Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Chương 113: Thương hại nhiều hơn chút
Trong lòng Vu Tịch tim đập thình thịch, vội đi đến sở
Nóng quá.
Cô ngừng một chút rồi vội vàng gọi: “Cố Lâm Hàn, Cổ Lâm Hàn, anh tỉnh lại, phát sốt rồi.”
Cổ Lâm Hàn mê mang tỉnh dậy, nhìn thấy Vu Tịch ở trước mặt đang lo lắng cau mày.
Anh sững sở, nghĩ mình nhất thời đang nằm mơ.
Nhìn nhầm thì phải, Vu Tịch người phụ nữ thối này sao lại biết lo lắng cho anh?
Cầu anh chết còn không kịp.
Nhưng Vu Tịch kéo cánh tay anh lên. “Anh đừng ngủ, tôi rót nước cho anh.”
Cổ Lâm Hàn lấy lại được một chút ý thức.
Thật sự là Vu Tịch.
Anh cau mày nhìn cô, chỉ mặc áo ngủ, đi chân trần trên đất, như con thỏ nhỏ chạy ra ngoài.
Thật là cho dù có ở trong phòng đi nữa cũng không thể đi chân đất, người phụ nữ to xác này, dơ như vậy thật không thể chịu được cô.
Cô đi chân đất chạy trở về, cầm theo một cốc nước và vài vỉ thuốc, đưa đến trước mặt anh: “Này, uống thuốc, thuốc hạ sốt, thuốc chống viêm, số thuốc này là hôm nay lấy ở bệnh viện về.”
“Nào, há miệng, uống nước.”
Cổ Lâm Hàn nhìn cô mang thuốc và nước nóng đến, nhanh chóng tránh đi. “Haizz, anh uống đi, sao lại không uống chứ.”
Cổ Lâm Hàn bị cô chọc tức đến phát cười: “Cô muốn bỏng chết tôi à? Nóng như vậy, uống được sao?”
Vu Tịch dừng động tác, một lúc mới nghĩ ra: “Ồ, cũng đúng…
Cổ Lâm Hàn lấy ly nước trong tay cô đặt ở trên bàn. “Được rồi được rồi, cô đừng có lộn xộn nữa, bảo cô chăm sóc tôi thật sự sẽ bị giết chết.”
Cái tên ngốc này, làm việc gì cũng không thể khiến anh hài lòng.
Anh cảm thấy bản thân mang, cô về nhà, chính là đang tạo nghiệt, hôm nay có thể bị cô chọc tức thành bệnh chính là anh tự mình tìm lấy.
Vu Tịch vẻ mặt đầy vô tội.
Cô thật lòng muốn chăm sóc anh, chẳng qua chỉ là không biết cách chăm sóc người khác.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm không nói nên lời, cô nghĩ, có lẽ Cổ Lâm Hàn thích kiểu phụ nữ trưởng thành.
Có vẻ giống như vậy, bất kể như thế nào, rốt cuộc là kiểu biết chăm sóc người khác.
Trên phương diện này cô thật sự không ổn.
Chăm sóc bản thân đã là vấn đề, huống chi đây còn là chăm sóc cậu ấm nhà giàu Cổ Lâm Hãn.
Nhưng Cổ Lâm Hàn lại khác, từ nhỏ anh đã lớn lên như một cành vàng lá ngọc, bất kể đồ ăn hay đồ dùng đều dùng loại tốt nhất, người chăm sóc anh đều là những người giỏi nhất.
Khác biệt lớn như vậy, bây giờ…
Chỉ bởi vì một đứa trẻ mà đã buộc bọn họ lại với nhau…
Vu Tịch nhìn vẻ ngoài thanh tú hiếm có của anh.
Lúc này đã bệnh như vậy, nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất đẹp, gương mặt lạnh lùng trong ký ức, bây giờ trông thật hài hòa, nhưng đó vẫn khiến người khác cảm thán sự tuyệt vời của đấng sáng tạo, khuôn mặt đó trông như một phần của bầu trời, bất kể khi nào đều là dáng vẻ khiến người tự hào.
Chỉ là đôi mắt có chút mệt mỏi khiến người khác cảm thấy hơi khác so với trước đây.
Trong lòng cô có chút áy náy.
Rốt cuộc cũng bởi vì cô cho nên mới bị bệnh. Bây giờ cô ngốc như vậy, không biết chăm sóc người khác.
Khó trách anh ghét cô.
Cô nói: “Vậy tôi thổi nguội cho anh, đừng nhúc nhích.” Cô cẩn thận cầm cái ly lên dùng miệng thổi thổi.
Cổ Lâm Hàn dựa vào chiếc gối mềm mại, nhìn cô một cách chăm chú.
Người phụ nữ mạnh mẽ hoạt bát thường ngày, hôm nãy xem ra hiếm khi nghe lời, dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn thôi cũng khiến tím mềm đi, không thể không thương hại nhiều một chút…
Trong lòng Vu Tịch tim đập thình thịch, vội đi đến sở
Nóng quá.
Cô ngừng một chút rồi vội vàng gọi: “Cố Lâm Hàn, Cổ Lâm Hàn, anh tỉnh lại, phát sốt rồi.”
Cổ Lâm Hàn mê mang tỉnh dậy, nhìn thấy Vu Tịch ở trước mặt đang lo lắng cau mày.
Anh sững sở, nghĩ mình nhất thời đang nằm mơ.
Nhìn nhầm thì phải, Vu Tịch người phụ nữ thối này sao lại biết lo lắng cho anh?
Cầu anh chết còn không kịp.
Nhưng Vu Tịch kéo cánh tay anh lên. “Anh đừng ngủ, tôi rót nước cho anh.”
Cổ Lâm Hàn lấy lại được một chút ý thức.
Thật sự là Vu Tịch.
Anh cau mày nhìn cô, chỉ mặc áo ngủ, đi chân trần trên đất, như con thỏ nhỏ chạy ra ngoài.
Thật là cho dù có ở trong phòng đi nữa cũng không thể đi chân đất, người phụ nữ to xác này, dơ như vậy thật không thể chịu được cô.
Cô đi chân đất chạy trở về, cầm theo một cốc nước và vài vỉ thuốc, đưa đến trước mặt anh: “Này, uống thuốc, thuốc hạ sốt, thuốc chống viêm, số thuốc này là hôm nay lấy ở bệnh viện về.”
“Nào, há miệng, uống nước.”
Cổ Lâm Hàn nhìn cô mang thuốc và nước nóng đến, nhanh chóng tránh đi. “Haizz, anh uống đi, sao lại không uống chứ.”
Cổ Lâm Hàn bị cô chọc tức đến phát cười: “Cô muốn bỏng chết tôi à? Nóng như vậy, uống được sao?”
Vu Tịch dừng động tác, một lúc mới nghĩ ra: “Ồ, cũng đúng…
Cổ Lâm Hàn lấy ly nước trong tay cô đặt ở trên bàn. “Được rồi được rồi, cô đừng có lộn xộn nữa, bảo cô chăm sóc tôi thật sự sẽ bị giết chết.”
Cái tên ngốc này, làm việc gì cũng không thể khiến anh hài lòng.
Anh cảm thấy bản thân mang, cô về nhà, chính là đang tạo nghiệt, hôm nay có thể bị cô chọc tức thành bệnh chính là anh tự mình tìm lấy.
Vu Tịch vẻ mặt đầy vô tội.
Cô thật lòng muốn chăm sóc anh, chẳng qua chỉ là không biết cách chăm sóc người khác.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm không nói nên lời, cô nghĩ, có lẽ Cổ Lâm Hàn thích kiểu phụ nữ trưởng thành.
Có vẻ giống như vậy, bất kể như thế nào, rốt cuộc là kiểu biết chăm sóc người khác.
Trên phương diện này cô thật sự không ổn.
Chăm sóc bản thân đã là vấn đề, huống chi đây còn là chăm sóc cậu ấm nhà giàu Cổ Lâm Hãn.
Nhưng Cổ Lâm Hàn lại khác, từ nhỏ anh đã lớn lên như một cành vàng lá ngọc, bất kể đồ ăn hay đồ dùng đều dùng loại tốt nhất, người chăm sóc anh đều là những người giỏi nhất.
Khác biệt lớn như vậy, bây giờ…
Chỉ bởi vì một đứa trẻ mà đã buộc bọn họ lại với nhau…
Vu Tịch nhìn vẻ ngoài thanh tú hiếm có của anh.
Lúc này đã bệnh như vậy, nhưng vẻ mặt của anh vẫn rất đẹp, gương mặt lạnh lùng trong ký ức, bây giờ trông thật hài hòa, nhưng đó vẫn khiến người khác cảm thán sự tuyệt vời của đấng sáng tạo, khuôn mặt đó trông như một phần của bầu trời, bất kể khi nào đều là dáng vẻ khiến người tự hào.
Chỉ là đôi mắt có chút mệt mỏi khiến người khác cảm thấy hơi khác so với trước đây.
Trong lòng cô có chút áy náy.
Rốt cuộc cũng bởi vì cô cho nên mới bị bệnh. Bây giờ cô ngốc như vậy, không biết chăm sóc người khác.
Khó trách anh ghét cô.
Cô nói: “Vậy tôi thổi nguội cho anh, đừng nhúc nhích.” Cô cẩn thận cầm cái ly lên dùng miệng thổi thổi.
Cổ Lâm Hàn dựa vào chiếc gối mềm mại, nhìn cô một cách chăm chú.
Người phụ nữ mạnh mẽ hoạt bát thường ngày, hôm nãy xem ra hiếm khi nghe lời, dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn thôi cũng khiến tím mềm đi, không thể không thương hại nhiều một chút…
Bình luận facebook