Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hôn Nhân Ngọt Ngào Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều - Chương 212
Vẻ mặt Tô Hành ủy khuất, thế nhưng Vu Tân Nông rốt cuộc cũng là chủ gia đình, bà cũng không dám nói cái gì.
Đôi vợ chồng trẻ còn ngồi ở đối diện, vẻ mặt Vu Tịch bày ra bộ dạng đang xem diễn như đã sớm thành thói quen.
Tô Hành nhìn Vu Tân Nông, biết chồng của bà luôn luôn chính là như vậy, xem ra là không còn cách nào thuyết phục, khẽ cắn môi, bà nghiến răng nói thẳng với cố Lâm Hàn: “Này, muốn cưới Vu Tịch, được, nhưng xe đi, nhà, lễ hỏi, hôn lễ, nhiều thứ nữa chúng tôi không thể thiếu.”
Muốn làm con rể nhà chúng tôi, cũng không dễ dàng như vậy, tôi xem anh nghèo như vậy, lấy cái gì mà kết hôn.
Cố Lâm Hàn nói: “Cái này tự nhiên đều sẽ
có.
Tô Hành xem thường nhìn anh, anh nói gì cũng dễ nghe, nhưng xem anh lấy cái gì đưa ra.
“Được rồi, khi nào làm lễ hỏi, khi nào thì kết hôn, tôi nói cho anh biết, nhà của chúng tôi là gia đình giàu có, không phải giống các người là những gia đình bình dân, mấy chục vạn làm lễ hỏi là được, không nói cái khác, giống như nhà chúng tôi, con gái thứ hai của tôi tự nhiên các người cũng không so sánh được, Tả gia nhà bọn họ nói, đính hôn trước cho chúng tôi 88 vạn lễ hỏi, 88 vạn nhà anh không có thì 18 vạn nhất định cũng phải có đi.”
Đều là người giống nhau, muốn cái lễ hỏi cũng đổi mấy chục vạn, Vu Tịch nhìn Tô Hành, đây là cố ý làm khó dễ đi.
Vừa nói, một bên còn nâng Tả Kinh Luân lên, hạ thấp cố Lâm Hàn xuống.
Bà ta nói tiếp: “Ngoài những cái khác nữa, nhà chúng tôi yêu cầu cần phải là nhà ở thành phố, còn ở nông thôn, bên ngoài đường vành đai sáu, chúng tôi đều không
cần, xe thì ít nhất hai mươi vạn trở lên đi, những thứ đó đều chuẩn bị đủ hết thì đến nhà của chúng tôi cầu hôn, bằng không, đừng nói tôi không cho các người vào cửa, chúng tôi đây là gả nữ nhi, cũng không phải là gọi mấy tên ăn xin tới đâu, hừ.”
Vu Tịch nghe bà ta nói như thế, hỏi thẳng: “Mẹ, mẹ muốn nhiều như vậy, kia, xem ra mẹ đây là chuẩn bị cho con không ít của hồi môn sao?”
A
Tô Hành nhìn cô con gái đang hướng khuỷu tay ra ngoài.
“Cô…..Hừ, cô ném cho trong nhà một
người như vậy, còn muốn của hồi môn? Vậy trước khi cô gả đến Lâm gia, anh ta muốn bao nhiêu của hồi môn thì phải có bấy nhiêu? Bây giờ cô một hai phải tìm cho cô của hồi môn sao? Một phân cũng không
CÓ.
Vu Tịch lập tức đứng lên.
“Không có? Vậy được, tôi không kết hôn.”
Nói xong, cô trực tiếp kéo cố Lâm Hàn đứng lên.
Vu Tân Nông ở phía sau nhìn, giận dữ kêu lên: “Vu Tịch, cô quay trở lại cho tôi.”
Vu Tịch đứng ở kia nói: “Ba, ba xem con nói đạo lý này có đúng hay không, kết hôn xong chúng ta lấy đồ đính hôn của người ta, bản thân cũng phải đáp lễ trả lại của hồi môn mới đúng đi, nào có chuyện chỉ ăn vào trong miệng mà không nhả xương ra
ngoài?’
“Cô…..Cô…..Cô thật là giỏi, còn chưa
gả đến trong nhà người ta đâu mà đã bắt đầu giúp đỡ người ta về nhà mẹ đẻ xin tiền, hừ, không biết bọn họ cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì.”
Vu Tịch cũng lười nói gì nữa, ở một bên kéo Cố Lâm Hàn đi.
Vu Tân Nông bị chọc tức thật sự, cả đầu đều phát đau.
“Được lắm, Vu Tịch, dù sao cô cũng đã bất hiếu quen rồi, không cần, bọn tôi không cần cái gì nữa, cô nhanh đến nhà người ta đi, tốt nhất là cô đừng bao giờ quay lại, dù sao ở đây đâu phải còn chưa mất mặt đủ đâu, cút, bây giờ cô cút cho tôi.”
Vu Tịch cũng không khách khí, thật sự kéo Cố Lâm Hàn đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Hành vẫn còn nhìn, sau đó tức giận nói với Vu Tân Nông: “ông nhìn đi, đây chỉ là mới bắt đầu, đã đưa người về đến nhà vòi vĩnh rồi, sau này không biết lại muốn cái gì nữa đây.”
Vu Tân Nông nhìn ra bên ngoài, đứa con gái không bớt lo này..
Đôi vợ chồng trẻ còn ngồi ở đối diện, vẻ mặt Vu Tịch bày ra bộ dạng đang xem diễn như đã sớm thành thói quen.
Tô Hành nhìn Vu Tân Nông, biết chồng của bà luôn luôn chính là như vậy, xem ra là không còn cách nào thuyết phục, khẽ cắn môi, bà nghiến răng nói thẳng với cố Lâm Hàn: “Này, muốn cưới Vu Tịch, được, nhưng xe đi, nhà, lễ hỏi, hôn lễ, nhiều thứ nữa chúng tôi không thể thiếu.”
Muốn làm con rể nhà chúng tôi, cũng không dễ dàng như vậy, tôi xem anh nghèo như vậy, lấy cái gì mà kết hôn.
Cố Lâm Hàn nói: “Cái này tự nhiên đều sẽ
có.
Tô Hành xem thường nhìn anh, anh nói gì cũng dễ nghe, nhưng xem anh lấy cái gì đưa ra.
“Được rồi, khi nào làm lễ hỏi, khi nào thì kết hôn, tôi nói cho anh biết, nhà của chúng tôi là gia đình giàu có, không phải giống các người là những gia đình bình dân, mấy chục vạn làm lễ hỏi là được, không nói cái khác, giống như nhà chúng tôi, con gái thứ hai của tôi tự nhiên các người cũng không so sánh được, Tả gia nhà bọn họ nói, đính hôn trước cho chúng tôi 88 vạn lễ hỏi, 88 vạn nhà anh không có thì 18 vạn nhất định cũng phải có đi.”
Đều là người giống nhau, muốn cái lễ hỏi cũng đổi mấy chục vạn, Vu Tịch nhìn Tô Hành, đây là cố ý làm khó dễ đi.
Vừa nói, một bên còn nâng Tả Kinh Luân lên, hạ thấp cố Lâm Hàn xuống.
Bà ta nói tiếp: “Ngoài những cái khác nữa, nhà chúng tôi yêu cầu cần phải là nhà ở thành phố, còn ở nông thôn, bên ngoài đường vành đai sáu, chúng tôi đều không
cần, xe thì ít nhất hai mươi vạn trở lên đi, những thứ đó đều chuẩn bị đủ hết thì đến nhà của chúng tôi cầu hôn, bằng không, đừng nói tôi không cho các người vào cửa, chúng tôi đây là gả nữ nhi, cũng không phải là gọi mấy tên ăn xin tới đâu, hừ.”
Vu Tịch nghe bà ta nói như thế, hỏi thẳng: “Mẹ, mẹ muốn nhiều như vậy, kia, xem ra mẹ đây là chuẩn bị cho con không ít của hồi môn sao?”
A
Tô Hành nhìn cô con gái đang hướng khuỷu tay ra ngoài.
“Cô…..Hừ, cô ném cho trong nhà một
người như vậy, còn muốn của hồi môn? Vậy trước khi cô gả đến Lâm gia, anh ta muốn bao nhiêu của hồi môn thì phải có bấy nhiêu? Bây giờ cô một hai phải tìm cho cô của hồi môn sao? Một phân cũng không
CÓ.
Vu Tịch lập tức đứng lên.
“Không có? Vậy được, tôi không kết hôn.”
Nói xong, cô trực tiếp kéo cố Lâm Hàn đứng lên.
Vu Tân Nông ở phía sau nhìn, giận dữ kêu lên: “Vu Tịch, cô quay trở lại cho tôi.”
Vu Tịch đứng ở kia nói: “Ba, ba xem con nói đạo lý này có đúng hay không, kết hôn xong chúng ta lấy đồ đính hôn của người ta, bản thân cũng phải đáp lễ trả lại của hồi môn mới đúng đi, nào có chuyện chỉ ăn vào trong miệng mà không nhả xương ra
ngoài?’
“Cô…..Cô…..Cô thật là giỏi, còn chưa
gả đến trong nhà người ta đâu mà đã bắt đầu giúp đỡ người ta về nhà mẹ đẻ xin tiền, hừ, không biết bọn họ cho cô ăn bùa mê thuốc lú gì.”
Vu Tịch cũng lười nói gì nữa, ở một bên kéo Cố Lâm Hàn đi.
Vu Tân Nông bị chọc tức thật sự, cả đầu đều phát đau.
“Được lắm, Vu Tịch, dù sao cô cũng đã bất hiếu quen rồi, không cần, bọn tôi không cần cái gì nữa, cô nhanh đến nhà người ta đi, tốt nhất là cô đừng bao giờ quay lại, dù sao ở đây đâu phải còn chưa mất mặt đủ đâu, cút, bây giờ cô cút cho tôi.”
Vu Tịch cũng không khách khí, thật sự kéo Cố Lâm Hàn đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Hành vẫn còn nhìn, sau đó tức giận nói với Vu Tân Nông: “ông nhìn đi, đây chỉ là mới bắt đầu, đã đưa người về đến nhà vòi vĩnh rồi, sau này không biết lại muốn cái gì nữa đây.”
Vu Tân Nông nhìn ra bên ngoài, đứa con gái không bớt lo này..
Bình luận facebook