Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 11: Cô sẽ phải ngồi tù cả đời
Gia Bảo ngoảnh cái đầu nhỏ của mình lại và nói: “Nhưng nhóc mập và nhóc ốm thì phải làm sao? Có phải sau này sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa không ạ?”
Tô Phương Dung ngây ra.
Đúng vậy, rắc rối do cô gây ra sao lại bắt con trai phải cùng cô đi trốn đông trốn tây chứ?
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ của con trai với ánh mắt dịu dàng và nói: “Lúc nãy mẹ nói đùa với con đó.”
Mắt Gia Bảo sáng lên, cậu bé nói: “Vậy chúng ta không cần chạy nữa hả mẹ?”
Tô Phương Dung mỉm cười nói: “*Ừm”
“Tốt quá rồi!”
Gia Bảo cầm cây kem, chệnh choạng chạy đến phòng khách, leo lên sô pha vừa xem phim hoạt hình vừa ăn.
Nụ cười trên mặt Tô Phương Dung dần dần vụt tắt, cô mím môi và chau chặt mày.
Tần Lệ Phong là người bận rộn, chắc anh sẽ không lãng phí thời gian đi truy cứu việc mình bị đánh lén vặt vãnh đó đâu. Vì vậy, chỉ cần cô tìm chỗ trốn vài ngày trước, đợi qua đợt này rồi thì chắc sẽ không sao nữa.
Nửa đêm, một bóng người mảnh khảnh kéo theo chiếc vali, âm thầm rời khỏi chung cư.
Cô đã đến chào dì Dương, nói là phải về quê thăm người thân mấy ngày, nhờ bà ấy giúp cô chăm sóc cho Gia Bảo. Có dì Dương chăm sóc cho đứa con bảo bối của mình thì Tô Phương Dung cũng thấy yên tâm hơn.
Tô Phương Dung rời khỏi khu nhà, đến con đường nhỏ phía trước cổng thì đặt hành lý xuống và nhìn đồng hồ.
Cô đã gọi một chiếc taxi, chắc là cũng đã sắp.
đến rồi.
Đúng là như vậy, hai vệt đèn xe từ xa tiến lại gần, chiếu sáng cả con đường.
Tô Phương Dung giật mình, đợi xe tiến lại gần thì cô mới phát hiện ra đó không phải là xe taxi mà là một chiếc Cadillac dòng SUV màu đen.
Chiếc xe được lái từ xa lại gần, chiếm hết cả lòng đường rồi nghênh ngang đậu trước mặt cô.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy một chiếc xe đắt tiền có giá lên đến chín mười tỷ trong mấy ngày gần đây, trước đó là chiếc Bentley GT màu trắng, giờ lại là SUV, Tô Phương Dung thoáng cảm thấy có một dự cảm không lành.
Cô âm thầm kéo va li rời khỏi nhưng chính vào lúc đó cửa xe đã được mở ra.
Cô nhìn thấy người ngồi trong xe thì đứng sựng tại chỗ như bị điện giật.
Mặc dù đầu Tần Lệ Phong bị quấn băng nhưng vẻ anh tuấn của anh vẫn không hề bị giảm sút, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt của anh làm cho người khác phải thấy sợ. Đặc biệt là đôi mắt đen lạnh lùng kia cứ nhìn Tô Phương Dung chằm chằm, tay phải anh đều đều sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay út bên tay trái.
Trong lòng Tô Phương Dung đột nhiên nặng tru.
Anh… đến tìm cô đòi nợ thì phải.
Ầy, xem ra chuyện gì nên đến thì sớm muộn cũng phải đến, có trốn cũng trốn không được.
Tim Tô Phương Dung thắt lại, nếu như cô đã bị anh ta bắt được rồi thì chi bằng sảng khoái một chút, dứt khoát mọi chuyện luôn!
€ô nghĩ vậy nên ngẩng đầu lên, có vẻ như đã hạ quyết tâm rất lớn, cô quyết đoán nói: “Đánh anh bị thương là tôi không đúng, nếu như anh muốn báo cảnh sát thì tôi cũng không có gì để nói. Nhưng tôi rất nghèo, dù cho có ngồi tù thì tôi cũng không có tiền để bồi thường cho anh đâu”
Tần Lệ Phong không nói gì mà vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó làm Tô Phương Dung cảm thấy khó chịu cả người, cứ như đang chờ đợi thẩm vấn.
“Cạch!”
Anh đốt một điếu thuốc lá rồi đưa lên miệng hít một hơi, khói thuốc từ từ tỏa ra khắp xe.
“Tôi có thể tố cáo để cô cả đời cũng không thể ra khỏi tù” Anh ta nói.
Tô Phương Dung cúi đầu, mím môi và nói: “Tôi biết”
“Trên thực tế, tôi cũng thật sự định làm như thế”
Hai vai Tô Phương Dung nhũn ra, cô nghĩ đến Gia Bảo thì thấy đau lòng, cô không sợ ngồi tù nhưng con trai cô vẫn còn nhỏ như thế…
Mắt Tô Phương Dung đỏ hoe nhưng lúc này cô không thể thốt ra được lời cầu xin anh.
“Nhưng bây giờ tôi đã đổi ý rồi”
Lời nói của anh khiến Tô Phương Dung giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Lúc nấy anh thực sự đã nói là anh muốn đổi ý sao?
Gia Bảo ngoảnh cái đầu nhỏ của mình lại và nói: “Nhưng nhóc mập và nhóc ốm thì phải làm sao? Có phải sau này sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa không ạ?”
Tô Phương Dung ngây ra.
Đúng vậy, rắc rối do cô gây ra sao lại bắt con trai phải cùng cô đi trốn đông trốn tây chứ?
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ ngây thơ của con trai với ánh mắt dịu dàng và nói: “Lúc nãy mẹ nói đùa với con đó.”
Mắt Gia Bảo sáng lên, cậu bé nói: “Vậy chúng ta không cần chạy nữa hả mẹ?”
Tô Phương Dung mỉm cười nói: “*Ừm”
“Tốt quá rồi!”
Gia Bảo cầm cây kem, chệnh choạng chạy đến phòng khách, leo lên sô pha vừa xem phim hoạt hình vừa ăn.
Nụ cười trên mặt Tô Phương Dung dần dần vụt tắt, cô mím môi và chau chặt mày.
Tần Lệ Phong là người bận rộn, chắc anh sẽ không lãng phí thời gian đi truy cứu việc mình bị đánh lén vặt vãnh đó đâu. Vì vậy, chỉ cần cô tìm chỗ trốn vài ngày trước, đợi qua đợt này rồi thì chắc sẽ không sao nữa.
Nửa đêm, một bóng người mảnh khảnh kéo theo chiếc vali, âm thầm rời khỏi chung cư.
Cô đã đến chào dì Dương, nói là phải về quê thăm người thân mấy ngày, nhờ bà ấy giúp cô chăm sóc cho Gia Bảo. Có dì Dương chăm sóc cho đứa con bảo bối của mình thì Tô Phương Dung cũng thấy yên tâm hơn.
Tô Phương Dung rời khỏi khu nhà, đến con đường nhỏ phía trước cổng thì đặt hành lý xuống và nhìn đồng hồ.
Cô đã gọi một chiếc taxi, chắc là cũng đã sắp.
đến rồi.
Đúng là như vậy, hai vệt đèn xe từ xa tiến lại gần, chiếu sáng cả con đường.
Tô Phương Dung giật mình, đợi xe tiến lại gần thì cô mới phát hiện ra đó không phải là xe taxi mà là một chiếc Cadillac dòng SUV màu đen.
Chiếc xe được lái từ xa lại gần, chiếm hết cả lòng đường rồi nghênh ngang đậu trước mặt cô.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy một chiếc xe đắt tiền có giá lên đến chín mười tỷ trong mấy ngày gần đây, trước đó là chiếc Bentley GT màu trắng, giờ lại là SUV, Tô Phương Dung thoáng cảm thấy có một dự cảm không lành.
Cô âm thầm kéo va li rời khỏi nhưng chính vào lúc đó cửa xe đã được mở ra.
Cô nhìn thấy người ngồi trong xe thì đứng sựng tại chỗ như bị điện giật.
Mặc dù đầu Tần Lệ Phong bị quấn băng nhưng vẻ anh tuấn của anh vẫn không hề bị giảm sút, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt của anh làm cho người khác phải thấy sợ. Đặc biệt là đôi mắt đen lạnh lùng kia cứ nhìn Tô Phương Dung chằm chằm, tay phải anh đều đều sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay út bên tay trái.
Trong lòng Tô Phương Dung đột nhiên nặng tru.
Anh… đến tìm cô đòi nợ thì phải.
Ầy, xem ra chuyện gì nên đến thì sớm muộn cũng phải đến, có trốn cũng trốn không được.
Tim Tô Phương Dung thắt lại, nếu như cô đã bị anh ta bắt được rồi thì chi bằng sảng khoái một chút, dứt khoát mọi chuyện luôn!
€ô nghĩ vậy nên ngẩng đầu lên, có vẻ như đã hạ quyết tâm rất lớn, cô quyết đoán nói: “Đánh anh bị thương là tôi không đúng, nếu như anh muốn báo cảnh sát thì tôi cũng không có gì để nói. Nhưng tôi rất nghèo, dù cho có ngồi tù thì tôi cũng không có tiền để bồi thường cho anh đâu”
Tần Lệ Phong không nói gì mà vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó làm Tô Phương Dung cảm thấy khó chịu cả người, cứ như đang chờ đợi thẩm vấn.
“Cạch!”
Anh đốt một điếu thuốc lá rồi đưa lên miệng hít một hơi, khói thuốc từ từ tỏa ra khắp xe.
“Tôi có thể tố cáo để cô cả đời cũng không thể ra khỏi tù” Anh ta nói.
Tô Phương Dung cúi đầu, mím môi và nói: “Tôi biết”
“Trên thực tế, tôi cũng thật sự định làm như thế”
Hai vai Tô Phương Dung nhũn ra, cô nghĩ đến Gia Bảo thì thấy đau lòng, cô không sợ ngồi tù nhưng con trai cô vẫn còn nhỏ như thế…
Mắt Tô Phương Dung đỏ hoe nhưng lúc này cô không thể thốt ra được lời cầu xin anh.
“Nhưng bây giờ tôi đã đổi ý rồi”
Lời nói của anh khiến Tô Phương Dung giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Lúc nấy anh thực sự đã nói là anh muốn đổi ý sao?
Bình luận facebook