Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 460
Chương 460: Chứng cứ.
Trên đời này lại có người đàn ông vĩ đại như thế, không biết là đúng hay sai.
Không dám mở miệng quấy rầy, chỉ dám đứng sau lưng anh, cứ thế cho đến khi Khuất Vân thoát ra từ trong suy nghĩ mới nói tiếp.
“Tổng giám đốc, không biết anh thấy những lời này của tôi thế nào?”
Trong mắt mang ý hỏi, nhìn về Khuất Vân vẫn luôn thờ ơ.
Thở dài một hơi, Khuất Vân mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi sẽ điều tra về những chuyện mà cô vừa nói. Cô đi về trước đi! Hai ngày nữa chắc chắn tôi sẽ cho mọi người một giải thích hợp lý.”
Khuất Vân khoát khoát tay ý bảo Mục Đình Tương có thể đi, nhưng trước mắt Mục Đình Tương vốn là không thể đợi được nữa, cắn chặt răng bắt đầu lớn tiếng thắc mắc.
“Ha ha… Chuyện này còn cần điều tra nữa ư? Chẳng lẽ Tổng giám đốc đang nghi ngờ tôi cố ý vu oan giá họa sao? Nếu anh nghi ngờ tôi thì coi như hôm nay tôi chưa nói một chữ nào về chuyện này đi!”
“Không, tôi không có ý đó, là cô nghĩ quá mà thôi, chẳng qua chỉ là tôi cần bình tĩnh lại một chút, dù sao sự thật này cũng có chút khiến người ta không thể chấp nhận được. Từ khi Phùng Hạng vào công ty tới nay, cho đến giờ vẫn chưa từng xảy ra chuyện như thế, hôm nay cô lấy can đảm nói ra chuyện thế này, làm sao để tôi có thể chấp nhận, làm sao để tôi xử lý?”
Khuất Vân nhíu mày, trầm giọng xuống. Anh ta vội vã muốn tìm ra chân tướng của chuyện hơn ai hết, nhưng đây không phải chuyện muốn gấp là gấp được, bất kể chuyện gì cũng phải có một quá trình đúng không?
Nhưng trước mắt Mục Đình Tương đâu còn suy xét được nhiều thế nữa, vốn dĩ chuyện này chính là vu oan giá họa, nếu để đêm dài dễ lắm mộng, bị Khuất Vân thông minh phát hiện ra, vậy chẳng phải mình xong đời luôn sao?
Hung ác cắn răng, vội đặt đĩa CD đã chuẩn bị từ trước ra trước mặt Khuất Vân.
Trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của anh ta mà đắc chí mở ra.
“Tổng giám đốc, mời xem cái này. Trong này chứa đựng tất cả chứng cứ về Phùng Hạng, nếu anh không tin lời tôi, tôi đưa ra chứng cứ trước mặt anh, hẳn anh sẽ không tiếp tục không tin tôi chứ?”
Khuất Vân nghi ngờ cầm lấy đĩa CD bỏ vào máy tính, trên màn hình lần lượt phát ra những hành động kỳ quái của Phùng Hạng.
Một chuỗi chứng cứ trước mặt khiến Khuất Vân không thể không tin.
Không muốn xem tiếp nữa, cạch một cái tắt máy tính, tiện tay cầm lấy áo khoác.
“Chuyện này hãy để ngày mai hẵng nói, bây giờ tan làm rồi.”
Nói xong cũng không nhìn Mục Đình Tương lấy một cái, tự mình bước ra ngoài, nhìn Lạc Cẩn Thi vẫn đang bận rộn làm việc không ngừng, lộ ra sự mệt mỏi không giấu được.
“Đừng làm nữa, giờ chúng ta về đi.”
Nói xong bước nhanh tới, ra cửa trước, mọi người thấy Tổng giám đốc rời khỏi công ty đầu tiên, tất nhiên vui vẻ không dứt, từng người nhỏ giọng hoan hô, còn nhảy cẫng lên!
“Wow, tốt quá, không ngờ hôm nay lại không phải tăng ca, cuối cùng tôi cũng có thể xả hơi một chút rồi, nhớ quán bar Dạ Mị đó không, hôm nay cho dù thế nào tôi cũng phải tới đó nếm thử một chút đặc sắc, nghe nói rượu cocktail trong đó uống ngon lắm…”
Trong nháy mắt mấy người đồng nghiệp liên tục vỗ tay hoan hô, tập hợp thành một đám hướng về phía quán bar Dạ Mị, chỉ để lại một mình Lạc Cẩn Thi đang trợn mắt há mồm, đơ người ngay tại chỗ.
Ánh mắt dừng lại ở cảnh tượng Mục Đình Tương đang đứng đợi trong phòng làm việc của Khuất Vân như cũ, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy? Sẽ không phải là không thành công chứ? Hay là… Tiếp tục xảy ra chuyện gì? Lạc Cẩn Thi không dám tưởng tượng, đẩy cái ghế ra rồi cuống quýt xông về phía Mục Đình Tương, nhìn vẻ mặt tức giận của cô ta, ra sức lắc.
“Đình Tương à, sao rồi Đình Tương, chuyện tiến triển đến đâu rồi, cậu mau nói đi?”
Mục Đình Tương đang chìm đắm trong hận thù, bị cô lắc một hồi, cuối cùng cũng tỉnh lại.
“A… Thật không ngờ Tổng giám đốc bảo vệ Phùng Hạng như thế, không biết tên gay lọ đó có gì tốt, sẽ không phải là tên đó đã quyến rũ Tổng giám đốc của chúng ta luôn rồi chứ?”
Khi nói ra những lời này, nắm tay Mục Đình Tương không khỏi siết chặt, móng tay đâm vào trong thịt, chảy cả máu tươi.
Mà giờ phút này Mục Đình Tương cứ như không cảm nhận được sự đau đớn, hơi híp mắt lại, hiện lên sự oán hận.
Đẩy Lạc Cẩn Thi ra, giẫm lên sự căm thù nhanh chóng rời khỏi nơi này, cứ như vốn không nhìn thấy Lạc Cẩn Thi trước mắt vậy.
Lạc Cẩn Thi ngạc nhiên nhìn bước chân cô ta rời đi, cũng không dám ở lại nữa, vơ vội cái túi xách rồi đi xuống bằng thang máy.
Đến nơi thì đã nhìn thấy Khuất Vân dựa vào trước cửa xe ở đằng xa, anh ta đang chờ cô nhưng lúc này có vẻ im lặng chìm vào suy nghĩ một chút, trên mặt đầy vẻ chăm chú.
Thở dài một hơi, Lạc Cẩn Thi biết, cho dù là bất kỳ ai biết cái tin tức đáng sợ này, e rằng cũng sẽ tạm thời không tiếp nhận nổi thôi! Mặc dù trông Khuất Vân rất lợi hại, nhưng dẫu sao thì anh ta cũng chỉ là một con người bình thường, cũng khó tránh khỏi có chút nghi ngờ. Hơn nữa Mục Đình Tương cũng không phải thần tiên, lời cô ta nói ra ngoài mà muốn để cho người ta tiếp thu trong nháy mắt là điều không thể.
Nếu quả thật là như thế, vậy ngược lại không phải vấn đề ở Mục Đình Tương mà là trí tuệ của Khuất Vân thực sự có vấn đề.
Nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh ta, hôm nay cũng không đợi anh ta chủ động mở cửa mà cô tự mình chui vào.
Dường như Khuất Vân giả vờ như không thấy tất cả những chuyện này, anh ta chỉ nặng nề ngồi vào vị trí lái xe, khởi động xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, từ đầu chí cuối không nhìn về phía Lạc Cẩn Thi lấy một cái.
Cứ mím môi không nói suốt dọc đường, sau khi Lạc Cẩn Thi len lén nhìn gò má anh ta mấy lần mới rụt rè mở miệng.
“À… Ừm… Rốt cuộc Mục Đình Tương đã nói gì với anh, sao lại khiến anh không vui như thế? Sẽ không nói chuyện gì quá đáng chứ?”
Lời nói này như hòn đá chìm vào biển sâu, hồi lâu sau không có hồi âm, ngay cả thần kinh thô như Lạc Cẩn Thi cũng bắt đầu bối rối theo.
Lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh, mắt cũng không nhìn về phía anh ta nữa, trong hối hận lại pha chút tự trách, thật không nên hỏi anh về đề tài đường đột như thế, khiến Khuất Vân không biết trả lời cô như thế nào?
Không khí như cứng lại trong chớp mắt này, lúc Lạc Cẩn Thi cho rằng sẽ tiếp tục vô vọng thì lại nghe thấy anh ta mở miệng nói nhỏ, giọng trầm đến mức khiến người ta có chút không tin.
“Chuyện này… Anh cũng không biết nên nói thế nào với em, anh phải suy nghĩ chuyện này thật kỹ xem rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khiến Phùng Hạng không quá mất mặt.”
Lạc Cẩn Thi ngạc nhiên không thôi, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, ngẫm kỹ ý tứ trong lời nói của anh ta một lúc, cuối cùng cô cũng hiểu rồi.
Trời ạ, thì ra chuyện này là do Phùng Hạng làm, không phải là thật chứ? Thì ra chuyện Mục Đình Tương nói với cô là thật, quả nhiên cô ta đã tìm được chứng cứ thép. Nhưng đối với tất cả những điều trước mắt, Lạc Cẩn Thi lại có cảm giác không nói nên lời, cứ không chân thật thế nào ấy?
Nhìn Khuất Vân trước mắt, cô lắp ba lắp bắp: “Anh… Anh nói gì cơ? Em nghe không hiểu, phiền anh nói lại một lần nữa đi.”
Khuất Vân cứ như không nghe thấy cô nói gì, đảo tay lái một cái, vững vàng đậu xe bên lề đường.
Chiếc xe Aston Martin màu đen này tất nhiên đưa tới những ánh mắt của người qua đường, từng người dừng bước chân lại đánh giá, rốt cuộc là ai mới có thể lái được chiếc xe thể thao đắt đến thế, hẳn là một người không hề tầm thường đâu.
Chuyện này thật sự khiến bọn họ không đoán ra! Chỉ thấy sau đó một người đàn ông đẹp trai ngời ngời và một cô gái xinh xắn hoạt bát bước ra.
Tất cả đều nhỏ giọng khen ngợi một câu.
“Đúng là cùng là người nhưng số mệnh khác nhau, trông đẹp trai như thế lại còn có tiền, đúng là được ông trời yêu thương.”
Khuất Vân đã sớm quen với chuyện như như vậy, mắt nhìn thẳng đưa Lạc Cẩn Thi bước về phía khu nhà.
Trong lòng tràn ngập chuyện của Phùng Hạng. Sao có thể như thế chứ? Sao chuyện này có thể là do đối phương làm ra được? Nhưng sự thật lại không cho phép anh ta nghi ngờ, tất cả chứng cứ đang ở trước mắt, nếu anh ta lên tiếng chối bỏ thì có phải khiến người ta nắm thóp được không?
Đêm nay đã định không thể chợp mắt, không biết lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã ngồi trên máy bay riêng và gọi điện thoại cho chị Đỗ. Chị Đỗ đang mơ hồ buồn ngủ, trải qua mấy ngày nghỉ phép liên tiếp đã rời rạc cả người từ lâu. Đêm qua ngồi coi đĩa đến muộn, thẳng đến rạng sáng một, hai giờ mới ngủ, nhưng nào ngờ vừa ngủ không được bao lâu lại có người gọi điện thoại cho chị, lòng định không tiếp nhưng ngại tiếng chuông ồn ào nên cuối cùng không tình nguyện cầm lấy.
“A lô xin chào, có chuyện gì nói mau lên?”
Giọng nói ngái ngủ mơ hồ truyền vào trong tai Khuất Vân từ điện thoại khiến anh ta cảm thấy có chút buồn cười, nhưng giờ phút này anh ta không để ý nhiều như thế, trực tiếp nói rõ ý đồ.
Sau khi cúp điện thoại, chị Đỗ vẫn không dám tin sự thật trước mắt, mờ mịt cầm điện thoại trong tay, tự lẩm bẩm.
“Trời ạ! Tại sao Tổng giám đốc lại gọi điện thoại cho mình?”
Vào giờ phút này chị Đỗ mới lục lại được vài từ quan trọng từ trong trí nhớ rối loạn của mình.
Sáng sớm hôm nay, tới công ty theo giờ làm việc bình thường, không được phép tới trễ, có chuyện gì tới rồi bàn lại cụ thể sau.
Nói xong còn không chờ chị đáp lại đã tự ý cúp điện thoại, sao có thể khiến người ta không ngạc nhiên và hoảng sợ cho được.
Chẳng buồn ngủ nữa, chị Đỗ lăn một cái bò dậy từ trên giường, nhanh chóng sửa sang bản thân một chút, nhìn sắc mặt xám xịt trong gương, chị cười sáng lạn một cái, nhẹ nhàng tự giễu.
“Không biết là chuyện gì đang chờ mình, dù sao thì là phúc không phải là họa, mà là họa thì không tránh khỏi, đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, mình phải mau đến xem rốt cuộc là chuyện gì mà lại luống cuống gấp gáp như thế.”
Nói xong ném son môi trong tay xuống, phóng khoáng bước ra ngoài, nhìn thẳng vào mặt trời chói chang bên ngoài, trong thời gian ngắn chị Đỗ cảm thấy có chút khó thích ứng.
Thật là lạ quá, sáng sớm mặt trời đã lên rực rỡ như thế, không biết là thế nào đây, chẳng lẽ là đang chúc mừng chị trở lại công ty lần nữa à?
Nghĩ đến đây, chị lắc đầu cười khổ một cái, lúc đầu ra đi khổ sở như thế, tất cả chứng cứ ở trước mặt, chị không thể phản bác, chỉ có thể thu dọn hành lý, lộ vẻ tức giận rời khỏi nơi đó.
Cứ ngỡ cả cuộc đời này không thể bước vào Hoa Phú một bước nào nữa, nhưng chưa từng nghĩ tới lại nhận được một cuộc điện thoại như thế, khiến trong lòng chị Đỗ suy nghĩ không thôi, không biết rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ? Chỉ chốc lát sau đã đứng trước cửa Hoa Phú, nhìn tòa nhà cao tầng vẫn như cũ, đột nhiên chị Đỗ có chút hoảng hốt, chỗ này đã từng là nơi chị ngậm đắng nuốt cay, nằm gai nếm mật suốt mấy chục năm trời đó!
Trên đời này lại có người đàn ông vĩ đại như thế, không biết là đúng hay sai.
Không dám mở miệng quấy rầy, chỉ dám đứng sau lưng anh, cứ thế cho đến khi Khuất Vân thoát ra từ trong suy nghĩ mới nói tiếp.
“Tổng giám đốc, không biết anh thấy những lời này của tôi thế nào?”
Trong mắt mang ý hỏi, nhìn về Khuất Vân vẫn luôn thờ ơ.
Thở dài một hơi, Khuất Vân mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi sẽ điều tra về những chuyện mà cô vừa nói. Cô đi về trước đi! Hai ngày nữa chắc chắn tôi sẽ cho mọi người một giải thích hợp lý.”
Khuất Vân khoát khoát tay ý bảo Mục Đình Tương có thể đi, nhưng trước mắt Mục Đình Tương vốn là không thể đợi được nữa, cắn chặt răng bắt đầu lớn tiếng thắc mắc.
“Ha ha… Chuyện này còn cần điều tra nữa ư? Chẳng lẽ Tổng giám đốc đang nghi ngờ tôi cố ý vu oan giá họa sao? Nếu anh nghi ngờ tôi thì coi như hôm nay tôi chưa nói một chữ nào về chuyện này đi!”
“Không, tôi không có ý đó, là cô nghĩ quá mà thôi, chẳng qua chỉ là tôi cần bình tĩnh lại một chút, dù sao sự thật này cũng có chút khiến người ta không thể chấp nhận được. Từ khi Phùng Hạng vào công ty tới nay, cho đến giờ vẫn chưa từng xảy ra chuyện như thế, hôm nay cô lấy can đảm nói ra chuyện thế này, làm sao để tôi có thể chấp nhận, làm sao để tôi xử lý?”
Khuất Vân nhíu mày, trầm giọng xuống. Anh ta vội vã muốn tìm ra chân tướng của chuyện hơn ai hết, nhưng đây không phải chuyện muốn gấp là gấp được, bất kể chuyện gì cũng phải có một quá trình đúng không?
Nhưng trước mắt Mục Đình Tương đâu còn suy xét được nhiều thế nữa, vốn dĩ chuyện này chính là vu oan giá họa, nếu để đêm dài dễ lắm mộng, bị Khuất Vân thông minh phát hiện ra, vậy chẳng phải mình xong đời luôn sao?
Hung ác cắn răng, vội đặt đĩa CD đã chuẩn bị từ trước ra trước mặt Khuất Vân.
Trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của anh ta mà đắc chí mở ra.
“Tổng giám đốc, mời xem cái này. Trong này chứa đựng tất cả chứng cứ về Phùng Hạng, nếu anh không tin lời tôi, tôi đưa ra chứng cứ trước mặt anh, hẳn anh sẽ không tiếp tục không tin tôi chứ?”
Khuất Vân nghi ngờ cầm lấy đĩa CD bỏ vào máy tính, trên màn hình lần lượt phát ra những hành động kỳ quái của Phùng Hạng.
Một chuỗi chứng cứ trước mặt khiến Khuất Vân không thể không tin.
Không muốn xem tiếp nữa, cạch một cái tắt máy tính, tiện tay cầm lấy áo khoác.
“Chuyện này hãy để ngày mai hẵng nói, bây giờ tan làm rồi.”
Nói xong cũng không nhìn Mục Đình Tương lấy một cái, tự mình bước ra ngoài, nhìn Lạc Cẩn Thi vẫn đang bận rộn làm việc không ngừng, lộ ra sự mệt mỏi không giấu được.
“Đừng làm nữa, giờ chúng ta về đi.”
Nói xong bước nhanh tới, ra cửa trước, mọi người thấy Tổng giám đốc rời khỏi công ty đầu tiên, tất nhiên vui vẻ không dứt, từng người nhỏ giọng hoan hô, còn nhảy cẫng lên!
“Wow, tốt quá, không ngờ hôm nay lại không phải tăng ca, cuối cùng tôi cũng có thể xả hơi một chút rồi, nhớ quán bar Dạ Mị đó không, hôm nay cho dù thế nào tôi cũng phải tới đó nếm thử một chút đặc sắc, nghe nói rượu cocktail trong đó uống ngon lắm…”
Trong nháy mắt mấy người đồng nghiệp liên tục vỗ tay hoan hô, tập hợp thành một đám hướng về phía quán bar Dạ Mị, chỉ để lại một mình Lạc Cẩn Thi đang trợn mắt há mồm, đơ người ngay tại chỗ.
Ánh mắt dừng lại ở cảnh tượng Mục Đình Tương đang đứng đợi trong phòng làm việc của Khuất Vân như cũ, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy? Sẽ không phải là không thành công chứ? Hay là… Tiếp tục xảy ra chuyện gì? Lạc Cẩn Thi không dám tưởng tượng, đẩy cái ghế ra rồi cuống quýt xông về phía Mục Đình Tương, nhìn vẻ mặt tức giận của cô ta, ra sức lắc.
“Đình Tương à, sao rồi Đình Tương, chuyện tiến triển đến đâu rồi, cậu mau nói đi?”
Mục Đình Tương đang chìm đắm trong hận thù, bị cô lắc một hồi, cuối cùng cũng tỉnh lại.
“A… Thật không ngờ Tổng giám đốc bảo vệ Phùng Hạng như thế, không biết tên gay lọ đó có gì tốt, sẽ không phải là tên đó đã quyến rũ Tổng giám đốc của chúng ta luôn rồi chứ?”
Khi nói ra những lời này, nắm tay Mục Đình Tương không khỏi siết chặt, móng tay đâm vào trong thịt, chảy cả máu tươi.
Mà giờ phút này Mục Đình Tương cứ như không cảm nhận được sự đau đớn, hơi híp mắt lại, hiện lên sự oán hận.
Đẩy Lạc Cẩn Thi ra, giẫm lên sự căm thù nhanh chóng rời khỏi nơi này, cứ như vốn không nhìn thấy Lạc Cẩn Thi trước mắt vậy.
Lạc Cẩn Thi ngạc nhiên nhìn bước chân cô ta rời đi, cũng không dám ở lại nữa, vơ vội cái túi xách rồi đi xuống bằng thang máy.
Đến nơi thì đã nhìn thấy Khuất Vân dựa vào trước cửa xe ở đằng xa, anh ta đang chờ cô nhưng lúc này có vẻ im lặng chìm vào suy nghĩ một chút, trên mặt đầy vẻ chăm chú.
Thở dài một hơi, Lạc Cẩn Thi biết, cho dù là bất kỳ ai biết cái tin tức đáng sợ này, e rằng cũng sẽ tạm thời không tiếp nhận nổi thôi! Mặc dù trông Khuất Vân rất lợi hại, nhưng dẫu sao thì anh ta cũng chỉ là một con người bình thường, cũng khó tránh khỏi có chút nghi ngờ. Hơn nữa Mục Đình Tương cũng không phải thần tiên, lời cô ta nói ra ngoài mà muốn để cho người ta tiếp thu trong nháy mắt là điều không thể.
Nếu quả thật là như thế, vậy ngược lại không phải vấn đề ở Mục Đình Tương mà là trí tuệ của Khuất Vân thực sự có vấn đề.
Nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh ta, hôm nay cũng không đợi anh ta chủ động mở cửa mà cô tự mình chui vào.
Dường như Khuất Vân giả vờ như không thấy tất cả những chuyện này, anh ta chỉ nặng nề ngồi vào vị trí lái xe, khởi động xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, từ đầu chí cuối không nhìn về phía Lạc Cẩn Thi lấy một cái.
Cứ mím môi không nói suốt dọc đường, sau khi Lạc Cẩn Thi len lén nhìn gò má anh ta mấy lần mới rụt rè mở miệng.
“À… Ừm… Rốt cuộc Mục Đình Tương đã nói gì với anh, sao lại khiến anh không vui như thế? Sẽ không nói chuyện gì quá đáng chứ?”
Lời nói này như hòn đá chìm vào biển sâu, hồi lâu sau không có hồi âm, ngay cả thần kinh thô như Lạc Cẩn Thi cũng bắt đầu bối rối theo.
Lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh, mắt cũng không nhìn về phía anh ta nữa, trong hối hận lại pha chút tự trách, thật không nên hỏi anh về đề tài đường đột như thế, khiến Khuất Vân không biết trả lời cô như thế nào?
Không khí như cứng lại trong chớp mắt này, lúc Lạc Cẩn Thi cho rằng sẽ tiếp tục vô vọng thì lại nghe thấy anh ta mở miệng nói nhỏ, giọng trầm đến mức khiến người ta có chút không tin.
“Chuyện này… Anh cũng không biết nên nói thế nào với em, anh phải suy nghĩ chuyện này thật kỹ xem rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khiến Phùng Hạng không quá mất mặt.”
Lạc Cẩn Thi ngạc nhiên không thôi, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, ngẫm kỹ ý tứ trong lời nói của anh ta một lúc, cuối cùng cô cũng hiểu rồi.
Trời ạ, thì ra chuyện này là do Phùng Hạng làm, không phải là thật chứ? Thì ra chuyện Mục Đình Tương nói với cô là thật, quả nhiên cô ta đã tìm được chứng cứ thép. Nhưng đối với tất cả những điều trước mắt, Lạc Cẩn Thi lại có cảm giác không nói nên lời, cứ không chân thật thế nào ấy?
Nhìn Khuất Vân trước mắt, cô lắp ba lắp bắp: “Anh… Anh nói gì cơ? Em nghe không hiểu, phiền anh nói lại một lần nữa đi.”
Khuất Vân cứ như không nghe thấy cô nói gì, đảo tay lái một cái, vững vàng đậu xe bên lề đường.
Chiếc xe Aston Martin màu đen này tất nhiên đưa tới những ánh mắt của người qua đường, từng người dừng bước chân lại đánh giá, rốt cuộc là ai mới có thể lái được chiếc xe thể thao đắt đến thế, hẳn là một người không hề tầm thường đâu.
Chuyện này thật sự khiến bọn họ không đoán ra! Chỉ thấy sau đó một người đàn ông đẹp trai ngời ngời và một cô gái xinh xắn hoạt bát bước ra.
Tất cả đều nhỏ giọng khen ngợi một câu.
“Đúng là cùng là người nhưng số mệnh khác nhau, trông đẹp trai như thế lại còn có tiền, đúng là được ông trời yêu thương.”
Khuất Vân đã sớm quen với chuyện như như vậy, mắt nhìn thẳng đưa Lạc Cẩn Thi bước về phía khu nhà.
Trong lòng tràn ngập chuyện của Phùng Hạng. Sao có thể như thế chứ? Sao chuyện này có thể là do đối phương làm ra được? Nhưng sự thật lại không cho phép anh ta nghi ngờ, tất cả chứng cứ đang ở trước mắt, nếu anh ta lên tiếng chối bỏ thì có phải khiến người ta nắm thóp được không?
Đêm nay đã định không thể chợp mắt, không biết lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã ngồi trên máy bay riêng và gọi điện thoại cho chị Đỗ. Chị Đỗ đang mơ hồ buồn ngủ, trải qua mấy ngày nghỉ phép liên tiếp đã rời rạc cả người từ lâu. Đêm qua ngồi coi đĩa đến muộn, thẳng đến rạng sáng một, hai giờ mới ngủ, nhưng nào ngờ vừa ngủ không được bao lâu lại có người gọi điện thoại cho chị, lòng định không tiếp nhưng ngại tiếng chuông ồn ào nên cuối cùng không tình nguyện cầm lấy.
“A lô xin chào, có chuyện gì nói mau lên?”
Giọng nói ngái ngủ mơ hồ truyền vào trong tai Khuất Vân từ điện thoại khiến anh ta cảm thấy có chút buồn cười, nhưng giờ phút này anh ta không để ý nhiều như thế, trực tiếp nói rõ ý đồ.
Sau khi cúp điện thoại, chị Đỗ vẫn không dám tin sự thật trước mắt, mờ mịt cầm điện thoại trong tay, tự lẩm bẩm.
“Trời ạ! Tại sao Tổng giám đốc lại gọi điện thoại cho mình?”
Vào giờ phút này chị Đỗ mới lục lại được vài từ quan trọng từ trong trí nhớ rối loạn của mình.
Sáng sớm hôm nay, tới công ty theo giờ làm việc bình thường, không được phép tới trễ, có chuyện gì tới rồi bàn lại cụ thể sau.
Nói xong còn không chờ chị đáp lại đã tự ý cúp điện thoại, sao có thể khiến người ta không ngạc nhiên và hoảng sợ cho được.
Chẳng buồn ngủ nữa, chị Đỗ lăn một cái bò dậy từ trên giường, nhanh chóng sửa sang bản thân một chút, nhìn sắc mặt xám xịt trong gương, chị cười sáng lạn một cái, nhẹ nhàng tự giễu.
“Không biết là chuyện gì đang chờ mình, dù sao thì là phúc không phải là họa, mà là họa thì không tránh khỏi, đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, mình phải mau đến xem rốt cuộc là chuyện gì mà lại luống cuống gấp gáp như thế.”
Nói xong ném son môi trong tay xuống, phóng khoáng bước ra ngoài, nhìn thẳng vào mặt trời chói chang bên ngoài, trong thời gian ngắn chị Đỗ cảm thấy có chút khó thích ứng.
Thật là lạ quá, sáng sớm mặt trời đã lên rực rỡ như thế, không biết là thế nào đây, chẳng lẽ là đang chúc mừng chị trở lại công ty lần nữa à?
Nghĩ đến đây, chị lắc đầu cười khổ một cái, lúc đầu ra đi khổ sở như thế, tất cả chứng cứ ở trước mặt, chị không thể phản bác, chỉ có thể thu dọn hành lý, lộ vẻ tức giận rời khỏi nơi đó.
Cứ ngỡ cả cuộc đời này không thể bước vào Hoa Phú một bước nào nữa, nhưng chưa từng nghĩ tới lại nhận được một cuộc điện thoại như thế, khiến trong lòng chị Đỗ suy nghĩ không thôi, không biết rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ? Chỉ chốc lát sau đã đứng trước cửa Hoa Phú, nhìn tòa nhà cao tầng vẫn như cũ, đột nhiên chị Đỗ có chút hoảng hốt, chỗ này đã từng là nơi chị ngậm đắng nuốt cay, nằm gai nếm mật suốt mấy chục năm trời đó!
Bình luận facebook