Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-333
CHƯƠNG 333: TRONG MẮT CÔ CHỈ CÓ MỘT MÌNH ANH
CHƯƠNG 333: TRONG MẮT CÔ CHỈ CÓ MỘT MÌNH ANH
"Lý Thị... À, đây là thuốc mới của Lý Thị sao? Hôm nay giáo sư vừa nói với chúng tôi những loại thuốc này rất lợi hại..." Lăng Diệu kinh ngạc nói.
Cô cũng không biết đây là thuốc mới do Lý Thị nghiên cứu.
"Hiện tại bệnh viện phải tranh giành mấy loại thuốc này, nhiều tiệm thuốc cũng thiếu hàng." Lăng Diệu nói.
Hứa Như nhíu mày, trước đó cô đi theo Lý Thế Nhiên làm nghiên cứu nên coi như hiểu biết mấy loại thuốc này.
Năm năm trước Lý Thế Nhiên đã bắt đầu nghiên cứu, bây giờ đưa ra thị trường tạo nên sự chấn động lớn.
"Thật sự lợi hại như vậy?"
"Đương nhiên, nếu Lý Thế Nhiên chủ động nghiên cứu thì danh tiếng trong giới y dược không ai có thể sánh bằng, hơn nữa mấy loại thuốc này thí nghiệm ở nước ngoài, hiệu quả rất tốt, cho nên hiện tại vừa đưa ra thị trường trong nước đã lập tức tạo ra tình trạng tranh giành." Lăng Diệu phân tích nói.
"Trước kia cậu có làm việc ở Lý Thị một thời gian, chẳng lẽ không biết sao?" Lăng Diệu nhìn cô.
"Tớ có đi theo Lý Thế Nhiên làm nghiên cứu, nhưng biết không nhiều lắm." Hứa Như lắc đầu, cô không phải là nhân viên nghiên cứu chính.
"Được rồi, tớ nên sớm đi mua cổ phiếu Lý Thị, bây giờ có lẽ kiếm được rất nhiều tiền." Lăng Diệu thở dài nói.
Hứa Như cười cười: "Cô Lăng cũng không thiếu tiền."
"Ai nói, tớ tự mình kiếm tiền đóng học phí nghiên cứu sinh, không muốn dựa vào người trong nhà, nhà họ Lăng đã không bằng trước kia, mấy năm trước suýt nữa phá sản, nhà họ Lâm các cậu đầu tư vào mới vượt qua cửa ải khó khăn."
Lúc đó nhà họ Lăng gặp khó khăn, một mình Lăng Thuần chống đỡ nhà họ Lăng.
"Hiện tại mọi chuyện đã qua rồi." Hứa Như an ủi nói.
Trong thời gian này cô và Lăng Diệu ở chung không nhiều lắm, nhưng Hứa Như cũng biết tính tình của cô ta.
Không có một cô chủ nhà giàu nào lại bình dị dễ gần như thế.
"Ừ, tớ hy vọng sau này có thể gánh vác một chút áp lực giúp anh trai, hiện tại tớ có thể học y cũng nhờ anh trai vẫn luôn ủng hộ."
Lúc này điện thoại Lăng Diệu vang lên, Lý Tú Tú gọi tới.
"Cái gì? Cậu đến đại học Lâm Hải? Sao cậu không nói trước với tớ?"
"Đúng lúc tớ đến đây xử lý một số chuyện nên muốn tìm cậu chơi."
"Được, cậu đang ở đâu?"
"Ở cửa ký túc xá của cậu."
Lăng Diệu nhíu mày nhìn Hứa Như.
Lý Tú Tú đã gõ cửa.
"Tú Tú tới." Lăng Diệu bỏ điện thoại xuống nói với Hứa Như.
Vẻ mặt Hứa Như không có biểu cảm gì.
Lăng Diệu thấp thỏm đi qua mở cửa, quả nhiên Lý Tú Tú thấy Hứa Như cũng ở đây thì sắc mặt thay đổi.
Nhưng cảm xúc của cô ta không còn kích động như trước kia.
"Thì ra cậu và Hứa Như ở chung ký túc xá." Lý Tú Tú nhíu mày.
"Trường học sắp xếp, chúng ta ra ngoài chơi đi." Lăng Diệu không để Lý Tú Tú đi vào.
"Tớ vào tham quan một chút được không? Đây là mong ước của người không thi đại học."
Lý Tú Tú nói xong thì đẩy xe lăn vào.
Lăng Diệu đi bên cạnh cô ta, vẫn luôn có chút lo lắng.
Nhưng Lý Tú Tú vẫn bình tĩnh, thậm chí chủ động dừng lại bên cạnh Hứa Như.
"Lần trước tôi nằm viện, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi."
Hứa Như quay đầu nhìn sắc mặt Lý Tú Tú chân thành thì nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện tôi nên làm."
Đến khi Lý Tú Tú rời khỏi ký túc xá, Lăng Diệu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô ta cho rằng Lý Tú Tú nhất định sẽ tức giận, nhưng cô ta không có.
"Lăng Diệu, sao cậu không nói với tớ chuyện cậu và Hứa Như ở chung." Lý Tú Tú có chút không vui.
"Tớ cảm thấy không cần thiết..."
"Cậu cũng cho rằng tớ sẽ giống người điên cắn người khác?"
"Đương nhiên là không phải!" Lăng Diệu lắc đầu.
"Hiện tại cô ta và anh trai tớ đã ly hôn, tớ cũng không chán ghét cô ta như vậy, yên tâm đi." Giọng điệu của Lý Tú Tú rất nhạt.
...
Chạng vạng tối, Hứa Như bất ngờ nhận được điện thoại của Lý Thành.
"Ông nội." Hứa Như đã quen xưng hô như vậy, sau đó cô lập tức sửa lại: "Ông..."
Lý Thành cắt ngang: "Cứ gọi ông là ông nội đi, Hứa Như, ngày kia là đại thọ tám mươi tuổi của ông, ông nội muốn cháu đến tham gia."
"Ông nội, sợ là cháu tham gia không ổn lắm..." Hứa Như khó xử.
Sau khi cô ly hôn với Lý Thế Nhiên thì cô và nhà họ Lý không còn liên quan gì.
"Ông nội muốn gặp cháu, thư mời đã gửi đi, cháu cũng không thể từ chối."
Hứa Như im lặng, một lúc lâu không nói gì.
Từ trước đến nay Hứa Như luôn kính trọng Lý Thành, cũng rất thích ông nội.
Nhưng nếu cô tham dự tiệc mừng thọ của ông nội thì chắc chắn sẽ nhìn thấy Lý Thế Nhiên.
Nhưng cô không ghét bỏ... Thậm chí còn mong chờ.
Hôm sau là thứ bảy, Hứa Như vẫn đến phòng thí nghiệm Lý Thị.
Gần đây phóng viên vẫn luôn chờ ở cửa Lý Thị, Hứa Như xuống xe, từ xa nhìn thấy người đàn ông kia được mọi người vây quanh.
Hứa Như bản năng dừng bước chân.
Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên, nhiều người như vậy nhưng trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tao nhã lại tôn quý, anh đứng trong đám người nhưng khí chất lại hơn người.
Người đàn ông này làm cho cô cảm thấy càng xa lạ.
Trong vòng một đêm anh lật đổ Tần Thị và Kỳ Thị, mà Lý Thị lại biến nguy hiểm thành bình an, thậm chí ngồi vững vị trí tập đoàn đứng đầu, thủ đoạn của anh tàn nhẫn hơn người.
Nhưng trước đó Hứa Như quen biết Lý Thế Nhiên chỉ dừng lại ở thân phận bác sĩ.
Cho dù anh đã làm tổng giám đốc của Lý Thị một thời gian, nhưng trong lòng cô thì Lý Thế Nhiên vẫn mang theo ánh sáng của một bác sĩ.
Nhưng hiện tại mọi chuyện không còn giống như trước kia.
Anh là một người ở trên cao, khoảng cách với cô ngày càng xa xôi.
Hứa Như không tiếp tục dừng lại, nhanh chóng đi vào Lý Thị.
Cô vừa đi vào thang máy, Lý Thế Nhiên cũng đi theo sau.
Bên cạnh anh còn có mấy người, tất cả đều rất cẩn thận.
Người đàn ông nhìn thấy Hứa Như thì lướt qua một vòng.
Lý Thế Nhiên đi tới, những người khác cũng không dám đi vào.
Thang máy lập tức chỉ có Lý Thế Nhiên và Hứa Như.
Không gian quá nhỏ nên Hứa Như rõ ràng cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người anh.
Dường như đã sớm khắc sâu trong xương cốt.
Hứa Như thấy Lý Thế Nhiên nghiêng về phía này thì bản năng lùi lại phía sau: "Anh đừng tới đây."
Người đàn ông nghe vậy thì nhìn về phía cô.
Đáy mắt sâu thẳm làm cho người khác không nhìn ra cảm xúc.
"Em vẫn chưa nhấn nút thang máy." Lý Thế Nhiên nhắc nhở.
Hứa Như lúng tung mới biết được Lý Thế Nhiên muốn nhấn nút thang máy...
"Không có gì muốn nói với tôi sao?" Lý Thế Nhiên thấy Hứa Như có chút căng thẳng thì đến gần cô.
"Tổng giám đốc Lý muốn nói gì với tôi?" Hứa Như vô tội nhìn anh.
"Không phải lúc nãy em vẫn luôn nhìn tôi sao?" Lý Thế Nhiên cong môi.
Hình như khoảng năm phút.
Hứa Như:...
"Anh ngăn đường rồi, tôi không thể đi vào." Hứa Như tìm cớ lung tung.
"Thật sao?" Lý Thế Nhiên nhướng mày, càng đến gần Hứa Như, anh nâng cánh tay dài lên hoàn toàn bao vây cô trong lòng.
Hơi thở xung quanh đều thuộc về Lý Thế Nhiên, anh nâng cằm cô lên, cô không thể không đối mặt với anh.
"Lý Thế Nhiên, anh buông tôi ra." Ánh mắt Hứa Như tức giận.
Cô không muốn cách anh gần như vậy...
CHƯƠNG 333: TRONG MẮT CÔ CHỈ CÓ MỘT MÌNH ANH
"Lý Thị... À, đây là thuốc mới của Lý Thị sao? Hôm nay giáo sư vừa nói với chúng tôi những loại thuốc này rất lợi hại..." Lăng Diệu kinh ngạc nói.
Cô cũng không biết đây là thuốc mới do Lý Thị nghiên cứu.
"Hiện tại bệnh viện phải tranh giành mấy loại thuốc này, nhiều tiệm thuốc cũng thiếu hàng." Lăng Diệu nói.
Hứa Như nhíu mày, trước đó cô đi theo Lý Thế Nhiên làm nghiên cứu nên coi như hiểu biết mấy loại thuốc này.
Năm năm trước Lý Thế Nhiên đã bắt đầu nghiên cứu, bây giờ đưa ra thị trường tạo nên sự chấn động lớn.
"Thật sự lợi hại như vậy?"
"Đương nhiên, nếu Lý Thế Nhiên chủ động nghiên cứu thì danh tiếng trong giới y dược không ai có thể sánh bằng, hơn nữa mấy loại thuốc này thí nghiệm ở nước ngoài, hiệu quả rất tốt, cho nên hiện tại vừa đưa ra thị trường trong nước đã lập tức tạo ra tình trạng tranh giành." Lăng Diệu phân tích nói.
"Trước kia cậu có làm việc ở Lý Thị một thời gian, chẳng lẽ không biết sao?" Lăng Diệu nhìn cô.
"Tớ có đi theo Lý Thế Nhiên làm nghiên cứu, nhưng biết không nhiều lắm." Hứa Như lắc đầu, cô không phải là nhân viên nghiên cứu chính.
"Được rồi, tớ nên sớm đi mua cổ phiếu Lý Thị, bây giờ có lẽ kiếm được rất nhiều tiền." Lăng Diệu thở dài nói.
Hứa Như cười cười: "Cô Lăng cũng không thiếu tiền."
"Ai nói, tớ tự mình kiếm tiền đóng học phí nghiên cứu sinh, không muốn dựa vào người trong nhà, nhà họ Lăng đã không bằng trước kia, mấy năm trước suýt nữa phá sản, nhà họ Lâm các cậu đầu tư vào mới vượt qua cửa ải khó khăn."
Lúc đó nhà họ Lăng gặp khó khăn, một mình Lăng Thuần chống đỡ nhà họ Lăng.
"Hiện tại mọi chuyện đã qua rồi." Hứa Như an ủi nói.
Trong thời gian này cô và Lăng Diệu ở chung không nhiều lắm, nhưng Hứa Như cũng biết tính tình của cô ta.
Không có một cô chủ nhà giàu nào lại bình dị dễ gần như thế.
"Ừ, tớ hy vọng sau này có thể gánh vác một chút áp lực giúp anh trai, hiện tại tớ có thể học y cũng nhờ anh trai vẫn luôn ủng hộ."
Lúc này điện thoại Lăng Diệu vang lên, Lý Tú Tú gọi tới.
"Cái gì? Cậu đến đại học Lâm Hải? Sao cậu không nói trước với tớ?"
"Đúng lúc tớ đến đây xử lý một số chuyện nên muốn tìm cậu chơi."
"Được, cậu đang ở đâu?"
"Ở cửa ký túc xá của cậu."
Lăng Diệu nhíu mày nhìn Hứa Như.
Lý Tú Tú đã gõ cửa.
"Tú Tú tới." Lăng Diệu bỏ điện thoại xuống nói với Hứa Như.
Vẻ mặt Hứa Như không có biểu cảm gì.
Lăng Diệu thấp thỏm đi qua mở cửa, quả nhiên Lý Tú Tú thấy Hứa Như cũng ở đây thì sắc mặt thay đổi.
Nhưng cảm xúc của cô ta không còn kích động như trước kia.
"Thì ra cậu và Hứa Như ở chung ký túc xá." Lý Tú Tú nhíu mày.
"Trường học sắp xếp, chúng ta ra ngoài chơi đi." Lăng Diệu không để Lý Tú Tú đi vào.
"Tớ vào tham quan một chút được không? Đây là mong ước của người không thi đại học."
Lý Tú Tú nói xong thì đẩy xe lăn vào.
Lăng Diệu đi bên cạnh cô ta, vẫn luôn có chút lo lắng.
Nhưng Lý Tú Tú vẫn bình tĩnh, thậm chí chủ động dừng lại bên cạnh Hứa Như.
"Lần trước tôi nằm viện, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi."
Hứa Như quay đầu nhìn sắc mặt Lý Tú Tú chân thành thì nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện tôi nên làm."
Đến khi Lý Tú Tú rời khỏi ký túc xá, Lăng Diệu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô ta cho rằng Lý Tú Tú nhất định sẽ tức giận, nhưng cô ta không có.
"Lăng Diệu, sao cậu không nói với tớ chuyện cậu và Hứa Như ở chung." Lý Tú Tú có chút không vui.
"Tớ cảm thấy không cần thiết..."
"Cậu cũng cho rằng tớ sẽ giống người điên cắn người khác?"
"Đương nhiên là không phải!" Lăng Diệu lắc đầu.
"Hiện tại cô ta và anh trai tớ đã ly hôn, tớ cũng không chán ghét cô ta như vậy, yên tâm đi." Giọng điệu của Lý Tú Tú rất nhạt.
...
Chạng vạng tối, Hứa Như bất ngờ nhận được điện thoại của Lý Thành.
"Ông nội." Hứa Như đã quen xưng hô như vậy, sau đó cô lập tức sửa lại: "Ông..."
Lý Thành cắt ngang: "Cứ gọi ông là ông nội đi, Hứa Như, ngày kia là đại thọ tám mươi tuổi của ông, ông nội muốn cháu đến tham gia."
"Ông nội, sợ là cháu tham gia không ổn lắm..." Hứa Như khó xử.
Sau khi cô ly hôn với Lý Thế Nhiên thì cô và nhà họ Lý không còn liên quan gì.
"Ông nội muốn gặp cháu, thư mời đã gửi đi, cháu cũng không thể từ chối."
Hứa Như im lặng, một lúc lâu không nói gì.
Từ trước đến nay Hứa Như luôn kính trọng Lý Thành, cũng rất thích ông nội.
Nhưng nếu cô tham dự tiệc mừng thọ của ông nội thì chắc chắn sẽ nhìn thấy Lý Thế Nhiên.
Nhưng cô không ghét bỏ... Thậm chí còn mong chờ.
Hôm sau là thứ bảy, Hứa Như vẫn đến phòng thí nghiệm Lý Thị.
Gần đây phóng viên vẫn luôn chờ ở cửa Lý Thị, Hứa Như xuống xe, từ xa nhìn thấy người đàn ông kia được mọi người vây quanh.
Hứa Như bản năng dừng bước chân.
Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên, nhiều người như vậy nhưng trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tao nhã lại tôn quý, anh đứng trong đám người nhưng khí chất lại hơn người.
Người đàn ông này làm cho cô cảm thấy càng xa lạ.
Trong vòng một đêm anh lật đổ Tần Thị và Kỳ Thị, mà Lý Thị lại biến nguy hiểm thành bình an, thậm chí ngồi vững vị trí tập đoàn đứng đầu, thủ đoạn của anh tàn nhẫn hơn người.
Nhưng trước đó Hứa Như quen biết Lý Thế Nhiên chỉ dừng lại ở thân phận bác sĩ.
Cho dù anh đã làm tổng giám đốc của Lý Thị một thời gian, nhưng trong lòng cô thì Lý Thế Nhiên vẫn mang theo ánh sáng của một bác sĩ.
Nhưng hiện tại mọi chuyện không còn giống như trước kia.
Anh là một người ở trên cao, khoảng cách với cô ngày càng xa xôi.
Hứa Như không tiếp tục dừng lại, nhanh chóng đi vào Lý Thị.
Cô vừa đi vào thang máy, Lý Thế Nhiên cũng đi theo sau.
Bên cạnh anh còn có mấy người, tất cả đều rất cẩn thận.
Người đàn ông nhìn thấy Hứa Như thì lướt qua một vòng.
Lý Thế Nhiên đi tới, những người khác cũng không dám đi vào.
Thang máy lập tức chỉ có Lý Thế Nhiên và Hứa Như.
Không gian quá nhỏ nên Hứa Như rõ ràng cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người anh.
Dường như đã sớm khắc sâu trong xương cốt.
Hứa Như thấy Lý Thế Nhiên nghiêng về phía này thì bản năng lùi lại phía sau: "Anh đừng tới đây."
Người đàn ông nghe vậy thì nhìn về phía cô.
Đáy mắt sâu thẳm làm cho người khác không nhìn ra cảm xúc.
"Em vẫn chưa nhấn nút thang máy." Lý Thế Nhiên nhắc nhở.
Hứa Như lúng tung mới biết được Lý Thế Nhiên muốn nhấn nút thang máy...
"Không có gì muốn nói với tôi sao?" Lý Thế Nhiên thấy Hứa Như có chút căng thẳng thì đến gần cô.
"Tổng giám đốc Lý muốn nói gì với tôi?" Hứa Như vô tội nhìn anh.
"Không phải lúc nãy em vẫn luôn nhìn tôi sao?" Lý Thế Nhiên cong môi.
Hình như khoảng năm phút.
Hứa Như:...
"Anh ngăn đường rồi, tôi không thể đi vào." Hứa Như tìm cớ lung tung.
"Thật sao?" Lý Thế Nhiên nhướng mày, càng đến gần Hứa Như, anh nâng cánh tay dài lên hoàn toàn bao vây cô trong lòng.
Hơi thở xung quanh đều thuộc về Lý Thế Nhiên, anh nâng cằm cô lên, cô không thể không đối mặt với anh.
"Lý Thế Nhiên, anh buông tôi ra." Ánh mắt Hứa Như tức giận.
Cô không muốn cách anh gần như vậy...
Bình luận facebook