Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234
Chương 234: Cô gái này đã chọc phải anh ta.
Lục Tiểu Hy tuyên bố xong, chuẩn bị hào phóng rời đi.
Lúc đi tới cửa, cô bị Lạc Thiếu Hoàng gọi lại: “Cô cứ… như vậy mà đi sao?”
Lục Tiểu Hy khẽ giật mình, lập tức cảnh giác nhìn anh ta: “Anh còn muốn thế nào? Đòi tiền à? Đừng có ý nghĩ đó, hiện tại tôi rất nghèo!”
Muốn… tiền?
Lạc Thiếu Hoàng phì cười, cô gái này coi mình là cái gì vậy?
Anh ta cầm chiếc ly đế cao lên, xoay người đối diện cô, khuôn mặt anh tuấn lộ ra biểu tình lạnh lẽo. Lục Tiểu Hy vội vàng lùi về sau hai bước, bộ dáng như sợ anh ta lừa bịp thách giá.
“Cô tên gì?”Anh ta đột nhiên hỏi.
“Tôi vô danh!” Lục Tiểu Hy nói xong câu đó, kéo cửa bỏ chạy.
Cô cũng không muốn dây dưa, mặc dù cô không muốn quên đi một người đàn ông đẹp trai như vậy, nhưng thời thế lúc bấy giờ, mấy ai có thể nói trước được điều gì.
Một hơi chạy vào trong thang máy, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Thiếu Hoàng đứng trong phòng, kém chút nữa bóp nát cái ly trong tay, sắc mặt âm trầm khó coi.
Cũng có lúc, anh ta là cậu chủ của nhà họ Lạc, thế mà lại xảy ra tình trạng bị một cô gái từ đâu bay đến ghét bỏ.
Cười lạnh, anh ta nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cô gái này đã chọc phải anh ta rồi.
Điện thoại di động vang lên, anh ta đi đến cầm điện thoại, mặt mũi không kiên nhẫn ấn nhận cuộc gọi.
“Đến công ty? Bây giờ sao?” Anh ta nhìn thời gian.
“Nửa tiếng sau tôi sẽ đến.”
Công ty của nhà họ Lạc, Lạc Thiếu Hoàng sải bước đi đến văn phòng giám đốc của mình, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một người ngồi sau bàn làm việc, lập tức kinh ngạc một chút.
“Bố?”
Tổng giám đốc Lạc Minh, Lạc Chính Đình ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, nhìn anh ta, lại nhìn đồng hồ trên tay: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Sao bây giờ mới đến công ty?”
Lạc Thiếu Hoàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện bố mình, đôi chân thon dài gác lên bàn làm việc: “Bố, sao bố tới mà không nói với con một tiếng?”
Nhìn dáng vẻ của anh ta, Lạc Chính Đình liền nhíu mày: “Hôm qua lại lêu lổng ở cái nơi quỷ quái nào?”
“Bố, con thích bố dùng từ sinh hoạt cá nhân để miêu tả hơn.”
Lạc Chính Đình khoác tay, cũng không muốn thảo luận về đời tư của con cái, nói: “Người gọi là bà Lục, chắc con cũng biết, bà ấy có nói qua mấy lần, muốn giới thiệu con trai của bà ấy với em gái con.”
Lạc Thiếu Hoàng nhíu lông mày: “Tần Lệ Phong sao?”
“Ừm”
“Ha ha!” Anh ta cười.
“Theo như con biết, Tần Lệ Phong không phải là người dễ dàng nghe theo lời người khác. Hơn nữa, ý đồ của bà Lâm, ai cũng biết rồi đấy thôi? Còn không phải là vì muốn cứu công ty sắp phá sản kia sao. Nhưng bà ta cũng thật kỳ lạ thật đấy, cho dù như vậy cũng không chịu bán công ty đi.”
Lạc Chính Đình thở dài một tiếng: “Lâm Huyền Vũ cũng vì một lòng với ông Lục.”
“Nếu như tình cảm khôgn có ích, bà ta sẽ không dùng nhiều thủ đoạn hạ lưu như vậy.”
Lạc Chính Đình khoác tay: “Cũng không thể nói như vậy, tâm tình của bà ấy hoàn toàn có thể giải thích được, bà ấy đã nói rất rõ ràng với bố, chuyện xí nghiệp kết thành thông gia là chuyện sớm muộn, vì sao không thể lựa chọn những người ưu tú đây? Tần Lệ Phong là người nổi bật nhất trong thế hệ của các con, nếu như có thể gả em gái con cho anh ta, vậy cũng là may mắn rồi.”
Chẳng biết tại sao, nhắc đến cô em gái cùng cha khác mẹ này, Lạc Thiếu Hoàng liền lộ ra vẻ mặt bài xích.
“Chuyện của nó bố không cần phải thương lượng với ai, bố tự mình xem xét là được.”
Lạc Chính Đình ngẩng đầu nhìn anh ta một chút: “Bố biết con đối với em luôn cảm thấy không thoải mái, nhưng sai cũng không phải là do nó, mẹ của nó cũng đã đi rồi, con không thể…”
“Được được!” Thiếu Hoàng không muốn nghe thêm.
“Bố nói gì con đều nghe!”
“Aizz…” Lạc Chính Đình lại thở dài: “Tóm lại, lần này bố đến đây là muốn nói con nên giao lưu nhiều với Tần Lệ Phong một chút, dù sao hai con cũng chung một thành phố, hẳn là sẽ thiết lập được mối quan hệ.”
“Bố nói giống như muốn con làm người mai mối không bằng…”
Lạc Chính Đình trừng mắt nhìn con trai của mình: “Nói nhăng nói cuội gì đấy, nói con làm con phải làm! Nói cho con biết, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em gái con, con phải xốc lại tinh thần cho bố!”
“Được rồi được rồi, con biết rồi.” Lạc Thiếu Hoàng tiến lên trước hỏi: “Bố muốn đợi ở đây bao lâu nữa?”
Lạc Chính Đình nhìn ra tâm tư của anh ta: “Hừ, sao nào? Không chào đón ông bố này à?”
“Sao có thể chứ! Con chỉ muốn sắp xếp tốt một chút thôi mà.”
“Tỉnh lại đi, những thứ bố đã sắp xếp cho con… Quên đi.” Lạc Chính Đình nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Hiện tại bố phải ra sân bay, chuyện của em gái con, con nhất định phải để ý vào đấy.”
“Bố muốn đi? Để con đưa bố đi!”
Nhìn bộ dáng thở phào của con trai, Lạc Chính Đình có chút buồn cười, nhưng cũng không tiếp tục trách móc nặng nề. Tóm lại, ông vẫn là người cha tương đối dễ tính.
Ai ngờ, buổi sáng vừa mới tiễn ông bố đi, buổi chiều Lạc Thanh Tâm liền tới.
Lạc Thanh Tâm vừa vào cửa đã chất vấn anh ta: “Việc bố muốn tôi gặp mặt Tần Lệ Phong, anh đồng ý rồi sao?”
Lạc Thiếu Hoàng nhìn cô ta một cái, lại chuyển ánh mắt sang nơi khác: “Việc bố quyết định, không ai có thể phản đối.” Lại nói tiếp: “Không phải trước đây cô rất có hứng thú với Tiêu Bảo Lộc sao?”
Hay tay Lạc Thanh Tâm siết thành quyền, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh thật sự không biết, tại sao tôi muốn làm vậy ư?”
Lạc Thiếu Hoàng chăm chú nhìn cô ta thật lâu, ngồi xuống nói: “Mặc kệ cô suy nghĩ cái gì, muốn cái gì đều không liên quan đến tôi, đừng đem cái mớ nhân sinh quan hỏng bét dơ bẩn của cô dính líu tới tôi!”
“Dơ bẩn…” Lạc Thanh Tâm tự giễu cười hai tiếng,
Dần dần, ánh mắt càng lạnh hơn, thật chí còn tràn ngập thù hận: “Đúng thế, trong mắt anh, tôi là hạng người dơ bẩn, nhưng anh không có cách nào phủ nhận sự thật rằng chúng ta vẫn đang chảy chung một dòng máu!”
“Cô…” Lạc Thiếu Hoàng không có cách nào phản bác, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.
“Được, nếu như các người đã hi vọng tôi sẽ ở cùng với Tần Lệ Phong, vậy tôi sẽ giống như các người mong muốn.” Lạc Thanh Tâm đột nhiên thay đổi thái độ, cười vô cùng khoa trương.
Lục Tiểu Hy tuyên bố xong, chuẩn bị hào phóng rời đi.
Lúc đi tới cửa, cô bị Lạc Thiếu Hoàng gọi lại: “Cô cứ… như vậy mà đi sao?”
Lục Tiểu Hy khẽ giật mình, lập tức cảnh giác nhìn anh ta: “Anh còn muốn thế nào? Đòi tiền à? Đừng có ý nghĩ đó, hiện tại tôi rất nghèo!”
Muốn… tiền?
Lạc Thiếu Hoàng phì cười, cô gái này coi mình là cái gì vậy?
Anh ta cầm chiếc ly đế cao lên, xoay người đối diện cô, khuôn mặt anh tuấn lộ ra biểu tình lạnh lẽo. Lục Tiểu Hy vội vàng lùi về sau hai bước, bộ dáng như sợ anh ta lừa bịp thách giá.
“Cô tên gì?”Anh ta đột nhiên hỏi.
“Tôi vô danh!” Lục Tiểu Hy nói xong câu đó, kéo cửa bỏ chạy.
Cô cũng không muốn dây dưa, mặc dù cô không muốn quên đi một người đàn ông đẹp trai như vậy, nhưng thời thế lúc bấy giờ, mấy ai có thể nói trước được điều gì.
Một hơi chạy vào trong thang máy, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Thiếu Hoàng đứng trong phòng, kém chút nữa bóp nát cái ly trong tay, sắc mặt âm trầm khó coi.
Cũng có lúc, anh ta là cậu chủ của nhà họ Lạc, thế mà lại xảy ra tình trạng bị một cô gái từ đâu bay đến ghét bỏ.
Cười lạnh, anh ta nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cô gái này đã chọc phải anh ta rồi.
Điện thoại di động vang lên, anh ta đi đến cầm điện thoại, mặt mũi không kiên nhẫn ấn nhận cuộc gọi.
“Đến công ty? Bây giờ sao?” Anh ta nhìn thời gian.
“Nửa tiếng sau tôi sẽ đến.”
Công ty của nhà họ Lạc, Lạc Thiếu Hoàng sải bước đi đến văn phòng giám đốc của mình, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một người ngồi sau bàn làm việc, lập tức kinh ngạc một chút.
“Bố?”
Tổng giám đốc Lạc Minh, Lạc Chính Đình ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, nhìn anh ta, lại nhìn đồng hồ trên tay: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Sao bây giờ mới đến công ty?”
Lạc Thiếu Hoàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện bố mình, đôi chân thon dài gác lên bàn làm việc: “Bố, sao bố tới mà không nói với con một tiếng?”
Nhìn dáng vẻ của anh ta, Lạc Chính Đình liền nhíu mày: “Hôm qua lại lêu lổng ở cái nơi quỷ quái nào?”
“Bố, con thích bố dùng từ sinh hoạt cá nhân để miêu tả hơn.”
Lạc Chính Đình khoác tay, cũng không muốn thảo luận về đời tư của con cái, nói: “Người gọi là bà Lục, chắc con cũng biết, bà ấy có nói qua mấy lần, muốn giới thiệu con trai của bà ấy với em gái con.”
Lạc Thiếu Hoàng nhíu lông mày: “Tần Lệ Phong sao?”
“Ừm”
“Ha ha!” Anh ta cười.
“Theo như con biết, Tần Lệ Phong không phải là người dễ dàng nghe theo lời người khác. Hơn nữa, ý đồ của bà Lâm, ai cũng biết rồi đấy thôi? Còn không phải là vì muốn cứu công ty sắp phá sản kia sao. Nhưng bà ta cũng thật kỳ lạ thật đấy, cho dù như vậy cũng không chịu bán công ty đi.”
Lạc Chính Đình thở dài một tiếng: “Lâm Huyền Vũ cũng vì một lòng với ông Lục.”
“Nếu như tình cảm khôgn có ích, bà ta sẽ không dùng nhiều thủ đoạn hạ lưu như vậy.”
Lạc Chính Đình khoác tay: “Cũng không thể nói như vậy, tâm tình của bà ấy hoàn toàn có thể giải thích được, bà ấy đã nói rất rõ ràng với bố, chuyện xí nghiệp kết thành thông gia là chuyện sớm muộn, vì sao không thể lựa chọn những người ưu tú đây? Tần Lệ Phong là người nổi bật nhất trong thế hệ của các con, nếu như có thể gả em gái con cho anh ta, vậy cũng là may mắn rồi.”
Chẳng biết tại sao, nhắc đến cô em gái cùng cha khác mẹ này, Lạc Thiếu Hoàng liền lộ ra vẻ mặt bài xích.
“Chuyện của nó bố không cần phải thương lượng với ai, bố tự mình xem xét là được.”
Lạc Chính Đình ngẩng đầu nhìn anh ta một chút: “Bố biết con đối với em luôn cảm thấy không thoải mái, nhưng sai cũng không phải là do nó, mẹ của nó cũng đã đi rồi, con không thể…”
“Được được!” Thiếu Hoàng không muốn nghe thêm.
“Bố nói gì con đều nghe!”
“Aizz…” Lạc Chính Đình lại thở dài: “Tóm lại, lần này bố đến đây là muốn nói con nên giao lưu nhiều với Tần Lệ Phong một chút, dù sao hai con cũng chung một thành phố, hẳn là sẽ thiết lập được mối quan hệ.”
“Bố nói giống như muốn con làm người mai mối không bằng…”
Lạc Chính Đình trừng mắt nhìn con trai của mình: “Nói nhăng nói cuội gì đấy, nói con làm con phải làm! Nói cho con biết, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em gái con, con phải xốc lại tinh thần cho bố!”
“Được rồi được rồi, con biết rồi.” Lạc Thiếu Hoàng tiến lên trước hỏi: “Bố muốn đợi ở đây bao lâu nữa?”
Lạc Chính Đình nhìn ra tâm tư của anh ta: “Hừ, sao nào? Không chào đón ông bố này à?”
“Sao có thể chứ! Con chỉ muốn sắp xếp tốt một chút thôi mà.”
“Tỉnh lại đi, những thứ bố đã sắp xếp cho con… Quên đi.” Lạc Chính Đình nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Hiện tại bố phải ra sân bay, chuyện của em gái con, con nhất định phải để ý vào đấy.”
“Bố muốn đi? Để con đưa bố đi!”
Nhìn bộ dáng thở phào của con trai, Lạc Chính Đình có chút buồn cười, nhưng cũng không tiếp tục trách móc nặng nề. Tóm lại, ông vẫn là người cha tương đối dễ tính.
Ai ngờ, buổi sáng vừa mới tiễn ông bố đi, buổi chiều Lạc Thanh Tâm liền tới.
Lạc Thanh Tâm vừa vào cửa đã chất vấn anh ta: “Việc bố muốn tôi gặp mặt Tần Lệ Phong, anh đồng ý rồi sao?”
Lạc Thiếu Hoàng nhìn cô ta một cái, lại chuyển ánh mắt sang nơi khác: “Việc bố quyết định, không ai có thể phản đối.” Lại nói tiếp: “Không phải trước đây cô rất có hứng thú với Tiêu Bảo Lộc sao?”
Hay tay Lạc Thanh Tâm siết thành quyền, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh thật sự không biết, tại sao tôi muốn làm vậy ư?”
Lạc Thiếu Hoàng chăm chú nhìn cô ta thật lâu, ngồi xuống nói: “Mặc kệ cô suy nghĩ cái gì, muốn cái gì đều không liên quan đến tôi, đừng đem cái mớ nhân sinh quan hỏng bét dơ bẩn của cô dính líu tới tôi!”
“Dơ bẩn…” Lạc Thanh Tâm tự giễu cười hai tiếng,
Dần dần, ánh mắt càng lạnh hơn, thật chí còn tràn ngập thù hận: “Đúng thế, trong mắt anh, tôi là hạng người dơ bẩn, nhưng anh không có cách nào phủ nhận sự thật rằng chúng ta vẫn đang chảy chung một dòng máu!”
“Cô…” Lạc Thiếu Hoàng không có cách nào phản bác, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.
“Được, nếu như các người đã hi vọng tôi sẽ ở cùng với Tần Lệ Phong, vậy tôi sẽ giống như các người mong muốn.” Lạc Thanh Tâm đột nhiên thay đổi thái độ, cười vô cùng khoa trương.
Bình luận facebook