỉ là đối thủ cạnh tranh của dược phẩm Nhất Thiên đang hãm hại.”
“Ừ, Lý Thế Nhiên đã điều tra rõ ràng, đứng sau Y Vân chính là Tần Nhi, nhưng kết quả điều tra sau cùng, vẫn chưa có.”
Ngày đó cô cầm chứng cứ này vốn là muốn để Tần Nhi sợ hãi nói ra chuyện năm đó, nhưng cô ta vẫn luôn miệng nói chuyện kia cô ta không biết, Hứa Như ngược lại hơi bất ngờ.
Chứng cứ kia dĩ nhiên là giả, mà phần thật, vẫn luôn ở trong tay Lý Thế Nhiên, cô cũng không biết Lý Thế Nhiên cuối cùng sẽ xử lý như thế nào, cũng sẽ không can thiệp.
“Tần Nhi con đàn bà đê tiện đó! Cô ta bây giờ không phải gả vào nhà họ Kỳ rồi sao? Sao đây, còn sợ cậu cướp Trần Minh Thành với cô ta?” Lưu Thanh tức giận nói.
Hứa Như cau mày, Tần Nhi luôn nhằm vào cô, đương nhiên là có lý do của Trần Minh Thành, còn về chuyện cô sinh non, vốn là cô mang thai ngoài tử cung buộc phải làm như vậy, mới thuận thế đẩy trách nhiệm lên người cô ta.
…..
Trở lại Nam Thành đã là ba giờ sau, xuống máy bay, Hứa Như mở máy mới phát hiện Lý Thế Nhiên gọi cho cô không ít cuộc điện thoại, cô gọi lại.
“Bà Lý, không đợi anh cùng nhau về sao, hửm?” Giọng Lý Thế Nhiên vừa thấp vừa trầm vừa lạnh.
Hứa Như dừng một chút, thấp giọng nói: “Anh phải làm chuyện khác, em không phải không dám quấy rầy anh sao?”
“Bà Lý không dám quấy rầy, còn ai dám quấy rầy anh?” Giọng Lý Thế Nhiên càng trầm hơn.
Hứa Như thật lâu cũng không lên tiếng.
“Anh đừng nóng giận, em cũng không phải không nói cho anh...” Hứa Như cảm thấy mình giải thích cũng vô ích.
Cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến đợi Lý Thế Nhiên cùng nhau trở về, nhưng cô tới thành phố B vốn là đi công tác, chuyện làm xong cũng không cần thiết ở lại.
Công tư phân minh cô luôn luôn tuân thủ.
“Lý Thế Nhiên không vui à?” Lưu Thanh lại gần.
“Hình như nổi giận rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Như nhíu lại.
“Cô đấy, mau mau ngồi máy bay về dỗ ông xã!” Lưu Thanh tức giận nói.
Cô ấy vốn không đồng ý Hứa Như cùng cô ấy trở lại, nếu cô ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, nhất định sẽ không bị Hướng Hoằng trách cứ.
Lưu Thanh bây giờ thân mình còn khó bảo toàn.
“Thanh Thanh, chúng ta làm việc cùng nhau, tôi cũng không phải người thấy sắc quên nghĩa.” Thái độ Hứa Như rất kiên quyết.
Lưu Thanh không lay chuyển được cô, hai người trở lại dược phẩm Thiên Nhất, gần đây bởi vì thuốc mới xảy ra chuyện lớn như vậy, bầu không khí cả tòa cao ốc rất nặng nề.
Lưu Thanh lên luôn tầng trên cùng, chờ Hướng Hoằng họp xong, cô ấy đẩy cửa đi vào.
Hướng Hoằng đã ở công ty ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, xử lý công việc, trên khuôn mặt anh tuấn không che giấu được vẻ mệt mỏi.
“Giám đốc Hướng.” Trên mặt Hứa Như hiện lên sự đau lòng.
“Ừ, ngồi đi.” Hướng Hoằng nhíu mày, đi tới ghế sofa.
Chỉ là mới vừa bước một bước dài, cảm giác chóng mặt không ngừng ập tới, anh ta dường như không đứng vững.
Lưu Thanh lập tức đỡ anh ta.
“Hướng Hoằng, anh sao vậy!” Lưu Thanh nhìn sắc mặt anh ta tái nhợt, tay lần mò lên trán anh ta, nóng quá!
“Tôi đưa anh đi bệnh viện!” Lưu Thanh khẩn trương nói.
Nhưng Hướng Hoằng xua tay, ngồi xuống ghế sofa, nhấn hai bên ấn đường, khàn giọng hỏi: “Kênh tiêu thụ bên kia nói đến bao nhiêu rồi?”
Lưu Thanh xụ mặt: “Anh không đi bệnh viện với tôi, tôi cũng không nói cho anh biết.”
Hướng Hoằng cau mày, cưng chiều xoa đầu cô ấy: “Ngoan, đừng gây rối.”
“Tôi không gây rối.” Lưu Thanh thở dài, cô ấy biết Hướng Hoằng gần đây đều bận rộn chuyện đưa Mỹ Thông ra thị trường, nhất định không nghỉ ngơi tốt.
Nhưng anh sốt cũng quá cao, cô ấy sợ cơ thể Hướng Hoằng không chịu được.
“Chúng ta đi bệnh viện.” Lưu Thanh vẫn bướng bỉnh như cũ.
Hướng Hoằng cau mày, kéo Lưu Thanh để cô ấy dựa vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể anh ta nóng rực khiến cô ấy không cách nào tỉnh táo, hốc mắt đều đỏ lên.
“Tôi đã uống thuốc hạ sốt rồi, ngày mai dược phẩm Thiên Nhất phải mở họp báo, tôi còn phải chuẩn bị rất nhiều chuyện.” Hướng Hoằng trầm thấp nói.
“Nhưng mà, anh cần nghỉ ngơi, tối nay không thể thức suốt đêm nữa...” Lưu Thanh lo lắng nhìn anh ấy.
“Ừ, bây giờ nói cho tôi biết những nhà phân phối đã kí kết.” Hướng Hoằng cầm văn kiện Lưu Thanh mang vào lên nhìn.
Lưu Thanh không cản được, cũng chỉ có thể san sẻ cho anh.
Vốn tưởng rằng Hướng Hoằng sẽ trách mắng cô chỉ đến mười nhà phân phối, không nghĩ tới thái độ Hướng Hoằng ngược lại rất ôn hòa, thậm chí rất hài lòng.
“Tôi biết rồi, em đi trước đi.”
“Giám đốc Hướng, anh không trách cứ tôi? Tôi cách chỉ tiêu ban đầu của anh còn xa.” Lưu Thanh nhíu mày.
Cô ấy biết Hướng Hoằng nghiêm khắc, cho nên vẫn luôn yêu cầu bản thân cố gắng theo ý anh.
Hướng Hoằng hiếm khi lộ ra nụ cười: “Phạm vi tin tức thuốc giả truyền đi quá rộng, công ty nhỏ dĩ nhiên không chịu nhập hàng nữa, tôi có thể hiểu, bây giờ quan trọng nhất chính là để thuốc này lấy lại uy tín, biết chưa?”
Lưu Thanh gật đầu, nhìn gương mặt đẹp trai mệt mỏi của Hướng Hoằng, không phục nói: “Anh về nghỉ ngơi có được không? Anh giao công việc cho tôi, tôi giúp anh xử lý.”
Hướng Hoằng bây giờ sốt cao, cô ấy không có cách nào bình tĩnh để anh ta tiếp tục công việc.
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt lo lắng, Hướng Hoằng cuối cùng cũng thỏa hiệp, chỉ chỉ bên kia phòng nghỉ: “Tôi đi ngủ một lát, em xem giúp tôi phần tài liệu này, hai giờ sau đánh thức tôi dậy.”
Lưu Thanh cười cười gật đầu, tiến tới hôn lên má của Hướng Hoằng một cái.
Mà lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, là nữ thư kí An Na.
Thấy hình ảnh Hướng Hoằng và Lưu Thanh thân mật, sắc mặt cô ta cứng đờ, lập tức thức thời đóng cửa lại.
Ý lạnh trong mắt Hướng Hoằng hiện lên, đẩy Lưu Thanh ra.
CHƯƠNG 183: TRỞ VỀ DỖ ÔNG XÃ
Trở lại khách sạn, Hứa Như đang định đi tìm Lưu Thanh, lại thấy cô ấy đang thu dọn hành lý.
Bây giờ Bác Thông đã đồng ý có thể tiếp tục hợp tác với dược phẩm Thiên Nhất, chỉ là vẫn là có nhà phân phối lựa chọn giải ước, có điều cái này cũng không ảnh hưởng đến tiêu thụ của Mỹ Thông, chẳng qua là đối với thành tích của Hướng Hoằng đề ra, không có cách nào hoàn thành.
“Như, tớ cần phải về rồi, chuyện bên này đã xử lý tương đối, tớ cũng đã cố gắng hết sức, nếu Hướng Hoằng không hài lòng với kết quả này, thì tỡ từ chức.” Lưu Thanh trầm giọng nói.
Chuyện lần này ồn ào quá lớn, cô ấy là người phụ trách chính, kênh tiêu thụ không lí tưởng, danh tiếng của dược phẩm lại rơi xuống ngàn trượng, cho dù không phải bởi vì cô ấy, cô ấy cũng phải gánh vác trách nhiệm này.
Hứa Như trở lại căn phòng trên tầng cao nhất, Lý Thế Nhiên cũng không ở đây, cô thu dọn hành lý rất nhanh, định hôm nay trở về.
Trước khi rời đi, cô gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên, anh không nhận, cô để lại lời nhắn.
Nhìn dáng vẻ Lưu Thanh bên cạnh trầm mặc ít nói, Hứa Như an ủi: “Giám đốc Hướng sẽ không trách cậu.”
“Tớ cảm thấy mình rất vô dụng.” Hứa Như cúi thấp nói, cho tới nay cô ấy đều cảm thấy nghiệp vụ năng lực và tài ăn nói của mình đều vô cùng ưu tú, nhưng trải qua chuyện lần này, mới phát hiện dường như cũng không phải như vậy.
Năng lực của cô ấy cần phải nâng cao.
“Cậu đã cố gắng hết sức rồi.” Hứa Như cau mày.
Cô biết Lưu Thanh vẫn luôn yêu cầu với bản thân rất cao, chỉ là, chuyện này cũng không phải vì cô ấy.
Hứa Như áy náy mặt trầm lại, nếu không phải cô ở dược phẩm Thiên Nhất, có phải Tần Nhi cũng sẽ không làm như vậy hay không?
“Nói cho cùng, chuyện này đều là vì tớ, Tần Nhi muốn trả thù tớ, mới công kích dược phẩm Nhất Thiên như vậy, giám đốc Hướng sẽ hiểu lý lẽ.” Hứa Như vỗ nhẹ bả vai Lưu Thanh.
“Tần Nhi? Chuyện này là cô ta làm?” Lưu Thanh dừng một chút, bây giờ cảnh sát vẫn chưa công bố kết quả điều tra mới nhất, cô ta vẫn cho rằng chỉ là đối thủ cạnh tranh của dược phẩm Nhất Thiên đang hãm hại.”
“Ừ, Lý Thế Nhiên đã điều tra rõ ràng, đứng sau Y Vân chính là Tần Nhi, nhưng kết quả điều tra sau cùng, vẫn chưa có.”
Ngày đó cô cầm chứng cứ này vốn là muốn để Tần Nhi sợ hãi nói ra chuyện năm đó, nhưng cô ta vẫn luôn miệng nói chuyện kia cô ta không biết, Hứa Như ngược lại hơi bất ngờ.
Chứng cứ kia dĩ nhiên là giả, mà phần thật, vẫn luôn ở trong tay Lý Thế Nhiên, cô cũng không biết Lý Thế Nhiên cuối cùng sẽ xử lý như thế nào, cũng sẽ không can thiệp.
“Tần Nhi con đàn bà đê tiện đó! Cô ta bây giờ không phải gả vào nhà họ Kỳ rồi sao? Sao đây, còn sợ cậu cướp Trần Minh Thành với cô ta?” Lưu Thanh tức giận nói.
Hứa Như cau mày, Tần Nhi luôn nhằm vào cô, đương nhiên là có lý do của Trần Minh Thành, còn về chuyện cô sinh non, vốn là cô mang thai ngoài tử cung buộc phải làm như vậy, mới thuận thế đẩy trách nhiệm lên người cô ta.
…..
Trở lại Nam Thành đã là ba giờ sau, xuống máy bay, Hứa Như mở máy mới phát hiện Lý Thế Nhiên gọi cho cô không ít cuộc điện thoại, cô gọi lại.
“Bà Lý, không đợi anh cùng nhau về sao, hửm?” Giọng Lý Thế Nhiên vừa thấp vừa trầm vừa lạnh.
Hứa Như dừng một chút, thấp giọng nói: “Anh phải làm chuyện khác, em không phải không dám quấy rầy anh sao?”
“Bà Lý không dám quấy rầy, còn ai dám quấy rầy anh?” Giọng Lý Thế Nhiên càng trầm hơn.
Hứa Như thật lâu cũng không lên tiếng.
“Anh đừng nóng giận, em cũng không phải không nói cho anh...” Hứa Như cảm thấy mình giải thích cũng vô ích.
Cô cũng không phải chưa từng nghĩ đến đợi Lý Thế Nhiên cùng nhau trở về, nhưng cô tới thành phố B vốn là đi công tác, chuyện làm xong cũng không cần thiết ở lại.
Công tư phân minh cô luôn luôn tuân thủ.
“Lý Thế Nhiên không vui à?” Lưu Thanh lại gần.
“Hình như nổi giận rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Như nhíu lại.
“Cô đấy, mau mau ngồi máy bay về dỗ ông xã!” Lưu Thanh tức giận nói.
Cô ấy vốn không đồng ý Hứa Như cùng cô ấy trở lại, nếu cô ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, nhất định sẽ không bị Hướng Hoằng trách cứ.
Lưu Thanh bây giờ thân mình còn khó bảo toàn.
“Thanh Thanh, chúng ta làm việc cùng nhau, tôi cũng không phải người thấy sắc quên nghĩa.” Thái độ Hứa Như rất kiên quyết.
Lưu Thanh không lay chuyển được cô, hai người trở lại dược phẩm Thiên Nhất, gần đây bởi vì thuốc mới xảy ra chuyện lớn như vậy, bầu không khí cả tòa cao ốc rất nặng nề.
Lưu Thanh lên luôn tầng trên cùng, chờ Hướng Hoằng họp xong, cô ấy đẩy cửa đi vào.
Hướng Hoằng đã ở công ty ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, xử lý công việc, trên khuôn mặt anh tuấn không che giấu được vẻ mệt mỏi.
“Giám đốc Hướng.” Trên mặt Hứa Như hiện lên sự đau lòng.
“Ừ, ngồi đi.” Hướng Hoằng nhíu mày, đi tới ghế sofa.
Chỉ là mới vừa bước một bước dài, cảm giác chóng mặt không ngừng ập tới, anh ta dường như không đứng vững.
Lưu Thanh lập tức đỡ anh ta.
“Hướng Hoằng, anh sao vậy!” Lưu Thanh nhìn sắc mặt anh ta tái nhợt, tay lần mò lên trán anh ta, nóng quá!
“Tôi đưa anh đi bệnh viện!” Lưu Thanh khẩn trương nói.
Nhưng Hướng Hoằng xua tay, ngồi xuống ghế sofa, nhấn hai bên ấn đường, khàn giọng hỏi: “Kênh tiêu thụ bên kia nói đến bao nhiêu rồi?”
Lưu Thanh xụ mặt: “Anh không đi bệnh viện với tôi, tôi cũng không nói cho anh biết.”
Hướng Hoằng cau mày, cưng chiều xoa đầu cô ấy: “Ngoan, đừng gây rối.”
“Tôi không gây rối.” Lưu Thanh thở dài, cô ấy biết Hướng Hoằng gần đây đều bận rộn chuyện đưa Mỹ Thông ra thị trường, nhất định không nghỉ ngơi tốt.
Nhưng anh sốt cũng quá cao, cô ấy sợ cơ thể Hướng Hoằng không chịu được.
“Chúng ta đi bệnh viện.” Lưu Thanh vẫn bướng bỉnh như cũ.
Hướng Hoằng cau mày, kéo Lưu Thanh để cô ấy dựa vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể anh ta nóng rực khiến cô ấy không cách nào tỉnh táo, hốc mắt đều đỏ lên.
“Tôi đã uống thuốc hạ sốt rồi, ngày mai dược phẩm Thiên Nhất phải mở họp báo, tôi còn phải chuẩn bị rất nhiều chuyện.” Hướng Hoằng trầm thấp nói.
“Nhưng mà, anh cần nghỉ ngơi, tối nay không thể thức suốt đêm nữa...” Lưu Thanh lo lắng nhìn anh ấy.
“Ừ, bây giờ nói cho tôi biết những nhà phân phối đã kí kết.” Hướng Hoằng cầm văn kiện Lưu Thanh mang vào lên nhìn.
Lưu Thanh không cản được, cũng chỉ có thể san sẻ cho anh.
Vốn tưởng rằng Hướng Hoằng sẽ trách mắng cô chỉ đến mười nhà phân phối, không nghĩ tới thái độ Hướng Hoằng ngược lại rất ôn hòa, thậm chí rất hài lòng.
“Tôi biết rồi, em đi trước đi.”
“Giám đốc Hướng, anh không trách cứ tôi? Tôi cách chỉ tiêu ban đầu của anh còn xa.” Lưu Thanh nhíu mày.
Cô ấy biết Hướng Hoằng nghiêm khắc, cho nên vẫn luôn yêu cầu bản thân cố gắng theo ý anh.
Hướng Hoằng hiếm khi lộ ra nụ cười: “Phạm vi tin tức thuốc giả truyền đi quá rộng, công ty nhỏ dĩ nhiên không chịu nhập hàng nữa, tôi có thể hiểu, bây giờ quan trọng nhất chính là để thuốc này lấy lại uy tín, biết chưa?”
Lưu Thanh gật đầu, nhìn gương mặt đẹp trai mệt mỏi của Hướng Hoằng, không phục nói: “Anh về nghỉ ngơi có được không? Anh giao công việc cho tôi, tôi giúp anh xử lý.”
Hướng Hoằng bây giờ sốt cao, cô ấy không có cách nào bình tĩnh để anh ta tiếp tục công việc.
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt lo lắng, Hướng Hoằng cuối cùng cũng thỏa hiệp, chỉ chỉ bên kia phòng nghỉ: “Tôi đi ngủ một lát, em xem giúp tôi phần tài liệu này, hai giờ sau đánh thức tôi dậy.”
Lưu Thanh cười cười gật đầu, tiến tới hôn lên má của Hướng Hoằng một cái.
Mà lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, là nữ thư kí An Na.
Thấy hình ảnh Hướng Hoằng và Lưu Thanh thân mật, sắc mặt cô ta cứng đờ, lập tức thức thời đóng cửa lại.
Ý lạnh trong mắt Hướng Hoằng hiện lên, đẩy Lưu Thanh ra.
Bình luận facebook