Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Chương 181: Anh Phong, em có thích anh không?.
Sau khi dỗ Gia Bảo đi ngủ, Tô Phương Dung lập tức muốn đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô do dự một lúc, sau đó vẫn bước tới và mở cửa ra.
Tần Lệ Phong đứng ở cửa, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, Tô Phương Dung há miệng nhưng không nói được gì, chỉ nhìn anh.
Tần Lệ Phong bước vào, lướt qua người cô đi vào phòng ngủ trước, nhìn Gia Bảo một cái.
Cậu bé ngủ ngon lành, miệng không kìm được nở một nụ cười nhẹ nhàng, sau khi đắp chăn bông cho cậu bé thì anh bước ra ngoài.
Tô Phương Dung đang ngồi trong phòng khách, cầm tách cà phê trên tay, đôi mắt hơi rủ xuống, không rõ là vui hay buồn.
Tần Lệ Phong nhìn cô: “Em tức giận sao?”
Ánh mắt Tô Phương Dung ngưng lại: “Tần Lệ Phong, em nghĩ chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc lại với nhau đi.”
Ánh mắt Tần Lệ Phong khẽ nhúc nhích, anh đi tới, vòng tay ôm cô vào lòng: “Anh biết, hôm nay là lỗi của anh, anh không nên bỏ lại em.”
Tô Phương Dung không nói gì, chẳng qua là trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Cô không nhúc nhích, chỉ hỏi anh: “Anh Phong, anh có thích em không?”
Tần Lệ Phong nhíu mày: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”
Tô Phương Dung muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng dù cô có cố gắng thế nào thì cô cũng không cười nổi.
Tần Lệ Phong để cô ngồi thẳng dậy vươn tay ôm lấy mặt cô: “Rốt cuộc là em bị sao vậy?”
“Em chỉ muốn xác định người trong lòng anh là ai mà thôi.” Tâm trạng bị đè nén cuối cùng cũng bùng nổ, cô nhìn anh chăm chú.
Tần Lệ Phong hơi nhướng mày: “Anh còn tưởng rằng em đã biết.”
“Em không biết! Trước giờ em chưa từng biết!” Cô dùng hai tay giữ chặt quần áo của Tần Lệ Phong.
“Tô Phương Dung…”
Anh muốn nói cái gì đó nhưng mà Tô Phương Dung đột nhiên hỏi: “Anh dám nói là anh không có một chút cảm tình nào với Ôn Mỹ Kỳ không?”
Lông mày Tần Lệ Phong càng nhíu chặt, anh cụp mắt xuống, không nói ra được câu trả lời mà cô đang mong đợi, chỉ nói: “Bây giờ em và Gia Bảo là của anh.”
Tô Phương Dung hiểu rõ, đã hiểu hết tất cả rồi.
Cô nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Khi cô mở mắt ra một lần nữa thì trong đó đã trở nên vô cùng bình tĩnh.
Thấy cô làm như vậy thì Tần Lệ Phong nắm chặt hai tay cô: “Tô Phương Dung, anh có thể giải thích.”
Ít nhất, đối với anh thì anh không bao giờ bận tâm giải thích bất cứ điều gì cho người khác, nhưng cô thì không giống như vậy.
Tô Phương Dung cúi đầu, anh nhìn chằm chằm cô từng chữ từng chữ: “Có người bảo cô ấy cùng đi ăn tối, nhưng cô ấy không đồng ý nên đã chọc phải một nhân vật lớn, có gia thế có quyền lực… Nếu anh không giúp cô ấy thì cô ấy sẽ gặp rắc rối, sự nghiệp diễn xuất cũng sẽ kết thúc!”
“Chuyện này thì liên quan gì đến anh?” Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong nhìn cô như thể không quen biết: “Tô Phương Dung, anh thật không nghĩ đến em sẽ nói như vậy.”
“Đúng vậy đó, anh không thể nghĩ tới… giống như em cũng không nghĩ tới, anh sẽ canh cánh trong lòng một người phụ nữ khác nhiều năm như vậy!” Cô đột nhiên đẩy Tần Lệ Phong ra, đứng dậy, từ trên cao mà nhìn xuống anh, ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Hôm nay anh có thể vì một buổi ăn tối của cô ta mà ra tay còn ngày mai thì sao? Khi cô ta có chuyện như thế này hay chuyện kia, anh có thể bỏ qua không?”
Cô khẽ cười, cô nói: “Em luôn nghĩ là do bóng dáng của mẹ anh, cho nên dù có cố gắng thế nào thì em cũng không thể bước vào trái tim của anh… nhưng mà Tần Lệ Phong, hà tất anh phải lừa người dối mình như vậy? Thật ra thì trong trái tim của anh luôn có hình bóng của cô ta!”
Cô không muốn nói nhiều lời xoay người bước nhanh vào phòng.
Tần Lệ Phong muốn đưa tay ra nhưng vào lúc này thì điện thoại của anh lại vang lên.
Anh cau mày, lấy điện thoại ra, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Anh Phong…”
Tô Phương Dung trở về phòng, đứng trước cửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, trong lòng dần dần chùng xuống, cả người nặng nề hơn…
Gia Bảo mơ mơ màng màng mở mắt ra và thấy mẹ mình đang ngồi trước cửa sổ, có một tách cà phê trước mặt.
Cậu bé ngồi dậy: “Mẹ…”
“Gia Bảo?” Tô Phương Dung lập tức quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn cậu bé: “Mẹ làm ồn đến con sao?”
“Không ạ.” Gia Bảo lắc đầu, Tô Phương Dung đi tới nằm ở bên giường vỗ nhẹ, Gia Bảo lại nhắm mắt lại, cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, khi nào chúng ta trở về bên chỗ chú?”
Tô Phương Dung nheo mắt một cái, lạnh nhạt nói: “Chúng ta sẽ không trở lại.”
“Tại sao vậy ạ?”
Tô Phương Dung cười nhạt lắc đầu: “Không có lý do. Chỉ là… có lẽ lần này thật sự không về được.”
Hồi lâu không thấy cậu bé có phản ứng, cô cúi đầu liền phát hiện cậu bé đã ngủ say.
Tô Phương Dung kéo chăn đắp cho cậu bé, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ, điện thoại trên bàn không hề có động tĩnh gì cả.
Cô lặng lẽ thu lại ánh mắt, tắt máy, quay lại nằm trên giường nhỏ với con trai.
Cô đã cố gắng cho đến cùng, và anh cũng đã đưa ra lựa chọn mà mình nên làm.
Vì vậy, không có gì phải hối tiếc.
Buổi sáng, Gia Bảo đang ngồi trên đồ chơi ngựa gỗ nhỏ của mình, hai tay ôm mặt nhìn Tô Phương Dung đang không ngừng thu dọn đồ đạc: “Mẹ, chúng ta thật sự tới nhà ông ngoại sao?”
“Đúng vậy.” Tô Phương Dung thu dọn hành lý xong thì cười với cậu bé: “Không phải con vẫn luôn huyên náo đòi đến nhà ông ngoại ở sao?”
“Đúng là như vậy…” Gia Bảo cúi đầu lẩm bẩm: “Nhưng mà… chúng ta phải đi bao lâu vậy mẹ? Còn nữa, chú có biết không? Chú ấy có đi với chúng ta không?”
Nghe cậu bé nhắc đến anh thì Tô Phương Dung hít sâu một hơi, quay đầu cười với con trai: “Chú không đi, chú bận công việc, cho nên lần này chỉ có hai mẹ con chúng ta đi mà thôi.”
“Ồ…” Gia Bảo thấp giọng đáp lại, nghe giọng cậu bé thì hình như có chút thất vọng.
Tô Phương Dung nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn cần giải thích cho con trai hiểu mối quan hệ giữa hai người. Tuy Gia Bảo chỉ là một đứa trẻ năm tuổi nhưng cậu bé lại rất tinh tế và nhạy cảm, nếu không xử lý tốt sẽ rất dễ khiến cậu bé bị tổn thương.
Vì vậy, Tô Phương Dung đến bên Gia Bảo, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu bé, nói: “Gia Bảo, bây giờ mẹ định nói với con một chuyện.”
Gia Bảo nhướng đôi mắt to tròn nhìn cô hồi lâu: “Mẹ định nói cho con nghe chuyện về chú sao?”
Tô Phương Dung sững sờ, lúc này mới nhận ra khả năng quan sát của trẻ con cũng có thể khiến người lớn phải kinh ngạc!
Cô mím môi gật đầu: “Đúng vậy.”
Gia Bảo lại cúi đầu xuống, vô cùng mất mát nói: “Mẹ định chia tay với chú à?”
Tô Phương Dung sững sờ: “Con… làm sao con biết?”
“Ôi!” Gia Bảo thở dài như một ông cụ non, cậu bé nói: “Người lớn các người chính là như thế này, thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay.”
Mấy lời của trẻ con thì không kiêng dè, nhưng mà lời nói của con trai vẫn khiến Tô Phương Dung cảm thấy khó chịu.
Cô nhìn xuống đất, nói một cách nghiêm túc: “Mẹ xin lỗi, mẹ và chú đã làm con thất vọng rồi.”
“Mẹ…”Gia Bảo nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Vậy sau này con có thể gặp lại chú nữa không?”
Cô chấn động, vội vàng nói: “Đương nhiên là có thể rồi! Chỉ cần… chú không quá bận, còn có nếu chú ấy muốn gặp con thì được.”
Gia Bảo không thể hiểu được: “Chú ấy không muốn gặp con sao?”
Biết mình nói sai, Tô Phương Dung lập tức gật đầu khẳng định với con: “Đương nhiên, Gia Bảo của chúng ta đáng yêu như vậy, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đương nhiên là muốn gặp con rồi!”
Lúc này Gia Bảo mới nở nụ cười: “Dạ, con cảm thấy chú cũng thích con.”
Sau khi tâm trạng đã tốt hơn thì cậu bé nhảy xuống khỏi con ngựa gỗ, tay mang theo chiếc vali nhỏ của mình: “Chúng ta đến nhà ông ngoại thôi.”
Nhìn con trai như vậy thì Tô Phương Dung thấy lòng mình hơi nhói đau.
Trên đường trở về thì Gia Bảo rất vui, cậu bé hát những bài hát thiếu nhi suốt chặng đường, tiếng cười càng của cậu bé cũng lây nhiễm cho Tô Phương Dung. Có vẻ như quyết định về nhà là một quyết định đúng đắn.
Cô đã sớm gọi điện cho Phú Quý để nhờ anh ta xin nghỉ dài ngày giúp cô, nhưng mà cô cũng không nói rõ là sẽ đi đâu. Mà Phú Quý cũng không phải là người nhiều chuyện, nghe giọng nói của cô thì cũng biết tâm trạng của cô không tốt lắm, anh ta cũng không hỏi gì, chỉ bảo cô đi đâu cũng phải làm cho mình vui vẻ, quăng mấy chuyện không vui lên chín tầng mây đi!
Cô vô cùng cảm kích Phú Quý, sau khi cúp điện thoại thì sự tự tin của cô lại tràn đầy.
Đường về quê dài đằng đẵng, xe bus chậm rãi chạy, gần trưa mới chạy đến nơi.
Tô Phương Dung nắm tay con trai bước vào sân nhà, trước khi bước vào nhà thì Gia Bảo đã vui vẻ hét lên: “Ông ngoại! Bà ngoại!”
Mẹ Tô nghe thấy tiếng nói thì vội vàng từ bên trong đi ra: “Ôi, sao các con lại về đột ngột vậy? Đi về nhà mà cũng không gọi cho mẹ một tiếng để mẹ chuẩn bị!”
“Mẹ, mẹ không cần chuẩn bị cái gì đâu, mấy ngày này hai mẹ con con sẽ sống ở đây luôn.”
Tô Phương Dung cười nói, thuận tiện đưa thuốc bổ trong tay của mình cho bà.
“Mấy ngày làm sao được?” Mẹ Tô rất thương Gia Bảo, chỉ hận không thể giữ đứa cháu trai này ở bên người càng lâu càng tốt.
“Là ai đã về vậy?” Tô Bác Kiến cũng mở màn đi ra, Gia Bảo lại lập tức ôm lấy ông ấy: “Ông ngoại!”
Khuôn mặt căng thẳng của Tô Bác Kiến đột nhiên giãn ra, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng vì cười mà nở ra: “Là Gia Bảo sao! Sao cháu lại đột ngột đến thăm ông ngoại vậy?”
“Là mẹ cháu đưa cháu đến đây!” Gia Bảo chỉ vào mẹ mình, Tô Bác Kiến nhìn sang, đẩy kính đọc sách trên sống mũi: “Có chuyện gì mà con đột ngột trở về vậy?”
“Không có gì, đã lâu không gặp lại bố mẹ nên con cảm thấy có chút không yên lòng.”
Tô Phương Dung bước vào, hiển nhiên không muốn nói thêm, xắn tay áo muốn vào bếp giúp mẹ.
Tô Bác Kiến nhìn cô đầy nghi ngờ: “Ông ngoại.” Lúc này, Gia Bảo kéo ông ấy và ra hiệu đưa ông tai qua.
Tô Bác Kiến vội vàng ngồi xổm xuống: “Gia Bảo định nói gì với ông ngoại sao?”
Gia Bảo hạ giọng, nói từng chữ: “Mẹ và chú đã chia tay.”
Tô Bác Kiến ánh mắt đột nhiên ngưng trọng: “Chia tay? Tại sao?”
Gia Bảo nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to chớp chớp: “Cháu cũng không biết. Mẹ chỉ nói rằng không thể quay lại… chúa không biết không thể quay lại nơi nào? A! Là nhà ở của cháu sao?”
Tô Bác Kiến từ mấy câu nói của cháu trai nắm được manh mối quan trọng, trong lòng chấn động, hai người đang yên đang làm làm sao nói chia tay là chia tay đây? Trước đã nói vô số lần rồi, hai người đến được với nhau thật không dễ dàng gì, vậy mà bây giờ lại phải bỏ mất duyên phận!
Sắc mặt ông ấy tối sầm lại, liếc mắt nhìn hướng phòng bếp.
Bữa trưa đơn giản với bốn món mặn và một món canh, nhưng Gia Bảo lại ăn rất ngon, cứ gắp liên tục hết miếng này đến miếng khác. Tô Phương Dung nhìn cậu bé sau đó cười nói chuyện phiếm với mẹ. Tô Bác Kiến đột nhiên nói: “Con và cái cậu Tần kia rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao lần này bố không thấy cậu ấy đi về với con?”
Mẹ Tô cũng hỏi: “Đúng vậy, tại sao con và Gia Bảo lại đến đây một mình?”
Tô Phương Dung mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Con… muốn chia tay với anh ấy.”
Sau khi dỗ Gia Bảo đi ngủ, Tô Phương Dung lập tức muốn đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Cô do dự một lúc, sau đó vẫn bước tới và mở cửa ra.
Tần Lệ Phong đứng ở cửa, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, Tô Phương Dung há miệng nhưng không nói được gì, chỉ nhìn anh.
Tần Lệ Phong bước vào, lướt qua người cô đi vào phòng ngủ trước, nhìn Gia Bảo một cái.
Cậu bé ngủ ngon lành, miệng không kìm được nở một nụ cười nhẹ nhàng, sau khi đắp chăn bông cho cậu bé thì anh bước ra ngoài.
Tô Phương Dung đang ngồi trong phòng khách, cầm tách cà phê trên tay, đôi mắt hơi rủ xuống, không rõ là vui hay buồn.
Tần Lệ Phong nhìn cô: “Em tức giận sao?”
Ánh mắt Tô Phương Dung ngưng lại: “Tần Lệ Phong, em nghĩ chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc lại với nhau đi.”
Ánh mắt Tần Lệ Phong khẽ nhúc nhích, anh đi tới, vòng tay ôm cô vào lòng: “Anh biết, hôm nay là lỗi của anh, anh không nên bỏ lại em.”
Tô Phương Dung không nói gì, chẳng qua là trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Cô không nhúc nhích, chỉ hỏi anh: “Anh Phong, anh có thích em không?”
Tần Lệ Phong nhíu mày: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”
Tô Phương Dung muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng dù cô có cố gắng thế nào thì cô cũng không cười nổi.
Tần Lệ Phong để cô ngồi thẳng dậy vươn tay ôm lấy mặt cô: “Rốt cuộc là em bị sao vậy?”
“Em chỉ muốn xác định người trong lòng anh là ai mà thôi.” Tâm trạng bị đè nén cuối cùng cũng bùng nổ, cô nhìn anh chăm chú.
Tần Lệ Phong hơi nhướng mày: “Anh còn tưởng rằng em đã biết.”
“Em không biết! Trước giờ em chưa từng biết!” Cô dùng hai tay giữ chặt quần áo của Tần Lệ Phong.
“Tô Phương Dung…”
Anh muốn nói cái gì đó nhưng mà Tô Phương Dung đột nhiên hỏi: “Anh dám nói là anh không có một chút cảm tình nào với Ôn Mỹ Kỳ không?”
Lông mày Tần Lệ Phong càng nhíu chặt, anh cụp mắt xuống, không nói ra được câu trả lời mà cô đang mong đợi, chỉ nói: “Bây giờ em và Gia Bảo là của anh.”
Tô Phương Dung hiểu rõ, đã hiểu hết tất cả rồi.
Cô nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Khi cô mở mắt ra một lần nữa thì trong đó đã trở nên vô cùng bình tĩnh.
Thấy cô làm như vậy thì Tần Lệ Phong nắm chặt hai tay cô: “Tô Phương Dung, anh có thể giải thích.”
Ít nhất, đối với anh thì anh không bao giờ bận tâm giải thích bất cứ điều gì cho người khác, nhưng cô thì không giống như vậy.
Tô Phương Dung cúi đầu, anh nhìn chằm chằm cô từng chữ từng chữ: “Có người bảo cô ấy cùng đi ăn tối, nhưng cô ấy không đồng ý nên đã chọc phải một nhân vật lớn, có gia thế có quyền lực… Nếu anh không giúp cô ấy thì cô ấy sẽ gặp rắc rối, sự nghiệp diễn xuất cũng sẽ kết thúc!”
“Chuyện này thì liên quan gì đến anh?” Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong nhìn cô như thể không quen biết: “Tô Phương Dung, anh thật không nghĩ đến em sẽ nói như vậy.”
“Đúng vậy đó, anh không thể nghĩ tới… giống như em cũng không nghĩ tới, anh sẽ canh cánh trong lòng một người phụ nữ khác nhiều năm như vậy!” Cô đột nhiên đẩy Tần Lệ Phong ra, đứng dậy, từ trên cao mà nhìn xuống anh, ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Hôm nay anh có thể vì một buổi ăn tối của cô ta mà ra tay còn ngày mai thì sao? Khi cô ta có chuyện như thế này hay chuyện kia, anh có thể bỏ qua không?”
Cô khẽ cười, cô nói: “Em luôn nghĩ là do bóng dáng của mẹ anh, cho nên dù có cố gắng thế nào thì em cũng không thể bước vào trái tim của anh… nhưng mà Tần Lệ Phong, hà tất anh phải lừa người dối mình như vậy? Thật ra thì trong trái tim của anh luôn có hình bóng của cô ta!”
Cô không muốn nói nhiều lời xoay người bước nhanh vào phòng.
Tần Lệ Phong muốn đưa tay ra nhưng vào lúc này thì điện thoại của anh lại vang lên.
Anh cau mày, lấy điện thoại ra, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Anh Phong…”
Tô Phương Dung trở về phòng, đứng trước cửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, trong lòng dần dần chùng xuống, cả người nặng nề hơn…
Gia Bảo mơ mơ màng màng mở mắt ra và thấy mẹ mình đang ngồi trước cửa sổ, có một tách cà phê trước mặt.
Cậu bé ngồi dậy: “Mẹ…”
“Gia Bảo?” Tô Phương Dung lập tức quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn cậu bé: “Mẹ làm ồn đến con sao?”
“Không ạ.” Gia Bảo lắc đầu, Tô Phương Dung đi tới nằm ở bên giường vỗ nhẹ, Gia Bảo lại nhắm mắt lại, cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, khi nào chúng ta trở về bên chỗ chú?”
Tô Phương Dung nheo mắt một cái, lạnh nhạt nói: “Chúng ta sẽ không trở lại.”
“Tại sao vậy ạ?”
Tô Phương Dung cười nhạt lắc đầu: “Không có lý do. Chỉ là… có lẽ lần này thật sự không về được.”
Hồi lâu không thấy cậu bé có phản ứng, cô cúi đầu liền phát hiện cậu bé đã ngủ say.
Tô Phương Dung kéo chăn đắp cho cậu bé, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ, điện thoại trên bàn không hề có động tĩnh gì cả.
Cô lặng lẽ thu lại ánh mắt, tắt máy, quay lại nằm trên giường nhỏ với con trai.
Cô đã cố gắng cho đến cùng, và anh cũng đã đưa ra lựa chọn mà mình nên làm.
Vì vậy, không có gì phải hối tiếc.
Buổi sáng, Gia Bảo đang ngồi trên đồ chơi ngựa gỗ nhỏ của mình, hai tay ôm mặt nhìn Tô Phương Dung đang không ngừng thu dọn đồ đạc: “Mẹ, chúng ta thật sự tới nhà ông ngoại sao?”
“Đúng vậy.” Tô Phương Dung thu dọn hành lý xong thì cười với cậu bé: “Không phải con vẫn luôn huyên náo đòi đến nhà ông ngoại ở sao?”
“Đúng là như vậy…” Gia Bảo cúi đầu lẩm bẩm: “Nhưng mà… chúng ta phải đi bao lâu vậy mẹ? Còn nữa, chú có biết không? Chú ấy có đi với chúng ta không?”
Nghe cậu bé nhắc đến anh thì Tô Phương Dung hít sâu một hơi, quay đầu cười với con trai: “Chú không đi, chú bận công việc, cho nên lần này chỉ có hai mẹ con chúng ta đi mà thôi.”
“Ồ…” Gia Bảo thấp giọng đáp lại, nghe giọng cậu bé thì hình như có chút thất vọng.
Tô Phương Dung nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn cần giải thích cho con trai hiểu mối quan hệ giữa hai người. Tuy Gia Bảo chỉ là một đứa trẻ năm tuổi nhưng cậu bé lại rất tinh tế và nhạy cảm, nếu không xử lý tốt sẽ rất dễ khiến cậu bé bị tổn thương.
Vì vậy, Tô Phương Dung đến bên Gia Bảo, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu bé, nói: “Gia Bảo, bây giờ mẹ định nói với con một chuyện.”
Gia Bảo nhướng đôi mắt to tròn nhìn cô hồi lâu: “Mẹ định nói cho con nghe chuyện về chú sao?”
Tô Phương Dung sững sờ, lúc này mới nhận ra khả năng quan sát của trẻ con cũng có thể khiến người lớn phải kinh ngạc!
Cô mím môi gật đầu: “Đúng vậy.”
Gia Bảo lại cúi đầu xuống, vô cùng mất mát nói: “Mẹ định chia tay với chú à?”
Tô Phương Dung sững sờ: “Con… làm sao con biết?”
“Ôi!” Gia Bảo thở dài như một ông cụ non, cậu bé nói: “Người lớn các người chính là như thế này, thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay.”
Mấy lời của trẻ con thì không kiêng dè, nhưng mà lời nói của con trai vẫn khiến Tô Phương Dung cảm thấy khó chịu.
Cô nhìn xuống đất, nói một cách nghiêm túc: “Mẹ xin lỗi, mẹ và chú đã làm con thất vọng rồi.”
“Mẹ…”Gia Bảo nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Vậy sau này con có thể gặp lại chú nữa không?”
Cô chấn động, vội vàng nói: “Đương nhiên là có thể rồi! Chỉ cần… chú không quá bận, còn có nếu chú ấy muốn gặp con thì được.”
Gia Bảo không thể hiểu được: “Chú ấy không muốn gặp con sao?”
Biết mình nói sai, Tô Phương Dung lập tức gật đầu khẳng định với con: “Đương nhiên, Gia Bảo của chúng ta đáng yêu như vậy, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đương nhiên là muốn gặp con rồi!”
Lúc này Gia Bảo mới nở nụ cười: “Dạ, con cảm thấy chú cũng thích con.”
Sau khi tâm trạng đã tốt hơn thì cậu bé nhảy xuống khỏi con ngựa gỗ, tay mang theo chiếc vali nhỏ của mình: “Chúng ta đến nhà ông ngoại thôi.”
Nhìn con trai như vậy thì Tô Phương Dung thấy lòng mình hơi nhói đau.
Trên đường trở về thì Gia Bảo rất vui, cậu bé hát những bài hát thiếu nhi suốt chặng đường, tiếng cười càng của cậu bé cũng lây nhiễm cho Tô Phương Dung. Có vẻ như quyết định về nhà là một quyết định đúng đắn.
Cô đã sớm gọi điện cho Phú Quý để nhờ anh ta xin nghỉ dài ngày giúp cô, nhưng mà cô cũng không nói rõ là sẽ đi đâu. Mà Phú Quý cũng không phải là người nhiều chuyện, nghe giọng nói của cô thì cũng biết tâm trạng của cô không tốt lắm, anh ta cũng không hỏi gì, chỉ bảo cô đi đâu cũng phải làm cho mình vui vẻ, quăng mấy chuyện không vui lên chín tầng mây đi!
Cô vô cùng cảm kích Phú Quý, sau khi cúp điện thoại thì sự tự tin của cô lại tràn đầy.
Đường về quê dài đằng đẵng, xe bus chậm rãi chạy, gần trưa mới chạy đến nơi.
Tô Phương Dung nắm tay con trai bước vào sân nhà, trước khi bước vào nhà thì Gia Bảo đã vui vẻ hét lên: “Ông ngoại! Bà ngoại!”
Mẹ Tô nghe thấy tiếng nói thì vội vàng từ bên trong đi ra: “Ôi, sao các con lại về đột ngột vậy? Đi về nhà mà cũng không gọi cho mẹ một tiếng để mẹ chuẩn bị!”
“Mẹ, mẹ không cần chuẩn bị cái gì đâu, mấy ngày này hai mẹ con con sẽ sống ở đây luôn.”
Tô Phương Dung cười nói, thuận tiện đưa thuốc bổ trong tay của mình cho bà.
“Mấy ngày làm sao được?” Mẹ Tô rất thương Gia Bảo, chỉ hận không thể giữ đứa cháu trai này ở bên người càng lâu càng tốt.
“Là ai đã về vậy?” Tô Bác Kiến cũng mở màn đi ra, Gia Bảo lại lập tức ôm lấy ông ấy: “Ông ngoại!”
Khuôn mặt căng thẳng của Tô Bác Kiến đột nhiên giãn ra, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng vì cười mà nở ra: “Là Gia Bảo sao! Sao cháu lại đột ngột đến thăm ông ngoại vậy?”
“Là mẹ cháu đưa cháu đến đây!” Gia Bảo chỉ vào mẹ mình, Tô Bác Kiến nhìn sang, đẩy kính đọc sách trên sống mũi: “Có chuyện gì mà con đột ngột trở về vậy?”
“Không có gì, đã lâu không gặp lại bố mẹ nên con cảm thấy có chút không yên lòng.”
Tô Phương Dung bước vào, hiển nhiên không muốn nói thêm, xắn tay áo muốn vào bếp giúp mẹ.
Tô Bác Kiến nhìn cô đầy nghi ngờ: “Ông ngoại.” Lúc này, Gia Bảo kéo ông ấy và ra hiệu đưa ông tai qua.
Tô Bác Kiến vội vàng ngồi xổm xuống: “Gia Bảo định nói gì với ông ngoại sao?”
Gia Bảo hạ giọng, nói từng chữ: “Mẹ và chú đã chia tay.”
Tô Bác Kiến ánh mắt đột nhiên ngưng trọng: “Chia tay? Tại sao?”
Gia Bảo nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to chớp chớp: “Cháu cũng không biết. Mẹ chỉ nói rằng không thể quay lại… chúa không biết không thể quay lại nơi nào? A! Là nhà ở của cháu sao?”
Tô Bác Kiến từ mấy câu nói của cháu trai nắm được manh mối quan trọng, trong lòng chấn động, hai người đang yên đang làm làm sao nói chia tay là chia tay đây? Trước đã nói vô số lần rồi, hai người đến được với nhau thật không dễ dàng gì, vậy mà bây giờ lại phải bỏ mất duyên phận!
Sắc mặt ông ấy tối sầm lại, liếc mắt nhìn hướng phòng bếp.
Bữa trưa đơn giản với bốn món mặn và một món canh, nhưng Gia Bảo lại ăn rất ngon, cứ gắp liên tục hết miếng này đến miếng khác. Tô Phương Dung nhìn cậu bé sau đó cười nói chuyện phiếm với mẹ. Tô Bác Kiến đột nhiên nói: “Con và cái cậu Tần kia rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao lần này bố không thấy cậu ấy đi về với con?”
Mẹ Tô cũng hỏi: “Đúng vậy, tại sao con và Gia Bảo lại đến đây một mình?”
Tô Phương Dung mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Con… muốn chia tay với anh ấy.”
Bình luận facebook