• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot HÔN NHÂN HỜ VỚI NGƯỜI CHỒNG PHÚC HẮC (1 Viewer)

  • Chương 480

Chương 480: Để cô ta nhận ra sai lầm của mình.


Đỗ Tương Dao có vẻ nghiêm túc như mọi khi.

Mà Mục Đình Tương này, Cư Hàn Lâm không biết tại sao bây giờ anh đối với cô ta càng ngày càng cảm thấy có một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Khi Mục Đình Tương thấy Cư Hàn Lâm có vẻ như đang nhìn mình, cô ta liền quay đầu lại và liếc nhìn Cư Hàn Lâm bằng ánh mắt bối rối. Nhưng khi nhìn lại thì thấy Cư Hàn Lâm chỉ đang làm việc của riêng mình. Mục Đình Tương chỉ có thể tự nói với bản thân rằng đó là do cô đã nghĩ nhiều rồi.

Thực ra là vì chột dạ nên có đôi lúc ở một số chuyện, Mục Đình Tương sẽ chú ý hơn và cũng cẩn thận hơn, sợ rằng kế hoạch của mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không được giống như trong tưởng tượng của bản thân.

Nhìn những thứ này, Mục Đình Tương đột nhiên nghĩ đến Trần Nhã Thanh, cô cảm thấy rằng nếu như gọi cho Trần Nhã Thanh có lẽ sẽ có thể chia cắt được Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi.

“Hai người đã ở bên nhau rồi thì tốt nhất ít giận dỗi đi một chút mới tốt!” Mục Đình Tương cười nói với Lạc Cẩn Thi.

Nhưng trong lòng Lạc Cẩn Thi cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì khi Trần Nhã Thanh đến nơi, thì Mục Đình Tương cũng lại đột nhiên xuất hiện, còn nói rất nhiều lời châm biếm, đại loại cũng chẳng khác gì bản chính là Trần Nhã Thanh.

“Tôi còn lâu mới vậy.” Lạc Cẩn Thi nhỏ giọng đáp lại như thể đang muốn bác bỏ ý kiến đó.

Trước khi trở lại chỗ ngồi của mình, Mục Đình Tương đã nói với cô rất nhiều những câu vô cùng khó hiểu.

Lạc Cẩn Thi liếc nhìn Đỗ Tương Dao đầy cảm kích, cảm ơn cô ấy đã giúp cô hóa giải sự khó xử như vậy cho bản thân, và để cho Mục Đình Tương làm việc của riêng mình, không làm phiền cô nữa.

Cô hiện nay không thể như trước mà đi tin tưởng người khác, hay tin tưởng cô ta một cách mù quáng.

Nếu không thì sẽ giống như những gì mà Cư Hàn Lâm nói, cô sẽ biến thành đối tượng để lợi dụng của người khác.

Tuy nhiên, vẫn còn may mắn rằng, vì sự ngốc nghếch và bướng bỉnh của mình mà năm đó cô đã giữ lại được một người bạn tốt như Đỗ Tương Dao.

Lạc Cẩn Thi không biết Mục Đình Tương rốt cuộc đang muốn làm cái gì hiện nay, và cô cũng hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của cô ta.

Khi Mục Đình Tương nhìn thấy bộ dạng của Lạc Cẩn Thi như vậy, cô liền biết rằng Lạc Cẩn Thi sẽ tự sản sinh ra chút cảm giác không tin tưởng vào bản thân.

“Lạc Cẩn Thi, tôi thực sự xin lỗi. Lúc đó, tôi thực sự đã bị lời nói của Trần Nhã Thanh lừa gạt. Khi trông thấy bộ dạng của ta lúc nói ra những lời đó, tôi hoàn toàn bị đánh lạc hướng và làm mờ mắt. Tôi thực sự cảm thấy cô ấy thật đáng thương, vì vậy tôi mới nói mấy lời này với cô.” Lạc Cẩn Thi đột nhiên phát hiện ra điện thoại mình nhận được một tin nhắn từ Mục Đình Tương. Là một đoạn giải thích và biện bạch bản thân.

Lạc Cẩn Thi lại ngẩng đầu lên nhìn Mục Đình Tương.

Mục Đình Tương chỉ trong chốc lát hai mắt bỗng nhiên rưng rưng, nhìn Lạc Cẩn Thi bằng vẻ mặt đầy hối lỗi khiến lòng Lạc Cẩn Thi có chút hỗn loạn.

“Không thành vấn đề, tôi có thể hiểu được, cô cũng đừng để trong lòng.”

Lạc Cẩn Thi tươi cười đáp lại.

Khi Mục Đình Tương tan sở, cô lập tức đi tìm bố nuôi của mình, bởi vì cô vẫn còn một chút lo lắng và không biết phải tiếp tục giải quyết chuyện này như thế nào.

Công ty Hoa Phú cũng sắp bắt đầu tiến hành dự án mới. Phía bên công ty vừa mới khai trừ người bị nghi ngờ là nội gián, Phùng Hạng. Nếu như lần lại xảy ra chuyện nữa thì mọi người sẽ biết Phùng Hạng vô tội, chắc chắn sẽ lại phải tiến hành điều tra khám xét lại cả công ty một lần nữa.

Tâm lý của Mục Đình Tương không đủ vững vàng để đương đầu với mọi cuộc điều tra như thế.

Khi Mục Đình Tương đến tìm bố nuôi một lần nữa, bố nuôi trông có vẻ hơi sốt ruột, Mục Đình Tương cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vì sợ rằng ông ta sẽ lại tự trách mình.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã luôn ở trong trạng thái phải cố hết sức bình sinh để làm hài lòng bố nuôi của mình, vì chỉ có như vậy cô mới có thể tiếp tục sống sót.

“Lần này lại xảy ra chuyện gì?”

Mục Đình Tương cũng trả lời một cách đầy thận trọng, vì sợ mình lại nói sai điều gì.

“Con không biết phải làm gì tiếp theo thì ổn. Gần đây xuất hiện một người tên là Trần Nhã Thanh, hay là chúng ta nhân cơ hội này lợi dụng cô ta để chia cắt hai người Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi.”

“Làm cái này thì được lợi gì?”

“Chẳng lẽ con không biết, nếu như con gái nhà họ Trần mà liên hôn với Cư Hàn Lâm điều này sẽ chỉ khiến bọn chúng chiếm thêm nhiều lợi ích?” Giọng nói của bố nuôi nghe rất lạnh lùng.

“Con đã nghĩ rằng nếu Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi sẽ chia tay nhau, điều đó sẽ ảnh hưởng đến anh ấy…” Mục Đình Tương muốn giải thích, nhưng bố nuôi của cô lại cắt ngang lời cô.

“Làm việc thì tốt nhất đừng nghĩ đến những điều tất nhiên mới tốt.”

“Gần đây trong công ty có động tĩnh gì không?” Lời nói của ông dường như lại muốn Mục Tương Đình làm chuyện gì đó trong công ty.

“Có một dự án mới, nhưng con nghĩ…” Mục Đình Tương chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ của mình.

“Con lo sợ trong công ty xảy ra chuyện gì sẽ nảy sinh nghi ngờ với con?”

“Vâng.” Mục Đình Tương gật đầu.

“Con có thể dùng não hay không, trong công ty chẳng lẽ không có người nào thân thiết với tên thế tội lần trước sao?”

Đến lúc này, Mục Đình Tương mới hiểu ý của bố nuôi.

“Vâng, con sẽ lập tức làm theo chỉ dẫn của bố.”

Mục Đình Tương rời đi, trong lòng bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, bố nuôi của cô ta cũng thật là gian xảo.

Mỗi lần đi khám cô ta đều bất giác cảm thấy hồi hộp, không biết phải làm sao, luôn phải cân nhắc rất nhiều phương án, cách thức nhưng hiếm khi được khen ngợi, vẫn toàn là bị mắng.

Theo thông lệ ban đầu, mỗi khi hợp tác thành công dự án của Pháp là sẽ mở một lần tiệc mừng công cho cả công ty.

Nhưng vì một số chuyện trước đây, Lạc Cẩn Thi luôn giận Cư Hàn Lâm nên Cư Hàn Lâm mới cứ bỏ bê chuyện đó.

Vì vậy trước khi bắt đầu dự án tiếp theo, Lâm Dịch Tuấn đã tổ chức lại bữa tiệc ăn mừng này, mặt khác cũng có thể cho mọi người trong công ty thư giãn một chút, để có thể phát huy tốt hơn vào những công việc tiếp theo.

Lạc Cẩn Thi cũng luôn biết rằng tiệc mừng của công ty Hoa Phú cũng là điều mà mọi người đều mong chờ. Chưa kể nếu như may mắn, nói không chừng lại còn đụng trúng vận đào hoa của mình, cộng thêm việc công ty Hoa Phú từ trước đến nay luôn ra tay hết sức hào phóng, thế nên ai ai cũng vô cùng phấn khởi.

Vì vậy trước khi Lạc Cẩn Thi đến công ty Hoa Phú làm việc, cô với bạn cùng phòng vẫn luôn mòn mọi trông ngóng, tưởng tượng có thể vào làm việc ở công ty này, để có thể trải nghiệm truyền thuyết kia.

Thế nên khi Cư Hàn Lâm nói rằng có một bữa tiệc ăn mừng, hai mắt Lạc Cẩn Thi sáng lên, và cô cảm thấy rằng mình cuối cùng đã đợi được đến ngày này. Cuối cùng, cô cũng có thể xem bữa tiệc ăn mừng huyền thoại của Hoa Phú này là như thế nào.

Ngoài ra, cô cũng không khỏi bắt đầu lo lắng, một người không có tí kinh nghiệm như cô quả thật không biết rốt cuộc mình phải làm những gì.

Mọi người đều rất vui mừng khi nhận được tin này, và Mục Đình Tương cũng vui mừng không kém.

“Đỗ Tương Dao, tiệc mừng này là thứ gì vậy?” Đỗ Tương Dao vào công ty đã nhiều năm, cũng tham gia rất nhiều tiệc mừng lớn nhỏ, Lạc Cẩn Thi nghĩ nếu như hỏi cô ấy chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì.

“Vốn dĩ không cần ăn mặc quá mức chỉnh tề, chỉ là mấy năm nay mọi người đều coi đây là cơ hội tìm đối tượng, càng ngày càng khoa trương.”

“Lạc Cẩn Thi dù mặc thế nào cũng sẽ đẹp thôi, chỉ cần mặc mấy bộ lễ phục vào là đã rất xinh đẹp rồi.”

Lạc Cẩn Thi khẽ gật đầu, có chút xấu hổ.

“Đỗ Tương Dao, chị có thể đi cùng em chọn váy được không?” Lạc Cẩn Thi thật sự không có kinh nghiệm mua váy nên không biết gì về những thứ này, chỉ nghĩ được việc muốn Đỗ Tương Dao đi cùng.

Trên thực tế, cô thậm chí không biết tại sao mình không rủ Mục Đình Tương đi cùng, dường như có điều gì đó khúc mắc ở giữa mặc dù Lạc Cẩn Thi không thể nói rõ ra được, trong lòng cô vẫn chưa hình dung ra rõ ràng.

Đỗ Tương Dao và Lạc Cẩn Thi cùng nhau đi mua sắm, chọn một chiếc váy dài màu sâm panh, không quá hở hang, cũng không quá kín đáo, Lạc Cẩn Thi mặc vào vô cùng vừa vặn, đủ tôn lên dáng người xinh đẹp của cô.

Lạc Cẩn Thi diện chiếc váy màu sâm panh kia chuẩn bị cùng Cư Hàn Lâm đi đến bữa tiệc ăn mừng. Cư Hàn Lâm cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhưng anh nghĩ rằng nó rất phù hợp với Lạc Cẩn Thi.

Lạc Cẩn Thi cũng nhìn Cư Hàn Lâm với vẻ mặt vô cùng mong đợi, mong đợi anh có thể nói ra những lời khen ngợi mình.

“Nhìn có đẹp không?” Lạc Cẩn Thi trong lòng thậm chí còn muốn làm ra vẻ hơn nữa, muốn xoay một vòng cho anh xem.

Cư Hàn Lâm không ngờ rằng Lạc Cẩn Thi lại chuẩn bị mọi thứ từ sớm như vậy.

“Bộ váy này rất đẹp, nhưng anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu như em mặc nó vào lần sau.” Cư Hàn Lâm nói.

Lạc Cẩn Thi không hiểu Cư Hàn Lâm muốn nói gì.

“Vậy thì em…” Trước khi Lạc Cẩn Thi nói xong câu, Cư Hàn Lâm đã lấy một chiếc hộp ra, sau đó Cư Hàn Lâm bước ra khỏi phòng.

Lạc Cẩn Thi mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy ngắn màu đỏ.

Sau khi Lạc Cẩn Thi được thay ra, cô hơi bất ngờ vì cảm thấy chiếc váy này quá đỗi phô trương. Lạc Cẩn Thi đi chân trần, có chút không xác định mà ló đầu ra khỏi phòng.

“Như thế này có hơi khoa trương rồi không.” Lạc Cẩn Thi thập thò đầu, do dự nói ở cửa phòng.

Lúc này, cô nhìn thấy Cư Hàn Lâm, anh đã thay sang một bộ âu phục, đó một bộ vest màu đỏ tía với cà vạt đỏ sẫm, rõ ràng là nhằm mục đích tạo thành một bộ với Lạc Cẩn Thi.

“Rất hợp với em.” Chỉ với một câu nói đơn giản của Cư Hàn Lâm đã khiến cho Lạc Cẩn Thi cảm thấy tự tin hơn gấp ngàn lần.

Cư Hàn Lâm cười nhìn Lạc Cẩn Thi, lúc này cô mới đường đường chính chính bước ra bên ngoài.

Lạc Cẩn Thi thực sự thích hợp mặc chiếc váy này hơn, chiếc váy màu sâm panh vừa rồi trông rất hợp, nhưng xem ra nó dường như đã khiến vẻ đẹp của Lạc Cẩn Thi bị che mất hoàn toàn.

Cư Hàn Lâm bước đến, nhẹ nhàng xõa mái tóc của Lạc Cẩn Thi. Mái tóc xoăn nhẹ của cô lập tức buông xõa trên bờ vai thon thả. Cư Hàn Lâm lấy son môi ra, nhẹ nhàng tô lên làn môi căng mọng của Lạc Cẩn Thi.

Lạc Cẩn Thi cảm thấy hơi thở của Cư Hàn Lâm đang ở rất gần mình, bất giác không kiềm chế được mà nắm chặt lấy góc váy của mình.

“Có cần phải long trọng như vậy không?” Lạc Cẩn Thi nói với vẻ không chắc chắn, và cô cũng sợ trở thành tâm điểm của người khác.

“Với tư cách là ông chủ của công ty, thế này vẫn chưa đủ sao?” Cư Hàn Lâm mỉm cười hỏi cô.

Đôi mắt anh ta đầy ý cười, hiển nhiên anh ta rất hài lòng với bộ trang phục của Lạc Cẩn Thi.

Nhưng thứ đang đặt ở cửa vẫn là một đôi giày thể thao.

“Đôi giày cao gót anh đang để ở trong xe, và bây giờ vẫn nên đi thoải mái một chút.” Cư Hàn Lâm nói. Anh vẫn luôn suy nghĩ mọi thứ rất cẩn thận và cân nhắc.

Khi Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm cùng nhau đến địa điểm tổ chức tiệc ăn mừng, Lạc Cẩn Thi đột nhiên cảm thấy mình ăn mặc như thế này cũng không tính là quá lố. Bởi vì đây đâu phải là một bữa tiệc mừng công đơn giản?

Tại đại sảnh của một khách sạn năm sao cao cấp, chỉ cần vừa bước tới cửa đã có thể cảm thấy bên trong được trang hoàng vô cùng tráng lệ.

Khi cả hai bước vào, ánh mắt của mọi người đều từng người từng người một đổ dồn vào họ. Cuối cùng Lạc Cẩn Thi cũng biết bầu không khí mà Đỗ Tương Dao và cô từng nói chuyện như thế nào. Những người phụ nữ bên trong đều ăn mặc chải chuốt tỉ mỉ, thậm chí có một số người còn khác đến nỗi không nhận ra là nhân viên công ty. Và họ rõ ràng là đã cố ý chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom