Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Trong lúc Diệp Dĩ Muội đang sốt sắng chờ đợi, cuối cùng điện thoại của Hứa An Ca cũng có người bắt máy.
Chưa đợi Diệp Dĩ Muội lên tiếng, Hứa An Ca đã hỏi cô đầy lo lắng: “Dĩ Muội, người của anh đã tới nghĩa trang rồi, em ở đó thế nào rồi?”
“Hứa An Ca, anh bảo người của anh lập tức rời đi.” Diệp Dĩ Muội hít một hơi thật sâu kìm nén lại sự tức giận rồi nói.
“Tại sao?” Hứa An Ca giật mình hỏi lại.
“Xin lỗi, tôi thay đổi ý định rồi, lập tức bảo bọn họ rời đi đi.” Diệp Dĩ Muội áy náy giải thích ngắn gọn một câu rồi cúp máy, cô gằn giọng nói với Tần Hàm Dịch: “Anh đã hài lòng chưa?”
Tần Hàm Dịch thản nhiên nhún vai, cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên, không cần thông báo với đám phóng viên nữa.”
Tần Hàm Dịch cúp điện thoại, nhìn Diệp Dĩ Muội: “Tôi thích những cô gái biết thời biết thế.”
“Tôi không cần anh thích.” Diệp Dĩ Muội khinh bỉ phản bác lại một câu rồi đi ra phía cửa.
Bây giờ cô không muốn ở bên cạnh người đàn ông này thêm một phút nào nữa, cô chịu đủ rồi.
Không muốn, cô hùng hùng hổ hổ đi ra cửa, vừa kéo cửa ra liền chạm mặt với Châu Lan Na đang bưng cà phê tới.
“A....” Châu Lan Na kêu lên một tiếng, một cốc cà phê nóng kẹp giữa cơ thể cô ta và Diệp Dĩ Muội.
Chiếc váy Diệp Dĩ Muội mặc trên người rất mỏng, cô bị bỏng cũng không nhẹ hơn Châu Lan Na.
Chỉ là, tiếng kêu của Châu Lan Na the thé ra dọa cho Diệp Dĩ Muội quên mất cả kêu đau.
Tần Hàm Dịch thấy vậy, lập tức đứng lên, nhanh chân bước tới bên cạnh hai người phụ nữ.
“Đi đường sao không chịu nhìn một chút.” Tần Hàm Dịch sầm mặt xuống nói dạy bảo với cả hai, không biết là đang mắng ai nữa.
“Hàm Dịch, em không biết Diệp Dĩ Muội đột nhiên lại xông ra như thế.” Châu Lan Na mếu máo nâng bàn tay bị bỏng đỏ của mình lên, đưa vết thương giơ lên trước mắt Tần Hàm Dịch, trong lòng đang mong chời Tần Hàm Dịch sẽ vì cô ta mà trách mắng Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội liếc nhìn phản ứng thái quá của Châu Lan Na, cũng cho rằng câu nói vừa nãy của Tần Hàm Dịch là đang trách mắng mình, cô liền nói: “Mắt tôi không được tốt, đã được chưa?”
Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn cô, trầm giọng xuống nói với Châu Lan Na: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, ở công ty thì gọi tôi là tổng tài.”
Châu Lan Na xị mặt ra trả lời vẻ ấm ức: “Vâng, tổng tài.”
Tần Hàm Dịch chỉ nhìn cô ta lạnh nhạt một cái rồi chỉ tay vào phòng nghỉ nói với Diệp Dĩ Muội: “Bên đó là phòng nghỉ.”
“Hả?” Diệp Dĩ Muội nhất thời chưa kịp phản ứng lại, thế này là thế nào, Tần Hàm Dịch uống nhầm thuốc rồi à?
“Diệp Dĩ Muội, cô là thái thái của tôi, phiền cô khi ở Tần thị thì chú ý một chút hình tượng của mình.” Tần Hàm Dịch tối sầm mặt lại, chỉ tay vào chiếc váy dính đầy cà phê, quay đầu sang một bên nói.
Lời nói quan tâm cô sao anh lại nói không ra được chỉ có thể lấy cớ như thế này để phát huy cơ chứ
“Biết rồi.” Diệp Dĩ Muội trả lời buông trõng rồi đi vào phòng nghỉ, lúc này Tần Hàm Dịch mới chú ý tới Châu Lan Na, ngữ khí thờ ơ không chút tình cảm: “Đi ra ngoài xem cái tay thế nào đi, tiện thể gọi người dọn vệ sinh vào dọn chỗ này đi.”
“Vâng, tổng tài.” Châu Lan Na chỉ cảm thấy quanh mình lạnh toát, lạnh vào tới tận con tim.
Trước đây, bất luận cô ta làm gì đều không bằng một phần của Hạ Lam.
Nhưng cô ta không ghen tyh, ai bảo cô ta là người thay thế Hạ Lam chứ!
Thế nhưng, tại sao Diệp Dĩ Muội đến sau mà lại được đối đãi như thế? Rốt cuộc cô ta có điểm gì không bằng Diệp Dĩ Muội?
Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng đờ đẫn của Châu Lan Na rời đi, ánh mắt anh đờ ra.
Xem ra, có một số sự việc anh bắt buộc phải giải quyết rồi.
Chưa đợi Diệp Dĩ Muội lên tiếng, Hứa An Ca đã hỏi cô đầy lo lắng: “Dĩ Muội, người của anh đã tới nghĩa trang rồi, em ở đó thế nào rồi?”
“Hứa An Ca, anh bảo người của anh lập tức rời đi.” Diệp Dĩ Muội hít một hơi thật sâu kìm nén lại sự tức giận rồi nói.
“Tại sao?” Hứa An Ca giật mình hỏi lại.
“Xin lỗi, tôi thay đổi ý định rồi, lập tức bảo bọn họ rời đi đi.” Diệp Dĩ Muội áy náy giải thích ngắn gọn một câu rồi cúp máy, cô gằn giọng nói với Tần Hàm Dịch: “Anh đã hài lòng chưa?”
Tần Hàm Dịch thản nhiên nhún vai, cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Tiêu Nhiên: “Tiêu Nhiên, không cần thông báo với đám phóng viên nữa.”
Tần Hàm Dịch cúp điện thoại, nhìn Diệp Dĩ Muội: “Tôi thích những cô gái biết thời biết thế.”
“Tôi không cần anh thích.” Diệp Dĩ Muội khinh bỉ phản bác lại một câu rồi đi ra phía cửa.
Bây giờ cô không muốn ở bên cạnh người đàn ông này thêm một phút nào nữa, cô chịu đủ rồi.
Không muốn, cô hùng hùng hổ hổ đi ra cửa, vừa kéo cửa ra liền chạm mặt với Châu Lan Na đang bưng cà phê tới.
“A....” Châu Lan Na kêu lên một tiếng, một cốc cà phê nóng kẹp giữa cơ thể cô ta và Diệp Dĩ Muội.
Chiếc váy Diệp Dĩ Muội mặc trên người rất mỏng, cô bị bỏng cũng không nhẹ hơn Châu Lan Na.
Chỉ là, tiếng kêu của Châu Lan Na the thé ra dọa cho Diệp Dĩ Muội quên mất cả kêu đau.
Tần Hàm Dịch thấy vậy, lập tức đứng lên, nhanh chân bước tới bên cạnh hai người phụ nữ.
“Đi đường sao không chịu nhìn một chút.” Tần Hàm Dịch sầm mặt xuống nói dạy bảo với cả hai, không biết là đang mắng ai nữa.
“Hàm Dịch, em không biết Diệp Dĩ Muội đột nhiên lại xông ra như thế.” Châu Lan Na mếu máo nâng bàn tay bị bỏng đỏ của mình lên, đưa vết thương giơ lên trước mắt Tần Hàm Dịch, trong lòng đang mong chời Tần Hàm Dịch sẽ vì cô ta mà trách mắng Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội liếc nhìn phản ứng thái quá của Châu Lan Na, cũng cho rằng câu nói vừa nãy của Tần Hàm Dịch là đang trách mắng mình, cô liền nói: “Mắt tôi không được tốt, đã được chưa?”
Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn cô, trầm giọng xuống nói với Châu Lan Na: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, ở công ty thì gọi tôi là tổng tài.”
Châu Lan Na xị mặt ra trả lời vẻ ấm ức: “Vâng, tổng tài.”
Tần Hàm Dịch chỉ nhìn cô ta lạnh nhạt một cái rồi chỉ tay vào phòng nghỉ nói với Diệp Dĩ Muội: “Bên đó là phòng nghỉ.”
“Hả?” Diệp Dĩ Muội nhất thời chưa kịp phản ứng lại, thế này là thế nào, Tần Hàm Dịch uống nhầm thuốc rồi à?
“Diệp Dĩ Muội, cô là thái thái của tôi, phiền cô khi ở Tần thị thì chú ý một chút hình tượng của mình.” Tần Hàm Dịch tối sầm mặt lại, chỉ tay vào chiếc váy dính đầy cà phê, quay đầu sang một bên nói.
Lời nói quan tâm cô sao anh lại nói không ra được chỉ có thể lấy cớ như thế này để phát huy cơ chứ
“Biết rồi.” Diệp Dĩ Muội trả lời buông trõng rồi đi vào phòng nghỉ, lúc này Tần Hàm Dịch mới chú ý tới Châu Lan Na, ngữ khí thờ ơ không chút tình cảm: “Đi ra ngoài xem cái tay thế nào đi, tiện thể gọi người dọn vệ sinh vào dọn chỗ này đi.”
“Vâng, tổng tài.” Châu Lan Na chỉ cảm thấy quanh mình lạnh toát, lạnh vào tới tận con tim.
Trước đây, bất luận cô ta làm gì đều không bằng một phần của Hạ Lam.
Nhưng cô ta không ghen tyh, ai bảo cô ta là người thay thế Hạ Lam chứ!
Thế nhưng, tại sao Diệp Dĩ Muội đến sau mà lại được đối đãi như thế? Rốt cuộc cô ta có điểm gì không bằng Diệp Dĩ Muội?
Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng đờ đẫn của Châu Lan Na rời đi, ánh mắt anh đờ ra.
Xem ra, có một số sự việc anh bắt buộc phải giải quyết rồi.
Bình luận facebook