Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Chương 121
Tại cửa hàng đồ cổ.
Cửa hàng này không giống với những cửa hàng khác, không quá nguy nga lộng lẫy, mà chỉ toát ra dáng vẻ hoài cổ nhẹ nhàng.
Vừa sải bước vào trong cửa hàng, Tô Phương Dung đã ngửi thấy một mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
“Thế nào?”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một đường cong hết sức khoa trương.
Tô Phương Dung liếc nhìn một lượt, cảm thấy rất tốt liền gật đầu nói: “Rất tốt.”
“Đây là cửa hàng mà tôi thường xuyên ghé thăm. Đi thôi.” Anh ta dẫn Tô Phương Dung đến chỗ ngồi.
Tô Phương Dung khó hiểu nhìn anh ta nói: “Em đưa chị đến đây là để làm gì?”
“Chị đợi một lát là sẽ biết ngay.” Tiêu Bảo Lộc vỗ vai cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh chờ đợi.
Chỉ trong ít phút sau, những vị trí xung quanh cô ngồi dần dần chật kín người.
Những người đến nơi này đều là những nhân vật có địa vị.
Một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc chỉnh tề bước lên khán đài.
“Khụ khụ…” Ông ta ho lên hai tiếng, sau đó vẫy tay ra hiệu, nhân viên tạp vụ cầm theo một chiếc hộp đựng đàn rất tinh xảo từ phía dưới bước lên trên khán đài. Ông ta nói: “Tôi nghĩ rằng những người có mặt ở đây hôm nay đều là vì vật này mà tới, vậy thì vẫn theo quy tắc cũ, giá khởi điểm là 3 tỷ rưỡi, ai trả giá cao nhất thì sẽ có được nó.”
“Năm tỷ hai trăm năm mươi triệu.”
“Bảy tỷ.”
“Mười tỷ năm trăm triệu.”
Những âm thanh ra giá cứ thế dần dần tăng lên.
Tô Phương Dung dựa vào ghế nói: “Đây là loại đàn gì? Sao lại đắt như thế?”
“Một cây đàn Ý từ thế kỷ 17, là một tác phẩm của Antonio Stradivari, vẫn được bảo tồn nguyên vẹn cho đến ngày nay, ông già này không biết kiếm ở đâu được một cây đàn như vậy.”
“Antonio Stradivari?”
Tô Phương Dung ngạc nhiên đọc lại cái tên này một lượt, đôi mắt cô bất giác nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đàn.
Tiêu Bảo Lộc nghiêng đầu nhìn cô: “Chị dâu, liệu chiếc đàn này có thể khơi dậy hứng thú của chị không?”
Tô Phương Dung gật đầu thừa nhận, nếu nói không hứng thú thì chắc chắn là giả, dù sao đàn của Stradivari trên thế giới cũng không có nhiều, chưa nói đến việc là một cây đàn nguyên vẹn: “Thật muốn được nhìn thấy nó.”
“Tôi biết ngay là chị sẽ có hứng thú với nó mà.” Anh ta ngước mắt lên, nâng chiếc khăn trong tay lên nói:
“Hai mươi tám tỷ đồng.”
Anh ta vừa cất lời nói xong, mọi người lập tức im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta với ánh mắt không thể tin nổi, ngay cả giá thị trường của chiếc đàn này cũng không vượt quá hai mươi mốt tỷ đồng.
Tô Phương Dung kinh ngạc, đưa tay kéo ống tay áo của anh ta: “Em làm gì vậy?”
“Không phải chị muốn nhìn thấy nó hay sao?”
Tiêu Bảo Lộc thờ ơ nhún vai nói: “Ông Phúc.” Anh ta gọi một tiếng.
Người đàn ông đứng trên khán đài lập tức bừng tỉnh: “Hai mươi tám tỷ đồng lần thứ nhất, hai mươi tám tỷ đồng lần thứ 2, hai mươi tám tỷ đồng lần thứ 3, chốt giá!”
Nhân viên tạp vụ cầm hộp đàn đưa đến trước mặt Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc mượn hoa tặng mỹ nhân, trực tiếp mở hộp đàn ra đưa cho Tô Phương Dung xem.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều không lấy làm lạ, chẳng qua là một cách để làm cho phụ nữ vui vẻ mà thôi.
Tô Phương Dung tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó cúi đầu nhìn xuống, một cây đàn violon nguyên vẹn xuất hiện trước mắt cô, ngón tay cô run rẩy khẽ chạm vào cây đàn, sống mũi cay cay, thật sự là rất nhiều năm rồi không chạm vào cây đàn.
“Thế nào? Hài lòng chứ?”
Tiêu Bảo Lộc mỉm cười hỏi cô, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tô Phương Dung thở dài, đóng chiếc hộp lại nói: “Có thể trả lại món đồ này không?”
Cô hỏi.
Nghe thấy lời này, khóe miệng Tiêu Bảo Lộc giật giật: “Chị dâu, chị đừng làm tôi mất hứng thế.”
“Em mua thứ này cho chị, chị cũng không biết dùng, chẳng thà tặng cho chị một vài món ăn, vừa có thể ăn lại có thể bổ sung dinh dưỡng.” Cô đưa cây đàn cho Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc thấy không có cách nào khiến cô thay đổi thái độ, khóe mắt rũ xuống, vô cùng đáng thương nói: “Chị dâu, chị thực sự không nhận cây đàn này sao?”
Tô Phương Dung liếc nhìn anh ta: “Không nhận.”
“Vậy thì tôi cũng hết cách để báo đáp ơn cứu mạng của chị rồi.” Anh ta thở dài: “Rõ ràng tôi còn muốn chơi thêm vài năm, chị dâu đã khăng khăng như thế, tôi cũng không do dự nữa.”
“Chị dâu, nếu chị không nhận món quà này, vậy tôi chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi!” Anh ta tiến đến gần cô, dáng vẻ không sợ chết.
“Phì…” Tô Phương Dung bị dáng vẻ của anh ta làm cho phì cười, đưa tay xoa trán nói: “Em đúng là đồ dở hơi, ai cần em lấy thân báo đáp cơ chứ?”
“Vậy thì chị nhận lấy món quà này đi.” Anh ta lại lần nữa đưa chiếc hộp đàn về phía cô.
Tô Phương Dung nhìn hộp đàn, cô cũng khá thích cây đàn này, liền nói: “Được.” Cô gật đầu đồng ý.
“Chị dâu, như vậy là chị đã đồng ý nhận sính lễ rồi sao?”
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô cầm lấy chiếc hộp, ánh mắt lộ ra ý cười.
“Nói bậy.” Cô trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Không biết trên dưới.” Cô giống như một vị trưởng bối trách mắng anh ta.
Tiêu Bảo Lộc nhún vai, tiếp tục cười đùa, cợt nhả nói: “Chị dâu, chị đàn cho tôi nghe một khúc coi như thù lao đi.”
“Đã rất lâu rồi chị không chạm vào đàn.” Tô Phương Dung ngập ngừng, có chút ngại ngùng nói.
“Không sao, dù sao tôi nghe cũng như nước đổ lá khoai mà thôi.” Tiêu Bảo Lộc dựa lưng vào ghế: “Chị đàn đi, đàn đi.” Anh ta thúc giục cô.
“Được.” Tô Phương Dung gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Người trên khán đài tiếp tục đấu giá sản phẩm, Tô Phương Dung nhìn cây đàn violon, cảm thấy yêu thích nó hơn bất cứ thứ gì khác, hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của bản thân.
“Chị dâu…” Giọng nói ở bên cạnh vang lên một lần nữa.
Tô Phương Dung hoàn hồn nói: “Có chuyện gì thế?”
“Đấu giá xong rồi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Bảo Lộc đứng dậy, giơ một tay ra.
Tô Phương Dung không chút nghĩ ngợi cầm lấy tay anh ta đứng lên, sau đó lập tức thả ra.
Ngồi lâu như vậy, chân cô tê dại hết cả, cô dậm dậm chân nói: “Đi thôi.”
“Được.” Tiêu Bảo Lộc gật đầu, ánh mắt khẽ liếc nhìn bàn tay cô vừa nắm, thứ cảm giác ấm áp đó không thể tiêu tan.
Tiêu Bảo Lộc đưa cô đi ăn chút gì đó, ánh mắt của Tô Phương Dung từ đầu đến cuối đều đặt trên chiếc hộp đàn, trong ánh mắt cô lóe lên tia khát khao.
Tiêu Bảo Lộc lái xe nói: “Chị dâu, chị thực sự rất thích cây đàn violon này sao?”
Anh ta hỏi.
Tô Phương Dung gật đầu: “Ừ, từ khi còn nhỏ đã thích rồi, sau này bởi vì xảy ra một số chuyện mà gặp trở ngại không thể tiếp tục theo học được nữa.”
Tiêu Bảo Lộc không nói gì nữa, trong lòng anh ta dấy lên cảm giác thất bại không thể giải thích, anh ta thậm chí còn không bằng một cây đàn violon nho nhỏ.
Tô Phương Dung nhìn ra bên ngoài cửa xe, đây không phải đường về nhà: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Một nơi rất thú vị.” Tiêu Bảo Lộc cười thần bí.
Tô Phương Dung thờ ơ nhún vai, nhắm mắt ngủ một lát.
Không biết bao lâu sau, Tiêu Bảo Lộc khẽ lay vai Tô Phương Dung: “Chị dâu, đến nơi rồi.”
Tô Phương Dung như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, đưa tay dụi dụi đôi mắt mơ màng, xung quanh cô hiện giờ là âm thanh tiếng sóng vỗ vào đá: “Đây là bờ biển sao?”
Cô hỏi.
Tiêu Bảo Lộc gật đầu.
“Chúng ta đến đây để làm gì?”
Tô Phương Dung có chút khó hiểu nhìn Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh như sao: “Không phải chị muốn đàn một bài cho tôi nghe sao? Không có một môi trường tốt làm sao được?”
“Được.” Lời anh ta nói cũng có lý, Tô Phương Dung gật đầu, tháo đai an toàn ra.
Xung quanh có mấy cây đèn đường, cả bầu trời màu xanh điểm thêm những ngôi sao sáng lấp lánh.
Tô Phương Dung đi theo sau Tiêu Bảo Lộc, vừa bước xuống bậc thềm, hai chân liền chạm vào bãi cát mềm mại.
Bởi vì chỉ có một chút ánh sáng, Tô Phương Dung bước đi vô cùng cẩn trọng.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, khi Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, một vầng trăng sáng đã ở ngay gần trước mắt cô.
Cô có chút kinh ngạc, nhất thời không nói lên lời.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, khóe miệng Tiêu Bảo Lộc giương lên thành một nụ cười, anh ta trực tiếp nằm xuống bãi cát: “Phong cảnh không tồi đúng không?”
Tô Phương Dung ngơ ngác gật đầu: “Thật đẹp.”
“Bắt đầu chứ?”
Tiêu Bảo Lộc đưa tay kéo góc váy của cô.
Tô Phương Dung bất lực nhìn anh ta: “Đừng có kéo.” Sau đó mở chiếc hộp đàn ra, đưa chiếc hộp đựng đàn cho Tiêu Bảo Lộc rồi đặt cây đàn nhỏ lên vai một cách thuần thục, tay trái đặt lên dây đàn, tay phải cầm cung, một khúc nhạc cứ thế vang lên dưới đôi tay kéo đàn của cô.
Tiêu Bảo Lộc nhìn Tô Phương Dung, hai mắt của cô khẽ nhắm, khóe miệng cong lên toát ra vẻ hài lòng.
Anh ta nhắm mắt, hai tay đặt ra sau đầu, nghiêm túc thưởng thức khúc nhạc của cô.
Một lúc lâu sau, khúc nhạc đã được hoàn thành.
Tô Phương Dung thở phào một hơi, vui sướng nhìn cây đàn violon nhỏ, cảm giác mà cây đàn này đem lại cho cô quả thực rất khác biệt.
“Chị dâu, tôi cảm thấy sau này chị không cần ở công ty lăn lộn nữa đâu, chị có thể đi làm giáo viên dạy đàn violin rồi.” Tiêu Bảo Lộc thật lòng khen ngợi cô.
Nghe thấy thế, Tô Phương Dung mỉm cười nói: “Chị đi để mà làm lỡ đời học trò sao?”
Tiêu Bảo Lộc ngồi thẳng dậy: “Tôi đây chỉ nói sự thật mà thôi.”
Tô Phương Dung cẩn thận cất đàn vào hộp, liếc nhìn Tiêu Bảo Lộc đang ngồi trên bãi cát một cái, nói: “Về nhà thôi.”
Tiêu Bảo Lộc chu miệng nói: “Sớm vậy sao?”
“Đã rất muộn rồi.” Tô Phương Dung nhìn đồng hồ: “Đã 9 giờ tối rồi, đi từ đây về nhà cũng khoảng 10 giờ tối, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Tô Phương Dung bước về phía trước, Tiêu Bảo Lộc đi theo sau cô: “Chị dâu còn trẻ như thế, vì sao lại cứ lãng phí năm tháng tuổi thanh xuân chứ?”
Tô Phương Dung không nhịn được bật cười, trong lòng thầm nghĩ, cô đã là mẹ của một đứa trẻ rồi, còn trẻ trung cái gì chứ?
“Chị dâu… Chị dâu…” Tiêu Bảo Lộc ở phía sau gọi cô.
Tô Phương Dung giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Nhìn thấy Tô Phương Dung như vậy, Tiêu Bảo Lộc chỉ đành bất lực thở ra một hơi, chuông điện thoại chợt vang lên, anh ta ấn nút nhận cuộc gọi: “Anh Bảo Lộc, chúng em đang đợi ở cửa pub, đã bao lâu rồi anh không đến đây?”
Nghe thấy lời này, lông mày của Tiêu Bảo Lộc khẽ động: “Được rồi, tôi sẽ lập tức tới đó.”
Anh ta ngồi vào xe, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Chị dâu, tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, có chút chuyện cần phải xử lý ngay, không thể đưa chị về nhà rồi.”
Tô Phương Dung nhìn gương mặt nghiêm trọng của anh ta, cảm thấy sự việc chắc chắn không đơn giản, liền nói: “Vậy để chị xuống xe.” Cô vừa nói vừa chuẩn bị mở cửa xe.
Tiêu Bảo Lộc lắc đầu nói: “Không được, tôi còn thiếu một bạn nữ đi cùng.”
Anh ta nhìn Tô Phương Dung một lượt từ trên xuống dưới: “Chị dâu, sự việc vô cùng khẩn cấp, chị sẽ không từ chối chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, lời từ chối đã đến đầu lưỡi lại không biết phải nói ra thế nào, cô thở dài một hơi nói: “Đi thôi.”
Chiếc xe lao nhanh trên đường, một lát sau đã đến cửa ra vào của Pub.
Tô Phương Dung nhìn thấy cảnh tượng xa hoa trụy lạc, lập tức nhắm mắt lại.
“Đây là chuyện gấp mà em nói đấy sao?”
Tô Phương Dung níu lấy góc áo của Tiêu Bảo Lộc, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Bảo Lộc khẽ ho hai tiếng, mặt dày nói: “Rất gấp đó.”
Sau đó trực tiếp kéo Tô Phương Dung bước vào quán pub.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc lọt vào tai của Tô Phương Dung, Tô Phương Dung lắc lắc đầu, rõ ràng là nghe không quen.
Anh ta kéo Tô Phương Dung đến trước quầy bar: “Chị dâu, chị muốn uống rượu không?”
Tô Phương Dung cau mày, lắc đầu, có chút thận trọng nói: “Sao cũng được.”
“Hai ly Whisky.” Tiêu Bảo Lộc nói với người phục vụ.
“Anh Tiêu…” Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước đến.
Anh ta liếc mắt nhìn Tô Phương Dung một cái, mỉm cười nói với Tiêu Bảo Lộc: “Anh Tiêu, gần đây anh đổi gu rồi sao?”
Tiêu Bảo Lộc giơ tay đấm nhẹ anh ta một cái, cũng không phản bác lại.
“Chị dâu!” Người đàn ông đó cung kính gọi cô một tiếng.
Tô Phương Dung kinh ngạc chớp mắt, có chút khó tin nói: “Anh đang gọi tôi đấy à?”
“Vâng!” Người đàn ông đó trả lời một cách chắc nịch.
“Tiết Cảnh Kỳ, cậu đi chỗ khác chơi trước đi, lát nữa tôi sẽ đến chỗ mọi người sau.” Tiêu Bảo Lộc đẩy người đàn ông đó ra, bước đến trước mặt Tô Phương Dung, đưa cốc rượu cho cô, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: “Chị dâu, chị có biết nhảy không?”
Tại cửa hàng đồ cổ.
Cửa hàng này không giống với những cửa hàng khác, không quá nguy nga lộng lẫy, mà chỉ toát ra dáng vẻ hoài cổ nhẹ nhàng.
Vừa sải bước vào trong cửa hàng, Tô Phương Dung đã ngửi thấy một mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
“Thế nào?”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một đường cong hết sức khoa trương.
Tô Phương Dung liếc nhìn một lượt, cảm thấy rất tốt liền gật đầu nói: “Rất tốt.”
“Đây là cửa hàng mà tôi thường xuyên ghé thăm. Đi thôi.” Anh ta dẫn Tô Phương Dung đến chỗ ngồi.
Tô Phương Dung khó hiểu nhìn anh ta nói: “Em đưa chị đến đây là để làm gì?”
“Chị đợi một lát là sẽ biết ngay.” Tiêu Bảo Lộc vỗ vai cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh chờ đợi.
Chỉ trong ít phút sau, những vị trí xung quanh cô ngồi dần dần chật kín người.
Những người đến nơi này đều là những nhân vật có địa vị.
Một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc chỉnh tề bước lên khán đài.
“Khụ khụ…” Ông ta ho lên hai tiếng, sau đó vẫy tay ra hiệu, nhân viên tạp vụ cầm theo một chiếc hộp đựng đàn rất tinh xảo từ phía dưới bước lên trên khán đài. Ông ta nói: “Tôi nghĩ rằng những người có mặt ở đây hôm nay đều là vì vật này mà tới, vậy thì vẫn theo quy tắc cũ, giá khởi điểm là 3 tỷ rưỡi, ai trả giá cao nhất thì sẽ có được nó.”
“Năm tỷ hai trăm năm mươi triệu.”
“Bảy tỷ.”
“Mười tỷ năm trăm triệu.”
Những âm thanh ra giá cứ thế dần dần tăng lên.
Tô Phương Dung dựa vào ghế nói: “Đây là loại đàn gì? Sao lại đắt như thế?”
“Một cây đàn Ý từ thế kỷ 17, là một tác phẩm của Antonio Stradivari, vẫn được bảo tồn nguyên vẹn cho đến ngày nay, ông già này không biết kiếm ở đâu được một cây đàn như vậy.”
“Antonio Stradivari?”
Tô Phương Dung ngạc nhiên đọc lại cái tên này một lượt, đôi mắt cô bất giác nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đàn.
Tiêu Bảo Lộc nghiêng đầu nhìn cô: “Chị dâu, liệu chiếc đàn này có thể khơi dậy hứng thú của chị không?”
Tô Phương Dung gật đầu thừa nhận, nếu nói không hứng thú thì chắc chắn là giả, dù sao đàn của Stradivari trên thế giới cũng không có nhiều, chưa nói đến việc là một cây đàn nguyên vẹn: “Thật muốn được nhìn thấy nó.”
“Tôi biết ngay là chị sẽ có hứng thú với nó mà.” Anh ta ngước mắt lên, nâng chiếc khăn trong tay lên nói:
“Hai mươi tám tỷ đồng.”
Anh ta vừa cất lời nói xong, mọi người lập tức im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta với ánh mắt không thể tin nổi, ngay cả giá thị trường của chiếc đàn này cũng không vượt quá hai mươi mốt tỷ đồng.
Tô Phương Dung kinh ngạc, đưa tay kéo ống tay áo của anh ta: “Em làm gì vậy?”
“Không phải chị muốn nhìn thấy nó hay sao?”
Tiêu Bảo Lộc thờ ơ nhún vai nói: “Ông Phúc.” Anh ta gọi một tiếng.
Người đàn ông đứng trên khán đài lập tức bừng tỉnh: “Hai mươi tám tỷ đồng lần thứ nhất, hai mươi tám tỷ đồng lần thứ 2, hai mươi tám tỷ đồng lần thứ 3, chốt giá!”
Nhân viên tạp vụ cầm hộp đàn đưa đến trước mặt Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc mượn hoa tặng mỹ nhân, trực tiếp mở hộp đàn ra đưa cho Tô Phương Dung xem.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều không lấy làm lạ, chẳng qua là một cách để làm cho phụ nữ vui vẻ mà thôi.
Tô Phương Dung tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó cúi đầu nhìn xuống, một cây đàn violon nguyên vẹn xuất hiện trước mắt cô, ngón tay cô run rẩy khẽ chạm vào cây đàn, sống mũi cay cay, thật sự là rất nhiều năm rồi không chạm vào cây đàn.
“Thế nào? Hài lòng chứ?”
Tiêu Bảo Lộc mỉm cười hỏi cô, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tô Phương Dung thở dài, đóng chiếc hộp lại nói: “Có thể trả lại món đồ này không?”
Cô hỏi.
Nghe thấy lời này, khóe miệng Tiêu Bảo Lộc giật giật: “Chị dâu, chị đừng làm tôi mất hứng thế.”
“Em mua thứ này cho chị, chị cũng không biết dùng, chẳng thà tặng cho chị một vài món ăn, vừa có thể ăn lại có thể bổ sung dinh dưỡng.” Cô đưa cây đàn cho Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc thấy không có cách nào khiến cô thay đổi thái độ, khóe mắt rũ xuống, vô cùng đáng thương nói: “Chị dâu, chị thực sự không nhận cây đàn này sao?”
Tô Phương Dung liếc nhìn anh ta: “Không nhận.”
“Vậy thì tôi cũng hết cách để báo đáp ơn cứu mạng của chị rồi.” Anh ta thở dài: “Rõ ràng tôi còn muốn chơi thêm vài năm, chị dâu đã khăng khăng như thế, tôi cũng không do dự nữa.”
“Chị dâu, nếu chị không nhận món quà này, vậy tôi chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi!” Anh ta tiến đến gần cô, dáng vẻ không sợ chết.
“Phì…” Tô Phương Dung bị dáng vẻ của anh ta làm cho phì cười, đưa tay xoa trán nói: “Em đúng là đồ dở hơi, ai cần em lấy thân báo đáp cơ chứ?”
“Vậy thì chị nhận lấy món quà này đi.” Anh ta lại lần nữa đưa chiếc hộp đàn về phía cô.
Tô Phương Dung nhìn hộp đàn, cô cũng khá thích cây đàn này, liền nói: “Được.” Cô gật đầu đồng ý.
“Chị dâu, như vậy là chị đã đồng ý nhận sính lễ rồi sao?”
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô cầm lấy chiếc hộp, ánh mắt lộ ra ý cười.
“Nói bậy.” Cô trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Không biết trên dưới.” Cô giống như một vị trưởng bối trách mắng anh ta.
Tiêu Bảo Lộc nhún vai, tiếp tục cười đùa, cợt nhả nói: “Chị dâu, chị đàn cho tôi nghe một khúc coi như thù lao đi.”
“Đã rất lâu rồi chị không chạm vào đàn.” Tô Phương Dung ngập ngừng, có chút ngại ngùng nói.
“Không sao, dù sao tôi nghe cũng như nước đổ lá khoai mà thôi.” Tiêu Bảo Lộc dựa lưng vào ghế: “Chị đàn đi, đàn đi.” Anh ta thúc giục cô.
“Được.” Tô Phương Dung gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Người trên khán đài tiếp tục đấu giá sản phẩm, Tô Phương Dung nhìn cây đàn violon, cảm thấy yêu thích nó hơn bất cứ thứ gì khác, hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của bản thân.
“Chị dâu…” Giọng nói ở bên cạnh vang lên một lần nữa.
Tô Phương Dung hoàn hồn nói: “Có chuyện gì thế?”
“Đấu giá xong rồi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Bảo Lộc đứng dậy, giơ một tay ra.
Tô Phương Dung không chút nghĩ ngợi cầm lấy tay anh ta đứng lên, sau đó lập tức thả ra.
Ngồi lâu như vậy, chân cô tê dại hết cả, cô dậm dậm chân nói: “Đi thôi.”
“Được.” Tiêu Bảo Lộc gật đầu, ánh mắt khẽ liếc nhìn bàn tay cô vừa nắm, thứ cảm giác ấm áp đó không thể tiêu tan.
Tiêu Bảo Lộc đưa cô đi ăn chút gì đó, ánh mắt của Tô Phương Dung từ đầu đến cuối đều đặt trên chiếc hộp đàn, trong ánh mắt cô lóe lên tia khát khao.
Tiêu Bảo Lộc lái xe nói: “Chị dâu, chị thực sự rất thích cây đàn violon này sao?”
Anh ta hỏi.
Tô Phương Dung gật đầu: “Ừ, từ khi còn nhỏ đã thích rồi, sau này bởi vì xảy ra một số chuyện mà gặp trở ngại không thể tiếp tục theo học được nữa.”
Tiêu Bảo Lộc không nói gì nữa, trong lòng anh ta dấy lên cảm giác thất bại không thể giải thích, anh ta thậm chí còn không bằng một cây đàn violon nho nhỏ.
Tô Phương Dung nhìn ra bên ngoài cửa xe, đây không phải đường về nhà: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Một nơi rất thú vị.” Tiêu Bảo Lộc cười thần bí.
Tô Phương Dung thờ ơ nhún vai, nhắm mắt ngủ một lát.
Không biết bao lâu sau, Tiêu Bảo Lộc khẽ lay vai Tô Phương Dung: “Chị dâu, đến nơi rồi.”
Tô Phương Dung như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, đưa tay dụi dụi đôi mắt mơ màng, xung quanh cô hiện giờ là âm thanh tiếng sóng vỗ vào đá: “Đây là bờ biển sao?”
Cô hỏi.
Tiêu Bảo Lộc gật đầu.
“Chúng ta đến đây để làm gì?”
Tô Phương Dung có chút khó hiểu nhìn Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh như sao: “Không phải chị muốn đàn một bài cho tôi nghe sao? Không có một môi trường tốt làm sao được?”
“Được.” Lời anh ta nói cũng có lý, Tô Phương Dung gật đầu, tháo đai an toàn ra.
Xung quanh có mấy cây đèn đường, cả bầu trời màu xanh điểm thêm những ngôi sao sáng lấp lánh.
Tô Phương Dung đi theo sau Tiêu Bảo Lộc, vừa bước xuống bậc thềm, hai chân liền chạm vào bãi cát mềm mại.
Bởi vì chỉ có một chút ánh sáng, Tô Phương Dung bước đi vô cùng cẩn trọng.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, khi Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, một vầng trăng sáng đã ở ngay gần trước mắt cô.
Cô có chút kinh ngạc, nhất thời không nói lên lời.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, khóe miệng Tiêu Bảo Lộc giương lên thành một nụ cười, anh ta trực tiếp nằm xuống bãi cát: “Phong cảnh không tồi đúng không?”
Tô Phương Dung ngơ ngác gật đầu: “Thật đẹp.”
“Bắt đầu chứ?”
Tiêu Bảo Lộc đưa tay kéo góc váy của cô.
Tô Phương Dung bất lực nhìn anh ta: “Đừng có kéo.” Sau đó mở chiếc hộp đàn ra, đưa chiếc hộp đựng đàn cho Tiêu Bảo Lộc rồi đặt cây đàn nhỏ lên vai một cách thuần thục, tay trái đặt lên dây đàn, tay phải cầm cung, một khúc nhạc cứ thế vang lên dưới đôi tay kéo đàn của cô.
Tiêu Bảo Lộc nhìn Tô Phương Dung, hai mắt của cô khẽ nhắm, khóe miệng cong lên toát ra vẻ hài lòng.
Anh ta nhắm mắt, hai tay đặt ra sau đầu, nghiêm túc thưởng thức khúc nhạc của cô.
Một lúc lâu sau, khúc nhạc đã được hoàn thành.
Tô Phương Dung thở phào một hơi, vui sướng nhìn cây đàn violon nhỏ, cảm giác mà cây đàn này đem lại cho cô quả thực rất khác biệt.
“Chị dâu, tôi cảm thấy sau này chị không cần ở công ty lăn lộn nữa đâu, chị có thể đi làm giáo viên dạy đàn violin rồi.” Tiêu Bảo Lộc thật lòng khen ngợi cô.
Nghe thấy thế, Tô Phương Dung mỉm cười nói: “Chị đi để mà làm lỡ đời học trò sao?”
Tiêu Bảo Lộc ngồi thẳng dậy: “Tôi đây chỉ nói sự thật mà thôi.”
Tô Phương Dung cẩn thận cất đàn vào hộp, liếc nhìn Tiêu Bảo Lộc đang ngồi trên bãi cát một cái, nói: “Về nhà thôi.”
Tiêu Bảo Lộc chu miệng nói: “Sớm vậy sao?”
“Đã rất muộn rồi.” Tô Phương Dung nhìn đồng hồ: “Đã 9 giờ tối rồi, đi từ đây về nhà cũng khoảng 10 giờ tối, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Tô Phương Dung bước về phía trước, Tiêu Bảo Lộc đi theo sau cô: “Chị dâu còn trẻ như thế, vì sao lại cứ lãng phí năm tháng tuổi thanh xuân chứ?”
Tô Phương Dung không nhịn được bật cười, trong lòng thầm nghĩ, cô đã là mẹ của một đứa trẻ rồi, còn trẻ trung cái gì chứ?
“Chị dâu… Chị dâu…” Tiêu Bảo Lộc ở phía sau gọi cô.
Tô Phương Dung giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Nhìn thấy Tô Phương Dung như vậy, Tiêu Bảo Lộc chỉ đành bất lực thở ra một hơi, chuông điện thoại chợt vang lên, anh ta ấn nút nhận cuộc gọi: “Anh Bảo Lộc, chúng em đang đợi ở cửa pub, đã bao lâu rồi anh không đến đây?”
Nghe thấy lời này, lông mày của Tiêu Bảo Lộc khẽ động: “Được rồi, tôi sẽ lập tức tới đó.”
Anh ta ngồi vào xe, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Chị dâu, tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, có chút chuyện cần phải xử lý ngay, không thể đưa chị về nhà rồi.”
Tô Phương Dung nhìn gương mặt nghiêm trọng của anh ta, cảm thấy sự việc chắc chắn không đơn giản, liền nói: “Vậy để chị xuống xe.” Cô vừa nói vừa chuẩn bị mở cửa xe.
Tiêu Bảo Lộc lắc đầu nói: “Không được, tôi còn thiếu một bạn nữ đi cùng.”
Anh ta nhìn Tô Phương Dung một lượt từ trên xuống dưới: “Chị dâu, sự việc vô cùng khẩn cấp, chị sẽ không từ chối chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, lời từ chối đã đến đầu lưỡi lại không biết phải nói ra thế nào, cô thở dài một hơi nói: “Đi thôi.”
Chiếc xe lao nhanh trên đường, một lát sau đã đến cửa ra vào của Pub.
Tô Phương Dung nhìn thấy cảnh tượng xa hoa trụy lạc, lập tức nhắm mắt lại.
“Đây là chuyện gấp mà em nói đấy sao?”
Tô Phương Dung níu lấy góc áo của Tiêu Bảo Lộc, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Bảo Lộc khẽ ho hai tiếng, mặt dày nói: “Rất gấp đó.”
Sau đó trực tiếp kéo Tô Phương Dung bước vào quán pub.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc lọt vào tai của Tô Phương Dung, Tô Phương Dung lắc lắc đầu, rõ ràng là nghe không quen.
Anh ta kéo Tô Phương Dung đến trước quầy bar: “Chị dâu, chị muốn uống rượu không?”
Tô Phương Dung cau mày, lắc đầu, có chút thận trọng nói: “Sao cũng được.”
“Hai ly Whisky.” Tiêu Bảo Lộc nói với người phục vụ.
“Anh Tiêu…” Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước đến.
Anh ta liếc mắt nhìn Tô Phương Dung một cái, mỉm cười nói với Tiêu Bảo Lộc: “Anh Tiêu, gần đây anh đổi gu rồi sao?”
Tiêu Bảo Lộc giơ tay đấm nhẹ anh ta một cái, cũng không phản bác lại.
“Chị dâu!” Người đàn ông đó cung kính gọi cô một tiếng.
Tô Phương Dung kinh ngạc chớp mắt, có chút khó tin nói: “Anh đang gọi tôi đấy à?”
“Vâng!” Người đàn ông đó trả lời một cách chắc nịch.
“Tiết Cảnh Kỳ, cậu đi chỗ khác chơi trước đi, lát nữa tôi sẽ đến chỗ mọi người sau.” Tiêu Bảo Lộc đẩy người đàn ông đó ra, bước đến trước mặt Tô Phương Dung, đưa cốc rượu cho cô, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: “Chị dâu, chị có biết nhảy không?”
Bình luận facebook