Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418
Chương 418: Không say không về.
Lão tam là người dễ bị tình cảm tác động khiến mình rơi lệ, một người hai mươi mấy tuổi rồi còn như đứa con nít, nghe cô nói như vậy thì ghé vào vai Dương Đàm khóc nức nở: “Đừng nói nữa, cái đồ nhà cậu! Chẳng lẽ không về thăm bọn tớ ư?”
Bích Hằng vỗ vỗ vai lão tam và đưa một tờ giấy cho cô ấy: “Đúng vậy, đừng để bọn tớ khóc chứ, con nhóc nhà cậu cho dù có ở ngoài ôm đùi anh nhà giàu nào đó cũng phải thường xuyên quay về thăm bọn tớ đó!”
Nói đến đây, tất cả mọi người nâng bình rượu lên, keng một tiếng rồi uống, trong lòng mỗi người đều đang nghĩ đến chuyện trước đây, từ lúc vừa bắt đầu quen nhau.
“Lý Minh Vi?” Một giọng nam vô cùng dễ nghe chặt đứt cuộc trò chuyện của nhóm người, tất cả mọi người đều đứng lên chào hỏi người lạ mặt này.
Trông hào hoa phong nhã, không giống như một kẻ thích đi uống rượu.
Lý Minh Vi nhìn lướt qua, nở nụ cười nhẹ: “Ái chà, Cố Tề Thịnh? Sao anh lại ở đây?” Thấy anh ta mặc như vậy, cô đã hiểu ngay: “Thì ra anh là nhân viên phục vụ ở đây à? Nào, uống với bọn tôi chứ?”
Dương Đàm hích hích bả vai Lý Minh Vi, nhỏ giọng hỏi: “Giới thiệu chút đi, kia là ai?”
Cố Tề Thịnh hơi xấu hổ ngồi vào chỗ trống trong nhóm người: “Thế tôi sẽ uống với mọi người một lúc, nhưng mà lát nữa tôi còn phải làm tiếp.”
Lý Minh Vi khoát tay nói: “Đừng từ chối, ngày mai bà đây đi rồi, hôm nay không say không về!” Cô lớn tiếng nói, lại tu ừng ực thêm nửa chai nữa.
Lạc Cẩn Thi vội ngăn cô lại: “Đừng uống nhanh như vậy! Chúng ta uống từ từ thôi.” Cô đang lo lắng, lo rằng cô sẽ uống tới mức bị loét dạ dày: “Cái gì cũng phải từ từ mới được chứ, đúng không!” Lý Minh Vi gật gật đầu, rượu không say lòng người cũng từ từ say: “Giới thiệu cho mọi người, người này tên là Cố Tề Thịnh! Tớ… Tớ gặp… Gặp được trong lúc đi làm công ở một tòa soạn báo, lúc ấy anh ta là một nhà báo thực tập, ầy, thế nhưng vì không đồng ý đăng tin nhảm nên bị đuổi việc.”
Cố Tề Thịnh xấu hổ cào tóc: “Không phải không phải, là, là vì đưa tin giả nên bị đuổi việc.”
Nhóm người hiểu rõ, cười trừ.
Bích Hằng vỗ vỗ vai Cố Tề Thịnh: “Đã là bạn của Minh Vi, vậy thì cũng là bạn của chúng tôi, nào, mọi người cạn thêm chén nữa.”
“Dô!”
Lúc trên bàn rượu lộn xộn toàn vỏ rỗng, phần lớn người trong quán bar đều không còn tỉnh táo nữa.
Nam nam nữ nữ vừa nhảy vừa điên cuồng lắc đầu trên sàn nhảy, Lạc Cẩn Thi nhìn nhóm người này, một người tay cầm bình rượu cạnh cô cũng bắt đầu lắc lư cơ thể.
Thừa dịp vẫn còn tỉnh táo, cô nhìn điện thoại một lát, đồng hồ hiển thị sắp rạng sáng, cũng uống hết xong một đợt rượu.
“Chúng ta cũng uống đủ rồi, về nhà thôi! Hôm nay về nhà tớ đi.” Lạc Cẩn Thi xoa đầu nói, tầm mắt hơi mơ màng nhòe đi, lay lay người bên cạnh.
Lý Minh Vi có tửu lượng tốt, mặc dù không uống say, nhưng từ lúc bắt đầu uống rượu đã mơ mơ màng màng, kết quả bây giờ vẫn đang cười khúc khích, cầm bình rượu uống liên tục.
Những người khác đã gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự, cái người tên Cố Tề Thịnh nói phải quay về làm việc cũng ôm bình rượu tựa lưng lên ghế, không biết đã uống bao nhiêu.
Bất đắc dĩ, Lạc Cẩn Thi đành phải gọi mấy nhân viên phục vụ đưa các cô lên xe, như vậy cũng dễ hành động hơn.
Ai ngờ cô vừa đứng lên, Lạc Cẩn Thi đã cảm thấy trên vai bị nhấn xuống, nhìn lại thì đối diện với khuôn mặt hèn mọn của một gã đàn ông trung niên, cô vội vàng lùi lại, nhưng không thể hất tay đối phương ra.
“Ông làm gì đấy!” Mặc dù không uống nhiều, nhưng đầu óc cô đã hơi chao đảo, một tay vịn bàn, một tay hất đối phương ra.
Gã đàn ông mở miệng, cả người đầy mùi rượu: “Nào người đẹp, hay là về nhà với chú đi được không? Cô xem, cả người tôi toàn là hàng hiệu, thấy sao? Chắc chắn là nuôi được cô, cô, cô về với tôi…”
Nói xong, ông ta nâng tay muốn xoa mặt Lạc Cẩn Thi, Lạc Cẩn Thi vội vàng lui ra, hét lớn một tiếng cút.
Lúc này Lý Minh Vi mới nhận ra mọi chuyện đã trật đường ray, hơi tỉnh táo lại, túm lấy cánh tay đang muốn bò trên người Lạc Cẩn Thi của gã đàn ông, hai người cố gắng lắm mới rời được khỏi tay của gã đàn ông kia.
Lúc này Cố Tề Thịnh cũng đã tỉnh, nhìn thấy một màn vừa rồi, không nói hai lời đã giơ tay đấm một phát vào mặt gã: “Sạch sẽ vào! Ông…” Lời còn chưa nói hết, phía đối diện đã có mấy người đàn ông đi tới, đỡ gã đàn ông ngã sấp kia, vừa muốn đánh Cố Tề Thịnh.
Dương Đàm và Bích Hằng cũng bị đánh thức, không ít người đều vây quanh hóng hớt.
Lý Minh Vi bảo vệ cho Lạc Cẩn Thi, nhưng cơ thể vẫn còn hơi nghiêng ngả.
Người kia trông không giống với bọn lưu manh bình thường, trông khá có thế lực, cứ cậy việc rượu vào to gan, một sinh viên vừa tốt nghiệp như Cố Tề Thịnh gặp phải loại này cũng hơi sợ, lui về sau mấy bước. Gã đàn ông lau vết máu nơi khóe miệng, cười dâm đãng nhìn Lạc Cẩn Thi: “Sao nào người đẹp? Có sợ không? Ngoan ngoãn tới tiếp rượu cho tôi, tôi sẽ cam đoan cô không sao, nếu còn chống cự, tất cả các cô đều phải chết!” Dứt lời, gã liếc mắt qua một bên ra hiệu, hai người bên cạnh đi sang.
Tóm chặt Cố Tề Thịnh lôi đến.
Tất nhiên Cố Tề Thịnh không thể đánh lại hai gã cường tráng to lớn, tất cả mọi người đều căng thẳng, đứng bên cạnh Lạc Cẩn Thi không biết làm sao.
“Sao nào? Người đẹp, có qua không?” Gã đàn ông vẫn cười dâm đãng như cũ, bước thêm hai bước, mấy chị em Lý Minh Vi vội vàng che lại cho Lạc Cẩn Vi.
Nụ cười của gã đàn ông càng thêm ngang ngược, nhìn Lạc Cẩn Thi một lượt: “À không, cô nào cũng được, trông các cô tươi non mơn mởn, tội gì phải làm việc cả ngày cho vất vả.” Nói xong, gã nhận lấy rượu đàn em đưa đến, uống thêm mấy ngụm.
Lý Minh Vi xì một tiếng khinh thường, cầm bình rượu trên bàn đập một phát, bình rượu vừa chạm vào bàn lập tức vỡ mất hơn nửa, mấy người còn lại cũng vội cầm lấy vỏ chai chuẩn bị phòng thân.
“Lo mà lau nước miếng của mày đi, đồ trung niên mập địt, nằm mơ hay sao mà đòi đấu với bọn này?”
Chửi một hơi xong, cô quay lại nhẹ giọng nói với chị em Lạc Cẩn Thi: “Tớ đã gọi điện báo cho người ta rồi, chúng ta chống cự một lát.” Nói đến đánh nhau, hồi còn học đại học không phải là chưa từng đánh.
“Cậu gọi cho ai vậy?” Dương Đàm hơi bất an, quán bar này cách đồn công an gần nhất cũng phải một đoạn, chạy đến nơi cũng phải hai mươi phút, không lẽ lại thông báo cho đàn anh đàn chị trong trường? Nhưng đối phương lại là người có quyền có thế đấy.
Lý Minh Vi cười he he: “Đảm bảo đáng tin cậy! Năm phút thôi!” Nói xong cô còn nháy mắt với Lạc Cẩn Thi.
Người đàn ông đối diện hơi biến sắc, xem ra gã trông uống nhiều nhưng lại không say lắm.
“Đánh cho tao!”
Gã tỉnh táo ra lệnh một tiếng, Lý Minh Vi đã chuẩn bị kỹ bình rượu trong tay, ai ngờ mấy người bên cạnh lại đánh Cố Tề Thịnh bên cạnh.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không đánh các cô mà còn bắt con tin?
“Ông có ý gì?” Lạc Cẩn Thi không trốn tránh nữa, đi ra khỏi đám người: “Các người mau dừng tay!”
Gã đàn ông khoát tay, mấy người kia lập tức dừng đánh Cố Tề Thịnh: “Ha ha… Người đẹp à, đương nhiên tôi đang muốn dụ cô ra rồi, thằng ranh này vì muốn bảo vệ cô mà đánh tôi, không phải là người yêu của cô à?”
Lạc Cẩn Thi quả thật không tài nào hiểu nổi mạch não của gã: “Chúng tôi còn không quen biết nhau, anh ta chỉ là nhân viên phục vụ trong quán bar này mà thôi, thấy khách uống say đánh nhau, không biết ai lại ai thôi mà.”
Vì kế hoạch hôm nay, không thể là người không liên quan liên lụy được.”
Lý Minh Vi nghĩ ngợi một lát cũng hét lớn: “Đúng thế! Ông chủ? Ông chủ đâu?” Cô nhìn thấy một nhân viên phục vụ bên cạnh bèn thẳng tay túm tới, “Tôi hỏi anh, trong lúc làm việc bị thương có tính là tai nạn lao động không? Tôi phải đi kiện các người! Gọi ông chủ của các người ra đây!”
Các cô ngầm hiểu lẫn nhau, túm lại một chỗ làm loạn, bây giờ cần nhất là kéo dài thời gian mà thôi.
Cố Tề Thịnh đã nửa say nửa bị đánh bầm dập, yếu không chịu được.
Gã đàn ông bước lên, bảo tiêu sau lưng đi theo bảo vệ, nhóm người Lạc Cẩn Thi không thể không lùi lại: “Mấy cô gái nhỏ còn nói được hăng hái thế, đã như vậy sao chúng ta không chơi với nhau?”
Dứt lời, gã lại khoát tay, đột nhiên có thêm mười mấy người xuất hiện, bao vây nhóm của Lạc Cẩn Thi.
“Xong rồi, cái này phải xử lý sao đây?” Lão tam hơi luống cuống, né tránh đám người đứng sau lưng: “Tớ còn chưa hẹn hò gì mà, cái này, cái này nên làm sao đây?”
“Đừng sợ, chúng ta chặn đối phương lại một lúc, sẽ nhanh thôi.” Lý Minh Vi cố gắng nhỏ giọng nói, nhưng trong lúc nhất thời, cô không nghĩ ra được chuyện gì sẽ xảy ra với cục diện này.
Người hoạt bát nhất nhóm như cô đã không phản ứng được, người khác lại càng không.
Tất cả mọi người đều bị bao vây, không biết nên làm sao bây giờ.
Lạc Cẩn Thi nắm chặt cái chai trong tay, đột nhiên lớn tiếng nói: “Có phải tôi đi với ông, ông sẽ thả bọn họ không?” Không để ý đám người kia lôi kéo mà đứng trước mặt gã đàn ông.
Trong mắt gã đàn ông kia để lộ dục vọng trần trụi, ra hiệu cho người bên cạnh dừng đánh Cố Tề Thịnh: “Đương nhiên rồi, chỉ cần cô đi tiếp rượu cho tôi, đám chị em này của cô, à, còn có nhân viên phục vụ này nữa, tôi sẽ thả hết.”
Dù sao chỉ cần kéo dài thời gian mà thôi, Lạc Cẩn Thi vừa định nói gì đó, giọng nói của Cư Hàn Lâm đã vang lên: “Để tôi xem ai dám động đến cô gái của tôi!”
Giọng nói hữu lực cơ hồ rót vào tai từng người một, trong chớp mắt, đại sảnh quán ba ùa ra vô số người lực lưỡng mặc quần áo đen.
Quay đầu thấy gương mặt quen thuộc kia, Lạc Cẩn Thi suýt nữa khóc nấc, ban đầu cô cứ nghĩ anh không thể đến nhanh như vậy, thật sự không ngờ.
Lý Minh Vi đứng bên cạnh mừng như điên, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Cư đến nhanh quá nhỉ.” Cô quay đầu nhìn về phía gã đàn ông vừa rồi còn hung hăng vênh váo, trên mặt tỏ ý ghét bỏ: “Sao nào? Dám động đến Cẩn Thi của bọn này, mày chán sống rồi.”
Cư Hàn Lâm đã đến, không còn cần các cô ra tay nữa.
Lâm Dịch Tuấn từ phía sau mang theo một đội bảo tiêu khác tới, đứng bên cạnh người Cư Hàn Lâm, đối diện với nhóm người kia, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Ông Lưu, ông đi ra ngoài không xem lịch à, người của ai mà ông cũng dám động vào?”
Người đối diện nghe vậy thì căng thẳng hẳn lên, nhưng dù sao có rượu vào cũng to gan hẳn lên, đưa mắt liếc ra hiệu, bảo tiêu bên cạnh lại dựng Cố Tề Thịnh lên lần nữa: “Chà, đây không phải sếp lớn Lâm sao, thế nào, không phải nghe nói cậu chưa từng tới chỗ như thế này sao?” Ông ta ừng ục tu sạch rượu trong chén, sau đó ném qua một bên, chén rượu choang một tiếng vỡ tan tành.
Lão tam là người dễ bị tình cảm tác động khiến mình rơi lệ, một người hai mươi mấy tuổi rồi còn như đứa con nít, nghe cô nói như vậy thì ghé vào vai Dương Đàm khóc nức nở: “Đừng nói nữa, cái đồ nhà cậu! Chẳng lẽ không về thăm bọn tớ ư?”
Bích Hằng vỗ vỗ vai lão tam và đưa một tờ giấy cho cô ấy: “Đúng vậy, đừng để bọn tớ khóc chứ, con nhóc nhà cậu cho dù có ở ngoài ôm đùi anh nhà giàu nào đó cũng phải thường xuyên quay về thăm bọn tớ đó!”
Nói đến đây, tất cả mọi người nâng bình rượu lên, keng một tiếng rồi uống, trong lòng mỗi người đều đang nghĩ đến chuyện trước đây, từ lúc vừa bắt đầu quen nhau.
“Lý Minh Vi?” Một giọng nam vô cùng dễ nghe chặt đứt cuộc trò chuyện của nhóm người, tất cả mọi người đều đứng lên chào hỏi người lạ mặt này.
Trông hào hoa phong nhã, không giống như một kẻ thích đi uống rượu.
Lý Minh Vi nhìn lướt qua, nở nụ cười nhẹ: “Ái chà, Cố Tề Thịnh? Sao anh lại ở đây?” Thấy anh ta mặc như vậy, cô đã hiểu ngay: “Thì ra anh là nhân viên phục vụ ở đây à? Nào, uống với bọn tôi chứ?”
Dương Đàm hích hích bả vai Lý Minh Vi, nhỏ giọng hỏi: “Giới thiệu chút đi, kia là ai?”
Cố Tề Thịnh hơi xấu hổ ngồi vào chỗ trống trong nhóm người: “Thế tôi sẽ uống với mọi người một lúc, nhưng mà lát nữa tôi còn phải làm tiếp.”
Lý Minh Vi khoát tay nói: “Đừng từ chối, ngày mai bà đây đi rồi, hôm nay không say không về!” Cô lớn tiếng nói, lại tu ừng ực thêm nửa chai nữa.
Lạc Cẩn Thi vội ngăn cô lại: “Đừng uống nhanh như vậy! Chúng ta uống từ từ thôi.” Cô đang lo lắng, lo rằng cô sẽ uống tới mức bị loét dạ dày: “Cái gì cũng phải từ từ mới được chứ, đúng không!” Lý Minh Vi gật gật đầu, rượu không say lòng người cũng từ từ say: “Giới thiệu cho mọi người, người này tên là Cố Tề Thịnh! Tớ… Tớ gặp… Gặp được trong lúc đi làm công ở một tòa soạn báo, lúc ấy anh ta là một nhà báo thực tập, ầy, thế nhưng vì không đồng ý đăng tin nhảm nên bị đuổi việc.”
Cố Tề Thịnh xấu hổ cào tóc: “Không phải không phải, là, là vì đưa tin giả nên bị đuổi việc.”
Nhóm người hiểu rõ, cười trừ.
Bích Hằng vỗ vỗ vai Cố Tề Thịnh: “Đã là bạn của Minh Vi, vậy thì cũng là bạn của chúng tôi, nào, mọi người cạn thêm chén nữa.”
“Dô!”
Lúc trên bàn rượu lộn xộn toàn vỏ rỗng, phần lớn người trong quán bar đều không còn tỉnh táo nữa.
Nam nam nữ nữ vừa nhảy vừa điên cuồng lắc đầu trên sàn nhảy, Lạc Cẩn Thi nhìn nhóm người này, một người tay cầm bình rượu cạnh cô cũng bắt đầu lắc lư cơ thể.
Thừa dịp vẫn còn tỉnh táo, cô nhìn điện thoại một lát, đồng hồ hiển thị sắp rạng sáng, cũng uống hết xong một đợt rượu.
“Chúng ta cũng uống đủ rồi, về nhà thôi! Hôm nay về nhà tớ đi.” Lạc Cẩn Thi xoa đầu nói, tầm mắt hơi mơ màng nhòe đi, lay lay người bên cạnh.
Lý Minh Vi có tửu lượng tốt, mặc dù không uống say, nhưng từ lúc bắt đầu uống rượu đã mơ mơ màng màng, kết quả bây giờ vẫn đang cười khúc khích, cầm bình rượu uống liên tục.
Những người khác đã gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự, cái người tên Cố Tề Thịnh nói phải quay về làm việc cũng ôm bình rượu tựa lưng lên ghế, không biết đã uống bao nhiêu.
Bất đắc dĩ, Lạc Cẩn Thi đành phải gọi mấy nhân viên phục vụ đưa các cô lên xe, như vậy cũng dễ hành động hơn.
Ai ngờ cô vừa đứng lên, Lạc Cẩn Thi đã cảm thấy trên vai bị nhấn xuống, nhìn lại thì đối diện với khuôn mặt hèn mọn của một gã đàn ông trung niên, cô vội vàng lùi lại, nhưng không thể hất tay đối phương ra.
“Ông làm gì đấy!” Mặc dù không uống nhiều, nhưng đầu óc cô đã hơi chao đảo, một tay vịn bàn, một tay hất đối phương ra.
Gã đàn ông mở miệng, cả người đầy mùi rượu: “Nào người đẹp, hay là về nhà với chú đi được không? Cô xem, cả người tôi toàn là hàng hiệu, thấy sao? Chắc chắn là nuôi được cô, cô, cô về với tôi…”
Nói xong, ông ta nâng tay muốn xoa mặt Lạc Cẩn Thi, Lạc Cẩn Thi vội vàng lui ra, hét lớn một tiếng cút.
Lúc này Lý Minh Vi mới nhận ra mọi chuyện đã trật đường ray, hơi tỉnh táo lại, túm lấy cánh tay đang muốn bò trên người Lạc Cẩn Thi của gã đàn ông, hai người cố gắng lắm mới rời được khỏi tay của gã đàn ông kia.
Lúc này Cố Tề Thịnh cũng đã tỉnh, nhìn thấy một màn vừa rồi, không nói hai lời đã giơ tay đấm một phát vào mặt gã: “Sạch sẽ vào! Ông…” Lời còn chưa nói hết, phía đối diện đã có mấy người đàn ông đi tới, đỡ gã đàn ông ngã sấp kia, vừa muốn đánh Cố Tề Thịnh.
Dương Đàm và Bích Hằng cũng bị đánh thức, không ít người đều vây quanh hóng hớt.
Lý Minh Vi bảo vệ cho Lạc Cẩn Thi, nhưng cơ thể vẫn còn hơi nghiêng ngả.
Người kia trông không giống với bọn lưu manh bình thường, trông khá có thế lực, cứ cậy việc rượu vào to gan, một sinh viên vừa tốt nghiệp như Cố Tề Thịnh gặp phải loại này cũng hơi sợ, lui về sau mấy bước. Gã đàn ông lau vết máu nơi khóe miệng, cười dâm đãng nhìn Lạc Cẩn Thi: “Sao nào người đẹp? Có sợ không? Ngoan ngoãn tới tiếp rượu cho tôi, tôi sẽ cam đoan cô không sao, nếu còn chống cự, tất cả các cô đều phải chết!” Dứt lời, gã liếc mắt qua một bên ra hiệu, hai người bên cạnh đi sang.
Tóm chặt Cố Tề Thịnh lôi đến.
Tất nhiên Cố Tề Thịnh không thể đánh lại hai gã cường tráng to lớn, tất cả mọi người đều căng thẳng, đứng bên cạnh Lạc Cẩn Thi không biết làm sao.
“Sao nào? Người đẹp, có qua không?” Gã đàn ông vẫn cười dâm đãng như cũ, bước thêm hai bước, mấy chị em Lý Minh Vi vội vàng che lại cho Lạc Cẩn Vi.
Nụ cười của gã đàn ông càng thêm ngang ngược, nhìn Lạc Cẩn Thi một lượt: “À không, cô nào cũng được, trông các cô tươi non mơn mởn, tội gì phải làm việc cả ngày cho vất vả.” Nói xong, gã nhận lấy rượu đàn em đưa đến, uống thêm mấy ngụm.
Lý Minh Vi xì một tiếng khinh thường, cầm bình rượu trên bàn đập một phát, bình rượu vừa chạm vào bàn lập tức vỡ mất hơn nửa, mấy người còn lại cũng vội cầm lấy vỏ chai chuẩn bị phòng thân.
“Lo mà lau nước miếng của mày đi, đồ trung niên mập địt, nằm mơ hay sao mà đòi đấu với bọn này?”
Chửi một hơi xong, cô quay lại nhẹ giọng nói với chị em Lạc Cẩn Thi: “Tớ đã gọi điện báo cho người ta rồi, chúng ta chống cự một lát.” Nói đến đánh nhau, hồi còn học đại học không phải là chưa từng đánh.
“Cậu gọi cho ai vậy?” Dương Đàm hơi bất an, quán bar này cách đồn công an gần nhất cũng phải một đoạn, chạy đến nơi cũng phải hai mươi phút, không lẽ lại thông báo cho đàn anh đàn chị trong trường? Nhưng đối phương lại là người có quyền có thế đấy.
Lý Minh Vi cười he he: “Đảm bảo đáng tin cậy! Năm phút thôi!” Nói xong cô còn nháy mắt với Lạc Cẩn Thi.
Người đàn ông đối diện hơi biến sắc, xem ra gã trông uống nhiều nhưng lại không say lắm.
“Đánh cho tao!”
Gã tỉnh táo ra lệnh một tiếng, Lý Minh Vi đã chuẩn bị kỹ bình rượu trong tay, ai ngờ mấy người bên cạnh lại đánh Cố Tề Thịnh bên cạnh.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không đánh các cô mà còn bắt con tin?
“Ông có ý gì?” Lạc Cẩn Thi không trốn tránh nữa, đi ra khỏi đám người: “Các người mau dừng tay!”
Gã đàn ông khoát tay, mấy người kia lập tức dừng đánh Cố Tề Thịnh: “Ha ha… Người đẹp à, đương nhiên tôi đang muốn dụ cô ra rồi, thằng ranh này vì muốn bảo vệ cô mà đánh tôi, không phải là người yêu của cô à?”
Lạc Cẩn Thi quả thật không tài nào hiểu nổi mạch não của gã: “Chúng tôi còn không quen biết nhau, anh ta chỉ là nhân viên phục vụ trong quán bar này mà thôi, thấy khách uống say đánh nhau, không biết ai lại ai thôi mà.”
Vì kế hoạch hôm nay, không thể là người không liên quan liên lụy được.”
Lý Minh Vi nghĩ ngợi một lát cũng hét lớn: “Đúng thế! Ông chủ? Ông chủ đâu?” Cô nhìn thấy một nhân viên phục vụ bên cạnh bèn thẳng tay túm tới, “Tôi hỏi anh, trong lúc làm việc bị thương có tính là tai nạn lao động không? Tôi phải đi kiện các người! Gọi ông chủ của các người ra đây!”
Các cô ngầm hiểu lẫn nhau, túm lại một chỗ làm loạn, bây giờ cần nhất là kéo dài thời gian mà thôi.
Cố Tề Thịnh đã nửa say nửa bị đánh bầm dập, yếu không chịu được.
Gã đàn ông bước lên, bảo tiêu sau lưng đi theo bảo vệ, nhóm người Lạc Cẩn Thi không thể không lùi lại: “Mấy cô gái nhỏ còn nói được hăng hái thế, đã như vậy sao chúng ta không chơi với nhau?”
Dứt lời, gã lại khoát tay, đột nhiên có thêm mười mấy người xuất hiện, bao vây nhóm của Lạc Cẩn Thi.
“Xong rồi, cái này phải xử lý sao đây?” Lão tam hơi luống cuống, né tránh đám người đứng sau lưng: “Tớ còn chưa hẹn hò gì mà, cái này, cái này nên làm sao đây?”
“Đừng sợ, chúng ta chặn đối phương lại một lúc, sẽ nhanh thôi.” Lý Minh Vi cố gắng nhỏ giọng nói, nhưng trong lúc nhất thời, cô không nghĩ ra được chuyện gì sẽ xảy ra với cục diện này.
Người hoạt bát nhất nhóm như cô đã không phản ứng được, người khác lại càng không.
Tất cả mọi người đều bị bao vây, không biết nên làm sao bây giờ.
Lạc Cẩn Thi nắm chặt cái chai trong tay, đột nhiên lớn tiếng nói: “Có phải tôi đi với ông, ông sẽ thả bọn họ không?” Không để ý đám người kia lôi kéo mà đứng trước mặt gã đàn ông.
Trong mắt gã đàn ông kia để lộ dục vọng trần trụi, ra hiệu cho người bên cạnh dừng đánh Cố Tề Thịnh: “Đương nhiên rồi, chỉ cần cô đi tiếp rượu cho tôi, đám chị em này của cô, à, còn có nhân viên phục vụ này nữa, tôi sẽ thả hết.”
Dù sao chỉ cần kéo dài thời gian mà thôi, Lạc Cẩn Thi vừa định nói gì đó, giọng nói của Cư Hàn Lâm đã vang lên: “Để tôi xem ai dám động đến cô gái của tôi!”
Giọng nói hữu lực cơ hồ rót vào tai từng người một, trong chớp mắt, đại sảnh quán ba ùa ra vô số người lực lưỡng mặc quần áo đen.
Quay đầu thấy gương mặt quen thuộc kia, Lạc Cẩn Thi suýt nữa khóc nấc, ban đầu cô cứ nghĩ anh không thể đến nhanh như vậy, thật sự không ngờ.
Lý Minh Vi đứng bên cạnh mừng như điên, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Cư đến nhanh quá nhỉ.” Cô quay đầu nhìn về phía gã đàn ông vừa rồi còn hung hăng vênh váo, trên mặt tỏ ý ghét bỏ: “Sao nào? Dám động đến Cẩn Thi của bọn này, mày chán sống rồi.”
Cư Hàn Lâm đã đến, không còn cần các cô ra tay nữa.
Lâm Dịch Tuấn từ phía sau mang theo một đội bảo tiêu khác tới, đứng bên cạnh người Cư Hàn Lâm, đối diện với nhóm người kia, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Ông Lưu, ông đi ra ngoài không xem lịch à, người của ai mà ông cũng dám động vào?”
Người đối diện nghe vậy thì căng thẳng hẳn lên, nhưng dù sao có rượu vào cũng to gan hẳn lên, đưa mắt liếc ra hiệu, bảo tiêu bên cạnh lại dựng Cố Tề Thịnh lên lần nữa: “Chà, đây không phải sếp lớn Lâm sao, thế nào, không phải nghe nói cậu chưa từng tới chỗ như thế này sao?” Ông ta ừng ục tu sạch rượu trong chén, sau đó ném qua một bên, chén rượu choang một tiếng vỡ tan tành.
Bình luận facebook