Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 437
CHƯƠNG 437 NỢ ĐÀO HOA ĐUỔI TỚI RỒI
Nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, Hứa Như lắc đầu.
Hôm nay, là lần thức hai hai người gặp nhau thì phải.
Ngay vừa rồi, ở trong vườn sau, cô nhìn thấy anh ta ở xa xa.
Trong mắt anh ta lộ ra chút thất vọng, xem ra lần trước chỉ đường cho cô, cô thật sự không nhớ anh ra.
“Lại lạc đường sao?” Anh ta hỏi.
Hứa Như ngơ ngác nhìn anh ta, lại?
Lẽ nào… Cô dần nhớ ra, giọng nói này, khó trách cảm thấy hơi quen.
Giọng nói mang theo chút trầm khàn, thật ra khiến người khác rất khó quên.
Trước đó không lâu, trong khách sạn tổ chức đám cưới của Lý Thế Nhiên và Chu Nhiễm, anh ta dẫn cô ra ngoài.
“Lạc đường rồi.” Cô túng quẫn, biểu cảm vốn cứng ngắc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Tôi dẫn cô ra ngoài.” Anh ta vứt đầu thuốc đi, ga lăng vươn tay tỏ ý mời.
“Làm phiền anh rồi.”
Đã tới sân vườn lộng lẫy, Hứa Như đang tìm bóng dáng của Lý Thế Nhiên.
Một ly rượu bỗng đưa tới trước mặt cô: “Sâm panh, độ cồn thấp.”
Nhưng Hứa Như không nhận lấy, cảm ơn lần nữa rồi đi về một hướng khác.
Anh ta muốn đi theo, nhưng xung quanh dần dần có vài cô gái trang điểm gợi cảm vây lấy.
“Chào anh, tối nay có hẹn không?”
Đối với những lời bắt chuyện như này, Chu Thâm đã sớm thấy nhiều, anh ta ôm lấy một người phụ nữ bên cạnh, bóp một cái lên eo thon của cô ta.
“Không có hứng thú.”
Lạnh lùng ném lại một câu, nhanh chóng đi vào đám người.
… Dựa vào thành bể bơi, Lý Thế Nhiên vừa bàn chút chuyện với vài quan khách.
Chu Nhiễm vẫn luôn đi theo anh.
Thấy Lý Thế Nhiên rảnh, cô ta gần như bay tới chỗ anh.
Nhưng không để ý tới bên hồ bơi trơn trượt, thấy cả người sắp ngã vào trong hồ, Lý Thế Nhiên ga lăng kéo lấy cô ta.
Mặt Chu Nhiễm dán lên vai anh, hơi đau.
“Xin lỗi.” Cô ta kéo lấy Lý Thế Nhiên.
“Chu Nhiễm, buông ra.” Lý Thế Nhiên đã buông tay ra, nhưng Chu Nhiễm vẫn kéo lấy anh.
Rõ ràng là Lý Thế Nhiên đã tức giận, nhưng lúc này Chu Nhiễm lại không sợ.
“Em bị trẹo chân rồi, đứng không vững.” Chu Nhiễm nói nhỏ.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, vẫn lạnh lùng buông tay ra.
Cả người Chu Nhiễm nghiêng đi, nhưng lập tức khiến mình đứng vững.
Lý Thế Nhiên hờ hững xoay người đi, không nhìn cô ta nữa.
Chu Thâm vừa rồi đã tới, ôm lấy em gái, ngồi xuống ghế ở bên cạnh.
“Em không nên tới.”
Chu Nhiễm cắn môi, nhịn không khóc, nhưng vành mắt đã đỏ hồng.
“Em nhất định phải gả cho anh ấy!”
Chu Thâm híp mắt lại: “Anh sẽ giúp em, thế nhưng, bây giờ phải nghe lời anh, về nước C.”
“Em không về! Mẹ cứ luôn sắp xếp xem mắt cho em, em căn bản không thể nào thích người đàn ông nào khác.” Chu Nhiễm tức giận.
“Vẫn phải diễn kịch, em gái, để mẹ buông bỏ đề phòng.”
Chu Nhiễm nửa tin nửa ngờ, đối với người anh trai không có quan hệ huyết thống này, cô ta hơi sợ anh ta.
Nhưng biết dục vọng khống chế của Chu Thâm, cô ta không dám làm trái lời anh ta.
Nhưng cô ta vẫn muốn đi gặp Lý Thế Nhiên.
… Hứa Như không tìm thấy Lý Thế Nhiên, nhưng lại thấy Bạch Yên – người vừa đưa cô đi thay lễ phục.
Cô ta khoác tay Lý Hằng, mặt mày xinh đẹp.
Thấy Hứa Như, cô ta giẫm giày cao gót đi về phía cô.
Đương nhiên Lý Hằng cũng đi cùng tới.
Hứa Như đi về phía cửa, Bạch Yên đi tới: “Cô Hứa, tiệc rượu còn chưa kết thúc, đi sớm thế sao?”
“Ừ.” Hứa Như hỡ hững gật đầu.
“Lát nữa còn có biểu diễn, cô không ở lại thì tiếc quá.” Bạch Yên lạc lõng nói.
“Cô Hứa phải đi, chúng ta cũng không ngăn được, em yêu, đừng đau lòng.” Lý Hằng nền tính dỗ dành Bạch Yên.
Lúc này, Lý Thế Nhiên cũng đi tới.
Thân mật ôm lấy Hứa Như, giọng điệu của anh hơi nặng nề: “Lý Hằng, chúng tôi còn có việc.”
Dứt lời, anh và Hứa Như đã rời đi trước.
Ánh mắt của Bạch Yên dừng trên người Lý Thế Nhiên, hơi trầm lắng.
Khi nhìn Lý Hằng, lại khôi phục lại nụ cười xinh đẹp khéo léo: “Anh ta chính là em trai của anh?”
“Ừ.”
“Không phải quan hệ của hai người không tốt sao? Sao anh còn để anh ta tới?”
“Đều là người của nhà họ Lý, cũng không thể thật sự để người bên ngoài cho rằng nhà họ Lý bọn anh tranh đấu nội bộ.” Lý Hằng âm trầm nói.
Trong xe.
Khí tức trầm thấp trên người Lý Thế Nhiên dần dần lan ra.
Hứa Như nhìn ra ngoài cửa sổ, ở cửa, người đàn ông kia cũng đi ra.
Ánh mắt dừng lại nửa giây, Lý Thế Nhiên bóp cằm cô, cô không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt âm trầm của anh.
“Quen anh ta?” Giọng của Lý Thế Nhiên rất lạnh lùng.
“Vừa rồi lạc đường, là anh ấy dẫn em ra ngoài.” Hứa Như thành thật.
“Anh ta là anh trai của Chu Nhiễm, Chu Thâm.”
“Chu Thâm.” Hứa Như nhíu mày.
Chưa từng nghe thấy cái tên này.
“Cẩn thận chút, đừng tiếp xúc quá nhiều với anh ta.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên rất lạnh lùng.
“Em cũng không tiếp xúc với anh ta, chúng em căn bản không quen biết.”
Không khí trong xe hơi kỳ lạ, Hứa Như ngước mắt lên, bỗng phát hiện hơi kỳ lạ.
Cô tiến lại gần Lý Thế Nhiên, nhìn thấy rõ có một dấu son trên chiếc áo trắng bên trong của anh.
Là màu hồng đất, nhưng hôm nay cô tô màu đỏ cam.
“Lý Thế Nhiên, anh vừa tiếp xúc với ai?”
Nhìn theo ánh mắt của Hứa Như, Lý Thế Nhiên cũng nhìn thấy vết son.
“Chu Nhiễm.”
“Ồ.” Hứa Như phồng má, hơi không vui.
“Tôi đẩy cô ta ra rồi, đừng ghen.” Lý Thế Nhiên ôm lấy mặt cô.
Hứa Như dựa vào lòng anh, mùi hương nhàn nhạt không thuộc về cô khiến cô càng thêm không vui.
“Em không ghen.” Hứa Như cứng miệng.
Lý Thế Nhiên nhìn khuôn mặt tủi thân của cô, cưng chiều thở dài, ôm lấy mặt cô, thấp giọng nói: “Vậy tôi về tắm rồi lại lại gần em, vừa ý chưa?”
Vừa rồi đúng là Chu Nhiễm bỗng nhiên nhào tới, anh ga lăng đỡ lấy cô ta, không còn sau đó nữa.
“Không cần, em tin anh.” Hứa Như dính vào ngực anh.
Cô không muốn vì những chuyện nhỏ này mà giữa hai người xuất hiện khoảng cách.
Xe con từ từ khởi động, không lâu sau, lái xe ở ghế lái đã khó xử quay đầu lại: “Tổng giám đốc Lý, phía sau có xe bám theo.”
Lý Thế Nhiên liếc nhìn xe chiếu hậu, mặt hơi sầm lại.
“Ai thế?” Hứa Như hỏi.
“Chắc là xe của nhà họ Chu.”
“Nợ đào hoa của anh đuổi tới rồi.” Hứa Như không thể không trêu chọc anh.
Lý Thế Nhiên lại bỗng nhiên ôm lấy eo thon của cô, ấn cô vào lòng mình: “Nợ đào hoa của tôi chỉ có em, Như.”
Giây phút đó, Hứa Như nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của anh, chỉ cảm thấy trời đấy quay cuồng, đã bị anh hôn sâu.
Về tới Lý gia Uyển, vừa xuống xe, chiếc xe con màu trắng vẫn luôn đi theo phía sau cũng dừng lại.
Chu Nhiễm chạy xuống, đứng từ xa nhìn hai người thân mật, cô ta thật sự… không thể chết tâm!
Cả đường đi theo, hoàn toàn là không thể khống chế được.
“Cô Chu rất si tình nha.” Hứa Như kéo lấy Lý Thế Nhiên, đã đuổi tới rồi, không bằng xem trò hay?
Anh nhíu mày, ôm lấy Hứa Như, đi tới.
“Chu Nhiễm, cô muốn làm gì?” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên cực kỳ hờ hững, dường như người phụ nữ trước mặt chỉ là người xa lạ.
Vành mắt Chu Nhiễm không khỏi ươn ướt.
Vì sao còn muốn để bản thân mình thấy vọng thêm nữa?
Nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, Hứa Như lắc đầu.
Hôm nay, là lần thức hai hai người gặp nhau thì phải.
Ngay vừa rồi, ở trong vườn sau, cô nhìn thấy anh ta ở xa xa.
Trong mắt anh ta lộ ra chút thất vọng, xem ra lần trước chỉ đường cho cô, cô thật sự không nhớ anh ra.
“Lại lạc đường sao?” Anh ta hỏi.
Hứa Như ngơ ngác nhìn anh ta, lại?
Lẽ nào… Cô dần nhớ ra, giọng nói này, khó trách cảm thấy hơi quen.
Giọng nói mang theo chút trầm khàn, thật ra khiến người khác rất khó quên.
Trước đó không lâu, trong khách sạn tổ chức đám cưới của Lý Thế Nhiên và Chu Nhiễm, anh ta dẫn cô ra ngoài.
“Lạc đường rồi.” Cô túng quẫn, biểu cảm vốn cứng ngắc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Tôi dẫn cô ra ngoài.” Anh ta vứt đầu thuốc đi, ga lăng vươn tay tỏ ý mời.
“Làm phiền anh rồi.”
Đã tới sân vườn lộng lẫy, Hứa Như đang tìm bóng dáng của Lý Thế Nhiên.
Một ly rượu bỗng đưa tới trước mặt cô: “Sâm panh, độ cồn thấp.”
Nhưng Hứa Như không nhận lấy, cảm ơn lần nữa rồi đi về một hướng khác.
Anh ta muốn đi theo, nhưng xung quanh dần dần có vài cô gái trang điểm gợi cảm vây lấy.
“Chào anh, tối nay có hẹn không?”
Đối với những lời bắt chuyện như này, Chu Thâm đã sớm thấy nhiều, anh ta ôm lấy một người phụ nữ bên cạnh, bóp một cái lên eo thon của cô ta.
“Không có hứng thú.”
Lạnh lùng ném lại một câu, nhanh chóng đi vào đám người.
… Dựa vào thành bể bơi, Lý Thế Nhiên vừa bàn chút chuyện với vài quan khách.
Chu Nhiễm vẫn luôn đi theo anh.
Thấy Lý Thế Nhiên rảnh, cô ta gần như bay tới chỗ anh.
Nhưng không để ý tới bên hồ bơi trơn trượt, thấy cả người sắp ngã vào trong hồ, Lý Thế Nhiên ga lăng kéo lấy cô ta.
Mặt Chu Nhiễm dán lên vai anh, hơi đau.
“Xin lỗi.” Cô ta kéo lấy Lý Thế Nhiên.
“Chu Nhiễm, buông ra.” Lý Thế Nhiên đã buông tay ra, nhưng Chu Nhiễm vẫn kéo lấy anh.
Rõ ràng là Lý Thế Nhiên đã tức giận, nhưng lúc này Chu Nhiễm lại không sợ.
“Em bị trẹo chân rồi, đứng không vững.” Chu Nhiễm nói nhỏ.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, vẫn lạnh lùng buông tay ra.
Cả người Chu Nhiễm nghiêng đi, nhưng lập tức khiến mình đứng vững.
Lý Thế Nhiên hờ hững xoay người đi, không nhìn cô ta nữa.
Chu Thâm vừa rồi đã tới, ôm lấy em gái, ngồi xuống ghế ở bên cạnh.
“Em không nên tới.”
Chu Nhiễm cắn môi, nhịn không khóc, nhưng vành mắt đã đỏ hồng.
“Em nhất định phải gả cho anh ấy!”
Chu Thâm híp mắt lại: “Anh sẽ giúp em, thế nhưng, bây giờ phải nghe lời anh, về nước C.”
“Em không về! Mẹ cứ luôn sắp xếp xem mắt cho em, em căn bản không thể nào thích người đàn ông nào khác.” Chu Nhiễm tức giận.
“Vẫn phải diễn kịch, em gái, để mẹ buông bỏ đề phòng.”
Chu Nhiễm nửa tin nửa ngờ, đối với người anh trai không có quan hệ huyết thống này, cô ta hơi sợ anh ta.
Nhưng biết dục vọng khống chế của Chu Thâm, cô ta không dám làm trái lời anh ta.
Nhưng cô ta vẫn muốn đi gặp Lý Thế Nhiên.
… Hứa Như không tìm thấy Lý Thế Nhiên, nhưng lại thấy Bạch Yên – người vừa đưa cô đi thay lễ phục.
Cô ta khoác tay Lý Hằng, mặt mày xinh đẹp.
Thấy Hứa Như, cô ta giẫm giày cao gót đi về phía cô.
Đương nhiên Lý Hằng cũng đi cùng tới.
Hứa Như đi về phía cửa, Bạch Yên đi tới: “Cô Hứa, tiệc rượu còn chưa kết thúc, đi sớm thế sao?”
“Ừ.” Hứa Như hỡ hững gật đầu.
“Lát nữa còn có biểu diễn, cô không ở lại thì tiếc quá.” Bạch Yên lạc lõng nói.
“Cô Hứa phải đi, chúng ta cũng không ngăn được, em yêu, đừng đau lòng.” Lý Hằng nền tính dỗ dành Bạch Yên.
Lúc này, Lý Thế Nhiên cũng đi tới.
Thân mật ôm lấy Hứa Như, giọng điệu của anh hơi nặng nề: “Lý Hằng, chúng tôi còn có việc.”
Dứt lời, anh và Hứa Như đã rời đi trước.
Ánh mắt của Bạch Yên dừng trên người Lý Thế Nhiên, hơi trầm lắng.
Khi nhìn Lý Hằng, lại khôi phục lại nụ cười xinh đẹp khéo léo: “Anh ta chính là em trai của anh?”
“Ừ.”
“Không phải quan hệ của hai người không tốt sao? Sao anh còn để anh ta tới?”
“Đều là người của nhà họ Lý, cũng không thể thật sự để người bên ngoài cho rằng nhà họ Lý bọn anh tranh đấu nội bộ.” Lý Hằng âm trầm nói.
Trong xe.
Khí tức trầm thấp trên người Lý Thế Nhiên dần dần lan ra.
Hứa Như nhìn ra ngoài cửa sổ, ở cửa, người đàn ông kia cũng đi ra.
Ánh mắt dừng lại nửa giây, Lý Thế Nhiên bóp cằm cô, cô không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt âm trầm của anh.
“Quen anh ta?” Giọng của Lý Thế Nhiên rất lạnh lùng.
“Vừa rồi lạc đường, là anh ấy dẫn em ra ngoài.” Hứa Như thành thật.
“Anh ta là anh trai của Chu Nhiễm, Chu Thâm.”
“Chu Thâm.” Hứa Như nhíu mày.
Chưa từng nghe thấy cái tên này.
“Cẩn thận chút, đừng tiếp xúc quá nhiều với anh ta.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên rất lạnh lùng.
“Em cũng không tiếp xúc với anh ta, chúng em căn bản không quen biết.”
Không khí trong xe hơi kỳ lạ, Hứa Như ngước mắt lên, bỗng phát hiện hơi kỳ lạ.
Cô tiến lại gần Lý Thế Nhiên, nhìn thấy rõ có một dấu son trên chiếc áo trắng bên trong của anh.
Là màu hồng đất, nhưng hôm nay cô tô màu đỏ cam.
“Lý Thế Nhiên, anh vừa tiếp xúc với ai?”
Nhìn theo ánh mắt của Hứa Như, Lý Thế Nhiên cũng nhìn thấy vết son.
“Chu Nhiễm.”
“Ồ.” Hứa Như phồng má, hơi không vui.
“Tôi đẩy cô ta ra rồi, đừng ghen.” Lý Thế Nhiên ôm lấy mặt cô.
Hứa Như dựa vào lòng anh, mùi hương nhàn nhạt không thuộc về cô khiến cô càng thêm không vui.
“Em không ghen.” Hứa Như cứng miệng.
Lý Thế Nhiên nhìn khuôn mặt tủi thân của cô, cưng chiều thở dài, ôm lấy mặt cô, thấp giọng nói: “Vậy tôi về tắm rồi lại lại gần em, vừa ý chưa?”
Vừa rồi đúng là Chu Nhiễm bỗng nhiên nhào tới, anh ga lăng đỡ lấy cô ta, không còn sau đó nữa.
“Không cần, em tin anh.” Hứa Như dính vào ngực anh.
Cô không muốn vì những chuyện nhỏ này mà giữa hai người xuất hiện khoảng cách.
Xe con từ từ khởi động, không lâu sau, lái xe ở ghế lái đã khó xử quay đầu lại: “Tổng giám đốc Lý, phía sau có xe bám theo.”
Lý Thế Nhiên liếc nhìn xe chiếu hậu, mặt hơi sầm lại.
“Ai thế?” Hứa Như hỏi.
“Chắc là xe của nhà họ Chu.”
“Nợ đào hoa của anh đuổi tới rồi.” Hứa Như không thể không trêu chọc anh.
Lý Thế Nhiên lại bỗng nhiên ôm lấy eo thon của cô, ấn cô vào lòng mình: “Nợ đào hoa của tôi chỉ có em, Như.”
Giây phút đó, Hứa Như nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của anh, chỉ cảm thấy trời đấy quay cuồng, đã bị anh hôn sâu.
Về tới Lý gia Uyển, vừa xuống xe, chiếc xe con màu trắng vẫn luôn đi theo phía sau cũng dừng lại.
Chu Nhiễm chạy xuống, đứng từ xa nhìn hai người thân mật, cô ta thật sự… không thể chết tâm!
Cả đường đi theo, hoàn toàn là không thể khống chế được.
“Cô Chu rất si tình nha.” Hứa Như kéo lấy Lý Thế Nhiên, đã đuổi tới rồi, không bằng xem trò hay?
Anh nhíu mày, ôm lấy Hứa Như, đi tới.
“Chu Nhiễm, cô muốn làm gì?” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên cực kỳ hờ hững, dường như người phụ nữ trước mặt chỉ là người xa lạ.
Vành mắt Chu Nhiễm không khỏi ươn ướt.
Vì sao còn muốn để bản thân mình thấy vọng thêm nữa?
Bình luận facebook