Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Chương 78: Đây là bí mật giữa đàn ông với nhau nha.
“Gia Bảo à, sao bố cậu vẫn chưa tới thế, không phải là chú ấy không tới chứ?”
Phi Diệp ngoan ngoãn đứng bên cạnh, Gia Bảo khẩn trương nắm chặt tay Phi Diệp, đôi hàng mày nhíu chặt trông hệt như một ông cụ: “Không đâu, bố mình không lừa mình đâu mà.”
Phi Diệp chu môi, đứng yên cùng Gia Bảo ở cửa, nhìn về phía đoàn người, đột nhiên ánh mắt cô bé lóe lên, chỉ vào một bóng người đằng trước, hô to: “Xem kìa, đó là bố mình đó.”
Nói xong, cô bé bèn buông tay Gia Bảo, chạy về phía người đàn ông trẻ tuổi nọ, ôm cổ anh ta, cọ cọ một cách vô cùng thân thiết: “Bố ơi! Bố xem này, đây là bạn Gia Bảo, bạn tốt nhất của con đó.” Cô bé chỉ vào Gia Bảo, nói.
Ánh mắt anh Phi nhìn theo hướng đầu ngón tay con gái, rơi xuống người Gia Bảo, anh cười cười đi đến trước mặt cậu bé, xoa đầu cậu: “Ấy chà, đúng thật là một cậu nhóc đẹp trai nha.”
“Đương nhiên rồi! Bố, con nói bố biết nha, hôm nay bố của Gia Bảo cũng đến đấy, chú ấy đẹp trai lắm nha.” Phi Diệp kiêu ngạo giới thiệu bạn của mình, trông hệt một con chim công đang khoe mẽ.
“Thế cơ à?”
Anh Phi bật cười trước dáng vẻ kiêu hãnh của con gái mình.
“Vâng vâng.” Phi Diệp gật đầu như bổ củi, muốn chứng minh lời mình nói đều là sự thật đó.
“Cháu chào chú ạ.” Gia Bảo lễ phép chào hỏi.
“Ừ, ngoan quá,” Anh Phi gật đầu, nhìn Phi Diệp trong lòng mình: “Chúng ta vào trước nhé?”
Phi Diệp nhìn Gia Bảo, lại quay sang nhìn bố mình, gật đầu, cô bé nói với Gia Bảo: “Gia Bảo, bọn mình vào trước nha.”
“Ừ.” Gia Bảo thất lạc gật đầu, ánh mắt vẫn không ngừng dò xét đám đông bên ngoài.
“Gia Bảo, bố cậu vẫn chưa tới à?”
Một bóng người mập mạp từ cách đó không xa chạy tới, nhóc mập lấy tay quệt mồ hôi: “Tiết mục biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”
“Ừ.” Gia Bảo cắn môi, nhưng vẫn kiên định không chịu bỏ cuộc.
“Hay là mình vào trước đi!” Nhóc mập khuyên Gia Bảo, bàn tay mũm mĩm vươn ra kéo tay bạn, muốn kéo cậu bé vào bên trong.
“Mình muốn chờ một chút nữa…” Thanh âm do do dự dự truyền đến.
Nhóc mập lại nhìn về phía cửa phòng học, ngoắc ngoắc tay với nhóc ốm, nhóc ốm lon ton chạy tới: “Gia Bảo, người nhà cậu chưa tới à?”
Gia Bảo nhìn đám người bên ngoài cổng sắt, thất vọng cúi thấp đầu, rốt cuộc cậu bé cũng đối mặt với sự thật rằng chú ấy không đến rồi, cậu nhỏ giọng bảo: “Có thể… bố quên mất í…”
Bỗng nhiên, ngoài cổng chính truyền đến tiếng động cơ xe, Gia Bảo kinh ngạc lại vui sướng nhảy dựng lên: “Bố mình đến rồi.”
Lúc này, tài xế đã mở cửa xe cho Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong bước về phía Gia Bảo, đi tới trước mặt cậu bé, bế bổng cậu lên: “Chú đến muộn à?”
Gia Bảo mừng rỡ ôm cổ Tần Lệ Phong, lắc đầu thật mạnh: “Không muộn không muộn ạ.”
Tần Lệ Phong cong khóe môi cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Gia Bảo nhìn nhóc mập và nhóc ốm, nép trong lòng Tần Lệ Phong, ngẩng đầu cực kì kiêu ngạo, bé cũng có bố đây nè!
Tần Lệ Phong thong thả bước vào phòng học, tiết mục mà những bạn nhỏ chuẩn bị cẩn thận từ lâu đã bắt đầu rồi, anh chọn bừa một chỗ ngồi xuống.
Từ khi anh bước vào, gần như mọi ánh mắt ở đây đều dồn lên người anh, đám người trong phòng học đều xì xào bàn tán.
“Người này nhìn quen mặt ghê.”
“Ừ, hình như tôi đã nhìn thấy anh ta ở một tạp chí nào rồi thì phải.”
“Tôi cũng thấy thế, tôi đã thấy anh ta trên quyển tạp chí nào đó rồi.”
“Tổng giám đốc Tần.” Anh Phi lúc này lặng lẽ đi đến trước mặt Tần Lệ Phong, cúi người kính cẩn nói: “Thật không ngờ có thể gặp được ngài ở chỗ này.”
Anh ta gọi một tiếng “tổng giám đốc Tần” khiến vô số ánh mắt nhìn lại.
Tần Lệ Phong bình thản trả lời: “Đến tham gia hoạt động với con trẻ, anh cũng vậy à?”
Anh Phi vội gật đầu lia lịa: “Đúng ạ, con gái tôi cũng học lớp này.”
“Ừm, ở đây không phải công ty, không cần khách khí như vậy, hay là nghiêm túc xem biểu diễn đi.”
“Vâng vâng.”
Tần Lệ Phong đã nói đến nước này, anh Phi kia lập tức hiểu được, bèn trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, Phi Diệp mới quay sang thì thào vào tai Gia Bảo: “Gia Bảo ơi, hình như bố của cậu rất rất giỏi đó nha.”
Gia Bảo kiêu ngạo hất cái đầu be bé lên: “Đương nhiên rồi! Bố mình chính là tổng giám đốc bá đạo đấy.”
Tần Lệ Phong nghiêng đầu thấy hai nhóc đang kề tai thì thầm với nhau, cũng nghe thấy lời cậu bé nói, bèn vươn tay xoa xoa đầu Gia Bảo.
Gia Bảo quay lại, đôi mắt to sáng rỡ nhìn anh, hai người nhìn nhau cười cười, góc mềm mại trong tim lại sụp thêm một phần.
Ngày Cha và con trôi qua rất nhanh, Tần Lệ Phong hết sức phối hợp với Gia Bảo tham gia các hoạt động.
Cuối cùng, hai người còn lấy được quán quân nữa.
Gia Bảo ôm cổ anh, cầm huy Chương vàng sờ sờ thơm thơm liên tục.
“Thích lắm à?”
Anh hỏi cậu bé.
“Vâng vâng.” Gia Bảo cười, gật đầu liên tục, tâm tình có vẻ rất vui.
Tần Lệ Phong cũng không tự chủ được bèn nở một nụ cười nhẹ: “Chú đưa cháu về nhà nhé.” Anh nói.
Gia Bảo vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu ạ, lát nữa bà sẽ tới đón cháu.”
“Ừ.” Tần Lệ Phong cũng không gặn thêm, đặt Gia Bảo xuống đất, dặn dò: “Phải chú ý an toàn đấy.”
Gia Bảo dẩu môi, lưu luyến gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
“Đi đi.” Anh xoa đầu cậu bé, đứng dậy đi về phía cổng chính.
Gia Bảo dẫu môi, nhìn theo bóng anh càng lúc càng xa, đột nhiên cậu bé chạy tới ôm chặt chân Tần Lệ Phong, đôi mắt to bắt đầu ngập nước, lại kiên cường không để nó rơi xuống.
“Chú ơi, chú còn đến thăm Gia Bảo nữa không?”
Nhìn bộ dạng đáng thương này của cậu nhóc, Tần Lệ Phong nhéo nhéo má cậu: “Cháu cứ gọi cho chú bất cứ lúc nào.”
“Vâng!” Gia Bảo nở nụ cười, vươn đôi tay lau nước mắt: “Không nói dối nha.”
Tần Lệ Phong nhìn cậu bé, cúi người xuống, vươn ra một ngón tay út: “Có muốn đóng dấu không nào?”
“Muốn ạ!”
Hai người đóng dấu xong, Gia Bảo lại lộ ra một nụ cười đáng yêu, lớn tiếng hô: “Tạm biệt chú!”
“Gia Bảo, sao bố cậu không đưa cậu về nhà?”
Phi Diệp đeo cặp sách, bước nhanh từ phòng học ra chỗ bạn.
Gia Bảo khụt khịt mũi: “Đàn ông con trai phải có chí lớn! Bố mình là người làm chuyện lớn mà, sao có thể mỗi ngày lưu luyến việc tình cảm?”
Khoát khoát tay, cậu bé nói: “Bố mình phải về công ty làm việc.”
“À, thế ư.” Phi Diệp gật đầu, nhìn bố mình đứng bên cạnh: “Bố ơi, mình về nhà đi.”
“Ây chà, được được.” Anh Phi gật đầu, bế con gái cưng lên, nhìn Gia Bảo bằng ánh mắt tràn đầy thâm ý.
Anh ta lặng lẽ nói với Phi Diệp: “Con gái ngoan, sau này con cần phải chịu khó chơi với Gia Bảo nhé, phải làm bạn tốt của Gia Bảo, biết không hả?”
Phi Diệp tuy không rõ lắm nhưng vẫn gật đầu: “Bọn con vốn là bạn tốt mà, phải tốt chừng nào nữa mới được ạ?”
Anh Phi kia nheo mắt cười: “Đương nhiên là càng ngày càng tốt.”
Phi Diệp dẫu mỏ: “Ha.”
Gia Bảo nhìn Phi Diệp cùng bố cô bé đi xa dần, trong mắt nhiều thêm chút ước ao, cậu cũng muốn có thể được bố mình bế về nhà như vậy.
“Gia Bảo!” Đột nhiên phía sau có một giọng nói vang lên, cắt đứt đường nhìn của Gia Bảo.
Cậu ngạc nhiên quay đầu, chạy về phía bóng người cách đó không xa, nhào vào trong lòng người tới: “Mẹ ơi!”
Tô Phương Dung ôm Gia Bảo, thân mật cọ mặt với cậu bé, suýt thì cô quên hôm nay là ngày Cha và con.
“Gia Bảo, mẹ xin lỗi nhé, hôm nay mẹ bận việc ở công ty quá… Hoạt động hôm nay kết thúc rồi à? Còn kịp tham gia không?”
Cô vội vàng hỏi.
“Kết thúc rồi ạ.” Gia Bảo cười híp mắt nhìn cô: “Nhưng mà cũng không sao đâu ạ.”
“Kết thúc rồi à…” Tô Phương Dung áy náy nhìn Gia Bảo: “Con yêu, có phải mẹ lại làm con thất vọng rồi không? Mẹ xin lỗi nhé, lần sau nhất định mẹ sẽ đến sớm!”
Gia Bảo vui vẻ khoát tay ngăn lại: “Không sao mà không sao mà! Bởi vì có chú đến dự với Gia Bảo rồi, Gia Bảo vui vẻ lắm mẹ ạ.”
Chú?
Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn Gia Bảo: “Chú nào?”
Gia Bảo gãi gãi đầu, hơi bối rối, cậu không muốn để mẹ phát hiện sự tồn tại của “chú”: “Chuyện này ạ…” Gia Bảo ấp úng hồi lâu mới nói được một câu: “Ây da, mẹ, mẹ đừng hỏi nữa mà, đây là bí mật giữa những người đàn ông nha! Nói chung là… một chú đẹp trai ạ.”
Chú đẹp trai?
Tô Phương Dung hồ nghi một lát, chợt mắt cô thoáng lóe lên, cô vừa nghĩ tới một người.
Lẽ nào… Là anh ấy?
Quý Bình Long?
Thấy con mình vui như vậy, Tô Phương Dung nuốt xuống những lời chưa nói.
Cô lặng lẽ đi theo sau lưng cậu bé, tâm tình nặng nề, lúc này điện thoại di động của cô bất chợt đổ chuông, cô nhận cuộc gọi: “A lô.”
“Phương Dung, cô chưa quên cuộc hẹn của chúng ta đó chứ?”
Đó là cuộc gọi của Quý Bình Long.
Bước chân Tô Phương Dung chợt chững lại, vài giây sau mới thốt lên: “… Không quên.”
“Ha ha… tốt quá, tám giờ tối tôi qua đón cô nhé.” Thanh âm từ đầu điện thoại bên kia nghe vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại lộ rõ ý không cho phép cô từ chối.
Tô Phương Dung nhìn Gia Bảo, gật đầu: “Được, tám giờ gặp.”
Đầu bên kia không nói thêm gì nữa, Tô Phương Dung cất di động vào túi, chạy nhanh vài bước, nói: “Gia Bảo, tối nay con tới nhà bà Dương chơi một lát, mẹ có việc, muộn một chút sẽ tới đón con về nhé.”
“Không sao đâu mẹ! Mẹ có việc bận thì cứ đi đi ạ! Tốt nhất là mang về cho Gia Bảo một chú đẹp trai nha!” Gia Bảo vui vẻ ôm lấy Tô Phương Dung, thơm lên gò má trắng trẻo của cô một cái.
Tô Phương Dung cười cười: “Nhóc con này, con chỉ trông ngóng mẹ con đi lấy chồng thôi sao?”
“Mẹ con đẹp như vậy, đương nhiên là phải làm cô dâu rồi! Phi Diệp nói như thế á!”
Tô Phương Dung nheo mắt nhìn con trai: “Phi Diệp hả…”
Gia Bảo đỏ mặt lên: “Ôi, mẹ đi mau thôi, con đói rồi nè, mẹ muốn làm con trai mẹ đói hư bụng sao?”
Tô Phương Dung mỉm cười, nhóc con này đã biết xấu hổ rồi.
Quý Bình Long ngồi trên ghế sa lon, nhìn màn hình di động, cảm thấy dường như hôm nay Tô Phương Dung đã bớt bài xích anh ta một chút.
Điều này có nghĩa là gì? Cô ấy đã chịu quay đầu thay đổi suy nghĩ rồi sao?
Dự đoán này khiến tâm trạng anh ta trở nên phức tạp đến khó hiểu.
Anh ta hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Đúng vào lúc này, bà Quý lại đi tới, ngăn cản Quý Bình Long lại: “Có phải con lại định đi gặp ả đàn bà đê tiện kia không? Mẹ không cho phép con đi!” Giọng bà ta bén nhọn đến chói tai.
Quý Bình Long nhướng mày, anh ta rất phản cảm khi nghe thấy mẹ mình gọi Tô Phương Dung như vậy. Anh ta cất giọng lạnh nhạt: “Mẹ, con đã nói rất rõ ràng với mẹ rồi, con không thích mẹ gọi cô ấy như thế.”
“Gia Bảo à, sao bố cậu vẫn chưa tới thế, không phải là chú ấy không tới chứ?”
Phi Diệp ngoan ngoãn đứng bên cạnh, Gia Bảo khẩn trương nắm chặt tay Phi Diệp, đôi hàng mày nhíu chặt trông hệt như một ông cụ: “Không đâu, bố mình không lừa mình đâu mà.”
Phi Diệp chu môi, đứng yên cùng Gia Bảo ở cửa, nhìn về phía đoàn người, đột nhiên ánh mắt cô bé lóe lên, chỉ vào một bóng người đằng trước, hô to: “Xem kìa, đó là bố mình đó.”
Nói xong, cô bé bèn buông tay Gia Bảo, chạy về phía người đàn ông trẻ tuổi nọ, ôm cổ anh ta, cọ cọ một cách vô cùng thân thiết: “Bố ơi! Bố xem này, đây là bạn Gia Bảo, bạn tốt nhất của con đó.” Cô bé chỉ vào Gia Bảo, nói.
Ánh mắt anh Phi nhìn theo hướng đầu ngón tay con gái, rơi xuống người Gia Bảo, anh cười cười đi đến trước mặt cậu bé, xoa đầu cậu: “Ấy chà, đúng thật là một cậu nhóc đẹp trai nha.”
“Đương nhiên rồi! Bố, con nói bố biết nha, hôm nay bố của Gia Bảo cũng đến đấy, chú ấy đẹp trai lắm nha.” Phi Diệp kiêu ngạo giới thiệu bạn của mình, trông hệt một con chim công đang khoe mẽ.
“Thế cơ à?”
Anh Phi bật cười trước dáng vẻ kiêu hãnh của con gái mình.
“Vâng vâng.” Phi Diệp gật đầu như bổ củi, muốn chứng minh lời mình nói đều là sự thật đó.
“Cháu chào chú ạ.” Gia Bảo lễ phép chào hỏi.
“Ừ, ngoan quá,” Anh Phi gật đầu, nhìn Phi Diệp trong lòng mình: “Chúng ta vào trước nhé?”
Phi Diệp nhìn Gia Bảo, lại quay sang nhìn bố mình, gật đầu, cô bé nói với Gia Bảo: “Gia Bảo, bọn mình vào trước nha.”
“Ừ.” Gia Bảo thất lạc gật đầu, ánh mắt vẫn không ngừng dò xét đám đông bên ngoài.
“Gia Bảo, bố cậu vẫn chưa tới à?”
Một bóng người mập mạp từ cách đó không xa chạy tới, nhóc mập lấy tay quệt mồ hôi: “Tiết mục biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”
“Ừ.” Gia Bảo cắn môi, nhưng vẫn kiên định không chịu bỏ cuộc.
“Hay là mình vào trước đi!” Nhóc mập khuyên Gia Bảo, bàn tay mũm mĩm vươn ra kéo tay bạn, muốn kéo cậu bé vào bên trong.
“Mình muốn chờ một chút nữa…” Thanh âm do do dự dự truyền đến.
Nhóc mập lại nhìn về phía cửa phòng học, ngoắc ngoắc tay với nhóc ốm, nhóc ốm lon ton chạy tới: “Gia Bảo, người nhà cậu chưa tới à?”
Gia Bảo nhìn đám người bên ngoài cổng sắt, thất vọng cúi thấp đầu, rốt cuộc cậu bé cũng đối mặt với sự thật rằng chú ấy không đến rồi, cậu nhỏ giọng bảo: “Có thể… bố quên mất í…”
Bỗng nhiên, ngoài cổng chính truyền đến tiếng động cơ xe, Gia Bảo kinh ngạc lại vui sướng nhảy dựng lên: “Bố mình đến rồi.”
Lúc này, tài xế đã mở cửa xe cho Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong bước về phía Gia Bảo, đi tới trước mặt cậu bé, bế bổng cậu lên: “Chú đến muộn à?”
Gia Bảo mừng rỡ ôm cổ Tần Lệ Phong, lắc đầu thật mạnh: “Không muộn không muộn ạ.”
Tần Lệ Phong cong khóe môi cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Gia Bảo nhìn nhóc mập và nhóc ốm, nép trong lòng Tần Lệ Phong, ngẩng đầu cực kì kiêu ngạo, bé cũng có bố đây nè!
Tần Lệ Phong thong thả bước vào phòng học, tiết mục mà những bạn nhỏ chuẩn bị cẩn thận từ lâu đã bắt đầu rồi, anh chọn bừa một chỗ ngồi xuống.
Từ khi anh bước vào, gần như mọi ánh mắt ở đây đều dồn lên người anh, đám người trong phòng học đều xì xào bàn tán.
“Người này nhìn quen mặt ghê.”
“Ừ, hình như tôi đã nhìn thấy anh ta ở một tạp chí nào rồi thì phải.”
“Tôi cũng thấy thế, tôi đã thấy anh ta trên quyển tạp chí nào đó rồi.”
“Tổng giám đốc Tần.” Anh Phi lúc này lặng lẽ đi đến trước mặt Tần Lệ Phong, cúi người kính cẩn nói: “Thật không ngờ có thể gặp được ngài ở chỗ này.”
Anh ta gọi một tiếng “tổng giám đốc Tần” khiến vô số ánh mắt nhìn lại.
Tần Lệ Phong bình thản trả lời: “Đến tham gia hoạt động với con trẻ, anh cũng vậy à?”
Anh Phi vội gật đầu lia lịa: “Đúng ạ, con gái tôi cũng học lớp này.”
“Ừm, ở đây không phải công ty, không cần khách khí như vậy, hay là nghiêm túc xem biểu diễn đi.”
“Vâng vâng.”
Tần Lệ Phong đã nói đến nước này, anh Phi kia lập tức hiểu được, bèn trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, Phi Diệp mới quay sang thì thào vào tai Gia Bảo: “Gia Bảo ơi, hình như bố của cậu rất rất giỏi đó nha.”
Gia Bảo kiêu ngạo hất cái đầu be bé lên: “Đương nhiên rồi! Bố mình chính là tổng giám đốc bá đạo đấy.”
Tần Lệ Phong nghiêng đầu thấy hai nhóc đang kề tai thì thầm với nhau, cũng nghe thấy lời cậu bé nói, bèn vươn tay xoa xoa đầu Gia Bảo.
Gia Bảo quay lại, đôi mắt to sáng rỡ nhìn anh, hai người nhìn nhau cười cười, góc mềm mại trong tim lại sụp thêm một phần.
Ngày Cha và con trôi qua rất nhanh, Tần Lệ Phong hết sức phối hợp với Gia Bảo tham gia các hoạt động.
Cuối cùng, hai người còn lấy được quán quân nữa.
Gia Bảo ôm cổ anh, cầm huy Chương vàng sờ sờ thơm thơm liên tục.
“Thích lắm à?”
Anh hỏi cậu bé.
“Vâng vâng.” Gia Bảo cười, gật đầu liên tục, tâm tình có vẻ rất vui.
Tần Lệ Phong cũng không tự chủ được bèn nở một nụ cười nhẹ: “Chú đưa cháu về nhà nhé.” Anh nói.
Gia Bảo vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu ạ, lát nữa bà sẽ tới đón cháu.”
“Ừ.” Tần Lệ Phong cũng không gặn thêm, đặt Gia Bảo xuống đất, dặn dò: “Phải chú ý an toàn đấy.”
Gia Bảo dẩu môi, lưu luyến gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
“Đi đi.” Anh xoa đầu cậu bé, đứng dậy đi về phía cổng chính.
Gia Bảo dẫu môi, nhìn theo bóng anh càng lúc càng xa, đột nhiên cậu bé chạy tới ôm chặt chân Tần Lệ Phong, đôi mắt to bắt đầu ngập nước, lại kiên cường không để nó rơi xuống.
“Chú ơi, chú còn đến thăm Gia Bảo nữa không?”
Nhìn bộ dạng đáng thương này của cậu nhóc, Tần Lệ Phong nhéo nhéo má cậu: “Cháu cứ gọi cho chú bất cứ lúc nào.”
“Vâng!” Gia Bảo nở nụ cười, vươn đôi tay lau nước mắt: “Không nói dối nha.”
Tần Lệ Phong nhìn cậu bé, cúi người xuống, vươn ra một ngón tay út: “Có muốn đóng dấu không nào?”
“Muốn ạ!”
Hai người đóng dấu xong, Gia Bảo lại lộ ra một nụ cười đáng yêu, lớn tiếng hô: “Tạm biệt chú!”
“Gia Bảo, sao bố cậu không đưa cậu về nhà?”
Phi Diệp đeo cặp sách, bước nhanh từ phòng học ra chỗ bạn.
Gia Bảo khụt khịt mũi: “Đàn ông con trai phải có chí lớn! Bố mình là người làm chuyện lớn mà, sao có thể mỗi ngày lưu luyến việc tình cảm?”
Khoát khoát tay, cậu bé nói: “Bố mình phải về công ty làm việc.”
“À, thế ư.” Phi Diệp gật đầu, nhìn bố mình đứng bên cạnh: “Bố ơi, mình về nhà đi.”
“Ây chà, được được.” Anh Phi gật đầu, bế con gái cưng lên, nhìn Gia Bảo bằng ánh mắt tràn đầy thâm ý.
Anh ta lặng lẽ nói với Phi Diệp: “Con gái ngoan, sau này con cần phải chịu khó chơi với Gia Bảo nhé, phải làm bạn tốt của Gia Bảo, biết không hả?”
Phi Diệp tuy không rõ lắm nhưng vẫn gật đầu: “Bọn con vốn là bạn tốt mà, phải tốt chừng nào nữa mới được ạ?”
Anh Phi kia nheo mắt cười: “Đương nhiên là càng ngày càng tốt.”
Phi Diệp dẫu mỏ: “Ha.”
Gia Bảo nhìn Phi Diệp cùng bố cô bé đi xa dần, trong mắt nhiều thêm chút ước ao, cậu cũng muốn có thể được bố mình bế về nhà như vậy.
“Gia Bảo!” Đột nhiên phía sau có một giọng nói vang lên, cắt đứt đường nhìn của Gia Bảo.
Cậu ngạc nhiên quay đầu, chạy về phía bóng người cách đó không xa, nhào vào trong lòng người tới: “Mẹ ơi!”
Tô Phương Dung ôm Gia Bảo, thân mật cọ mặt với cậu bé, suýt thì cô quên hôm nay là ngày Cha và con.
“Gia Bảo, mẹ xin lỗi nhé, hôm nay mẹ bận việc ở công ty quá… Hoạt động hôm nay kết thúc rồi à? Còn kịp tham gia không?”
Cô vội vàng hỏi.
“Kết thúc rồi ạ.” Gia Bảo cười híp mắt nhìn cô: “Nhưng mà cũng không sao đâu ạ.”
“Kết thúc rồi à…” Tô Phương Dung áy náy nhìn Gia Bảo: “Con yêu, có phải mẹ lại làm con thất vọng rồi không? Mẹ xin lỗi nhé, lần sau nhất định mẹ sẽ đến sớm!”
Gia Bảo vui vẻ khoát tay ngăn lại: “Không sao mà không sao mà! Bởi vì có chú đến dự với Gia Bảo rồi, Gia Bảo vui vẻ lắm mẹ ạ.”
Chú?
Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn Gia Bảo: “Chú nào?”
Gia Bảo gãi gãi đầu, hơi bối rối, cậu không muốn để mẹ phát hiện sự tồn tại của “chú”: “Chuyện này ạ…” Gia Bảo ấp úng hồi lâu mới nói được một câu: “Ây da, mẹ, mẹ đừng hỏi nữa mà, đây là bí mật giữa những người đàn ông nha! Nói chung là… một chú đẹp trai ạ.”
Chú đẹp trai?
Tô Phương Dung hồ nghi một lát, chợt mắt cô thoáng lóe lên, cô vừa nghĩ tới một người.
Lẽ nào… Là anh ấy?
Quý Bình Long?
Thấy con mình vui như vậy, Tô Phương Dung nuốt xuống những lời chưa nói.
Cô lặng lẽ đi theo sau lưng cậu bé, tâm tình nặng nề, lúc này điện thoại di động của cô bất chợt đổ chuông, cô nhận cuộc gọi: “A lô.”
“Phương Dung, cô chưa quên cuộc hẹn của chúng ta đó chứ?”
Đó là cuộc gọi của Quý Bình Long.
Bước chân Tô Phương Dung chợt chững lại, vài giây sau mới thốt lên: “… Không quên.”
“Ha ha… tốt quá, tám giờ tối tôi qua đón cô nhé.” Thanh âm từ đầu điện thoại bên kia nghe vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại lộ rõ ý không cho phép cô từ chối.
Tô Phương Dung nhìn Gia Bảo, gật đầu: “Được, tám giờ gặp.”
Đầu bên kia không nói thêm gì nữa, Tô Phương Dung cất di động vào túi, chạy nhanh vài bước, nói: “Gia Bảo, tối nay con tới nhà bà Dương chơi một lát, mẹ có việc, muộn một chút sẽ tới đón con về nhé.”
“Không sao đâu mẹ! Mẹ có việc bận thì cứ đi đi ạ! Tốt nhất là mang về cho Gia Bảo một chú đẹp trai nha!” Gia Bảo vui vẻ ôm lấy Tô Phương Dung, thơm lên gò má trắng trẻo của cô một cái.
Tô Phương Dung cười cười: “Nhóc con này, con chỉ trông ngóng mẹ con đi lấy chồng thôi sao?”
“Mẹ con đẹp như vậy, đương nhiên là phải làm cô dâu rồi! Phi Diệp nói như thế á!”
Tô Phương Dung nheo mắt nhìn con trai: “Phi Diệp hả…”
Gia Bảo đỏ mặt lên: “Ôi, mẹ đi mau thôi, con đói rồi nè, mẹ muốn làm con trai mẹ đói hư bụng sao?”
Tô Phương Dung mỉm cười, nhóc con này đã biết xấu hổ rồi.
Quý Bình Long ngồi trên ghế sa lon, nhìn màn hình di động, cảm thấy dường như hôm nay Tô Phương Dung đã bớt bài xích anh ta một chút.
Điều này có nghĩa là gì? Cô ấy đã chịu quay đầu thay đổi suy nghĩ rồi sao?
Dự đoán này khiến tâm trạng anh ta trở nên phức tạp đến khó hiểu.
Anh ta hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Đúng vào lúc này, bà Quý lại đi tới, ngăn cản Quý Bình Long lại: “Có phải con lại định đi gặp ả đàn bà đê tiện kia không? Mẹ không cho phép con đi!” Giọng bà ta bén nhọn đến chói tai.
Quý Bình Long nhướng mày, anh ta rất phản cảm khi nghe thấy mẹ mình gọi Tô Phương Dung như vậy. Anh ta cất giọng lạnh nhạt: “Mẹ, con đã nói rất rõ ràng với mẹ rồi, con không thích mẹ gọi cô ấy như thế.”
Bình luận facebook