Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456
Chương 456: Tại sao tôi chưa thấy anh bao giờ?.
Một cảm giác bất lực dâng lên trong các đồng nghiệp, ảo tưởng xoay chuyển quy luật của tự nhiên, đúng là có một chút khó khăn, đối với tộc người méo mó, họ có một cảm giác bất lực khó tả.
Thuận theo bọn họ thôi, từ nay về sau bọn họ cũng chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy, ai có thể thay đổi vận mệnh ông trời sắp đặt sẵn cơ chứ! Cho dù không trang điểm, thiên chất của anh ấy vẫn tinh tế như vậy!
“Mẹ ơi… Quả là không phải dạng vừa đâu…”
Đồng nghiệp nam liên tục lắc đầu như chưa hết bàng hoàng vì chuyện vừa rồi.
Kể từ bây giờ trở đi, nếu anh ta nói rằng Phùng Hạng trang điểm không đẹp, thì anh ta nhất định sẽ tự tát mình vài cái, ngược lại mà nói Phùng Hạng không trang điểm càng khiến anh ta chịu không nổi.
Mặc Anh vốn đã trốn đi mất dạng từ lâu, duỗi đầu thấy động tĩnh trong phòng đã im lặng trở lại, lập tức bắt đầu rón ra rón rén đi vào!
Không ngờ có người đột nhiên nhảy ra, lập tức đứng trước mặt cô, vươn tay bóp cổ cô, nhất thời khiến cô hét lên một tiếng!
“A… a… a…”
Ba tiếng hét này lập tức vang vọng xuyên chín tầng mây, làm toàn bộ tòa nhà văn phòng nơi đây rung chuyển, ngay cả những người vô tội không liên can cũng phải kinh hãi.
Mặc Anh không dám tin, nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mặt, run rẩy vươn tay chỉ về phía anh.
“Anh… anh là ai, đến từ đâu? Tại sao anh lại ở văn phòng của chúng tôi? Tôi chưa gặp anh bao giờ?”
Vừa dứt lời, lại thấp giọng bồi thêm một câu.
“Nếu anh đến nhầm chỗ, xin hãy rời đi càng sớm càng tốt. Anh có thể rời đi theo phía tay trái hướng Nam.”
Nói xong, cô ấy nện bước cứng ngắc đứng dịch ra chỗ khác, một lúc lâu sau mới lộ ra một kẽ hở, có ý ra hiệu cho người đàn ông chưa từng thấy bao giờ đang đứng trước mặt mình đi ra ngoài.
Mục tiêu của Phùng Hạng đã đạt được, nở một nụ cười ranh mãnh, anh cố ý giơ ngón tay sơn đỏ xinh đẹp như búp sen của mình lên, quơ quơ trước mặt Mặc Anh.
“Nhìn rõ ràng tôi là ai, Phùng Hạng của cô này.”
Những lời này thật sự quá kinh hãi, suýt nữa khiến Mặc Anh ngất xỉu, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, gặp phải quá nhiều chuyện kinh tởm cũng coi như không tính đi, thế mà Phùng Hạng lại còn khi không rước thêm buồn bực nữa!
Nhìn chằm chằm vào ngón tay hoa sen quen thuộc trước mặt, Mặc Anh lắp bắp kinh ngạc há to miệng.
“Anh… anh là Phùng Hạng? Trời ạ, không phải chứ, hay tôi đang nằm mơ chưa tỉnh. Tại sao một ngày này tôi lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy chứ, anh muốn tôi sống sao?”
Yếu ớt giữ chặt cái bàn bên cạnh, Mặc Anh cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, Phùng Hạng trở nên như thế này từ khi nào, thật sự làm cho người ta không thể tin được!
Nhưng chuyện xảy ra trước mắt cô không cho phép cô không tin, dưới ánh mắt đáng thương của Bách Độ, cô cuối cùng cũng nhận ra chàng trai này không những không đi nhầm đường mà còn danh chính ngôn thuận mà đi vào văn phòng.
Cô thở dài, đỡ trán, đi qua người anh.
“Ừm, nếu anh không đi, thì tôi đi, anh đã thích chỗ này như thế, vậy để cho anh cả đó.”
Mặc Anh yếu ớt bỏ lại những lời này, sau đó dùng chút hơi tàn còn sót lại của mình lết đến khu văn phòng của mình, cảm thấy một ngày trôi qua thật sự rất kinh hoàng.
Vẫn còn may, hữu kinh vô hiểm! Không ngờ rằng tên gay kia thế mà không tức giận.
Phùng Hạng luôn sống tự do tự tại, giờ phút này vẫn không biết sắp có một tai họa vô cớ sắp giáng xuống đầu anh, vẫn giơ ngón tay hoa sen đùa giỡn, cười đùa với đồng nghiệp bên cạnh.
Sau khi chuông báo tan sở vang lên, mọi người như chào ngày giải phóng, tất cả nhanh chóng thu dọn tài liệu văn phòng trên bàn, liên tiếp nhau bước ra khỏi khu văn phòng.
Phùng Hạng không có bạn bè thì tất nhiên cũng không hẹn hò với người đẹp, liền mạnh mẽ chặn Mặc Anh đang muốn đi ra ngoài lại!
“Hôm nay cô hủy dung nhan một đời của tôi, nói gì cũng không thể buông tha cho cô được. Tối nay mời tôi ăn cơm đi, chuyện này coi như đã bị quên lãng trong giang hồ. Từ nay về sau tôi không nhắc tới nữa. Cô nghĩ như thế nào? Nếu cô không đồng ý với tôi thì… Từ bây giờ trở về sau, tôi sẽ quấy rầy cô mỗi ngày mỗi đêm, ám ảnh cô đến khi cô đêm không thể ngủ được, cơm cũng không thể ăn được mới thôi.”
Thân thể mỏng manh của Mặc Anh lung lay trong gió, nhìn Phùng Hạng xinh đẹp trước mặt mà run rẩy, sợ tới mức không biết nói gì khi bị anh uy hiếp. Một khi người này nghiêm túc thì cũng không phải cố chấp vừa vừa thôi đâu, cùng lắm là mời ăn một bữa cơm mà thôi, chỉ cần không phát sinh những chuyện khác, Mặc Anh cô bồi đến cùng.
Như không còn sợ hãi, Mặc Anh ưỡn ngực, đập mạnh vào cánh anh, sức lực mạnh mẽ, ngay cả Phùng Hạng cũng suýt nữa không trụ được!
“Được, nếu đã như vậy, chúng ta xuất phát luôn bây giờ đi, địa điểm tùy anh chọn, hóa đơn để tôi trả. Thế nào hả? Nhanh gọn dứt khoát.”
Những lời này cứ gọi là hào khí ngất trời, làm cho một đám đồng nghiệp đang chờ thang máy phải dừng bước, nghiêng đầu nhìn thấy hai người họ như đang diễn hài kịch thì cùng nhau cười phá lên!
“Ha ha, Phùng Hạng, đừng nói với tôi, anh đang vươn móng vuốt về phía Mặc Anh đấy nhé?”
“Tôi cảnh báo với anh! Mặc Anh đã có bạn trai rồi. Nếu bạn trai của cô ấy biết chuyện, tôi e rằng anh kham không nổi đâu. Đến lúc khiêu khích ra mầm tai họa, chỉ sợ dung nhan tuyệt thế này của anh sẽ bị phá hủy đó.”
Bách Độ vui sướng khi người gặp họa, nhìn Mặc Anh đang bị áp chế, anh ta vội vàng nói ra câu tương trợ, ầy, không phải chỉ là văng chút cơm lên mặt thôi sao? Chỉ vì như vậy mà làm khó dễ một cô bé, nếu mình không ra tay giúp đỡ, chỉ sợ cũng có chỗ khó coi!
Bách Độ căn cứ theo chủ nghĩa nhân đạo, tự cho là cần thiết mà nói lung tung bậy bạ một phen, chỉ cần có thể cứu được Mặc Anh, ông trời sẽ tha thứ cho lỗi lầm vô ý này của anh ta. Nói ra điều này, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ, Mặc Anh có bạn trai hay không, trong lòng anh ta biết rõ ràng. Họ là bạn thân từ khi còn nhỏ. Khi anh ta gia nhập công ty này, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng hai năm sau Mặc Anh sẽ đi đến. Chết đẹp thì không chết, tự nhiên lại bị cấp trên an bài.
Xếp chung vào một văn phòng, nói là có duyên hay là vô duyên, Bách Độ cũng không phân rõ ràng cho lắm.
Phùng Hạng không để ý đến những lời đe dọa của anh ta: “Ờ, có bạn trai rất tốt. Đơn giản chỉ cần gọi bạn trai của cô ấy đi ra đây. Hôm nay, không say không về…”
Câu trả lời này quả thật khiến Bách Độ rơi vỡ kính mắt, bất lực mà nâng gọng kính, biết rằng lúc này nếu nói thêm lời nào nữa, chỉ sợ sẽ chết rất khó coi.
Quên đi quên đi, nếu Mặc Anh đã tình nguyện để người ta chủ trì, vậy thì tùy cô ấy đi.
Sau khi theo đám đông đi vào thang máy, không hề nghĩ tới, lúc này Mặc Anh lại mở miệng.
“Bách Độ, nếu muốn, tối nay chúng ta cùng nhau đi, thêm người thêm náo nhiệt mà, có phải không? Dù sao từ khi gia nhập công ty này, tôi chưa từng cùng anh tổ chức tiệc tùng. Trùng hợp có dịp này, cùng nhau ăn mừng luôn, anh nghĩ sao?”
Những lời này thật đúng lúc, Bách Độ quay đầu lại, nhanh chóng đứng ở bên cạnh Phùng Hạng, cùng hai người bọn họ rời khỏi.
… Sau khi chuông báo tan sở vang lên, người rời đi không chỉ có các cô, mà còn có cả giám đốc Khuất Vân và Nhạc Thiên Thơ.
Nhìn chiếc xe Aston Martin dừng trước mặt mình, Nhạc Thiên Thơ có chút do dự, từ đầu đến cuối không muốn tiến lên, trong lòng có một giọng nói nói nhỏ nói với cô ấy rằng nếu đã chia tay thì không cần phải dây dưa nữa. Nếu cứ tiếp tục, sợ rằng không chỉ có hai người bọn họ tổn thương!
Còn Khuất Vân thì có vẻ khó hiểu trước hành vi của cô ấy , đứng trước cửa xe, thấp giọng nói.
“Thất thần gì thế? Không lẽ vẫn chưa muốn đi sao?”
“Không… Không làm phiền anh. Hôm nay tôi sẽ tự đi xe buýt.” Nhạc Thiên Thơ hoàn hồn, ôm lấy chiếc túi trước người rồi vội vàng đi vòng qua trước mặt anh ta, hành động khước từ gấp gáp này nhất thời khiến Khuất Vân tức giận đến mức hai mắt bốc lửa, nhìn cô nhóc này rời đi nhưng không có cách nào ngăn cản được, anh ta cũng không thể vứt lại chiếc xe mà đuổi theo cô ấy.
Mặc dù có tâm đi bộ, nhưng bởi vì ngại phía trước vẫn còn có rất nhiều người đang quan sát họ, không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, nhưng không ngồi xe của anh ta, không có nghĩa là anh ta không thể đi theo cô ấy.
Khóe miệng Khuất Vân nở ra một nụ cười nhạt, muốn rời khỏi người tôi, không có sự đồng ý của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Giẫm chân ga, dùng sức đuổi kịp xe buýt phía trước.
Nhạc Thiên Thơ ngồi ở vị trí sát cửa sổ, hai mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt nhìn cảnh tượng như vậy, lờ mờ đứng lên.
Vô tình phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe đang đuổi theo sau chiếc xe buýt này. Nhạc Thiên Thơ nhất thời giật mình đứng lên, trong lòng mông lung, cô ấy luôn cảm thấy chiếc xe đó có vẻ quen thuộc, nhưng lại không thể lập tức nói lên lời đã từng nhìn thấy ở chỗ nào.
Đột nhiên phát hiện trên xe có logo độc nhất vô nhị, Nhạc Thiên Thơ đột nhiên nhận ra chiếc xe Aston Martin chỉ có Khuất Vân sử dụng.
Nhạc Thiên Thơ tức giận dùng sức đánh mạnh vào ghế bên cạnh.
Tình huống gì đây? Tại sao anh ta lại theo dõi cô ấy? Có phải anh ta muốn tất cả mọi người trên thế giới biết rằng Khuất Vân anh đang đuổi theo Nhạc Thiên Thơ đang chạy loạn khắp nơi không?
Thật là buồn cười! Nhạc Thiên Thơ vô cùng tức giận, hoàn toàn không nghĩ tới một phương diện khác của vấn đề, Khuất Vân đi theo cô ấy, thật ra là bởi vì lo lắng, dù sao đã trải qua chuyện như vậy hai ngày trước, dù áp lên người ai cũng không yên lòng, huống gì là Khuất Vân luôn đem tính mạng của cô làm trọng.
“Đã tới ga cuối, mời hành khách xuống xe…”
Một giọng nữ dễ chịu cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của Nhạc Thiên Thơ, vội vàng đứng dậy lao ra khỏi xe, chỉ thấy chiếc Aston Martin ở phía sau, không biết đã biến mất từ lúc nào!
Vào lúc này, Nhạc Thiên Thơ mới yên tâm trở lại.
“Hừ… Hiểu chuyện thì tốt, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh..”
Vừa dứt lời, cô ấy cầm túi xách lên, đi tới cửa phòng mình, lấy chìa khóa ra, vừa định dùng sức mở ra, lại phát hiện cửa phòng của mình đã tự mở.
Khựng lại một hồi, Nhạc Thiên Thơ không biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lại là trộm!
Nghĩ muốn rời đi nhưng có chút không cam lòng, kẻ trộm nào gan dạ như vậy, chìa khóa cửa phòng cô ấy cũng mở được.
Nhạc Thiên Thơ hơi tỉnh táo khi nghĩ đến chìa khóa phòng. Chìa khóa phòng cô, ngoại trừ cô ấy ra, chỉ có một người khác là Khuất Vân có.
Một cảm giác bất lực dâng lên trong các đồng nghiệp, ảo tưởng xoay chuyển quy luật của tự nhiên, đúng là có một chút khó khăn, đối với tộc người méo mó, họ có một cảm giác bất lực khó tả.
Thuận theo bọn họ thôi, từ nay về sau bọn họ cũng chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy, ai có thể thay đổi vận mệnh ông trời sắp đặt sẵn cơ chứ! Cho dù không trang điểm, thiên chất của anh ấy vẫn tinh tế như vậy!
“Mẹ ơi… Quả là không phải dạng vừa đâu…”
Đồng nghiệp nam liên tục lắc đầu như chưa hết bàng hoàng vì chuyện vừa rồi.
Kể từ bây giờ trở đi, nếu anh ta nói rằng Phùng Hạng trang điểm không đẹp, thì anh ta nhất định sẽ tự tát mình vài cái, ngược lại mà nói Phùng Hạng không trang điểm càng khiến anh ta chịu không nổi.
Mặc Anh vốn đã trốn đi mất dạng từ lâu, duỗi đầu thấy động tĩnh trong phòng đã im lặng trở lại, lập tức bắt đầu rón ra rón rén đi vào!
Không ngờ có người đột nhiên nhảy ra, lập tức đứng trước mặt cô, vươn tay bóp cổ cô, nhất thời khiến cô hét lên một tiếng!
“A… a… a…”
Ba tiếng hét này lập tức vang vọng xuyên chín tầng mây, làm toàn bộ tòa nhà văn phòng nơi đây rung chuyển, ngay cả những người vô tội không liên can cũng phải kinh hãi.
Mặc Anh không dám tin, nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mặt, run rẩy vươn tay chỉ về phía anh.
“Anh… anh là ai, đến từ đâu? Tại sao anh lại ở văn phòng của chúng tôi? Tôi chưa gặp anh bao giờ?”
Vừa dứt lời, lại thấp giọng bồi thêm một câu.
“Nếu anh đến nhầm chỗ, xin hãy rời đi càng sớm càng tốt. Anh có thể rời đi theo phía tay trái hướng Nam.”
Nói xong, cô ấy nện bước cứng ngắc đứng dịch ra chỗ khác, một lúc lâu sau mới lộ ra một kẽ hở, có ý ra hiệu cho người đàn ông chưa từng thấy bao giờ đang đứng trước mặt mình đi ra ngoài.
Mục tiêu của Phùng Hạng đã đạt được, nở một nụ cười ranh mãnh, anh cố ý giơ ngón tay sơn đỏ xinh đẹp như búp sen của mình lên, quơ quơ trước mặt Mặc Anh.
“Nhìn rõ ràng tôi là ai, Phùng Hạng của cô này.”
Những lời này thật sự quá kinh hãi, suýt nữa khiến Mặc Anh ngất xỉu, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, gặp phải quá nhiều chuyện kinh tởm cũng coi như không tính đi, thế mà Phùng Hạng lại còn khi không rước thêm buồn bực nữa!
Nhìn chằm chằm vào ngón tay hoa sen quen thuộc trước mặt, Mặc Anh lắp bắp kinh ngạc há to miệng.
“Anh… anh là Phùng Hạng? Trời ạ, không phải chứ, hay tôi đang nằm mơ chưa tỉnh. Tại sao một ngày này tôi lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy chứ, anh muốn tôi sống sao?”
Yếu ớt giữ chặt cái bàn bên cạnh, Mặc Anh cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, Phùng Hạng trở nên như thế này từ khi nào, thật sự làm cho người ta không thể tin được!
Nhưng chuyện xảy ra trước mắt cô không cho phép cô không tin, dưới ánh mắt đáng thương của Bách Độ, cô cuối cùng cũng nhận ra chàng trai này không những không đi nhầm đường mà còn danh chính ngôn thuận mà đi vào văn phòng.
Cô thở dài, đỡ trán, đi qua người anh.
“Ừm, nếu anh không đi, thì tôi đi, anh đã thích chỗ này như thế, vậy để cho anh cả đó.”
Mặc Anh yếu ớt bỏ lại những lời này, sau đó dùng chút hơi tàn còn sót lại của mình lết đến khu văn phòng của mình, cảm thấy một ngày trôi qua thật sự rất kinh hoàng.
Vẫn còn may, hữu kinh vô hiểm! Không ngờ rằng tên gay kia thế mà không tức giận.
Phùng Hạng luôn sống tự do tự tại, giờ phút này vẫn không biết sắp có một tai họa vô cớ sắp giáng xuống đầu anh, vẫn giơ ngón tay hoa sen đùa giỡn, cười đùa với đồng nghiệp bên cạnh.
Sau khi chuông báo tan sở vang lên, mọi người như chào ngày giải phóng, tất cả nhanh chóng thu dọn tài liệu văn phòng trên bàn, liên tiếp nhau bước ra khỏi khu văn phòng.
Phùng Hạng không có bạn bè thì tất nhiên cũng không hẹn hò với người đẹp, liền mạnh mẽ chặn Mặc Anh đang muốn đi ra ngoài lại!
“Hôm nay cô hủy dung nhan một đời của tôi, nói gì cũng không thể buông tha cho cô được. Tối nay mời tôi ăn cơm đi, chuyện này coi như đã bị quên lãng trong giang hồ. Từ nay về sau tôi không nhắc tới nữa. Cô nghĩ như thế nào? Nếu cô không đồng ý với tôi thì… Từ bây giờ trở về sau, tôi sẽ quấy rầy cô mỗi ngày mỗi đêm, ám ảnh cô đến khi cô đêm không thể ngủ được, cơm cũng không thể ăn được mới thôi.”
Thân thể mỏng manh của Mặc Anh lung lay trong gió, nhìn Phùng Hạng xinh đẹp trước mặt mà run rẩy, sợ tới mức không biết nói gì khi bị anh uy hiếp. Một khi người này nghiêm túc thì cũng không phải cố chấp vừa vừa thôi đâu, cùng lắm là mời ăn một bữa cơm mà thôi, chỉ cần không phát sinh những chuyện khác, Mặc Anh cô bồi đến cùng.
Như không còn sợ hãi, Mặc Anh ưỡn ngực, đập mạnh vào cánh anh, sức lực mạnh mẽ, ngay cả Phùng Hạng cũng suýt nữa không trụ được!
“Được, nếu đã như vậy, chúng ta xuất phát luôn bây giờ đi, địa điểm tùy anh chọn, hóa đơn để tôi trả. Thế nào hả? Nhanh gọn dứt khoát.”
Những lời này cứ gọi là hào khí ngất trời, làm cho một đám đồng nghiệp đang chờ thang máy phải dừng bước, nghiêng đầu nhìn thấy hai người họ như đang diễn hài kịch thì cùng nhau cười phá lên!
“Ha ha, Phùng Hạng, đừng nói với tôi, anh đang vươn móng vuốt về phía Mặc Anh đấy nhé?”
“Tôi cảnh báo với anh! Mặc Anh đã có bạn trai rồi. Nếu bạn trai của cô ấy biết chuyện, tôi e rằng anh kham không nổi đâu. Đến lúc khiêu khích ra mầm tai họa, chỉ sợ dung nhan tuyệt thế này của anh sẽ bị phá hủy đó.”
Bách Độ vui sướng khi người gặp họa, nhìn Mặc Anh đang bị áp chế, anh ta vội vàng nói ra câu tương trợ, ầy, không phải chỉ là văng chút cơm lên mặt thôi sao? Chỉ vì như vậy mà làm khó dễ một cô bé, nếu mình không ra tay giúp đỡ, chỉ sợ cũng có chỗ khó coi!
Bách Độ căn cứ theo chủ nghĩa nhân đạo, tự cho là cần thiết mà nói lung tung bậy bạ một phen, chỉ cần có thể cứu được Mặc Anh, ông trời sẽ tha thứ cho lỗi lầm vô ý này của anh ta. Nói ra điều này, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ, Mặc Anh có bạn trai hay không, trong lòng anh ta biết rõ ràng. Họ là bạn thân từ khi còn nhỏ. Khi anh ta gia nhập công ty này, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng hai năm sau Mặc Anh sẽ đi đến. Chết đẹp thì không chết, tự nhiên lại bị cấp trên an bài.
Xếp chung vào một văn phòng, nói là có duyên hay là vô duyên, Bách Độ cũng không phân rõ ràng cho lắm.
Phùng Hạng không để ý đến những lời đe dọa của anh ta: “Ờ, có bạn trai rất tốt. Đơn giản chỉ cần gọi bạn trai của cô ấy đi ra đây. Hôm nay, không say không về…”
Câu trả lời này quả thật khiến Bách Độ rơi vỡ kính mắt, bất lực mà nâng gọng kính, biết rằng lúc này nếu nói thêm lời nào nữa, chỉ sợ sẽ chết rất khó coi.
Quên đi quên đi, nếu Mặc Anh đã tình nguyện để người ta chủ trì, vậy thì tùy cô ấy đi.
Sau khi theo đám đông đi vào thang máy, không hề nghĩ tới, lúc này Mặc Anh lại mở miệng.
“Bách Độ, nếu muốn, tối nay chúng ta cùng nhau đi, thêm người thêm náo nhiệt mà, có phải không? Dù sao từ khi gia nhập công ty này, tôi chưa từng cùng anh tổ chức tiệc tùng. Trùng hợp có dịp này, cùng nhau ăn mừng luôn, anh nghĩ sao?”
Những lời này thật đúng lúc, Bách Độ quay đầu lại, nhanh chóng đứng ở bên cạnh Phùng Hạng, cùng hai người bọn họ rời khỏi.
… Sau khi chuông báo tan sở vang lên, người rời đi không chỉ có các cô, mà còn có cả giám đốc Khuất Vân và Nhạc Thiên Thơ.
Nhìn chiếc xe Aston Martin dừng trước mặt mình, Nhạc Thiên Thơ có chút do dự, từ đầu đến cuối không muốn tiến lên, trong lòng có một giọng nói nói nhỏ nói với cô ấy rằng nếu đã chia tay thì không cần phải dây dưa nữa. Nếu cứ tiếp tục, sợ rằng không chỉ có hai người bọn họ tổn thương!
Còn Khuất Vân thì có vẻ khó hiểu trước hành vi của cô ấy , đứng trước cửa xe, thấp giọng nói.
“Thất thần gì thế? Không lẽ vẫn chưa muốn đi sao?”
“Không… Không làm phiền anh. Hôm nay tôi sẽ tự đi xe buýt.” Nhạc Thiên Thơ hoàn hồn, ôm lấy chiếc túi trước người rồi vội vàng đi vòng qua trước mặt anh ta, hành động khước từ gấp gáp này nhất thời khiến Khuất Vân tức giận đến mức hai mắt bốc lửa, nhìn cô nhóc này rời đi nhưng không có cách nào ngăn cản được, anh ta cũng không thể vứt lại chiếc xe mà đuổi theo cô ấy.
Mặc dù có tâm đi bộ, nhưng bởi vì ngại phía trước vẫn còn có rất nhiều người đang quan sát họ, không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, nhưng không ngồi xe của anh ta, không có nghĩa là anh ta không thể đi theo cô ấy.
Khóe miệng Khuất Vân nở ra một nụ cười nhạt, muốn rời khỏi người tôi, không có sự đồng ý của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Giẫm chân ga, dùng sức đuổi kịp xe buýt phía trước.
Nhạc Thiên Thơ ngồi ở vị trí sát cửa sổ, hai mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt nhìn cảnh tượng như vậy, lờ mờ đứng lên.
Vô tình phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe đang đuổi theo sau chiếc xe buýt này. Nhạc Thiên Thơ nhất thời giật mình đứng lên, trong lòng mông lung, cô ấy luôn cảm thấy chiếc xe đó có vẻ quen thuộc, nhưng lại không thể lập tức nói lên lời đã từng nhìn thấy ở chỗ nào.
Đột nhiên phát hiện trên xe có logo độc nhất vô nhị, Nhạc Thiên Thơ đột nhiên nhận ra chiếc xe Aston Martin chỉ có Khuất Vân sử dụng.
Nhạc Thiên Thơ tức giận dùng sức đánh mạnh vào ghế bên cạnh.
Tình huống gì đây? Tại sao anh ta lại theo dõi cô ấy? Có phải anh ta muốn tất cả mọi người trên thế giới biết rằng Khuất Vân anh đang đuổi theo Nhạc Thiên Thơ đang chạy loạn khắp nơi không?
Thật là buồn cười! Nhạc Thiên Thơ vô cùng tức giận, hoàn toàn không nghĩ tới một phương diện khác của vấn đề, Khuất Vân đi theo cô ấy, thật ra là bởi vì lo lắng, dù sao đã trải qua chuyện như vậy hai ngày trước, dù áp lên người ai cũng không yên lòng, huống gì là Khuất Vân luôn đem tính mạng của cô làm trọng.
“Đã tới ga cuối, mời hành khách xuống xe…”
Một giọng nữ dễ chịu cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của Nhạc Thiên Thơ, vội vàng đứng dậy lao ra khỏi xe, chỉ thấy chiếc Aston Martin ở phía sau, không biết đã biến mất từ lúc nào!
Vào lúc này, Nhạc Thiên Thơ mới yên tâm trở lại.
“Hừ… Hiểu chuyện thì tốt, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh..”
Vừa dứt lời, cô ấy cầm túi xách lên, đi tới cửa phòng mình, lấy chìa khóa ra, vừa định dùng sức mở ra, lại phát hiện cửa phòng của mình đã tự mở.
Khựng lại một hồi, Nhạc Thiên Thơ không biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lại là trộm!
Nghĩ muốn rời đi nhưng có chút không cam lòng, kẻ trộm nào gan dạ như vậy, chìa khóa cửa phòng cô ấy cũng mở được.
Nhạc Thiên Thơ hơi tỉnh táo khi nghĩ đến chìa khóa phòng. Chìa khóa phòng cô, ngoại trừ cô ấy ra, chỉ có một người khác là Khuất Vân có.
Bình luận facebook