Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
Chương 136: Vậy cứ đi phá đứa nhỏ này đi!.
Tô Phương Dung đến công ty, Phú Quý lập tức nháy mắt ra hiệu cho cô.
“Sao vậy?” Cô khó hiểu hỏi.
“Triệu Gia Khiêm tới rồi.” Phú Quý đi tới bên cạnh cô, thầm thì nói.
“Cái gì?” Đôi mắt Tô Phương Dung trợn tròn lên, nhìn thoáng qua vị trí Tô Thanh Vân, quả nhiên Tô Thanh Vân không có ở đó, sắc mặt của cô càng khó coi: “Mấy người họ đâu rồi?”
Phú Quý hất đầu về hướng phòng trà nước, tức giận bĩu môi nói: “Chỗ đó đó.”
Tô Phương Dung đi tới phòng trà nước, giọng nói bên trong có thể nghe thấy rất rõ.
“Thanh Vân, anh và cô ấy đã giải trừ hôn ước rồi.” Triệu Gia Khiêm ăn nói một cách khép nép.
“Vậy còn đứa nhỏ trong bụng của cô ta thì sao?” Giọng nói sắc bén của Tô Thanh Vân vang lên: “Chẳng lẽ anh muốn tôi thay anh nuôi đứa nhỏ đó hay sao?”
“Anh không phải có ý này…” Triệu Gia Khiêm thở dài, khuôn mặt chôn vào giữa hai tay.
Nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát này của anh ta, Tô Thanh Vân lập tức muốn nổi giận, cô ta đi tới bên cạnh rồi vỗ vỗ vai anh ta: “Gia Khiêm, nếu không anh nói cô gái kia đi phá đứa nhỏ đi.”
Nghe cô ta nói như vậy, Triệu Gia Khiêm trợn tròn mắt nói: “Như vậy sao được chứ!”
“Vì sao lại không được hả?” Anh ta từ chối càng khiến Tô Thanh Vân thêm tức giận:
“Anh có còn muốn ở cùng tôi hay không đây?”
“Thanh Vân à, anh thật sự thích em mà, nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì? Thích tôi thì bảo cô ta đi phá đứa nhỏ đi! Tôi sẽ không ở cùng một người có mang theo của nợ đâu! Buồn nôn chết mất!”
“Thanh Vân… Anh sẽ đối tốt với em gấp đôi, nhưng mà đứa nhỏ…”
“Cuối cùng là anh có muốn phá bỏ hay không đây?”
“Anh…” Anh ta ấp úng còn chưa nói hết thì cửa phòng trà nước bị người ta đẩy ra.
Tô Phương Dung mặt mày như sương lạnh, đi tới trước mặt Tô Thanh Vân, không nói hai lời lập tức quăng ra một bạt tai.
Tô Thanh Vân ngạc nhiên nhìn qua Tô Phương Dung, hiển nhiên là cô ta chưa kịp phản ứng lại, mà Triệu Gia Khiêm thấy rất rõ lại chạy nhanh như khói rời đi.
“Chị…” Cô ta kêu một tiếng nhưng còn ở cổ họng.
“Thanh Vân, em làm chị quá thất vọng rồi.” Tô Phương Dung nói ra từng câu từng chữ: “Bởi vì cái người đàn ông này mà em lại muốn hại sinh mạng của một đứa nhỏ chưa ra đời hay sao? Em có biết đó là giết người hay không?”
Tô Phương Dung giận dữ mắng mỏ, trong mắt cô như thể dâng lên một ngọn lửa, cô chưa từng nghĩ tới đứa em lớn lên từ nhỏ với mình vậy mà thành dáng vẻ như bây giờ.
“Em…” Tô Thanh Vân cúi đầu, trong lúc nhất thời cũng hoảng hồn.
“Em không cần phải giải thích bất cứ cái gì cả, trước hết cứ về nhà giả ngốc một trận đi. Chỗ quản lý chị sẽ giải thích cho em, sau khi em về nhà thì hãy tự mình cảnh tỉnh về hành vi của mình đi!”
Nghe cô nói như vậy, Tô Thanh Vân lườm mắt nhìn cô một cái, sau đó thì khóc ra: “Chị ơi, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không muốn về nhà đâu!”
Tô Phương Dung không còn mềm lòng nổi: “Thanh Vân, em không thể tiếp tục làm sai như vậy nữa.”
“Em tỉnh táo lại rồi mà, là người đàn ông kia trở về tìm em…” Tô Thanh Vân ôm Tô Phương Dung, cô ta muốn trốn tránh nên đẩy hết lên người Triệu Gia Khiêm.
Nhìn cô ta cứ mãi xảo biện như vậy thì Tô Phương Dung chỉ cảm thấy trái tim của mình lạnh giá: “Thanh Vân, em vốn dĩ không biết mình đang làm cái gì, em chỉ là không cam tâm mà thôi.”
Cô ta nói xong thì Tô Phương Dung móc điện thoại ra gọi cho bố Tô.
“Bố, bố tới đón Thanh Vân trở về đi…”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Bác Kiến tiếp nhận điên thoại thì cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
“Bố đừng hỏi nữa, bố cứ tới đón người về thôi.”
“Phương Dung à… Có phải Thanh Vân làm sai chỗ nào rồi không? Haiz, con làm chị gái thì con hẳn là nên…”
Tô Phương Dung hít vào một hơi thật sâu, cắt đứt lời bố nói: “Nếu như bố còn nhận con là con gái thì đừng nói đỡ cho con bé nữa.”
Tô Bác Kiến rõ ràng bị thái độ của Tô Phương Dung hù dọa, ông ấy im lặng hai giây rồi mới nói: “Ừm, ngày mai bố tới con bé về.”
Tô Phương Dung ngắt điện thoại, nhìn qua Tô Thanh Vân, rồi nói: “Ngày mai bố sẽ tới đón em.”
Tô Thanh Vân thấy thái độ của Tô Phương Dung kiên quyết như vậy thì trong mắt cô ta bỗng chốc lộ ra sự hận thù, cô ta lau mặt một cái, ngóc đầu dậy: “Tại sao em phải nghe lời của chị chứ?”
Tô Phương Dung cau mày: “Dựa vào cái gì sao? Chỉ bằng việc chị là chị gái của em.”
“Chị sao?” Tô Thanh Vân cười nhạo một tiếng: “Chị chỉ là chị họ của em thôi, chị lo nhiều quá rồi đó, em muốn ở cùng ai thì đó là chuyện của em.”
“Chị không muốn em đi sai đường thôi.” Tô Thanh Vân tận tình khuyên nhủ.
“Sai đường? Ha ha…” Tô Thanh Vân cười nhạo một tiếng, hai mắt đỏ hồng lên: “Em không cần chị xen vào việc của người khác.”
“Chị xen vào việc của người khác? Thanh Vân, sao em lại biến thành như vậy?” Nhìn Tô Thanh Vân cuồng loạn như vậy, Tô Phương Dung cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô nói: “Chị biết em lấy trộm viên kim cương. Bởi vì chị tin tưởng em, chị vẫn đặt kim cương ở chỗ cũ. Chị không nghĩ mình sẽ đề phòng người em gái duy nhất của mình! Nhưng em thì sao hả? Em đã làm cái gì cơ chứ?”
Nói tới chuyện kim cương, Tô Thanh Vân chột dạ không ít, cố ý lớn tiếng nói lại: “Vậy như vậy thì sao chứ? Là do chị ngu, sao trách được em!”
“Đúng là cô ấy ngu ngốc, ngu ngốc tới nỗi chấp nhận tin tưởng loại người như cô.” Một giọng điệu từ tính vang lên giữa cuộc đối thoại của hai chị em họ.
Tần Lệ Phong đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn qua Tô Phương Dung rồi nói: “Vậy mà cô đã thừa nhận mình trộm đồ rồi đấy! Thế cô cũng nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đi.”
Tô Thanh Vân sững sờ, từ khi Tần Lệ Phong tiến tới, cô ta cũng không dám nói tiếp tiếng nào.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Phương Dung kinh ngạc, ngay lập tức thay đổi sắc mặt khác.
“Có một văn kiện bỗng dưng rơi vào túi xách của tôi.” Anh nói chuyện vô cùng đương nhiên, ánh mắt thì vẫn không hề rời khỏi Tô Thanh Vân.
“Chuyện của e, em sẽ tự mình giải quyết.” Tô Phương Dung đi thẳng tới bên người Tô Thanh Vân rồi nói:
“Thanh Vân, em nên lập tức rời khỏi Triệu Gia Khiêm đi, vốn dĩ anh ta cũng không thích hợp với em!”
Tô Thanh Vân tức giận trừng mắt nhìn Tô Phương Dung một chút, cô ta làm gì bị thảm hại không chịu nổi như vậy cơ chứ? Tất cả đều do Tô Phương Dung làm hại:
“Em không cần chị giả mù sa mưa.” Cô ta vung tay Tô Phương Dung, xông thẳng ra ngoài cửa.
Tô Phương Dung nhìn qua bóng lưng của cô ta, tâm trạng không yên.
“Anh đã nói từ sớm rồi, cô ta đã trưởng thành, em không phải bố mẹ của cô ta nên không cần thiết phải lo nhiều như vậy.” Tần Lệ Phong đi tới rồi nói.
Tô Phương Dung khổ sở nói: “Thanh Vân ấy! Từ nhỏ thì không phải như vậy đâu.”
“Con người thì kiểu gì cũng sẽ thay đổi, không có cái gì đảm bảo rằng sẽ không đổi cả.” Anh nói xong thì quay đầu rời đi, có rất nhiều việc cần tự mình phải trải nghiệm mới biết rõ.
Cả ngày làm việc nhưng Tô Phương Dung cứ không tập trung nổi, chẳng biết tại sao cô vẫn luôn lo lắng cho Tô Thanh Vân.
Đến ban đêm, đột nhiên Tô Bác Kiến gọi điện thoại tới, nói không đón được Tô Thanh Vân, hỏi một chút mới biết cô ta đã đi tới chỗ bố mẹ ruột mình, cũng là tới nhà chú của cô.
Nghe được tin này, Tô Phương Dung mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, biết cô ta không sao là được rồi.
Cô xụi lơ ngồi trên ghế, hai mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại.
Có người tới kéo nhẹ cô một cái.
Tô Phương Dung mở mắt ra một người đẹp trai hào phóng đang đứng đối diện cô.
“Chị dâu à.” Tiêu Bảo Lộc cười yếu ớt với cô, Tô Phương Dung bất đắc dĩ nói: “Giám đốc à, em lại có chuyện gì vậy?”
Nghe một tiếng khách sáo như vậy, Tiêu Bảo Lộc lập tức quay về dáng vẻ nghiêm túc như có việc: “Chị dâu à, đợi chút nữa chị phải theo tôi ra ngoài đấy, có chuyện cần phải làm.”
Tô Phương Dung nhìn thời gian: “Nhưng bây giờ là lúc tan làm rồi mà.”
Anh ta thở dài nói: “Có thể có chút tinh thần trách nhiệm được không, coi như chị tăng ca, tiền lương tăng thêm nhiều lần.”
Anh ta nói xong thì nghiêng đầu qua nhìn cô: “Có đi hay không đây?”
“Đi!” Tô Phương Dung nghe tiền lương tăng gấp đôi khi làm thêm giờ thì lập tức xốc lại tinh thần, sửa soạn một chút thì đi theo anh ta rời khỏi công ty.
“Đi đâu vậy?” Ngồi trên xe, Tô Phương Dung tò mò hỏi.
Tiêu Bảo Lộc vừa lái xe vừa nói: “Lần trước cái cô Lạc kia mời tôi tham dự một buổi tiệc tối.”
Nghe anh ta nói như vậy, Tô Phương Dung lập tức mở dây an toàn ra: “Phiền phức quá, dừng xe lại, tôi phải xuống xe.”
Tiêu Bảo Lộc cong miệng giống như cười cũng giống như khóc nói: “Chị dâu, chị không tới mức vô tình như vậy chứ?”
“Đương nhiên là đến mức đó chứ!” Tô Phương Dung quay mặt qua chỗ khác, vẻ mặt kiên định.
Tiêu Bảo Lộc dừng xe ở ven đường, uất ức cau mày: “Chị đi đi! Chị đi rồi, cứ để một mình tôi ở lại đối phó với cái Hồng Môn Yến kia thôi!”
Tô Phương Dung đau đầu: “Cái gì mà Hồng Môn Yến chứ?”
Tiêu Bảo Lộc ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Tôi đoán, có lẽ cô ta muốn bá vương thượng ngạnh cung…”
Tô Phương Dung sững sờ: “Em có ý gì đây?”
Tiêu Bảo Lộc cười xấu xa, từ từ nói: “Nhìn tôi đẹp trai như vậy, đương nhiên cô ta sẽ dễ mất khống chế, giữ không nổi bản thân mình…”
“Đồ tự luyến.” Tô Phương Dung lắc đầu bật cười ra tiếng.
Tiêu Bảo Lộc đi tới trước mặt cô: “Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao?”
Nhìn động tác như con nít của anh ta, Tô Phương Dung cười bất đắc dĩ nói: “Đẹp trai…”
“Tôi biết mà!” Anh ta nhướng cao lông mày:
“Chỉ là chị dâu à! Chị không nên thầm mến tôi đó nha, nếu không tôi sẽ rất khó xử đấy.”
Tô Phương Dung lườm anh ta một cái, biết đây là cô đã đồng ý, Tiêu Bảo Lộc lập tức lái xe đi tiếp, vừa mở miệng nói: “Đêm này chị không trở về sao”
Tô Phương Dung trừng anh ta một cái nữa: “Em muốn làm cái gì? Bữa tiệc sẽ kết thúc rất muộn sao?”
“Không phải.”
“Cái đó…”
“Tôi dẫn chị đi giải sầu.” Anh ta tự mình nói.
Tô Phương Dung rất tự nhiên trả lời về: “Không đi.”
“Vì sao chứ?” Tiêu Bảo Lộc mang theo vẻ mặt không thể tin được, dường như nếu cô từ chối anh ta thì đó là chuyện khiến người ta khó lòng giải thích vậy!
Tô Phương Dung không nhanh không chậm nói: “Làm một thanh niên ba tốt, phải dùng tinh thần và gương mặt tích cực để làm việc, loại chuyện thức đêm như này không thích hợp với chị.”
Tiêu Bảo Lộc bị cô chọc cười: “Cứng nhắc quá!” Anh ta đánh giá cô một chút, không đồng ý lắc đầu ngay, chậc chậc hai tiếng như nói đạo lý:
“Chị nói một cô gái hai mươi mấy tuổi như chị nhất định phải gò bó mình thành một người khô khan không thú vị như vậy sao? Chị có biết không, chị như vậy thì đàn ông sẽ không chịu nổi đâu!”
“Chị sao?” Tô Phương Dung cũng không cảm thấy như vậy: “Chị như vậy có gì không tốt chứ? An toàn không cần phòng trộm luôn.”
Anh ta ngớ người một hồi, sau đó cười vang: “Được rồi, xem như tôi phục chị rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói giỡn với nhau, thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh họ đã tới bờ biển, chỗ đó có tổ chức một hoạt động, có vô số trai đẹp gái xinh đếm không hết.
Nhìn các cô gái ăn mặc mát rượi như thế, Tô Phương Dung nhìn lại mình cảm thấy có một loại quái dị là lạ dâng lên. Cô giật giật tay áo Tiêu Bảo Lộc:
“Này, sao em không nói với chị là đi tới bãi biển chứ hả?”
Tiêu Bảo Lộc nghiêng đầu qua làm bộ thân mật hỏi: “Có quan hệ gì sao?”
“…” Vì sao cô lại có cảm giác mình bị chơi khăm ấy nhỉ?
Đứng ở trong đám người, Lạc Thanh Tâm mặc áo sơ mi quần ngắn, cô ta rất tự nhiên tới trước mặt Tiêu Bảo Lộc: “Sao anh lại tới trễ như vậy?”
“Đi đón Phương Dung đó.” Tiêu Bảo Lộc dịu dàng nói, trong mắt dường như có sự dịu dàng ngọt chết người khác.
Tô Phương Dung cau mày, thằng nhóc này thật đúng là biết diễn kịch.
Lạc Thanh Tâm quét mắt nhìn qua Tô Phương Dung một cái, lại nhìn Tiêu Bảo Lộc một cái, tự nhiên biết là do Tiêu Bảo Lộc cố ý dẫn tới.
Cô ta nắm cánh tay của Tô Phương Dung: “Cô Tô à, còn chưa nghe cô giới thiệu mình đâu đấy, dù sao phụ nữ được Tiêu Bảo Lộc coi trọng tất nhiên là ưu tú rồi.”
Tô Phương Dung không nghĩ tới mình sẽ bị điểm danh, cô sờ sờ cái mũi của mình, người này được bên ngoài lưu truyền là quyền quý, Lạc Thanh Tâm đã nói như vậy thì chính là muốn cô làm ra trò mèo mà.
Cô cười giả lả: “Tôi là nhân viên của công ty Tiêu Bảo Lộc thôi.”
Tô Phương Dung đến công ty, Phú Quý lập tức nháy mắt ra hiệu cho cô.
“Sao vậy?” Cô khó hiểu hỏi.
“Triệu Gia Khiêm tới rồi.” Phú Quý đi tới bên cạnh cô, thầm thì nói.
“Cái gì?” Đôi mắt Tô Phương Dung trợn tròn lên, nhìn thoáng qua vị trí Tô Thanh Vân, quả nhiên Tô Thanh Vân không có ở đó, sắc mặt của cô càng khó coi: “Mấy người họ đâu rồi?”
Phú Quý hất đầu về hướng phòng trà nước, tức giận bĩu môi nói: “Chỗ đó đó.”
Tô Phương Dung đi tới phòng trà nước, giọng nói bên trong có thể nghe thấy rất rõ.
“Thanh Vân, anh và cô ấy đã giải trừ hôn ước rồi.” Triệu Gia Khiêm ăn nói một cách khép nép.
“Vậy còn đứa nhỏ trong bụng của cô ta thì sao?” Giọng nói sắc bén của Tô Thanh Vân vang lên: “Chẳng lẽ anh muốn tôi thay anh nuôi đứa nhỏ đó hay sao?”
“Anh không phải có ý này…” Triệu Gia Khiêm thở dài, khuôn mặt chôn vào giữa hai tay.
Nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát này của anh ta, Tô Thanh Vân lập tức muốn nổi giận, cô ta đi tới bên cạnh rồi vỗ vỗ vai anh ta: “Gia Khiêm, nếu không anh nói cô gái kia đi phá đứa nhỏ đi.”
Nghe cô ta nói như vậy, Triệu Gia Khiêm trợn tròn mắt nói: “Như vậy sao được chứ!”
“Vì sao lại không được hả?” Anh ta từ chối càng khiến Tô Thanh Vân thêm tức giận:
“Anh có còn muốn ở cùng tôi hay không đây?”
“Thanh Vân à, anh thật sự thích em mà, nhưng…”
“Nhưng nhị cái gì? Thích tôi thì bảo cô ta đi phá đứa nhỏ đi! Tôi sẽ không ở cùng một người có mang theo của nợ đâu! Buồn nôn chết mất!”
“Thanh Vân… Anh sẽ đối tốt với em gấp đôi, nhưng mà đứa nhỏ…”
“Cuối cùng là anh có muốn phá bỏ hay không đây?”
“Anh…” Anh ta ấp úng còn chưa nói hết thì cửa phòng trà nước bị người ta đẩy ra.
Tô Phương Dung mặt mày như sương lạnh, đi tới trước mặt Tô Thanh Vân, không nói hai lời lập tức quăng ra một bạt tai.
Tô Thanh Vân ngạc nhiên nhìn qua Tô Phương Dung, hiển nhiên là cô ta chưa kịp phản ứng lại, mà Triệu Gia Khiêm thấy rất rõ lại chạy nhanh như khói rời đi.
“Chị…” Cô ta kêu một tiếng nhưng còn ở cổ họng.
“Thanh Vân, em làm chị quá thất vọng rồi.” Tô Phương Dung nói ra từng câu từng chữ: “Bởi vì cái người đàn ông này mà em lại muốn hại sinh mạng của một đứa nhỏ chưa ra đời hay sao? Em có biết đó là giết người hay không?”
Tô Phương Dung giận dữ mắng mỏ, trong mắt cô như thể dâng lên một ngọn lửa, cô chưa từng nghĩ tới đứa em lớn lên từ nhỏ với mình vậy mà thành dáng vẻ như bây giờ.
“Em…” Tô Thanh Vân cúi đầu, trong lúc nhất thời cũng hoảng hồn.
“Em không cần phải giải thích bất cứ cái gì cả, trước hết cứ về nhà giả ngốc một trận đi. Chỗ quản lý chị sẽ giải thích cho em, sau khi em về nhà thì hãy tự mình cảnh tỉnh về hành vi của mình đi!”
Nghe cô nói như vậy, Tô Thanh Vân lườm mắt nhìn cô một cái, sau đó thì khóc ra: “Chị ơi, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không muốn về nhà đâu!”
Tô Phương Dung không còn mềm lòng nổi: “Thanh Vân, em không thể tiếp tục làm sai như vậy nữa.”
“Em tỉnh táo lại rồi mà, là người đàn ông kia trở về tìm em…” Tô Thanh Vân ôm Tô Phương Dung, cô ta muốn trốn tránh nên đẩy hết lên người Triệu Gia Khiêm.
Nhìn cô ta cứ mãi xảo biện như vậy thì Tô Phương Dung chỉ cảm thấy trái tim của mình lạnh giá: “Thanh Vân, em vốn dĩ không biết mình đang làm cái gì, em chỉ là không cam tâm mà thôi.”
Cô ta nói xong thì Tô Phương Dung móc điện thoại ra gọi cho bố Tô.
“Bố, bố tới đón Thanh Vân trở về đi…”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Bác Kiến tiếp nhận điên thoại thì cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
“Bố đừng hỏi nữa, bố cứ tới đón người về thôi.”
“Phương Dung à… Có phải Thanh Vân làm sai chỗ nào rồi không? Haiz, con làm chị gái thì con hẳn là nên…”
Tô Phương Dung hít vào một hơi thật sâu, cắt đứt lời bố nói: “Nếu như bố còn nhận con là con gái thì đừng nói đỡ cho con bé nữa.”
Tô Bác Kiến rõ ràng bị thái độ của Tô Phương Dung hù dọa, ông ấy im lặng hai giây rồi mới nói: “Ừm, ngày mai bố tới con bé về.”
Tô Phương Dung ngắt điện thoại, nhìn qua Tô Thanh Vân, rồi nói: “Ngày mai bố sẽ tới đón em.”
Tô Thanh Vân thấy thái độ của Tô Phương Dung kiên quyết như vậy thì trong mắt cô ta bỗng chốc lộ ra sự hận thù, cô ta lau mặt một cái, ngóc đầu dậy: “Tại sao em phải nghe lời của chị chứ?”
Tô Phương Dung cau mày: “Dựa vào cái gì sao? Chỉ bằng việc chị là chị gái của em.”
“Chị sao?” Tô Thanh Vân cười nhạo một tiếng: “Chị chỉ là chị họ của em thôi, chị lo nhiều quá rồi đó, em muốn ở cùng ai thì đó là chuyện của em.”
“Chị không muốn em đi sai đường thôi.” Tô Thanh Vân tận tình khuyên nhủ.
“Sai đường? Ha ha…” Tô Thanh Vân cười nhạo một tiếng, hai mắt đỏ hồng lên: “Em không cần chị xen vào việc của người khác.”
“Chị xen vào việc của người khác? Thanh Vân, sao em lại biến thành như vậy?” Nhìn Tô Thanh Vân cuồng loạn như vậy, Tô Phương Dung cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô nói: “Chị biết em lấy trộm viên kim cương. Bởi vì chị tin tưởng em, chị vẫn đặt kim cương ở chỗ cũ. Chị không nghĩ mình sẽ đề phòng người em gái duy nhất của mình! Nhưng em thì sao hả? Em đã làm cái gì cơ chứ?”
Nói tới chuyện kim cương, Tô Thanh Vân chột dạ không ít, cố ý lớn tiếng nói lại: “Vậy như vậy thì sao chứ? Là do chị ngu, sao trách được em!”
“Đúng là cô ấy ngu ngốc, ngu ngốc tới nỗi chấp nhận tin tưởng loại người như cô.” Một giọng điệu từ tính vang lên giữa cuộc đối thoại của hai chị em họ.
Tần Lệ Phong đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn qua Tô Phương Dung rồi nói: “Vậy mà cô đã thừa nhận mình trộm đồ rồi đấy! Thế cô cũng nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đi.”
Tô Thanh Vân sững sờ, từ khi Tần Lệ Phong tiến tới, cô ta cũng không dám nói tiếp tiếng nào.
“Sao anh lại tới đây?” Tô Phương Dung kinh ngạc, ngay lập tức thay đổi sắc mặt khác.
“Có một văn kiện bỗng dưng rơi vào túi xách của tôi.” Anh nói chuyện vô cùng đương nhiên, ánh mắt thì vẫn không hề rời khỏi Tô Thanh Vân.
“Chuyện của e, em sẽ tự mình giải quyết.” Tô Phương Dung đi thẳng tới bên người Tô Thanh Vân rồi nói:
“Thanh Vân, em nên lập tức rời khỏi Triệu Gia Khiêm đi, vốn dĩ anh ta cũng không thích hợp với em!”
Tô Thanh Vân tức giận trừng mắt nhìn Tô Phương Dung một chút, cô ta làm gì bị thảm hại không chịu nổi như vậy cơ chứ? Tất cả đều do Tô Phương Dung làm hại:
“Em không cần chị giả mù sa mưa.” Cô ta vung tay Tô Phương Dung, xông thẳng ra ngoài cửa.
Tô Phương Dung nhìn qua bóng lưng của cô ta, tâm trạng không yên.
“Anh đã nói từ sớm rồi, cô ta đã trưởng thành, em không phải bố mẹ của cô ta nên không cần thiết phải lo nhiều như vậy.” Tần Lệ Phong đi tới rồi nói.
Tô Phương Dung khổ sở nói: “Thanh Vân ấy! Từ nhỏ thì không phải như vậy đâu.”
“Con người thì kiểu gì cũng sẽ thay đổi, không có cái gì đảm bảo rằng sẽ không đổi cả.” Anh nói xong thì quay đầu rời đi, có rất nhiều việc cần tự mình phải trải nghiệm mới biết rõ.
Cả ngày làm việc nhưng Tô Phương Dung cứ không tập trung nổi, chẳng biết tại sao cô vẫn luôn lo lắng cho Tô Thanh Vân.
Đến ban đêm, đột nhiên Tô Bác Kiến gọi điện thoại tới, nói không đón được Tô Thanh Vân, hỏi một chút mới biết cô ta đã đi tới chỗ bố mẹ ruột mình, cũng là tới nhà chú của cô.
Nghe được tin này, Tô Phương Dung mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, biết cô ta không sao là được rồi.
Cô xụi lơ ngồi trên ghế, hai mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại.
Có người tới kéo nhẹ cô một cái.
Tô Phương Dung mở mắt ra một người đẹp trai hào phóng đang đứng đối diện cô.
“Chị dâu à.” Tiêu Bảo Lộc cười yếu ớt với cô, Tô Phương Dung bất đắc dĩ nói: “Giám đốc à, em lại có chuyện gì vậy?”
Nghe một tiếng khách sáo như vậy, Tiêu Bảo Lộc lập tức quay về dáng vẻ nghiêm túc như có việc: “Chị dâu à, đợi chút nữa chị phải theo tôi ra ngoài đấy, có chuyện cần phải làm.”
Tô Phương Dung nhìn thời gian: “Nhưng bây giờ là lúc tan làm rồi mà.”
Anh ta thở dài nói: “Có thể có chút tinh thần trách nhiệm được không, coi như chị tăng ca, tiền lương tăng thêm nhiều lần.”
Anh ta nói xong thì nghiêng đầu qua nhìn cô: “Có đi hay không đây?”
“Đi!” Tô Phương Dung nghe tiền lương tăng gấp đôi khi làm thêm giờ thì lập tức xốc lại tinh thần, sửa soạn một chút thì đi theo anh ta rời khỏi công ty.
“Đi đâu vậy?” Ngồi trên xe, Tô Phương Dung tò mò hỏi.
Tiêu Bảo Lộc vừa lái xe vừa nói: “Lần trước cái cô Lạc kia mời tôi tham dự một buổi tiệc tối.”
Nghe anh ta nói như vậy, Tô Phương Dung lập tức mở dây an toàn ra: “Phiền phức quá, dừng xe lại, tôi phải xuống xe.”
Tiêu Bảo Lộc cong miệng giống như cười cũng giống như khóc nói: “Chị dâu, chị không tới mức vô tình như vậy chứ?”
“Đương nhiên là đến mức đó chứ!” Tô Phương Dung quay mặt qua chỗ khác, vẻ mặt kiên định.
Tiêu Bảo Lộc dừng xe ở ven đường, uất ức cau mày: “Chị đi đi! Chị đi rồi, cứ để một mình tôi ở lại đối phó với cái Hồng Môn Yến kia thôi!”
Tô Phương Dung đau đầu: “Cái gì mà Hồng Môn Yến chứ?”
Tiêu Bảo Lộc ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Tôi đoán, có lẽ cô ta muốn bá vương thượng ngạnh cung…”
Tô Phương Dung sững sờ: “Em có ý gì đây?”
Tiêu Bảo Lộc cười xấu xa, từ từ nói: “Nhìn tôi đẹp trai như vậy, đương nhiên cô ta sẽ dễ mất khống chế, giữ không nổi bản thân mình…”
“Đồ tự luyến.” Tô Phương Dung lắc đầu bật cười ra tiếng.
Tiêu Bảo Lộc đi tới trước mặt cô: “Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao?”
Nhìn động tác như con nít của anh ta, Tô Phương Dung cười bất đắc dĩ nói: “Đẹp trai…”
“Tôi biết mà!” Anh ta nhướng cao lông mày:
“Chỉ là chị dâu à! Chị không nên thầm mến tôi đó nha, nếu không tôi sẽ rất khó xử đấy.”
Tô Phương Dung lườm anh ta một cái, biết đây là cô đã đồng ý, Tiêu Bảo Lộc lập tức lái xe đi tiếp, vừa mở miệng nói: “Đêm này chị không trở về sao”
Tô Phương Dung trừng anh ta một cái nữa: “Em muốn làm cái gì? Bữa tiệc sẽ kết thúc rất muộn sao?”
“Không phải.”
“Cái đó…”
“Tôi dẫn chị đi giải sầu.” Anh ta tự mình nói.
Tô Phương Dung rất tự nhiên trả lời về: “Không đi.”
“Vì sao chứ?” Tiêu Bảo Lộc mang theo vẻ mặt không thể tin được, dường như nếu cô từ chối anh ta thì đó là chuyện khiến người ta khó lòng giải thích vậy!
Tô Phương Dung không nhanh không chậm nói: “Làm một thanh niên ba tốt, phải dùng tinh thần và gương mặt tích cực để làm việc, loại chuyện thức đêm như này không thích hợp với chị.”
Tiêu Bảo Lộc bị cô chọc cười: “Cứng nhắc quá!” Anh ta đánh giá cô một chút, không đồng ý lắc đầu ngay, chậc chậc hai tiếng như nói đạo lý:
“Chị nói một cô gái hai mươi mấy tuổi như chị nhất định phải gò bó mình thành một người khô khan không thú vị như vậy sao? Chị có biết không, chị như vậy thì đàn ông sẽ không chịu nổi đâu!”
“Chị sao?” Tô Phương Dung cũng không cảm thấy như vậy: “Chị như vậy có gì không tốt chứ? An toàn không cần phòng trộm luôn.”
Anh ta ngớ người một hồi, sau đó cười vang: “Được rồi, xem như tôi phục chị rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói giỡn với nhau, thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh họ đã tới bờ biển, chỗ đó có tổ chức một hoạt động, có vô số trai đẹp gái xinh đếm không hết.
Nhìn các cô gái ăn mặc mát rượi như thế, Tô Phương Dung nhìn lại mình cảm thấy có một loại quái dị là lạ dâng lên. Cô giật giật tay áo Tiêu Bảo Lộc:
“Này, sao em không nói với chị là đi tới bãi biển chứ hả?”
Tiêu Bảo Lộc nghiêng đầu qua làm bộ thân mật hỏi: “Có quan hệ gì sao?”
“…” Vì sao cô lại có cảm giác mình bị chơi khăm ấy nhỉ?
Đứng ở trong đám người, Lạc Thanh Tâm mặc áo sơ mi quần ngắn, cô ta rất tự nhiên tới trước mặt Tiêu Bảo Lộc: “Sao anh lại tới trễ như vậy?”
“Đi đón Phương Dung đó.” Tiêu Bảo Lộc dịu dàng nói, trong mắt dường như có sự dịu dàng ngọt chết người khác.
Tô Phương Dung cau mày, thằng nhóc này thật đúng là biết diễn kịch.
Lạc Thanh Tâm quét mắt nhìn qua Tô Phương Dung một cái, lại nhìn Tiêu Bảo Lộc một cái, tự nhiên biết là do Tiêu Bảo Lộc cố ý dẫn tới.
Cô ta nắm cánh tay của Tô Phương Dung: “Cô Tô à, còn chưa nghe cô giới thiệu mình đâu đấy, dù sao phụ nữ được Tiêu Bảo Lộc coi trọng tất nhiên là ưu tú rồi.”
Tô Phương Dung không nghĩ tới mình sẽ bị điểm danh, cô sờ sờ cái mũi của mình, người này được bên ngoài lưu truyền là quyền quý, Lạc Thanh Tâm đã nói như vậy thì chính là muốn cô làm ra trò mèo mà.
Cô cười giả lả: “Tôi là nhân viên của công ty Tiêu Bảo Lộc thôi.”
Bình luận facebook