Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Chương 66. Sợ cái gì, hòn một chút
Vu Tịch buồn cười nhìn biểu hiện của anh. Cổ Lâm Hàn này cũng thử để sợ hãi?
Đồ ăn được mang lên, cô cố ý níu kéo như người hâm mộ, “Này, anh thủ đi.”
Cổ Lâm Hàn cau mày ghét bỏ: “Không ăn.”
Nhìn thấy anh sợ hãi rút lui, Vu Tịch càng cười lớn hơn…
Vừa trêu đùa Cổ Lâm Hàn vừa ăn bún ốc ngon thực sự là một phong cách độc đáo.
Cô cảm thấy rất hài lòng với đồ ăn, một bát to, cô ăn sạch. Anh chậc chậc hai tiếng, “Bây giờ cô thật sự càng ngày càng giống heo.”
“Tôi vui vẻ, hừ.”
Cổ Lâm Hàn nóng lòng muốn nhanh chóng rời đi sau khi ăn xong. “Ăn xong thì đi thôi.”
Anh vớ lấy đồ đạc bước ra ngoài.
Vu Tịch nhìn, nở nụ cười vội vàng đuổi theo. “Chạy cái gì, chao ôi, anh ngửi thử xem, mùi vị thơm cực.”
“Tránh ra chỗ khác!”
Những người phía sau mỉm cười nhìn hai người ồn ào,
Bọn họ còn nghe thấy người ta nói. “Nhìn bạn trai của người ta xem, quá cưng chiều bạn gái mình, không thích mùi bún ốc như vậy, cũng vẫn đi ăn cùng bạn gái.”
Cổ Lâm Hàn vội vàng đi ra ngoài mà không thèm nhìn lại.
Cuối cùng sau khi ra ngoài, anh hít một hơi thật sâu rồi mới lên xe.
Vu Tịch đi theo.
Muốn chạy? Không đời nào.
Vu Tịch cười xấu xa. “Này, trên người tôi còn có mùi sao? Thật là, mùi này ám trên người lâu phải không?” 11 11
Cổ Lâm Hàn thực sự ngửi thấy mùi này.
Vu Tịch vẫn đang đong đưa từ bên này sang bên kia, “Thơm quá, thơm quá.”
Thơm cái quằn!
Cổ Lâm Hàn cau mày, nói với Vô Ưu: “Lái xe nhanh lên!”
Vô Ưu định nói về cuộc điện thoại ban nãy, bị anh mắng như vậy, anh ta nhanh chóng khỏi động xe.
Vu Tịch mím môi, trong mắt lộ vẻ đắc ý: “Làm gì, anh ngửi thường xuyên sẽ quen thôi.”
Cô cọ vào người anh.
Cổ Lâm Hàn đẩy mạnh cô ra, “Tránh ra, tránh xa tôi ra.”
“Ha, không phải lúc trước anh đè lên tôi à.”
Vô Ưu bất lực suy nghĩ, anh ta vẫn còn ở đây, anh ta còn nhỏ, bà nội anh ta nói, anh ta không thể nghe những thứ bắn thỉu này…
Vu Tịch đâu quan tâm đến chuyện này đâu, nói xong liền nói với Vô Ưu: “Phải không, mùi khó ngủi sao, làm gì mà phóng đại như vậy đâu.”
Sắc mặt Vô Ưu như đưa đám, đừng hỏi anh ta, anh ta không dám nói.
Anh ta vội vàng đạp ga phóng đi.
Rất nhanh đã lái xe về nhà.
Sau khi dừng xe, Cố Lâm Hàn định bỏ chạy.
Vu Tịch vội vàng đuổi kịp.
Cổ Lâm Hàn chạy trối chết, thật là thú vị. “Đừng đi, Cố Lâm Hàn, anh quay lại cho tôi!”
Cổ Lâm Hàn không nghe lời cô, anh chỉ muốn đi vào tắm rửa, thay quần áo thật nhanh để khử mùi trên người cô. Vu Tịch cười đểu, nhìn anh chạy vào, lập tức túm lấy cánh tay anh. Kéo anh lại, nghiêng người cười nhìn anh. “Này, thật sự ăn rất ngon, chỉ là hơi khó ngửi thôi, ăn thử sẽ biết, có muốn thử không?”
“Đánh chết tôi cũng không thử, cô bỏ tôi ra, đừng dài dòng ở đây nữa.”
Ánh mắt Vu Tịch lóe lên.
Không thử?
Cô muốn anh thử.
Cô đảo mắt, trong đầu cô hiện lên những suy nghĩ ma quái.
Cô túm lấy anh, kiễng chân lên, dùng một tay ôm lấy cổ Cổ Lâm Hàn. Khi cô kéo cổ anh xuống, đôi môi nhỏ của cô đã gần kể với anh.
Khuôn mặt khó hiểu ban đầu của Cổ Lâm Hàn đã được thay thế bằng sự ngạc nhiên…
Vu Tịch buồn cười nhìn biểu hiện của anh. Cổ Lâm Hàn này cũng thử để sợ hãi?
Đồ ăn được mang lên, cô cố ý níu kéo như người hâm mộ, “Này, anh thủ đi.”
Cổ Lâm Hàn cau mày ghét bỏ: “Không ăn.”
Nhìn thấy anh sợ hãi rút lui, Vu Tịch càng cười lớn hơn…
Vừa trêu đùa Cổ Lâm Hàn vừa ăn bún ốc ngon thực sự là một phong cách độc đáo.
Cô cảm thấy rất hài lòng với đồ ăn, một bát to, cô ăn sạch. Anh chậc chậc hai tiếng, “Bây giờ cô thật sự càng ngày càng giống heo.”
“Tôi vui vẻ, hừ.”
Cổ Lâm Hàn nóng lòng muốn nhanh chóng rời đi sau khi ăn xong. “Ăn xong thì đi thôi.”
Anh vớ lấy đồ đạc bước ra ngoài.
Vu Tịch nhìn, nở nụ cười vội vàng đuổi theo. “Chạy cái gì, chao ôi, anh ngửi thử xem, mùi vị thơm cực.”
“Tránh ra chỗ khác!”
Những người phía sau mỉm cười nhìn hai người ồn ào,
Bọn họ còn nghe thấy người ta nói. “Nhìn bạn trai của người ta xem, quá cưng chiều bạn gái mình, không thích mùi bún ốc như vậy, cũng vẫn đi ăn cùng bạn gái.”
Cổ Lâm Hàn vội vàng đi ra ngoài mà không thèm nhìn lại.
Cuối cùng sau khi ra ngoài, anh hít một hơi thật sâu rồi mới lên xe.
Vu Tịch đi theo.
Muốn chạy? Không đời nào.
Vu Tịch cười xấu xa. “Này, trên người tôi còn có mùi sao? Thật là, mùi này ám trên người lâu phải không?” 11 11
Cổ Lâm Hàn thực sự ngửi thấy mùi này.
Vu Tịch vẫn đang đong đưa từ bên này sang bên kia, “Thơm quá, thơm quá.”
Thơm cái quằn!
Cổ Lâm Hàn cau mày, nói với Vô Ưu: “Lái xe nhanh lên!”
Vô Ưu định nói về cuộc điện thoại ban nãy, bị anh mắng như vậy, anh ta nhanh chóng khỏi động xe.
Vu Tịch mím môi, trong mắt lộ vẻ đắc ý: “Làm gì, anh ngửi thường xuyên sẽ quen thôi.”
Cô cọ vào người anh.
Cổ Lâm Hàn đẩy mạnh cô ra, “Tránh ra, tránh xa tôi ra.”
“Ha, không phải lúc trước anh đè lên tôi à.”
Vô Ưu bất lực suy nghĩ, anh ta vẫn còn ở đây, anh ta còn nhỏ, bà nội anh ta nói, anh ta không thể nghe những thứ bắn thỉu này…
Vu Tịch đâu quan tâm đến chuyện này đâu, nói xong liền nói với Vô Ưu: “Phải không, mùi khó ngủi sao, làm gì mà phóng đại như vậy đâu.”
Sắc mặt Vô Ưu như đưa đám, đừng hỏi anh ta, anh ta không dám nói.
Anh ta vội vàng đạp ga phóng đi.
Rất nhanh đã lái xe về nhà.
Sau khi dừng xe, Cố Lâm Hàn định bỏ chạy.
Vu Tịch vội vàng đuổi kịp.
Cổ Lâm Hàn chạy trối chết, thật là thú vị. “Đừng đi, Cố Lâm Hàn, anh quay lại cho tôi!”
Cổ Lâm Hàn không nghe lời cô, anh chỉ muốn đi vào tắm rửa, thay quần áo thật nhanh để khử mùi trên người cô. Vu Tịch cười đểu, nhìn anh chạy vào, lập tức túm lấy cánh tay anh. Kéo anh lại, nghiêng người cười nhìn anh. “Này, thật sự ăn rất ngon, chỉ là hơi khó ngửi thôi, ăn thử sẽ biết, có muốn thử không?”
“Đánh chết tôi cũng không thử, cô bỏ tôi ra, đừng dài dòng ở đây nữa.”
Ánh mắt Vu Tịch lóe lên.
Không thử?
Cô muốn anh thử.
Cô đảo mắt, trong đầu cô hiện lên những suy nghĩ ma quái.
Cô túm lấy anh, kiễng chân lên, dùng một tay ôm lấy cổ Cổ Lâm Hàn. Khi cô kéo cổ anh xuống, đôi môi nhỏ của cô đã gần kể với anh.
Khuôn mặt khó hiểu ban đầu của Cổ Lâm Hàn đã được thay thế bằng sự ngạc nhiên…
Bình luận facebook