Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 428: Chủ động thừa nhận
"Thật xin lỗi, hôm nay bận quá nhiều việc." Lý Thế Nhiên ngồi xuống một bên giường, tuy gương mặt mỏi mệt, nhưng lúc đối mặt với Hứa Như thì hiện lên nét dịu dàng.
Tầm mắt nhìn cô cũng ẩn chứa sự nóng bỏng thâm trầm.
"Bận cái gì."
"Bác sĩ thần kinh ngày mai mổ cùng tôi là Diệp Kình, tôi và anh ta đang thương lượng phương án."
Hứa Như thật bất ngờ: “Không phải giáo sư Lâm sao?"
"Anh ấy có việc phải xử lý, không kịp trở lại." Lý Thế Nhiên không nói ra tình hình thực tế.
Anh không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng của Hứa Như.
Hứa Như cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà Diệp Kình... Cô cũng biết xưa nay anh ta và Lý Thế Nhiên bất hòa.
Lần này sao lại chịu hợp tác.
Hơn nữa từ lúc cô nhập học tới nay, Diệp Kình nhằm vào cô không ít lần.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh ta chấp nhận giải phẫu cho em sao?"
"Ừ, anh ta là giáo sư quyền uy của khoa não."
Cô biết thanh danh của Diệp Kình, cũng không hoài nghi thực lực của anh ta chút nào.
"Hai anh làm lành rồi sao?" Hứa Như thấp thỏm mà hỏi.
"Không có làm lành, cứu người chữa bệnh là trách nhiệm của bác sĩ, anh ta sẽ không đứng nhìn không quan tâm."
Hứa Như bĩu môi, không nói gì.
Người cô lo lắng cũng chỉ có Lý Thế Nhiên.
"Anh mau đi ngủ đi, em cũng ngủ." Tuy cô vẫn ngủ không được, nhưng không muốn làm chậm trễ thời gian Lý Thế Nhiên nghỉ ngơi.
"Ngủ ngon, bà Lý." Anh thân mật hôn cô.
Hứa Như cười cười, cọ cọ ôm lấy anh thật lâu mới buông tay.
Hôm sau, lúc Hứa Như tỉnh lại, y tá đã chuẩn bị đưa cô đi vào phòng giải phẫu.
Giờ phút này mới thật sự khẩn trương cực độ.
Tầm mắt dừng lại trên bóng người cao lớn xa xa, anh là người mà cô nhớ thương nhất.
Vì anh, cô nhất định phải vượt qua cửa ải này.
Cô nắm chặt bàn tay, thuốc tê dần dần bắt đầu có tác dụng, nhưng cô vẫn chống chọi đến khi không chịu được nữa mới nhắm mắt lại.
Dáng vẻ của Lý Thế Nhiên khắc sâu vào trong đầu cô.
"Lý Thế Nhiên, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng làm giải phẫu." Diệp Kình đi tới, đối với anh ta mà nói, cuộc giải phẫu có độ khó cao này là một trận khiêu chiến, mà anh ta thích khiêu chiến như vậy.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Lý Thế Nhiên hỏi.
"Tốt lắm, chỗ này của anh rất thoải mái." Diệp Kình rất hài lòng.
Lý Thế Nhiên nhếch môi, xoay người đi về hướng bàn mổ, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Diệp Kình cũng đi theo sau, cũng cực kỳ tập trung.
Lăng Thuần và Lâm Vy vẫn luôn đứng bên ngoài phòng giải phẫu, Lăng Diệu vốn có ngày phép chạy ra nước ngoài nghỉ cũng đã trở về.
Lăng Thuần ôm bả vai em gái, nhẹ nhàng mà an ủi.
Mắt Lăng Diệu nhịn không được mà đỏ lên.
"Hứa Như, nhất định phải cố lên!"
Lúc này, trợ lý của Lâm Vy vội vàng đi tới.
"Sếp Lâm, Lý Hằng vừa đi ra đồn cảnh sát." Nghe vậy, sắc mặt Lâm Vy trầm xuống.
Trợ lý tiếp tục nói: “Lý Phàm chủ động thừa nhận hành vi cấu kết phạm tội của mình và Kỳ Chiến, hiện tại Lý Hằng đã được vô tội thả ra."
Lăng Thuần bên cạnh tự nhiên cũng có nghe tới, Lý Phàm đã sớm không không quan tâm đến Lý Thị, nhưng quan hệ thân thiết giữa ông ta và Lý Hằng thì ai cũng biết, chắc hẳn là gánh tội thay cho Lý Hằng.
"Thật không ngờ Lý Phàm sẽ có chiêu này." Lăng Thuần lạnh lùng nói.
Lúc này, có vệ sĩ chạy tới, không tìm thấy Lý Thế Nhiên nên chỉ có thể nói với những người ngoài cửa phòng cấp cứu: “Cảnh sát đã đến bên ngoài, bảo là muốn bắt bác sĩ Lý."
"Lý Thế Nhiên phạm phải chuyện gì?" Lâm Vy nhíu mày.
"Cái này... tôi không rõ lắm, bọn họ lập tức sẽ lên đấy." Vệ sĩ run run rẩy rẩy mà nói.
Cho dù canh phòng nơi này chặt chẽ, nhưng không ngăn nổi người thi hành công vụ.
Nhìn đồng hồ, cuộc giải phẫu này dự tính phải tốn năm giờ mới hoàn thành, hiện tại mới trôi qua hai giờ.
"Phải chờ hoàn thành giải phẫu." Lăng Thuần trầm giọng mà nói.
Nhưng mà, cảnh sát đã đi lên.
Nhưng hiện giờ Lý Thế Nhiên đang làm giải phẫu, chuyện này liên quan đến mạng người, bọn họ chấp nhận chờ giải phẫu kết thúc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mọi người đều đang lo lắng nhìn ánh đèn đỏ kia.
Ngay vào lúc đèn tắt, Lâm Vy vội chạy lên trước, bác sĩ đi ra ngoài đầu tiên là Diệp Kình.
"Bác sĩ, con gái của tôi thế nào..."
Sắc mặt Diệp Kình thật nặng nề, không nói gì.
Sắc mặt Lâm Vy dần mất hết nét hồng hào, trắng bệch ra.
Trong lòng bà có dự cảm không lành.
Sau đó, Lý Thế Nhiên cũng đi ra: “Người bệnh còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chuyển tới phòng bệnh đặc biệt để quan sát, cuộc giải phẫu tiến hành thuận lợi."
Lời này vừa dứt, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà...
"Vì sao còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, không phải giải phẫu thành công sao?" Lăng Thuần tỉnh táo mà hỏi.
"Đúng, nhưng người bệnh có tỉnh lại hay không, phải xem ý chí của cô ấy." Sắc mặt của Lý Thế Nhiên cũng hết sức trầm trọng.
Lúc này, cảnh sát vẫn luôn chờ đợi bên cạnh tiến lên trước: “Anh Lý Thế Nhiên, hiện giờ có một vụ án liên quan đến vấn đề tham ô tài chính, cần anh lập tức phối hợp chúng tôi trở về điều tra."
Lý Thế Nhiên tháo khẩu trang xuống, trước khi rời đi, anh dặn dò Diệp Kình: “Giáo sư Diệp, làm phiền anh ở đây quan sát tình hình trước."
Diệp Kình khẽ gật đầu, sau khi cuộc giải phẫu chấm dứt, tâm tình của anh ta vẫn rất nặng nề.
Trong quá trình giải phẩu xuất hiện một ít ngoài ý muốn, vượt qua khống chế của anh ta.
Sau đó là Lý Thế Nhiên điều chỉnh đúng lúc, nhưng điều này khiến thời gian cuộc giải phẫu bị kéo dài, người bệnh lâm vào hôn mê sâu.
Anh ta lại phạm phải sai lầm.
Diệp Kình hít sâu, đi đến phòng bệnh, Lâm Vy vẫn đứng đó gặn hỏi: “Bác sĩ, khi nào con của tôi có thể tỉnh lại."
Diệp Kình mím môi: “Nếu nhanh, một ngày."
Nếu chậm, anh ta cũng không biết.
Anh ta cũng không nói ra lời này.
Nhưng Lăng Thuần bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Diệp Kình, biết ngay tình trạng của Hứa Như không được tốt lắm.
Nhưng cũng không hỏi nhiều trước mặt Lâm Vy, sợ bà sẽ chịu không nổi.
Lăng Thuần đi ra ban công, gọi điện thoại cho trợ lý.
"Lý Thế Nhiên đã xảy ra chuyện gì?"
"Lý Hằng tố cáo Lý Thế Nhiên lạm dụng tài chính công ty." Trợ lý báo cáo.
"Hiện giờ Lý Hằng ở đâu?"
"Còn chưa tra được."
"Nhìn chằm chằm Lý Hằng cho tôi."
Cúp điện thoại, Lăng Diệu đi tới.
"Anh." Lăng Diệu rất khẩn trương.
Vừa rồi cô ta cũng nghe ra chút khác thường trong giọng nói của giáo sư Diệp, cho nên càng lo lắng cho Hứa Như.
"Hứa Như sẽ không có chuyện gì, yên tâm." Lăng Thuần an ủi em gái, cũng đang an ủi chính mình.
Lăng Diệu bối rối gật đầu, lại hỏi: “Lý Thế Nhiên đã xảy ra chuyện gì, anh ta không ở đây, em có hơi lo cho Hứa Như."
"Diệp Kình sẽ theo dõi sát mà, anh đưa em đi sân bay trước." Lăng Thuần nói.
"Em không muốn về gấp như vậy, nước C quạnh quẽ quá." Lăng Diệu không vui.
Lăng Thuần nhíu mày, trước kia khi nghỉ đông và nghỉ hè, Lăng Diệu sẽ trở về nước C, đây đã là thói quen hằng năm.
"Em thật sự không muốn về thì ở lại đây đi." Từ trước đến nay, Lăng Thuần luôn cưng chiều đứa em gái này hết mực.
Lúc này Lăng Diệu mới lộ ra nụ cười: “Em biết anh là tốt nhất!"
Trong đồn cảnh sát.
Lý Thế Nhiên ghi chép xong khẩu cung thì nộp tiền bảo lãnh rồi tạm thời đi ra.
Bên ngoài, Lý Hằng nghiễm nhiên đang đợi anh.
"Chậc chậc, sợ không?" Lý Hằng nhếch miệng lên cười.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên thật lạnh nhạt: “Sợ cái gì?"
"Sợ ngồi tù, dù sao lần này cũng có chứng cớ vô cùng xác thực."
"Chứng cớ?" Lý Thế Nhiên cười lạnh, nói: “Thứ anh bịa đặt ra đó à?"
Tầm mắt nhìn cô cũng ẩn chứa sự nóng bỏng thâm trầm.
"Bận cái gì."
"Bác sĩ thần kinh ngày mai mổ cùng tôi là Diệp Kình, tôi và anh ta đang thương lượng phương án."
Hứa Như thật bất ngờ: “Không phải giáo sư Lâm sao?"
"Anh ấy có việc phải xử lý, không kịp trở lại." Lý Thế Nhiên không nói ra tình hình thực tế.
Anh không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng của Hứa Như.
Hứa Như cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà Diệp Kình... Cô cũng biết xưa nay anh ta và Lý Thế Nhiên bất hòa.
Lần này sao lại chịu hợp tác.
Hơn nữa từ lúc cô nhập học tới nay, Diệp Kình nhằm vào cô không ít lần.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh ta chấp nhận giải phẫu cho em sao?"
"Ừ, anh ta là giáo sư quyền uy của khoa não."
Cô biết thanh danh của Diệp Kình, cũng không hoài nghi thực lực của anh ta chút nào.
"Hai anh làm lành rồi sao?" Hứa Như thấp thỏm mà hỏi.
"Không có làm lành, cứu người chữa bệnh là trách nhiệm của bác sĩ, anh ta sẽ không đứng nhìn không quan tâm."
Hứa Như bĩu môi, không nói gì.
Người cô lo lắng cũng chỉ có Lý Thế Nhiên.
"Anh mau đi ngủ đi, em cũng ngủ." Tuy cô vẫn ngủ không được, nhưng không muốn làm chậm trễ thời gian Lý Thế Nhiên nghỉ ngơi.
"Ngủ ngon, bà Lý." Anh thân mật hôn cô.
Hứa Như cười cười, cọ cọ ôm lấy anh thật lâu mới buông tay.
Hôm sau, lúc Hứa Như tỉnh lại, y tá đã chuẩn bị đưa cô đi vào phòng giải phẫu.
Giờ phút này mới thật sự khẩn trương cực độ.
Tầm mắt dừng lại trên bóng người cao lớn xa xa, anh là người mà cô nhớ thương nhất.
Vì anh, cô nhất định phải vượt qua cửa ải này.
Cô nắm chặt bàn tay, thuốc tê dần dần bắt đầu có tác dụng, nhưng cô vẫn chống chọi đến khi không chịu được nữa mới nhắm mắt lại.
Dáng vẻ của Lý Thế Nhiên khắc sâu vào trong đầu cô.
"Lý Thế Nhiên, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng làm giải phẫu." Diệp Kình đi tới, đối với anh ta mà nói, cuộc giải phẫu có độ khó cao này là một trận khiêu chiến, mà anh ta thích khiêu chiến như vậy.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Lý Thế Nhiên hỏi.
"Tốt lắm, chỗ này của anh rất thoải mái." Diệp Kình rất hài lòng.
Lý Thế Nhiên nhếch môi, xoay người đi về hướng bàn mổ, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Diệp Kình cũng đi theo sau, cũng cực kỳ tập trung.
Lăng Thuần và Lâm Vy vẫn luôn đứng bên ngoài phòng giải phẫu, Lăng Diệu vốn có ngày phép chạy ra nước ngoài nghỉ cũng đã trở về.
Lăng Thuần ôm bả vai em gái, nhẹ nhàng mà an ủi.
Mắt Lăng Diệu nhịn không được mà đỏ lên.
"Hứa Như, nhất định phải cố lên!"
Lúc này, trợ lý của Lâm Vy vội vàng đi tới.
"Sếp Lâm, Lý Hằng vừa đi ra đồn cảnh sát." Nghe vậy, sắc mặt Lâm Vy trầm xuống.
Trợ lý tiếp tục nói: “Lý Phàm chủ động thừa nhận hành vi cấu kết phạm tội của mình và Kỳ Chiến, hiện tại Lý Hằng đã được vô tội thả ra."
Lăng Thuần bên cạnh tự nhiên cũng có nghe tới, Lý Phàm đã sớm không không quan tâm đến Lý Thị, nhưng quan hệ thân thiết giữa ông ta và Lý Hằng thì ai cũng biết, chắc hẳn là gánh tội thay cho Lý Hằng.
"Thật không ngờ Lý Phàm sẽ có chiêu này." Lăng Thuần lạnh lùng nói.
Lúc này, có vệ sĩ chạy tới, không tìm thấy Lý Thế Nhiên nên chỉ có thể nói với những người ngoài cửa phòng cấp cứu: “Cảnh sát đã đến bên ngoài, bảo là muốn bắt bác sĩ Lý."
"Lý Thế Nhiên phạm phải chuyện gì?" Lâm Vy nhíu mày.
"Cái này... tôi không rõ lắm, bọn họ lập tức sẽ lên đấy." Vệ sĩ run run rẩy rẩy mà nói.
Cho dù canh phòng nơi này chặt chẽ, nhưng không ngăn nổi người thi hành công vụ.
Nhìn đồng hồ, cuộc giải phẫu này dự tính phải tốn năm giờ mới hoàn thành, hiện tại mới trôi qua hai giờ.
"Phải chờ hoàn thành giải phẫu." Lăng Thuần trầm giọng mà nói.
Nhưng mà, cảnh sát đã đi lên.
Nhưng hiện giờ Lý Thế Nhiên đang làm giải phẫu, chuyện này liên quan đến mạng người, bọn họ chấp nhận chờ giải phẫu kết thúc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mọi người đều đang lo lắng nhìn ánh đèn đỏ kia.
Ngay vào lúc đèn tắt, Lâm Vy vội chạy lên trước, bác sĩ đi ra ngoài đầu tiên là Diệp Kình.
"Bác sĩ, con gái của tôi thế nào..."
Sắc mặt Diệp Kình thật nặng nề, không nói gì.
Sắc mặt Lâm Vy dần mất hết nét hồng hào, trắng bệch ra.
Trong lòng bà có dự cảm không lành.
Sau đó, Lý Thế Nhiên cũng đi ra: “Người bệnh còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chuyển tới phòng bệnh đặc biệt để quan sát, cuộc giải phẫu tiến hành thuận lợi."
Lời này vừa dứt, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà...
"Vì sao còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, không phải giải phẫu thành công sao?" Lăng Thuần tỉnh táo mà hỏi.
"Đúng, nhưng người bệnh có tỉnh lại hay không, phải xem ý chí của cô ấy." Sắc mặt của Lý Thế Nhiên cũng hết sức trầm trọng.
Lúc này, cảnh sát vẫn luôn chờ đợi bên cạnh tiến lên trước: “Anh Lý Thế Nhiên, hiện giờ có một vụ án liên quan đến vấn đề tham ô tài chính, cần anh lập tức phối hợp chúng tôi trở về điều tra."
Lý Thế Nhiên tháo khẩu trang xuống, trước khi rời đi, anh dặn dò Diệp Kình: “Giáo sư Diệp, làm phiền anh ở đây quan sát tình hình trước."
Diệp Kình khẽ gật đầu, sau khi cuộc giải phẫu chấm dứt, tâm tình của anh ta vẫn rất nặng nề.
Trong quá trình giải phẩu xuất hiện một ít ngoài ý muốn, vượt qua khống chế của anh ta.
Sau đó là Lý Thế Nhiên điều chỉnh đúng lúc, nhưng điều này khiến thời gian cuộc giải phẫu bị kéo dài, người bệnh lâm vào hôn mê sâu.
Anh ta lại phạm phải sai lầm.
Diệp Kình hít sâu, đi đến phòng bệnh, Lâm Vy vẫn đứng đó gặn hỏi: “Bác sĩ, khi nào con của tôi có thể tỉnh lại."
Diệp Kình mím môi: “Nếu nhanh, một ngày."
Nếu chậm, anh ta cũng không biết.
Anh ta cũng không nói ra lời này.
Nhưng Lăng Thuần bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Diệp Kình, biết ngay tình trạng của Hứa Như không được tốt lắm.
Nhưng cũng không hỏi nhiều trước mặt Lâm Vy, sợ bà sẽ chịu không nổi.
Lăng Thuần đi ra ban công, gọi điện thoại cho trợ lý.
"Lý Thế Nhiên đã xảy ra chuyện gì?"
"Lý Hằng tố cáo Lý Thế Nhiên lạm dụng tài chính công ty." Trợ lý báo cáo.
"Hiện giờ Lý Hằng ở đâu?"
"Còn chưa tra được."
"Nhìn chằm chằm Lý Hằng cho tôi."
Cúp điện thoại, Lăng Diệu đi tới.
"Anh." Lăng Diệu rất khẩn trương.
Vừa rồi cô ta cũng nghe ra chút khác thường trong giọng nói của giáo sư Diệp, cho nên càng lo lắng cho Hứa Như.
"Hứa Như sẽ không có chuyện gì, yên tâm." Lăng Thuần an ủi em gái, cũng đang an ủi chính mình.
Lăng Diệu bối rối gật đầu, lại hỏi: “Lý Thế Nhiên đã xảy ra chuyện gì, anh ta không ở đây, em có hơi lo cho Hứa Như."
"Diệp Kình sẽ theo dõi sát mà, anh đưa em đi sân bay trước." Lăng Thuần nói.
"Em không muốn về gấp như vậy, nước C quạnh quẽ quá." Lăng Diệu không vui.
Lăng Thuần nhíu mày, trước kia khi nghỉ đông và nghỉ hè, Lăng Diệu sẽ trở về nước C, đây đã là thói quen hằng năm.
"Em thật sự không muốn về thì ở lại đây đi." Từ trước đến nay, Lăng Thuần luôn cưng chiều đứa em gái này hết mực.
Lúc này Lăng Diệu mới lộ ra nụ cười: “Em biết anh là tốt nhất!"
Trong đồn cảnh sát.
Lý Thế Nhiên ghi chép xong khẩu cung thì nộp tiền bảo lãnh rồi tạm thời đi ra.
Bên ngoài, Lý Hằng nghiễm nhiên đang đợi anh.
"Chậc chậc, sợ không?" Lý Hằng nhếch miệng lên cười.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên thật lạnh nhạt: “Sợ cái gì?"
"Sợ ngồi tù, dù sao lần này cũng có chứng cớ vô cùng xác thực."
"Chứng cớ?" Lý Thế Nhiên cười lạnh, nói: “Thứ anh bịa đặt ra đó à?"
Bình luận facebook