• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hôn nhân đỉnh cấp (93 Viewers)

  • Chương 421: Điên cuồng ghen tị

Hai giờ sau, bệnh viện Nam Thành.



Đây là bệnh viện tư nhân do Lý Thị đầu tư, vì muốn ngăn không cho người ngoài đi vào, Lăng Thuần chỉ có thể đưa Hứa Như tới đây.



Lý Húc đã sớm bị anh ta chặn ở bên ngoài. Gần đây Lâm Vy đi công tác, chuyện Hứa Như ngất xỉu không thể truyền ra ngoài được.



Lý Thế Nhiên rất nhanh nhận được tin tức, lập tức chạy đến bệnh viện.



Vốn dĩ bệnh viện không chấp nhận bệnh nhân ngoài luồng, nhưng Hứa Như là ngoại lệ.



Vừa tới phòng bệnh, Lăng Thuần đã chặn anh lại.



Lăng Thuần hung hăng nắm lấy cổ áo của Lý Thế Nhiên, trầm giọng hỏi: "Anh có thể chữa khỏi cho cô ấy không?"



Mới vừa nãy nhìn thấy Hứa Như mặt mày tái nhợt, ngất xỉu trong nhà vệ sinh, anh ta thật sự bị làm cho giật mình.



Mặc dù những ngày qua anh ta giả bộ bình tĩnh trước mặt Hứa Như, nhưng càng làm như vậy, thì càng đau khổ.



Anh ta không muốn giấu cô nữa, nhưng nếu cho Hứa Như biết bệnh tình của mình, đối với cô mà nói thật quá tàn nhẫn.



"Có thể."



Thật bật ngờ, Lý Thế Nhiên lại thấp giọng, nghiêm túc trả lời.



Lăng Thuần kinh ngạc nhìn anh, anh ta cũng biết tình huống bên trong, trước mắt dù Hứa Như chọn phương pháp điều trị nào cũng đều rất nguy hiểm.



"Anh chắc chắn?" Lăng Thuần nheo mắt.



"Tôi sẽ chữa khỏi cho cô ấy." Lý Thế Nhiên một lần nữa khẳng định.



Dứt lời, anh đẩy Lăng Thuần ra, mang theo một nhóm chuyên gia đi vào phòng bệnh.



Khối u trong não của Hứa Như đã lan rộng, hiện tại phải dùng thuốc điều trị, mặc dù khả năng phẫu thuật thành công không cao, nhưng có lẽ, nhất định phải thử.



Lý Thế Nhiên ghi lại tất cả các chẩn đoán vào bệnh án, chỉ cần Hứa Như tỉnh lại, cô sẽ nhìn thấy.



Tuy nhiên, một lúc lâu sau, anh lại cầm hồ sơ bệnh án ra ngoài.



Bên ngoài, Lăng Thuần lo lắng bước đến: "Khi nào cô ấy tỉnh lại?"



"Trong vòng ba giờ nữa."



Thời gian chính xác còn tùy thuộc vào thể chất của Hứa Như.



"Tiếp theo anh định làm gì?" Lăng Thuần trầm giọng hỏi.



Về phương diện y học, Lăng Thuần tin tưởng Lý Thế Nhiên.



Anh là người có uy tín trong khoa thần kinh, cuộc phẫu thuật của Hứa Như, nếu như để anh và các bác sĩ phẫu thuật cao cấp tiến hành, hẳn sẽ có khả năng thành công cao.



"Làm phẫu thuật."



Anh đã nghiên cứu phương án phẫu thuật cho Hứa Như từ rất lâu rồi, tất nhiên sẽ có rủi ro. Nhưng sức khỏe của cô ngày càng sa sút, nếu không phẫu thuật, sợ rằng sẽ không còn nhiều thời gian.



"Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?"



"Năm phần trăm."



"Không được!" Lăng Thuần gần như phản đối ngay lập tức.



"Tỷ lệ thành công quá thấp, không thể tiến hành phẫu thuật."



"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Lý Thế Nhiên nói từng chữ đảm bảo.



Lăng Thuần ra sức mím môi, nhìn Lý Thế Nhiên, trong mắt cả hai đều là sự sợ hãi cùng chật vật.







Vì cùng một người con gái.



Tuy nhiên, cảm xúc đó nhanh chóng tan biến, Lăng Thuần nói: "Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"



Từ đầu đến cuối, Lý Thế Nhiên vẫn giữ biểu cảm lạnh nhạt, đôi lông mày rậm hơi cau lại.



Khi anh trở lại phòng làm việc, y tá cũng đi theo.



Khí tức lúc này của Lý Thế Nhiên vô cùng lạnh lẽo, y tá nhất thời không dám lại gần.



"Bác sĩ Lý, tôi đã đặt cơm cho anh, anh cũng nên ăn chút gì đi." Y tá không nhịn được mở miệng.



"Đi ra ngoài." Lý Thế Nhiên không nâng mắt lên, vẫn nhìn hồ sơ bệnh án trong tay.



Trong phòng bệnh, Lăng Thuần nhìn người con gái vẫn đang hôn mê, bàn tay không kiềm chế được mà nắm chặt.



Một lúc lâu sau, anh ta đấm mạnh lên tường, hai mắt đỏ bừng.



...



Hai giờ sau, Hứa Như tỉnh lại, đập vào mắt là một không gian không hề xa lạ.



Đây là... bệnh viện tư nhân của nhà họ Lý?



Cô còn nhớ khoảng thời gian trước mình bị Lý Thế Nhiên nhốt ở đây.



Nghĩ tới đây, ánh mắt cô hiện lên một tia ớn lạnh.



Đối với nơi này có chút kháng cự.



Lăng Thuần đang ngồi trên ghế sa lon cách đó không xa, Hứa Như hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, cô nhớ là mình đã nôn, rồi đau đầu... sau đó thì không còn ý thức gì nữa.



"Hứa Như!" Thấy cô tỉnh lại, Lăng Thuần lập tức bước tới.



Sắc mặt Hứa Như đã khá hơn rất nhiều, nhưng người vẫn còn yếu, muốn ngồi dậy cũng không được.



Lăng Thuần đỡ cô: "Nằm xuống trước đã."



"Anh đưa em tới đây à?" Hứa Như yếu ớt hỏi.



"Ừ."



"Đây không phải bệnh viện công." Hứa Như nhíu mày.



Đây là... địa bàn của Lý Thế Nhiên.



"Hứa Như, Lý Thế Nhiên quen thuộc với bệnh tình của em." Lăng Thuần nói.



Đã đến mức này, anh ta cũng không muốn che giấu bệnh tình của Hứa như nữa.



Nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.



Hứa Như dừng lại một chút, cắn chặt môi không nói gì.



Lăng Thuần muốn nói lại thôi, từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng.



Một bầu không khí ngột ngạt khó xử lan tỏa khắp phòng.



"Em biết cả rồi." Thật lâu sau, Hứa Như thấp giọng nói.



Lăng Thuần nâng mắt lên, vô cùng kinh ngạc.



"Hứa Như..." Anh ta nặng nề nói.







"Em đã biết bệnh tình của mình, cho nên anh không cần giấu em nữa."



Lúc nói ra những lời này, sắc mặt Hứa Như rất bình tĩnh.



Lẽ ra... không nên như vậy.



Lăng Thuần cho rằng Hứa Như sẽ đau buồn, nhưng không, cô không hề.



Nhưng nhìn cô bình tĩnh như vậy càng khiến anh ta đau lòng.



"Em biết từ lúc nào." Anh ta hỏi.



"Lần trước tới đây em đã biết rồi."



"Hứa Như, Lý Thế Nhiên nói là anh ta chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho em."



Hứa Như cười nhạt: "Tỷ lệ phẫu thuật thành công rất thấp, em đã biết."



"Hứa Như, tin tưởng anh, em sẽ không chết!" Lăng Thuần điên cuồng hét lên, thậm chí hai mắt đã đỏ.



So với Hứa Như thì sắc mặt cô từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, ảm đạm.



"Chỉ còn năm năm, không phải sao?"



"Không được bỏ cuộc." Lăng Thuần theo bản năng nắm chặt tay Hứa Như.



"Em không bỏ cuộc, nhưng trước mắt không có cách nào khác, em đã chuẩn bị tâm lý cả rồi." Hứa Như nhẹ giọng nói.



Nếu thật sự không còn nhiều thời gian, như vậy trong năm năm này cô muốn chuyên tâm hoàn thành chương trình nghiên cứu, nếu có cơ hội sẽ đi tìm Tống Mỹ, cô muốn ở bên bà như ngày trước.



Ở bên Tống Mỹ mới là mái nhà ấm áp nhất mà cô có.



"Hiện tại bệnh tình của em thế nào?" Hứa Như bình tĩnh hỏi.



Lăng Thuần phục hồi lại tinh thần, mới nhớ ra Lý Thế Nhiên đã cầm hồ sơ bệnh án rời đi.



Vừa định ra ngoài tìm anh thì người đàn ông nọ đã đẩy cửa tiến vào.



Lý Thế Nhiên khoác lên mình chiếc áo blu trắng nhưng trong mắt Hứa Như vẫn đẹp trai bức người.



Chỉ là, sắc mặt anh từ đầu đến cuối luôn căng thẳng.



"Nếu cô Hứa đã biết bệnh tình của mình, tôi cũng không nhiều lời nữa, tôi đề nghị làm phẫu thuật càng sớm càng tốt." Giọng nói của Lý Thế Nhiên lạnh lẽo vô cùng.



"Nếu như tôi không làm phẫu thuật thì sao?" Hứa Như nhíu mày.



"Phải làm phẫu thuật." Giọng nói của Lý Thế Nhiên rất cương quyết. "Tôi nắm chắc."



Hứa Như mím môi, nhìn vào đôi mắt đen của Lý Thế Nhiên, hồi lâu không nói gì.



Đáy lòng hơi bất ngờ.



Cô cho là mình đã không còn hy vọng gì nữa.



Trong thời gian này, cô đã tìm đến không ít giáo sư, chuyên gia về não, người nào cũng đồng ý rằng vị trí khối u của cô quá đặc thù, làm phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm, nên tất cả đều khuyên cô nên từ bỏ.



Nhưng giờ phút này Lý Thế Nhiên lại nói với cô như vậy.



"Thật sao?" Cô sững sờ nói.



"Ừ." Lý Thế Nhiên nhìn thật sâu vào mắt cô.



Lăng Thuần không tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai người họ, rời khỏi phòng bệnh. Anh ta nhắm mắt, giờ phút này biết rất rõ, mình không có khả năng ở bên Hứa Như được nữa.



Giữa Hứa Như và Lý Thế Nhiên, có một thứ tình cảm sâu đậm đến mức khiến anh ta điên cuồng ghen tị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom