Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Chương 75: Phụ nữ biết uống rượu gì!.
“Tổng giám đốc Tần, đến đến đến, anh ngồi đây đi.” Người đàn ông hơn năm mươi tuổi mời Tần Lệ Phong ghế đầu, Tần Lệ Phong cũng từ chối, hào phóng ngồi qua.
Người đàn ông nhìn Tô Phương Dung, trước khi bọn họ đến đây sớm đã nhận được tin tức, nói tổng giám đốc mang theo vợ ra ngoài!
Đây là thể diện cực lớn a.
Biết tổng giám đốc không thích nói toạc ra loại chuyện này, giám đốc Ngụy cười tủm tỉm, lại mời Tô Phương Dung đến ngồi cạnh Tần Lệ Phong.
Cực kỳ rõ ràng dụng ý của ông ta, Tô Phương Dung xấu hổ cười cười, kiên trì ngồi bên cạnh Tần Lệ Phong. Kế tiếp, giám đốc Ngụy giới thiệu cho Tần Lệ Phong vài nhân vật có máu mặt trong thành phố và bạn làm ăn ngồi cạnh.
Giám đốc Ngụy cố ý lấy lòng Tần Lệ Phong, lại không muốn quá tận lực, vì thế bắt đầu từ Tô Phương Dung.
Ông ta cười, bưng ly rượu: “Đây là cô Tô đi? Đến đến đến, tôi kính cô.”
“Tôi…” Tô Phương Dung không có tửu lượng gì, nhưng người ta đã bưng ly lên, không uống chính là không nể mặt đối phương, kiên trì, cô cũng bưng lên uống một hơi cạn sạch.
“Ai nha, tửu lượng tốt! Thật có khí thế của giám đốc Tần a! Nào nào, lại uống ly nữa.”
Thư ký ngồi ở một đầu khác, lập tức thay Tô Phương Dung rót đầy.
Tô Phương Dung nhìn thấy chất lỏng trong suốt, nhất thời có chút váng đầu, bên cạnh, một ánh mắt sâu sắc nhìn qua.
Sau khi giám đốc Ngụy uống xong, cô bưng ly rượu lên, nuốt xuống một tia ý thức, nhưng rượu này quá mạnh, giống như lửa thiêu đốt cổ họng cô, cô nuốt nuốt nước miếng, hai mắt hơi phiếm hồng.
“Tửu lượng cô Tô quả thật rất tốt a!” Ngụy nô khen, lại rót đầy rượu vào ly của cô.
Nếp uốn lông mày Tần Lệ Phong dần sâu.
Đối phương kính liền ba ly, Tô Phương Dung bất đắc dĩ bưng lên ly rượu, đột nhiên bị người khác đoạt đi.
“Phụ nữ biết uống rượu gì? Tôi thay cô ấy.”
Tần Lệ Phong bưng ly rượu của Tô Phương Dung, một ngụm uống xuống.
“Ha ha… Giám đốc Tần không phải là đau lòng chứ? Vài ly rượu vào bụng, vui đùa của giám đốc Ngụy cũng thả ra: “Được a, cô Tô không biết uống rượu có thể tha cho cô ấy! Nhưng tổng giám đốc Tần phải cùng chúng tôi uống thoải mái chứ?”
Mặt Tần Lệ Phong không đổi sắc: “Không vấn đề.”
Tô Phương Dung kinh ngạc, nhìn Tần Lệ Phong một ly tiếp một ly, trong lòng nói không nên cảm xúc dị thường.
Không biết uống bao lâu, Tô Phương Dung ngồi trên ghế ăn hai miếng đồ ăn, hai ly rượu vào bụng khiến đầu óc cô hiện giờ có chút choáng váng, cô nhìn không ngừng Tần Lệ Phong nâng ly cạn chén, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi anh thay cô chắn rượu, mặt có chút hồng, trống ngực cũng dần dần không theo quy luật.
Trận tiệc rượu này kết thúc, Tần Lệ Phong giống như uống hơi nhiều, Tô Phương Dung đỡ anh ra khỏi khách sạn.
Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn Tô Phương Dung, trên người cô có mùi sữa tự nhiên, ánh mắt mơ màng, anh cúi đầu xuống, tiến đến cần cổ của cô: “Tô Phương Dung…”
“A, sao vậy?”
Tô Phương Dung nghiêng đầu, hơi thở quét qua mặt Tần Lệ Phong.
Ánh mắt anh hơi trợn to, lại giống như tỉnh táo rất nhiều: “Không sao.” Anh giãy dụa, đầu xoay sang một bên, đi lên trước vài bước, đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi, làn da màu lúa mì dưới ánh đèn đặc biệt gợi cảm.
Tô Phương Dung không hiểu sao trên mặt nóng lên, đi theo sau anh: “Anh có khỏe không?”
Cô thử hỏi.
Tần Lệ Phong quay đầu lại nhìn cô một cái, bởi vì cồn thúc đẩy, phân không rõ lời của cô, chỉ cảm thấy đôi môi nhỏ màu anh đào của cô hé ta hợp lại rất mê người.
Anh sát vào, ngón tay thon dài xoa xoa mặt cô.
Ánh mắt Tô Phương Dung trừng lớn, không biết ý anh như nào, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Cô cũng không vội đẩy anh ra, tay nắm chặt áo sơ mi của anh, không biết làm sao.
Trên vai chợt nặng, cô hoàn hồn, trái tim bắt đầu không thể khống chế nhảy lên, sườn mặt anh ngay trước mắt, lông mi nhẹ nhàng rung động.
“Tổng giám đốc Tần?”
Cô lắc lắc anh, mở miệng hỏi.
Mà người nằm trên vai cô dường như không có một chút cảm giác, ngay cả trả lời cũng trở thành xa xỉ.
Xe chi viện của Trần Chính Cường cách đó không xa, Tô Phương Dung liếc mắt nhìn thấy, cô đỡ anh, dừng lại và đi bộ ra phía trước ô tô.
Mở cửa xe, xoa xoa bả vai mỏi nhừ, giống làm ác nhét anh vào trong.
Trần Chính Cường nhìn thấy cô như thế cũng chỉ cười cười, không can thiệp.
Tô Phương Dung tiến vào xe, cô mở cửa sổ, gió chầm chậm thổi vào, tổi tan mùi rượu trong xe.
Cô quay đầu, không biết Tần Lệ Phong đã tỉnh từ khi nào.
Mí mắt trêu nhẹ lặng lặng nhìn cô.
Nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, lòng cô có chút hoảng, không tự giác cúi đầu, hai đầu ngón tay đặt trên đầu gối không ngừng vẽ vòng tròn, để lộ ra khẩn trương ngay lúc này.
Anh cong môi, không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng như cũ của anh, Tô Phương Dung nhẹ nhàng thở ra, nhưng không biết sao lại có chút mất mát.
“Tổng giám đốc, đến rồi.” Giọng Trần Chính Cường truyền đến, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Tần Lệ Phong mở mắt, mở cửa xe rồi đi ra ngoài.
Bởi vì lúc trước thay Tô Phương Dung chắn rượu, đầu anh hiện tại có chút choáng váng, anh day day huyệt thái dương.
Nhìn bóng dáng anh, rõ ràng đã có chút lung lay, Tô Phương Dung hơi do dự, vẫn là đi lên trước đỡ anh.
Trên vai thêm một mảnh mềm mại, anh cúi đầu xuống nhìn, Tô Phương Dung đã theo anh xuống xe, đỡ anh.
Đuôi lông mày anh nhếch cao, cảm thấy có chút bất ngờ.
“Cô Tô, đây là thẻ phòng, tôi đi đỗ xe, phiền cô trước tiên đưa tổng giám đốc lên.” Trần Chính Cường đưa thẻ phòng cho Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhận lấy, không cảm thấy có gì không thỏa đáng, dù sao cũng ở cùng một phòng.
Chỉ là…
Tim vẫn đập thật nhanh.
Tô Phương Dung chau mày, nhìn Tần Lệ Phong, thở dài, tốt xấu gì người ta cũng giúp mình chắn rượu, dù sao vẫn nên có chút bổn phận mới phải.
“Tổng giám đốc Tần…” Cô mở miệng, muốn hỏi anh có thể tự đi không, không cẩn thận nhìn thấy hai mắt Tần Lệ Phong nhè nhẹ lộ ra hàn ý, cô lập tức quyết định ngậm miệng.
Không trêu chọc người say rượu, đây là chân lý.
Hai người cọ cọ sát sát quay về phòng, Tô Phương Dung đưa anh đến bên giường, đang chuẩn bị trở ra, ai ngờ còn chưa đi tới cửa, chợt nghe thấy âm thanh lành lạnh của Tần Lệ Phong.
“Tôi không thoải mái, ở lại chăm sóc tôi.”
“Cái gì?”
Nghe thấy câu này, lông mày Tô Phương Dung nhíu càng chặt.
Nào có người đưa ra yêu cầu đúng lý hợp tình như vậy?
Hai tay Tần Lệ Phong chống ở hai bên giường, cao thấp đánh giá cô: “Không được?”
Cô cắn răng: “Được.” Ánh mắt không tự giác nhìn sang hướng khác, chờ cô thu hồi tầm mắt, Tần Lệ Phong đã cởi áo sơ mi, nửa người trên trần trụi.
Hai mắt cô trợn tròn, vội vàng che kín ánh mắt, xấu hổ nuốt nước miếng.
Người khởi xướng đi vòng qua cô, ngay cả mắt cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp vào phòng tắm.
Đến khi phòng tắm ào ào truyền đến tiếng nước, cô mới thở ra, đột nhiên nhớ tới hôm nay còn chưa trò chuyện cùng đứa con bảo bối, vội vàng gọi điện thoại cho dì Dương.
Điện thoại kêu vài tiếng mới có người tiếp.
“Alo? Ai đó?”
Âm thanh dì Dương truyền đến qua điện thoại.
“Dì Dương, là cháu, Tô Phương Dung.” Tô Phương Dung ngồi trên giường, cười trả lời.
“Phương Dung à, muốn nói chuyện với Gia Bảo à, muộn như vậy rồi mới gọi. Ha ha, nó chờ điện thoại của cháu rất lâu, như thế nào cũng không chịu ngủ.”
“Thật xin lỗi, muộn như vậy rồi mới gọi điện. Công ty tạm thời sắp xếp đi công tác, đành phải làm phiền dì.” Cô thật có lỗi, ai, người mẹ này cô làm thật không xứng a.
“Không sao không sao, vợ chồng dì đều rất thích Gia Bảo, có thằng bé ở đây, hai người dì mới không buồn chán.” Dì Dương bên kia điện thoại cười cười: “Gia Bảo, mẹ cháu gọi điện thoại tới này.” Bà ấy gọi Gia Bảo nghe điện thoại.
“Mẹ!” Âm thanh non nớt vang lên, nghe thấy, lòng Tô Phương Dung ấm áp.
“Gia Bảo hôm nay có nghe lời không?”
Cô hỏi.
“Đương nhiên là có ạ! Hôm nay cô giáo còn khen Gia Bảo nữa!” Thanh âm đầu kia điện thoại vui vẻ trả lời, Tô Phương Dung vừa nghe cũng có thể đoán được bộ dạng nghe lời của đầu bên kia, cái đuôi nhỏ của thằng bé nhất định vểnh rất cao.
“Vậy được, mấy ngày nữa mẹ sẽ về, con nhất định phải nghe lời, nếu không mẹ sẽ không vui.”
“Mẹ đừng không vui, Gia Bảo luôn ngoan mà.”
“Thật ngoan, đúng là con trai bảo bối của mẹ!”
“Mẹ, mẹ sớm trở về nhé, Gia Bảo chờ mẹ nha.” Vừa dứt lời, Gia Bảo thơm một cái thật to vào điện thoại.
Tô Phương Dung cũng thơm lại một cái thật to: “Được rồi, ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Vâng, mẹ ngủ ngon.”
Nói xong, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng bận, mặt mũi Tô Phương Dung cong cong nhìn điện thoại, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Nhưng tâm tình này cũng không duy trì được bao lâu, một cái nhìn chăm chú cứng nhắc nhìn cô đầu bên này, cô ngẩng đầu, không hẹn mà gặp.
Tần Lệ Phong khoác áo tắm, tóc trên đầu vẫn còn ướt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô.
Tô Phương Dung nhìn bộ dạng anh, không tự chủ dựa sát về sau.
Tần Lệ Phong từng bước từng bước đi đến chỗ cô, một tay chống lên giường, vây cô trong lồng ngực, cong khóe môi, cười khẽ: “Nghĩ đến cô Tô vì công ty tận tâm tận sức như vậy, nửa đêm rồi còn cùng nói chuyện điện thoại cùng tổng giám đốc Quý.”
“Tổng giám đốc Quý?”
Biết anh hiểu lầm, Tô Phương Dung vừa muốn phủ nhận, Tần Lệ Phong đã không kiên nhẫn nghe tiếp: “Cô không cần phải nói gì với tôi, tôi không có hứng thú.”
Đi đến đầu giường khác, anh châm một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay, hút một hơi, nhả ra từng tầng khói: “Về phòng của cô đi.” Anh nhìn Tô Phương Dung một cái.
Tô Phương Dung hoang mang nhìn anh, anh nói anh cần người chăm sóc, trong nháy mắt lại thay đổi thái độ, cô đi cũng không được, ở cũng không xong, nhất thời thật sự ngượng ngùng.
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn cô, trong lòng không hiểu sao bực dọc, nhéo nhéo mi tâm, dập thuốc, lắc lắc tóc, muốn nằm lên giường.
Tô Phương Dung nhìn anh, cắn răng nói chính mình không cần xen vào việc của người khác. Lại vẫn là không tự chủ được đi tới phòng tắm lấy khăn, tới bên người anh: “Nên lau khô rồi ngủ.”
Tần Lệ Phong mở mắt nhìn cô, không có phản ứng gì.
Tô Phương Dung cắn răng, cảm thấy bản thân thật dư thừa!
Ngay lúc cô định rời đi, anh đột nhiên nói: “Cô lau đi.”
Cô sửng sốt, một lúc sau mới cứng ngắc cầm khăn mặt, trùm lên đầu anh, đờ đẫn thay anh lau.
Khuôn mặt dưới khăn kia, khóe miệng gợi lên độ cong nhàn nhạt.
Không khí trong phòng có chút quái dị, khiến cô không chống đỡ được…
“Tổng giám đốc Tần, đến đến đến, anh ngồi đây đi.” Người đàn ông hơn năm mươi tuổi mời Tần Lệ Phong ghế đầu, Tần Lệ Phong cũng từ chối, hào phóng ngồi qua.
Người đàn ông nhìn Tô Phương Dung, trước khi bọn họ đến đây sớm đã nhận được tin tức, nói tổng giám đốc mang theo vợ ra ngoài!
Đây là thể diện cực lớn a.
Biết tổng giám đốc không thích nói toạc ra loại chuyện này, giám đốc Ngụy cười tủm tỉm, lại mời Tô Phương Dung đến ngồi cạnh Tần Lệ Phong.
Cực kỳ rõ ràng dụng ý của ông ta, Tô Phương Dung xấu hổ cười cười, kiên trì ngồi bên cạnh Tần Lệ Phong. Kế tiếp, giám đốc Ngụy giới thiệu cho Tần Lệ Phong vài nhân vật có máu mặt trong thành phố và bạn làm ăn ngồi cạnh.
Giám đốc Ngụy cố ý lấy lòng Tần Lệ Phong, lại không muốn quá tận lực, vì thế bắt đầu từ Tô Phương Dung.
Ông ta cười, bưng ly rượu: “Đây là cô Tô đi? Đến đến đến, tôi kính cô.”
“Tôi…” Tô Phương Dung không có tửu lượng gì, nhưng người ta đã bưng ly lên, không uống chính là không nể mặt đối phương, kiên trì, cô cũng bưng lên uống một hơi cạn sạch.
“Ai nha, tửu lượng tốt! Thật có khí thế của giám đốc Tần a! Nào nào, lại uống ly nữa.”
Thư ký ngồi ở một đầu khác, lập tức thay Tô Phương Dung rót đầy.
Tô Phương Dung nhìn thấy chất lỏng trong suốt, nhất thời có chút váng đầu, bên cạnh, một ánh mắt sâu sắc nhìn qua.
Sau khi giám đốc Ngụy uống xong, cô bưng ly rượu lên, nuốt xuống một tia ý thức, nhưng rượu này quá mạnh, giống như lửa thiêu đốt cổ họng cô, cô nuốt nuốt nước miếng, hai mắt hơi phiếm hồng.
“Tửu lượng cô Tô quả thật rất tốt a!” Ngụy nô khen, lại rót đầy rượu vào ly của cô.
Nếp uốn lông mày Tần Lệ Phong dần sâu.
Đối phương kính liền ba ly, Tô Phương Dung bất đắc dĩ bưng lên ly rượu, đột nhiên bị người khác đoạt đi.
“Phụ nữ biết uống rượu gì? Tôi thay cô ấy.”
Tần Lệ Phong bưng ly rượu của Tô Phương Dung, một ngụm uống xuống.
“Ha ha… Giám đốc Tần không phải là đau lòng chứ? Vài ly rượu vào bụng, vui đùa của giám đốc Ngụy cũng thả ra: “Được a, cô Tô không biết uống rượu có thể tha cho cô ấy! Nhưng tổng giám đốc Tần phải cùng chúng tôi uống thoải mái chứ?”
Mặt Tần Lệ Phong không đổi sắc: “Không vấn đề.”
Tô Phương Dung kinh ngạc, nhìn Tần Lệ Phong một ly tiếp một ly, trong lòng nói không nên cảm xúc dị thường.
Không biết uống bao lâu, Tô Phương Dung ngồi trên ghế ăn hai miếng đồ ăn, hai ly rượu vào bụng khiến đầu óc cô hiện giờ có chút choáng váng, cô nhìn không ngừng Tần Lệ Phong nâng ly cạn chén, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi anh thay cô chắn rượu, mặt có chút hồng, trống ngực cũng dần dần không theo quy luật.
Trận tiệc rượu này kết thúc, Tần Lệ Phong giống như uống hơi nhiều, Tô Phương Dung đỡ anh ra khỏi khách sạn.
Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn Tô Phương Dung, trên người cô có mùi sữa tự nhiên, ánh mắt mơ màng, anh cúi đầu xuống, tiến đến cần cổ của cô: “Tô Phương Dung…”
“A, sao vậy?”
Tô Phương Dung nghiêng đầu, hơi thở quét qua mặt Tần Lệ Phong.
Ánh mắt anh hơi trợn to, lại giống như tỉnh táo rất nhiều: “Không sao.” Anh giãy dụa, đầu xoay sang một bên, đi lên trước vài bước, đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi, làn da màu lúa mì dưới ánh đèn đặc biệt gợi cảm.
Tô Phương Dung không hiểu sao trên mặt nóng lên, đi theo sau anh: “Anh có khỏe không?”
Cô thử hỏi.
Tần Lệ Phong quay đầu lại nhìn cô một cái, bởi vì cồn thúc đẩy, phân không rõ lời của cô, chỉ cảm thấy đôi môi nhỏ màu anh đào của cô hé ta hợp lại rất mê người.
Anh sát vào, ngón tay thon dài xoa xoa mặt cô.
Ánh mắt Tô Phương Dung trừng lớn, không biết ý anh như nào, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Cô cũng không vội đẩy anh ra, tay nắm chặt áo sơ mi của anh, không biết làm sao.
Trên vai chợt nặng, cô hoàn hồn, trái tim bắt đầu không thể khống chế nhảy lên, sườn mặt anh ngay trước mắt, lông mi nhẹ nhàng rung động.
“Tổng giám đốc Tần?”
Cô lắc lắc anh, mở miệng hỏi.
Mà người nằm trên vai cô dường như không có một chút cảm giác, ngay cả trả lời cũng trở thành xa xỉ.
Xe chi viện của Trần Chính Cường cách đó không xa, Tô Phương Dung liếc mắt nhìn thấy, cô đỡ anh, dừng lại và đi bộ ra phía trước ô tô.
Mở cửa xe, xoa xoa bả vai mỏi nhừ, giống làm ác nhét anh vào trong.
Trần Chính Cường nhìn thấy cô như thế cũng chỉ cười cười, không can thiệp.
Tô Phương Dung tiến vào xe, cô mở cửa sổ, gió chầm chậm thổi vào, tổi tan mùi rượu trong xe.
Cô quay đầu, không biết Tần Lệ Phong đã tỉnh từ khi nào.
Mí mắt trêu nhẹ lặng lặng nhìn cô.
Nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, lòng cô có chút hoảng, không tự giác cúi đầu, hai đầu ngón tay đặt trên đầu gối không ngừng vẽ vòng tròn, để lộ ra khẩn trương ngay lúc này.
Anh cong môi, không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng như cũ của anh, Tô Phương Dung nhẹ nhàng thở ra, nhưng không biết sao lại có chút mất mát.
“Tổng giám đốc, đến rồi.” Giọng Trần Chính Cường truyền đến, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Tần Lệ Phong mở mắt, mở cửa xe rồi đi ra ngoài.
Bởi vì lúc trước thay Tô Phương Dung chắn rượu, đầu anh hiện tại có chút choáng váng, anh day day huyệt thái dương.
Nhìn bóng dáng anh, rõ ràng đã có chút lung lay, Tô Phương Dung hơi do dự, vẫn là đi lên trước đỡ anh.
Trên vai thêm một mảnh mềm mại, anh cúi đầu xuống nhìn, Tô Phương Dung đã theo anh xuống xe, đỡ anh.
Đuôi lông mày anh nhếch cao, cảm thấy có chút bất ngờ.
“Cô Tô, đây là thẻ phòng, tôi đi đỗ xe, phiền cô trước tiên đưa tổng giám đốc lên.” Trần Chính Cường đưa thẻ phòng cho Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhận lấy, không cảm thấy có gì không thỏa đáng, dù sao cũng ở cùng một phòng.
Chỉ là…
Tim vẫn đập thật nhanh.
Tô Phương Dung chau mày, nhìn Tần Lệ Phong, thở dài, tốt xấu gì người ta cũng giúp mình chắn rượu, dù sao vẫn nên có chút bổn phận mới phải.
“Tổng giám đốc Tần…” Cô mở miệng, muốn hỏi anh có thể tự đi không, không cẩn thận nhìn thấy hai mắt Tần Lệ Phong nhè nhẹ lộ ra hàn ý, cô lập tức quyết định ngậm miệng.
Không trêu chọc người say rượu, đây là chân lý.
Hai người cọ cọ sát sát quay về phòng, Tô Phương Dung đưa anh đến bên giường, đang chuẩn bị trở ra, ai ngờ còn chưa đi tới cửa, chợt nghe thấy âm thanh lành lạnh của Tần Lệ Phong.
“Tôi không thoải mái, ở lại chăm sóc tôi.”
“Cái gì?”
Nghe thấy câu này, lông mày Tô Phương Dung nhíu càng chặt.
Nào có người đưa ra yêu cầu đúng lý hợp tình như vậy?
Hai tay Tần Lệ Phong chống ở hai bên giường, cao thấp đánh giá cô: “Không được?”
Cô cắn răng: “Được.” Ánh mắt không tự giác nhìn sang hướng khác, chờ cô thu hồi tầm mắt, Tần Lệ Phong đã cởi áo sơ mi, nửa người trên trần trụi.
Hai mắt cô trợn tròn, vội vàng che kín ánh mắt, xấu hổ nuốt nước miếng.
Người khởi xướng đi vòng qua cô, ngay cả mắt cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp vào phòng tắm.
Đến khi phòng tắm ào ào truyền đến tiếng nước, cô mới thở ra, đột nhiên nhớ tới hôm nay còn chưa trò chuyện cùng đứa con bảo bối, vội vàng gọi điện thoại cho dì Dương.
Điện thoại kêu vài tiếng mới có người tiếp.
“Alo? Ai đó?”
Âm thanh dì Dương truyền đến qua điện thoại.
“Dì Dương, là cháu, Tô Phương Dung.” Tô Phương Dung ngồi trên giường, cười trả lời.
“Phương Dung à, muốn nói chuyện với Gia Bảo à, muộn như vậy rồi mới gọi. Ha ha, nó chờ điện thoại của cháu rất lâu, như thế nào cũng không chịu ngủ.”
“Thật xin lỗi, muộn như vậy rồi mới gọi điện. Công ty tạm thời sắp xếp đi công tác, đành phải làm phiền dì.” Cô thật có lỗi, ai, người mẹ này cô làm thật không xứng a.
“Không sao không sao, vợ chồng dì đều rất thích Gia Bảo, có thằng bé ở đây, hai người dì mới không buồn chán.” Dì Dương bên kia điện thoại cười cười: “Gia Bảo, mẹ cháu gọi điện thoại tới này.” Bà ấy gọi Gia Bảo nghe điện thoại.
“Mẹ!” Âm thanh non nớt vang lên, nghe thấy, lòng Tô Phương Dung ấm áp.
“Gia Bảo hôm nay có nghe lời không?”
Cô hỏi.
“Đương nhiên là có ạ! Hôm nay cô giáo còn khen Gia Bảo nữa!” Thanh âm đầu kia điện thoại vui vẻ trả lời, Tô Phương Dung vừa nghe cũng có thể đoán được bộ dạng nghe lời của đầu bên kia, cái đuôi nhỏ của thằng bé nhất định vểnh rất cao.
“Vậy được, mấy ngày nữa mẹ sẽ về, con nhất định phải nghe lời, nếu không mẹ sẽ không vui.”
“Mẹ đừng không vui, Gia Bảo luôn ngoan mà.”
“Thật ngoan, đúng là con trai bảo bối của mẹ!”
“Mẹ, mẹ sớm trở về nhé, Gia Bảo chờ mẹ nha.” Vừa dứt lời, Gia Bảo thơm một cái thật to vào điện thoại.
Tô Phương Dung cũng thơm lại một cái thật to: “Được rồi, ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Vâng, mẹ ngủ ngon.”
Nói xong, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng bận, mặt mũi Tô Phương Dung cong cong nhìn điện thoại, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Nhưng tâm tình này cũng không duy trì được bao lâu, một cái nhìn chăm chú cứng nhắc nhìn cô đầu bên này, cô ngẩng đầu, không hẹn mà gặp.
Tần Lệ Phong khoác áo tắm, tóc trên đầu vẫn còn ướt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô.
Tô Phương Dung nhìn bộ dạng anh, không tự chủ dựa sát về sau.
Tần Lệ Phong từng bước từng bước đi đến chỗ cô, một tay chống lên giường, vây cô trong lồng ngực, cong khóe môi, cười khẽ: “Nghĩ đến cô Tô vì công ty tận tâm tận sức như vậy, nửa đêm rồi còn cùng nói chuyện điện thoại cùng tổng giám đốc Quý.”
“Tổng giám đốc Quý?”
Biết anh hiểu lầm, Tô Phương Dung vừa muốn phủ nhận, Tần Lệ Phong đã không kiên nhẫn nghe tiếp: “Cô không cần phải nói gì với tôi, tôi không có hứng thú.”
Đi đến đầu giường khác, anh châm một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay, hút một hơi, nhả ra từng tầng khói: “Về phòng của cô đi.” Anh nhìn Tô Phương Dung một cái.
Tô Phương Dung hoang mang nhìn anh, anh nói anh cần người chăm sóc, trong nháy mắt lại thay đổi thái độ, cô đi cũng không được, ở cũng không xong, nhất thời thật sự ngượng ngùng.
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn cô, trong lòng không hiểu sao bực dọc, nhéo nhéo mi tâm, dập thuốc, lắc lắc tóc, muốn nằm lên giường.
Tô Phương Dung nhìn anh, cắn răng nói chính mình không cần xen vào việc của người khác. Lại vẫn là không tự chủ được đi tới phòng tắm lấy khăn, tới bên người anh: “Nên lau khô rồi ngủ.”
Tần Lệ Phong mở mắt nhìn cô, không có phản ứng gì.
Tô Phương Dung cắn răng, cảm thấy bản thân thật dư thừa!
Ngay lúc cô định rời đi, anh đột nhiên nói: “Cô lau đi.”
Cô sửng sốt, một lúc sau mới cứng ngắc cầm khăn mặt, trùm lên đầu anh, đờ đẫn thay anh lau.
Khuôn mặt dưới khăn kia, khóe miệng gợi lên độ cong nhàn nhạt.
Không khí trong phòng có chút quái dị, khiến cô không chống đỡ được…
Bình luận facebook