• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot HÔN NHÂN HỜ VỚI NGƯỜI CHỒNG PHÚC HẮC (4 Viewers)

  • Chương 350

Chương 350: Anh ta gần đây đã xảy ra chuyện gì?

Không thể không thừa nhận, những lời nhận xét của Cư Hàn Quân là vô cùng khiêu khích, nó ngay lập tức gây chấn động cho số ít những người có mặt tại đây. Rốt cuộc, không ai trong số họ xuất thân từ doanh nhân, việc kinh doanh kiếm tiền dưới tay cũng giao cho người khác, thay vì đợi Tần Lệ Phong vẽ bánh cho họ, tốt hơn là nên cầm tiền chuẩn bị sẵn rồi cứ thế rời đi!

Nghĩ vậy, bọn họ lập tức đưa ra quyết định, chỉ vào Tần Lệ Phong nói: “Anh đừng nói nhảm. Chỉ dựa vào một tờ giấy do ông Quan viết mà đã chạy đến đây sai khiến chúng tôi. Anh nghĩ anh là ai? Ai mà biết được thứ đó là thật hay giả?”

“Đúng! Trước đó còn xảy ra mâu thuẫn với người của chúng tôi. Anh nói ngươi chỉ là một thương nhân không có tham vọng, ai tin được?”

Nhìn cái đà này, Ngô Hiển Vinh lại yên tâm trơ lại.

Tuy rằng điều này không phù hợp với ý định ban đầu của anh ta, anh ta cũng không rũ bỏ được Cư Hàn Quân, nhưng phải thừa nhận Cư Hàn Quân quả thực rất giỏi! Chỉ một vài từ thôi đã bộc lộ lòng tham của những người này!

Dương Hải tức giận đến mức muốn xông ra đánh những người này, nhưng Tần Lệ Phong đã giơ tay ngăn cản.

“Nếu là như vậy, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa, ý của mọi người, tôi cũng rõ rồi.”

Anh đứng dậy, Cư Hàn Quân vẫn ngồi trên ghế, nhìn anh với vẻ mặt tự mãn, ánh mắt đầy khiêu khích: “Vậy sao? Haha, điều này quá không phù hợp với phong cách của tổng giám đốc Tần của chúng ta đấy!”

Tần Lệ Phong bình tĩnh nói: “Tôi ở đây, chỉ là xác nhận một ít nghi vấn, hiện tại đều đã rõ ràng, không cần lãng phí thời gian.”

“Ồ, xác nhận cái gì? Ai là đầy tớ chung thành của ông già đó à?” Ánh mắt giễu cợt của Cư Hàn Quân nhìn phía Dương Hải.

Tần Lệ Phong nói: “Tôi sẽ không dễ dàng khiến mình có thêm kẻ thù, nếu trở thành hiểu lầm thì thật tệ. Vì vậy, tốt hơn hết là nên xác nhận rõ ràng.”

Không hiểu vì sao, những gì anh nói đều khiến mọi người run sợ, và tất cả đều nhìn anh một cách cảnh giác.

Tần Lệ Phong nhìn đồng hồ đeo tay: “Thật ngại quá, tôi còn có việc khác, tôi đi trước đây.”

“Vậy anh đi đường cẩn thận.” Cư Hàn Quân uể oải nói với anh, khinh thường mở to mắt: “Tổng giám đốc Tần, anh có lẽ hiểu thái độ của chúng tôi rồi. Về sau, tốt hơn là nên bớt tham gia vào chuyện của người khác.”

Tần Lệ Phong chỉ nhìn anh ta với ánh mắt thờ ơ, không nói gì.

Dương Hải cũng đứng lên: “Tổng giám đốc Tần, để tôi tiễn anh!”

Anh ta tức giận trừng mắt nhìn mọi người, quay đầu bỏ đi, Tần Lệ Phong cũng theo sau rời đi.

Ngô Hiển Vinh cười: “Vẫn là anh Cư lợi hại!”

“Đúng, đúng vậy! Anh Cư vừa ra tay đã làm cho tên họ Tần kia bẽ!”

“Haha, sảng khoái thật đấy!”

“Hừ, hắn nghĩ hắn là ai? Hắn thật sự tới đây để làm đại ca sai khiến chúng ta à?”

Cư Hàn Quân nhếch lên khóe môi, khép hờ đôi mắt, thản nhiên nói: “Tần Lệ Phong, người này sẽ không buông tha như vậy đâu. Nhưng mọi người yên tâm, tôi sẽ không để cho hắn thành công. Tôi nhất định sẽ giúp ông Quan giữ được giang sơn của mình.”

“Ôi, anh Cư thật nhân từ và chính trực!”

“Thật trung thành! Chỉ có người như anh Cư mới đủ tư cách làm ông chủ của chúng ta.”

Cư Hàn Quân khiêm tốn xua tay: “Trí của tôi không đặt ở đây, các anh đừng đùa tôi như vậy.”

“Hả! Sao đây có thể là đùa chứ? Chúng tôi đều nghĩ như vậy!”

“Đúng, đúng, không ai thích hợp hơn anh Cư!”

Đối mặt với tiếng xu nịnh xung quanh, Ngô Hiển Vinh nắm chặt tay, âm thầm nhìn Cư Hàn Quân, nghiến răng căm hận. Nếu anh ta không thích Tần Lệ Phong, chẳng qua là vì anh luôn làm hỏng việc tốt của mình, nhưng anh ta ghét Cư Hàn Quân đến mức ước gì tên này có thể biến mất ngay lập tức!

Tần Lệ Phong lên xe, liếc nhìn Dương Hải vẫn đang hờn dỗi ở đó, cười nói: “Anh Hải, có chuyện gì vậy?”

“Anh nói xem?” Dương Hải gắt gao nói: “Vốn dĩ hy vọng anh có thể khống chế cục diện, mà anh thì hay rồi, bị người khác nói vài câu liền chạy đi! Quá xấu hổ!”

Tần Lệ Phong cười cười một tiếng, chậm rãi nói: “Trước khi đuổi tận giết tuyệt, phải cho đối phương một cơ hội để phản kháng chứ, vì vậy phải đích thân xác nhận, để không vô tình làm tổn thương người vô tội.”

Dương Hải nghi ngờ nhìn anh: “Anh đã có kế hoạch?”

“Nếu không thì sao? Không lẽ tôi một mình chạy đến đây để nói suông như vậy à?”

Dương Hải nóng lòng hỏi: “Kế hoạch của anh là gì, nên làm như thế nào?”

Tần Lệ Phong ra hiệu cho anh ta giữ bình tĩnh và nói: “Những người này đã vào sinh ra tử với Ông Quan từ trước. Tôi đã hứa sẽ thông qua ông Quan là sẽ cho mỗi người một cơ hội. Tôi đã làm được. Còn kết quả tiếp theo thì là do họ tự mình chọn.”

Dương Hải cười gằn: “Đúng là gian thương mà! Mấy người làm kinh doanh các anh thật tệ hại! Nhưng mà tôi thích, hahahaha…”

Nhìn thấy anh ta cười vui vẻ như vậy, Trần Chính Cường chỉ cảm thấy kinh hãi.

Trên đường trở về, Trần Chính Cường hỏi: “Sếp, những người đó không dễ đối phó…”

Tần Lệ Phong đang giải quyết chính sự, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “Cậu sợ sao?”

Trần Chính Cường đứng thẳng người ngay lập tức: “Sao có thể! Tôi chỉ lo cho sếp mà thôi!”

“Đừng tâng bốc nữa và lái xe cho tốt đi.”

“Vâng.”

Một lúc sau, Tần Lệ Phong nói: “Sắp xếp hẹn tổng giám đốc Tiêu cho tôi.”

Tiêu Bảo Lộc?

Bất chấp những nghi ngờ, Trần Chính Cường ngoan ngoãn đáp lại.

Vào buổi chiều, Tiêu Bảo Lộc đã đến như đã hẹn.

Tần Lệ Phong mở cửa nói: “Lưới đã thả xong. Lần này, tôi muốn thu lưới trong một lần.”

Tiêu Bảo Lộc nhếch lên khóe môi: “Sao thế, muốn kết liên minh với tôi à?”

Tần Lệ Phong gật đầu: “Đã tính cả cậu vào nữa rồi.”

“Này này này, Tổng giám đốc Tần, anh đừng tưởng cùng ăn một bữa cơm là chúng ta đã trở nên thân thiết! Món nợ giữa chúng ta vẫn chưa thanh toán xong, anh đã muốn lợi dụng người khác rồi? Tôi ngốc như vậy sao?”

Tần Lệ Phong sắc mặt lạnh lùng nói: “Cậu có bằng lòng hay không, tôi không quan tâm! Cho dù cậu không xen vào chuyện này, bọn họ cũng tính là cậu có liên quan.”

Tiêu Bảo Lộc ngẩn người, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Anh đào bẫy tôi đấy à?”

“Đừng nói khó nghe như vậy, tôi chỉ muốn có đồng minh và tìm cảm giác an toàn mà thôi.”

“Vớ vẩn! Còn cần cảm giác an toàn sao? Không kéo đệm lưng thì tốt rồi!”

Nhìn dáng vẻ phập phồng của anh ta, hiển nhiên anh ta vẫn để tâm quá khứ, Tần Lệ Phong không có nói toạc ra, anh ngồi ở sau bàn làm việc, thoải mái dựa vào lưng ghế, bình tĩnh nói: “Cậu cũng hiểu, tôi chỉ cần làm chút tiểu xảo là họ sẽ nhắm mũi dùi về phía cậu.”

Tiêu Bảo Lộc hít sâu một hơi, khó tin nói: “Anh trở nên xấu như vậy từ khi nào?”

Tần Lệ Phong không xấu hổ, ngược lại tự hào nói: “Khi tôi phát hiện ra nó rất hiệu quả.”

“…”

Mặc dù Tiêu Bảo Lộc đã cố gắng bằng mọi cách có thể, nhưng trong thâm tâm họ đều biết rằng những gì thực sự nằm giữa hai người họ là rào cản trong quá khứ, không phải là anh ta thực sự không muốn giúp đỡ.

Không còn vướng bận, Tần Lệ Phong liền nói ra kế hoạch của mình.

Tiêu Bảo Lộc dần dần bình tĩnh lại, lông mày nhíu lại một chút, hết lần này tới lần khác nhìn anh.

Anh chàng này thật là… độc ác!

“Có vấn đề gì không?”

Sau khi nói hết kế hoạch, anh lại nhìn sang Tiêu Bảo Lộc.

“Tôi nói thì có ích gì?” Tiêu Bảo Lộc tức giận đáp.

Tần Lệ Phong hài lòng gật đầu: “Vậy là không có vấn đề gì.”

Khi Trần Chính Cường tiễn Tiêu Bảo Lộc đi, Tiêu Bảo Lộc đột nhiên hỏi: “Anh ta… gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Chính Cường bối rối: “Sếp? Không có gì đâu, vẫn bình thường thôi. Ngoại trừ việc tâm trạng không tốt liền đùa cợt tôi thì những việc còn lại đều thực sự ổn!”

Tiêu Bảo Lộc vuốt cằm: “Anh ta… và Tô Phương Dung có mâu thuẫn à?”

“À, chuyện này…” Trần Chính Cường nhìn có chút xấu hổ, nhưng vẫn không kìm chế được lòng dạ sôi trào, cúi người nói nhỏ: “Sếp và mợ chủ đang có mâu thuẫn! Nếu tôi đoán đúng, sếp đã ngủ ngoài ghế sofa mấy ngày rồi!”

Thấy anh at hùng hồn nói như vậy, Tiêu Bảo Lộc buồn cười hỏi: “Làm sao anh biết nhiều chuyện như vậy, cứ như anh núp dưới gầm giường nhà anh ta không bằng!”

Với vẻ mặt “Anh không hiểu đâu”, Trần Chính Cường nói một cách khoa trương: “Mấy ngày nay sếp thường xuyên đau cổ, xương sống thường xuyên cảm thấy khó chịu! Hừ hừ, đây là di chứng của việc ngủ trên ghế sô pha!”

Tiêu Bảo Lộc suy nghĩ một lúc, như thể anh ta nghĩ ra cái gì đó.

Anh ta đột nhiên bật cười khiến Trần Chính Cường sợ hãi: “Cái đó… Anh Tiêu, vừa rồi coi như tôi chưa nói gì, chúng ta chỉ là trò chuyện… bình thường thôi…”

Tiêu Bảo Lộc nhịn cười vỗ vỗ vai anh ta: “Tôi hiểu rồi!”

“Hiểu thì tốt, hiểu thì tốt…” Trần Chính Cường cười với anh ta, trong lòng thầm trách chính mình lắm mồm! Chỉ vì sếp và anh Tiêu gần đây đã thân thiết hơn, có xu hướng khôi phục quan hệ, anh ta không thể kiềm chế việc buôn chuyện với anh Tiêu…

Tiêu Bảo Lộc bước vào thang máy dựa vào tường, tuy rằng rũ mắt xuống khiến người ta không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại tràn đầy nhẹ nhõm.

Anh ta cho rằng anh ta luôn để tâm, dù sao đó cũng là người mà anh ta rất thích!

Tuy nhiên, kể từ khi một loạt thay đổi xảy ra, anh từng hận, từng than trách, từng làm nhiều chuyện ngu ngốc, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta hối hận… anh ta là một người ngang ngược như vậy đấy, điều duy nhất anh ta chưa bao giờ hối hận, chính là thích cô ấy.

Chính là thích cô ấy.

Thật khó mà tưởng tượng, bây giờ anh có thể nghe người khác nói về hạnh phúc của cô và người đàn ông khác, trong lòng anh lại không có bao nhiêu cảm xúc không cam lòng, tâm trạng lại bình tĩnh đến mức kinh ngạc! Anh tự giễu cười, đây có thể coi là sự thăng hoa của tình yêu sao? Hay là…

Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu cái hình tượng mà anh tự vẽ lên?

“Ding…”

Thang máy mở ra, Tiêu Bảo Lộc ngẩng đầu, không còn nghĩ ngợi gì nữa, bình tĩnh bước ra khỏi thang máy.

Trên thực tế, anh ta rất thích tình hình hiện tại, không có quá nhiều thù địch, không còn hận thù, anh ta đã buông bỏ rất nhiều, cũng cố gắng rất nhiều.

Nhưng phải nói anh ta quên đi cái chết của mẹ mình là điều không thể nào. Tuy nhiên, đối với anh trai, tình cảm của anh ta cũng rất phức tạp.

Vậy mọi chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, ưu tiên hàng đầu là dạy dỗ thật tốt những kẻ khó ưa đó!

Ngồi trong xe thể thao, trên mặt Tiêu Bảo Lộc lại nở nụ cười xấu xa, cứ như thể Tiêu Bảo Lộc trước đây đã trở lại…

Cư Hàn Quân nhìn người đàn ông đứng đối diện, ánh mắt thâm thúy khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Trên đầu Ngô Hiển Vinh đổ mồ hôi lạnh, chết tiệt, càng tiếp xúc càng sâu, anh ta thật sự càng ngày càng sợ hãi người đàn ông này!

Cư Hàn Quân đột nhiên nói: “Đừng tưởng tôi không biết sau lưng tôi, anh làm cái gì.”

“Anh Cư! Anh… anh có ý gì? Tôi đã làm gì? Tất cả không phải vì…”

Cư Hàn Quân nở nụ cười, cười gằn nói: “Nếu anh đã không biết vị trí hiện tại của mình, vậy tôi cũng không ngại tự mình ra tay.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom