Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-389
Chương 390: Cam tâm tình nguyện gả cho tôi lần nữa
Một buổi sáng trôi qua, Lý Thành mới kiểm tra xong, phải mấy ngày nữa mới có thể lấy được báo cáo.
Hôm nay Hứa Như không có tiết, Lý Thành bảo cô về nhà tổ ăn cơm.
“Ông nội, cháu phải về trường học.” Hứa Như theo bản năng liếc nhìn Lý Thế Nhiên.
“Buổi tối tôi đưa em về.” Dứt lời, đẩy Hứa Như vào trong xe, không cho cô từ chối.
Lý Thành che miệng cười, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của cháu trai và Hứa Như, ông cũng yên tâm.
Nhà tổ nhà họ Lý.
Bởi vì Hứa Như đến, nhà tổ vốn trang nghiêm náo nhiệt lên không ít.
Người giúp việc đã nấu bữa tối xong, có không ít món Hứa Như thích ăn.
“Hứa Như à, ngồi bên cạnh ông nội, thằng nhóc cháu, ngồi sang bên kia.” Khi đối mặt với Hứa Như, Lý Thành vô cùng thân thiết.
Lý Tú Tú nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải ghen tỵ.
“Ông nội, vậy cháu ngồi bên này, được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
“Người ta đã không còn là cháu dâu của ông nữa rồi.” Lý Tú Tú nhắc nhở.
“Ai nói vậy chứ, chuyện này cũng chưa chắc đâu.” Lý Thành đã nhìn ra, gần đây Lý Thế Nhiên và Hứa Như rất thân thiết!
Chuyện tốt cũng sắp đến rồi!
Lý Tú Tú lè lưỡi, không cho là thật.
Trên bàn cơm, Lý Thế Nhiên và Lý Thành khó tránh khỏi nhắc đến chuyện của nhà họ Lý.
Vậy Hứa Như mới biết thì ra Lý Hằng đã đi Bắc Phi, mà Lý Phàm và Diệp Thấm thì ở nước C, nhưng mà Lý Thành vẫn dặn dò Lý Thế Nhiên phải quan sát Lý Hằng và Lý Phàm kỹ càng.
Sau khi ăn xong, Lý Thành gọi Hứa Như vào trong phòng làm việc, Lý Thế Nhiên cũng bị đuổi ra ngoài.
“Ông nội, có lời gì muốn nói với cháu sao?” Hứa Như nghi ngờ nhìn ông nội.
“Tiểu Như à, ông biết cháu ly hôn với thằng nhóc Thế Nhiên là vì bị ép buộc, ông nội rất thương tiếc, ông hi vọng cháu có thể cho thằng nhóc kia một cơ hội.” Lý Thành nói lời thấm thía.
Ông nhìn ra được, chỉ khi Hứa Như ở bên cạnh, Lý Thế Nhiên mới giống một con người, một con người có tình cảm.
Đã nhiều năm như vậy, thấy thằng nhóc này luôn luôn đeo mặt nạ, ngụy trang chính bản thân mình, ông vô cùng đau lòng!
Nhưng đứa nhỏ Hứa Như này là người duy nhất có thể thay đổi Lý Thế Nhiên.
…
Đêm khuya Hứa Như mới ra khỏi phòng làm việc.
Bóng hình Lý Thế Nhiên bận rộn trong phòng bếp đập vào tầm mắt.
“Em nên về rồi.” Hứa Như đứng sau lưng anh nói.
“Tối nay ở lại đây đi, sáng mai tôi đưa em đến trường học.”
Hứa Như nhíu mày, mặc dù đã rất muộn rồi, nhưng ở lại nơi này… hình như không ổn lắm.
Nhìn ra Hứa Như đang do dự, Lý Thế Nhiên đột nhiên vươn cánh tay dài ra ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Em nỡ quay về sao?”
Hứa Như cắn cắn môi, không nỡ…
Nhưng mà…
“Ở nơi này, ai cũng coi em là bà Lý.” Lý Thế Nhiên nói.
Hứa Như: …
“Em không phải.”
“Hứa Như, tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gả cho tôi lần nữa.”
Lời này khiến Hứa Như sững lại, cô… còn có thể sao?
Lý Thế Nhiên biết rõ, cô không có nhiều thời gian.
Theo bản năng đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Trên bàn ăn, Lý Thế Nhiên bày bánh ngọt mới làm ra.
Hứa Như im lặng thưởng thức, cô không thích quá ngọt, Lý Thế Nhiên làm rất vừa vặn.
Trên tầng, Lý Thế Nhiên cũng mang bánh ngọt cho em gái.
“Ồ, sao em lại không biết anh còn biết làm thứ này chứ.” Giọng điệu Lý Tú Tú mang theo khó mà tin nổi.
Mặc dù biết trước giờ anh trai đối xử tốt với mình, nhưng anh cũng chưa từng thể hiện tài làm bánh ngọt trước mặt mình.
“Chuyện em không biết còn nhiều lắm.” Lý Thế Nhiên khẽ cong bờ môi mỏng.
“Xem ra vẫn là vì Hứa Như nên em mới có lộc ăn món bánh ngọt này.”
“Biết là được rồi.”
Lý Tú Tú: …
“Hừ, trọng sắc khinh em gái!” Lý Tú Tú khẽ cằn nhằn, nhưng mà thật ra cũng không tức giận.
“Gần đây anh lại trở về Lý Gia Uyển rồi à?” Lý Tú Tú hỏi.
Đã mấy ngày Lý Thế Nhiên không trở về ngủ.
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Rất bận rộn, đều ở bệnh viện.”
“Không phải nên ở Lý Thị sao?”
“Có chút việc riêng, không liên quan đến công việc.”
“Là chuyện của Hứa Như.” Lý Tú Tú không cần đoán cũng biết.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Xuống dưới phòng khách, Hứa Như đã ăn xong, đang rửa bát trong phòng bếp.
Lý Thế Nhiên đi đến, cầm tay cô lên, rửa sạch giúp cô.
Động tác của anh dịu dàng kiên nhẫn, ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều.
Hứa Như dựa trong lồng ngực anh, quay đầu hôn lên chiếc cằm đã hơi lún phún râu.
Sau đó chính là chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản, bờ mông bị nâng lên, đột nhiên Hứa Như bị anh ôm lên trên bồn rửa, tay của anh… còn đang dính bọt xà phòng đấy.
“Anh… anh rửa sạch tay!” Hứa Như trừng mắt nhìn anh.
Tư thế bây giờ của hai người rất nguy hiểm…
Lúc nào cũng có thể bị nhìn thấy.
“Rửa sạch là có thể sao?” Lý Thế Nhiên nhướng mày, môi mỏng mang theo nụ cười trêu chọc.
Khuôn mặt Hứa Như đỏ bừng, chống tay lên ngực anh: “Em không có ý này, anh tránh ra!”
Hứa Như giận rồi, chân vô thức vùng vẫy muốn đá Lý Thế Nhiên.
Thế là chân dài trắng nõn cũng bị anh bắt lấy.
Nhất thời, cô đã gần lại càng gần anh hơn.
“Lý Thế Nhiên!”
“Chờ tôi một lát, tôi đưa em lên phòng.” Vốn dĩ Lý Thế Nhiên cũng chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Hứa Như, anh lại rất vui vẻ.
Hứa Như nhảy xuống, tự giác đứng cách anh một khoảng xa.
Lý Thế Nhiên dẫn cô lên phòng, còn là phòng ngủ của anh và cô khi mới kết hôn trước đây, mà bình thường Lý Thế Nhiên cũng ở trong này.
“Không có phòng dành cho khách sao?” Hứa Như thấp thỏm hỏi.
“Không có.”
“Em không tin, em đi đến phòng dành cho khách ngủ.” Hứa Như rất kiên quyết.
Ở cùng một phòng với con sói Lý Thế Nhiên này… rất nguy hiểm.
Còn chưa đi ra ngoài đã bị Lý Thế Nhiên bá đạo nhốt vào trong ngực.
Nắm lấy cằm cô, ánh mắt của anh sáng rực: “Hứa Như, chỗ của anh cũng không phải chỗ em nói đến là đến, nói đi là đi.”
Ánh mắt của anh dần dần trở nên nguy hiểm dọa người.
Hứa Như khẽ run rẩy, trong lúc thất thần đã bị Lý Thế Nhiên ôm ngang lên, mục đích là – phòng tắm.
“Hình như nơi này không có quần áo của em.” Hứa Như nhớ ra nói.
“Có.” Lý Thế Nhiên lại chắc chắn như chém đinh chặt sắt.
Đặt áo ngủ xuống, Lý Thế Nhiên đóng cửa giúp cô.
Hứa Như vẫn rất quen thuộc với nơi này.
Cầm áo ngủ, kiểu dáng này… sắc mặt Hứa Như lập tức sầm lại.
Chất liệu vải ren này thật sự mỏng đến độ có thể xem nhẹ…
Hình như còn là lúc trước Lưu Thanh đi dạo phố mua cho cô… nhưng cho đến bây giờ cô cũng không dám mặc.
Lý Thế Nhiên cố ý?
Nghĩ đến đây, Hứa Như hơi tức giận, nhưng cũng chỉ đành mặc vào, ra ngoài rồi thay bộ khác.
Cô còn cố ý quấn thêm một chiếc khăn lông lên người.
Thấp thỏm đi ra, Lý Thế Nhiên ngồi trên ghế sofa, trước mặt đặt laptop, đang xử lý công việc.
Trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lập tức rơi vào cơ thể tinh tế hấp dẫn của Hứa Như, không thể dời mắt.
Dáng người cô không quá gầy, có lồi có lõm, lúc này mặc áo ngủ vải ren, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, mái tóc ẩm ướt xõa xuống, phần xương quai xanh và bả vai nửa hở nửa kín, quyến rũ khiến người ta chìm đắm.
Ánh mắt của Lý Thế Nhiên càng ngày càng sâu, dần dần tụ thành một ngọn lửa.
Một buổi sáng trôi qua, Lý Thành mới kiểm tra xong, phải mấy ngày nữa mới có thể lấy được báo cáo.
Hôm nay Hứa Như không có tiết, Lý Thành bảo cô về nhà tổ ăn cơm.
“Ông nội, cháu phải về trường học.” Hứa Như theo bản năng liếc nhìn Lý Thế Nhiên.
“Buổi tối tôi đưa em về.” Dứt lời, đẩy Hứa Như vào trong xe, không cho cô từ chối.
Lý Thành che miệng cười, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của cháu trai và Hứa Như, ông cũng yên tâm.
Nhà tổ nhà họ Lý.
Bởi vì Hứa Như đến, nhà tổ vốn trang nghiêm náo nhiệt lên không ít.
Người giúp việc đã nấu bữa tối xong, có không ít món Hứa Như thích ăn.
“Hứa Như à, ngồi bên cạnh ông nội, thằng nhóc cháu, ngồi sang bên kia.” Khi đối mặt với Hứa Như, Lý Thành vô cùng thân thiết.
Lý Tú Tú nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải ghen tỵ.
“Ông nội, vậy cháu ngồi bên này, được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
“Người ta đã không còn là cháu dâu của ông nữa rồi.” Lý Tú Tú nhắc nhở.
“Ai nói vậy chứ, chuyện này cũng chưa chắc đâu.” Lý Thành đã nhìn ra, gần đây Lý Thế Nhiên và Hứa Như rất thân thiết!
Chuyện tốt cũng sắp đến rồi!
Lý Tú Tú lè lưỡi, không cho là thật.
Trên bàn cơm, Lý Thế Nhiên và Lý Thành khó tránh khỏi nhắc đến chuyện của nhà họ Lý.
Vậy Hứa Như mới biết thì ra Lý Hằng đã đi Bắc Phi, mà Lý Phàm và Diệp Thấm thì ở nước C, nhưng mà Lý Thành vẫn dặn dò Lý Thế Nhiên phải quan sát Lý Hằng và Lý Phàm kỹ càng.
Sau khi ăn xong, Lý Thành gọi Hứa Như vào trong phòng làm việc, Lý Thế Nhiên cũng bị đuổi ra ngoài.
“Ông nội, có lời gì muốn nói với cháu sao?” Hứa Như nghi ngờ nhìn ông nội.
“Tiểu Như à, ông biết cháu ly hôn với thằng nhóc Thế Nhiên là vì bị ép buộc, ông nội rất thương tiếc, ông hi vọng cháu có thể cho thằng nhóc kia một cơ hội.” Lý Thành nói lời thấm thía.
Ông nhìn ra được, chỉ khi Hứa Như ở bên cạnh, Lý Thế Nhiên mới giống một con người, một con người có tình cảm.
Đã nhiều năm như vậy, thấy thằng nhóc này luôn luôn đeo mặt nạ, ngụy trang chính bản thân mình, ông vô cùng đau lòng!
Nhưng đứa nhỏ Hứa Như này là người duy nhất có thể thay đổi Lý Thế Nhiên.
…
Đêm khuya Hứa Như mới ra khỏi phòng làm việc.
Bóng hình Lý Thế Nhiên bận rộn trong phòng bếp đập vào tầm mắt.
“Em nên về rồi.” Hứa Như đứng sau lưng anh nói.
“Tối nay ở lại đây đi, sáng mai tôi đưa em đến trường học.”
Hứa Như nhíu mày, mặc dù đã rất muộn rồi, nhưng ở lại nơi này… hình như không ổn lắm.
Nhìn ra Hứa Như đang do dự, Lý Thế Nhiên đột nhiên vươn cánh tay dài ra ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Em nỡ quay về sao?”
Hứa Như cắn cắn môi, không nỡ…
Nhưng mà…
“Ở nơi này, ai cũng coi em là bà Lý.” Lý Thế Nhiên nói.
Hứa Như: …
“Em không phải.”
“Hứa Như, tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gả cho tôi lần nữa.”
Lời này khiến Hứa Như sững lại, cô… còn có thể sao?
Lý Thế Nhiên biết rõ, cô không có nhiều thời gian.
Theo bản năng đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Trên bàn ăn, Lý Thế Nhiên bày bánh ngọt mới làm ra.
Hứa Như im lặng thưởng thức, cô không thích quá ngọt, Lý Thế Nhiên làm rất vừa vặn.
Trên tầng, Lý Thế Nhiên cũng mang bánh ngọt cho em gái.
“Ồ, sao em lại không biết anh còn biết làm thứ này chứ.” Giọng điệu Lý Tú Tú mang theo khó mà tin nổi.
Mặc dù biết trước giờ anh trai đối xử tốt với mình, nhưng anh cũng chưa từng thể hiện tài làm bánh ngọt trước mặt mình.
“Chuyện em không biết còn nhiều lắm.” Lý Thế Nhiên khẽ cong bờ môi mỏng.
“Xem ra vẫn là vì Hứa Như nên em mới có lộc ăn món bánh ngọt này.”
“Biết là được rồi.”
Lý Tú Tú: …
“Hừ, trọng sắc khinh em gái!” Lý Tú Tú khẽ cằn nhằn, nhưng mà thật ra cũng không tức giận.
“Gần đây anh lại trở về Lý Gia Uyển rồi à?” Lý Tú Tú hỏi.
Đã mấy ngày Lý Thế Nhiên không trở về ngủ.
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Rất bận rộn, đều ở bệnh viện.”
“Không phải nên ở Lý Thị sao?”
“Có chút việc riêng, không liên quan đến công việc.”
“Là chuyện của Hứa Như.” Lý Tú Tú không cần đoán cũng biết.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Xuống dưới phòng khách, Hứa Như đã ăn xong, đang rửa bát trong phòng bếp.
Lý Thế Nhiên đi đến, cầm tay cô lên, rửa sạch giúp cô.
Động tác của anh dịu dàng kiên nhẫn, ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều.
Hứa Như dựa trong lồng ngực anh, quay đầu hôn lên chiếc cằm đã hơi lún phún râu.
Sau đó chính là chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản, bờ mông bị nâng lên, đột nhiên Hứa Như bị anh ôm lên trên bồn rửa, tay của anh… còn đang dính bọt xà phòng đấy.
“Anh… anh rửa sạch tay!” Hứa Như trừng mắt nhìn anh.
Tư thế bây giờ của hai người rất nguy hiểm…
Lúc nào cũng có thể bị nhìn thấy.
“Rửa sạch là có thể sao?” Lý Thế Nhiên nhướng mày, môi mỏng mang theo nụ cười trêu chọc.
Khuôn mặt Hứa Như đỏ bừng, chống tay lên ngực anh: “Em không có ý này, anh tránh ra!”
Hứa Như giận rồi, chân vô thức vùng vẫy muốn đá Lý Thế Nhiên.
Thế là chân dài trắng nõn cũng bị anh bắt lấy.
Nhất thời, cô đã gần lại càng gần anh hơn.
“Lý Thế Nhiên!”
“Chờ tôi một lát, tôi đưa em lên phòng.” Vốn dĩ Lý Thế Nhiên cũng chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Hứa Như, anh lại rất vui vẻ.
Hứa Như nhảy xuống, tự giác đứng cách anh một khoảng xa.
Lý Thế Nhiên dẫn cô lên phòng, còn là phòng ngủ của anh và cô khi mới kết hôn trước đây, mà bình thường Lý Thế Nhiên cũng ở trong này.
“Không có phòng dành cho khách sao?” Hứa Như thấp thỏm hỏi.
“Không có.”
“Em không tin, em đi đến phòng dành cho khách ngủ.” Hứa Như rất kiên quyết.
Ở cùng một phòng với con sói Lý Thế Nhiên này… rất nguy hiểm.
Còn chưa đi ra ngoài đã bị Lý Thế Nhiên bá đạo nhốt vào trong ngực.
Nắm lấy cằm cô, ánh mắt của anh sáng rực: “Hứa Như, chỗ của anh cũng không phải chỗ em nói đến là đến, nói đi là đi.”
Ánh mắt của anh dần dần trở nên nguy hiểm dọa người.
Hứa Như khẽ run rẩy, trong lúc thất thần đã bị Lý Thế Nhiên ôm ngang lên, mục đích là – phòng tắm.
“Hình như nơi này không có quần áo của em.” Hứa Như nhớ ra nói.
“Có.” Lý Thế Nhiên lại chắc chắn như chém đinh chặt sắt.
Đặt áo ngủ xuống, Lý Thế Nhiên đóng cửa giúp cô.
Hứa Như vẫn rất quen thuộc với nơi này.
Cầm áo ngủ, kiểu dáng này… sắc mặt Hứa Như lập tức sầm lại.
Chất liệu vải ren này thật sự mỏng đến độ có thể xem nhẹ…
Hình như còn là lúc trước Lưu Thanh đi dạo phố mua cho cô… nhưng cho đến bây giờ cô cũng không dám mặc.
Lý Thế Nhiên cố ý?
Nghĩ đến đây, Hứa Như hơi tức giận, nhưng cũng chỉ đành mặc vào, ra ngoài rồi thay bộ khác.
Cô còn cố ý quấn thêm một chiếc khăn lông lên người.
Thấp thỏm đi ra, Lý Thế Nhiên ngồi trên ghế sofa, trước mặt đặt laptop, đang xử lý công việc.
Trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lập tức rơi vào cơ thể tinh tế hấp dẫn của Hứa Như, không thể dời mắt.
Dáng người cô không quá gầy, có lồi có lõm, lúc này mặc áo ngủ vải ren, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, mái tóc ẩm ướt xõa xuống, phần xương quai xanh và bả vai nửa hở nửa kín, quyến rũ khiến người ta chìm đắm.
Ánh mắt của Lý Thế Nhiên càng ngày càng sâu, dần dần tụ thành một ngọn lửa.
Bình luận facebook