Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
(Tất cả những tên tuổi, chức danh, địa vị và sự việc trong chuyện đều do tác giả hư cấu hóa. Không có ý xúc phạm hay bôi nhọ bất cứ tập thể, tổ chức, tôn giáo hay quốc gia nào)
30 năm trước....
"Sinh chưa? Sinh chưa?"
Người đàn ông trung niên mặc âu phục đi đi lại lại trước một căn phòng, bên trong có thể nghe thấy tiếng ngâm nga đau đớn phát ra từ cổ họng phụ nữ. Những âm thanh giống như càng cật lực đè nén lại càng vô lực thoát ra, có chút cam chịu khổ sở.
Ông cúi nhìn đồng hồ bạc đeo trên cổ tay, đã 5h trôi qua, tại sao lại khó sinh như vậy.
"Nhanh, mất máu nhiều quá."
Mỗi một lần cánh cửa phòng mở ra rồi đóng lại, tim ông cũng theo đó nhảy vọt lên một nhịp.
Mỗi một phút trôi qua dường như dài bằng cả thế kỉ, không biết qua bao lâu, bên trong phòng truyền ra một tiếng giống như trút bỏ được gánh nặng.
"Sinh rồi. Công chúa sinh rồi."
Lúc người đàn ông hấp tấp vào phòng, thân ảnh người phụ nữ như chìm sau tấm mền trắng, thần sắc suy nhược trắng bệch.
"Con của ta. Con của ta."
Giọng nói mơ hồ yếu ớt, từ cổ họng khô khốc cật lực thoát ra mấy chữ.
"Con của ta tại sao không khóc."
Mỗi một đứa trẻ sinh ra đều phải cất tiếng khóc chào đời, chấp nhận khoảnh khắc bước vào thế giới.
"Hoàng tử.."
Đứa trẻ đỏ hỏn được bọc trong lớp vải mềm mại không cất tiếng khóc, chỉ mở to đôi mắt xanh biếc, tĩnh lặng như mặt biển, mang theo vài phần u uất.
Không.
Người phụ nữ giật mình, đây không phải là đôi mắt nên có ở một đứa trẻ mới chào đời. Ngoại trừ ánh mắt có phần dọa người kia, cơ thể và hô hấp của đứa bé còn cực kì yếu ớt, sức khỏe của thai nhi hoàn toàn phụ thuộc vào quá trình dưỡng thai của người mẹ.
Nhắc tới quá trình mang thai của công chúa, trong lòng bà không khỏi dâng tới một trận đau xót. Đứa trẻ này, cũng không biết sẽ sống được tới khi nào. Bà thật không dám nghĩ tới tương lai sau này...
"Con ta, có phải con trai ta..."
"Không. Không. Công chúa, người nhìn đi. Hoàng tử đã bình an tới với thế giới này rồi."
Lúc bảo mẫu đặt đứa trẻ vào tay người phụ nữ được gọi là công chúa, nước mắt đã muốn trào qua khóe mi. Người đàn ông đứng cạnh giường lặng lẽ chứng kiến sự việc, tâm tình tuy đã bớt lo lắng nhưng lại thêm vào vài phần phiền muộn.
Không gian trầm mặc một chút, giọng nói của vị công chúa tuy yếu ớt nhưng kiên định, đôi mắt xanh của cô như tỏa sáng niềm yêu thương vô bờ bến dành cho đứa trẻ. Đã rất lâu rồi, đôi mắt u tịch ấy mới lấp lánh như thế.
"Enda - cánh chim tự do. Tên con trai ta là Enda Wettin. S"
Nói xong, vòng tay ôm đứa nhỏ của cô hơi siết lại, giúp nó ủ ấm. Hai mắt dần dần nhắm chặt, chìm vào cơn mê man.
"Công chúa Heni."
Người đàn ông gọi khẽ, nhưng được người phụ nữ ở giường ra dấu im lặng. Bà hạ thấp thanh điệu.
"Người đã mất sức quá nhiều rồi. Nhưng không nguy hiểm tính mạng. Tĩnh dưỡng vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Lúc Heni tỉnh dậy, đã là buổi sáng ngày thứ 5, con trai cô được bảo mẫu đặt trong một chiếc nôi bằng mây, kê sát ngay cạnh giường ngủ của cô. Heni ngồi dậy một chút, nhìn đứa trẻ rất tĩnh lặng nằm trong nôi. Nó không ngủ, nhưng cũng không phát ra tiếng động gì.
"Enda. Enda.."
Cô gọi mấy tiếng, giọng nói hơi khàn xuống, sống mũi cay cay, nước mắt muốn chảy ra ngoài được cô cố gắng kìm chế.
Cô không thể khóc, bây giờ cô đã có con trai. Cô cần phải kiên cường hơn nữa để bảo vệ cho sinh mạng thằng bé.
Ngẫm ngợi một lúc, Heni tháo chiếc vòng cổ trên người mình, đeo cho cậu bé. Chiếc vòng nhìn qua vô cùng đơn giản, chỉ là ba sợi dây len đỏ đan vào nhau, lồng một mặt đá quý màu xanh nước biển có hình giọt nước, dưới ánh sáng mặt trời, phát ra những tia sáng lành lạnh.
"Enda, mẹ nhất định sẽ bảo vệ sinh mạng của con, và đem lại tự do thật sự cho con."
Dưới cái tên Heni Wettin.S, dù có phải đánh đổi cả linh hồn này cô cũng nguyện ý, bởi vì Enda.
"Công chúa, ngài ấy đã trở về rồi. Ngài ấy nói người..."
Bên ngoài có giọng nói hơi rụt rè, dường như sợ dọa đến cô. Người đàn ông đáng sợ ấy đã trở về rồi. Biết thân thể sau sinh của công chúa còn yếu, bảo mẫu và quản gia đã cố gắng cầu xin giúp cô nhưng vô dụng.
Heni cười đắng chát, cô cúi đầu in xuống trán con trai Enda một nụ hôn.
"Con trai, mẹ sẽ trở về với con nhanh thôi. Ngoan."
Heni theo bảo mẫu đi qua từng không gian sa hoa, dừng lại ở trước căn phòng ngủ quen thuộc.
"Công chúa Heni, xin hãy cẩn trọng."
"Ta biết rồi."
Cánh cửa im lìm được cô mở ra, sau đó bình tĩnh đóng lại.
"Tới rồi, nào, cho tôi ngửi chút hương vị của em."
Trong phòng không mở đèn, rèm cửa che phủ cửa sổ sát đất, bóng tối cô tịch bao trùm lên không gian. Giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng có chút ghê tởm của người đàn ông vang tới tai cô.
"Tách"
Cả căn phòng bỗng dưng bừng sáng.
Lúc này Heni đã nhìn rõ vị trí của đối phương, hắn ngồi trên sofa, tay cầm một ly rượu đỏ sánh như máu, ở tay kia kẹp một điếu xì gà, làn khói lượn lờ quanh những ngón tay thô dài thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo.
"Ngài đã trở về rồi."
Người đàn ông hơi nhướn đôi lông mày, so với biểu hiện ngoan ngoãn bất thường này của Heni có vài phần dò xét.
"Sinh thứ nghiệt chủng đó xong đột nhiên thay đổi tính nết?"
"Con trai tôi không phải nghiệt chủng"
Giọng Heni bỗng dưng lạnh đi vài phần, khiến người đàn ông bật cười khoái trá. Như này mới đúng là tiểu công chúa, tiểu tình nhân của hắn. Một con nhím nhỏ bé nhưng đầy gai nhọn, có thể phòng thủ cũng có thể tấn công.
"Lại đây."
Heni không phản kháng hắn, không nhanh không chậm tiến tới, còn cách hai bước chân liền bị người đàn ông dứt khoát kéo vào lòng, hắn không nói không rằng nhằm đến chiếc cổ trắng ngần của cô cắn xuống.
Cô nín nhịn chịu đau cho đến khi mùi máu tanh đã xộc tới khứu giác.
"Dòng máu hoàng tộc này, đúng là làm người ta phát điên mà."
Hắn không quan tâm đến thân thể yếu ớt gió lay cũng có thể đổ của cô, hắn cũng không quan tâm đến những tổn thương trong lòng cô, càng giả vờ không thấy đôi mắt đầy căm hận cô giành cho hắn.
Hắn chỉ muốn cô, ngày đêm muốn cô.
Người đàn ông thô bạo xé toạc chiếc áo của Heni, đem ly rượu trong tay đổ từ cổ xuống, chất dịch sóng sánh nổi bật trên làn da trắng xanh, uốn lượn đối lập như tạo ra cảnh tượng càng thêm mê người.
Cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt đang không ngừng lướt qua da thịt mát lạnh của mình, Heni hơi co người muốn phản kháng.
Hông cô bị hắn siết đến đau đớn, giọng nói tàn ác của hắn xông vào não bộ.
"Không muốn giữ lại mạng cho thứ nghiệt chủng kia nữa hay sao?"
Phản kháng hắn? Đúng là càng ngày càng lớn gan. Hắn để cô sinh con của đàn ông khác đã là sự kiên nhẫn cuối cùng.
Mà không, thứ nghiệt chủng đó chắc chắn không nên lưu lại. Có điều trước tiên, hắn còn muốn chơi đùa cùng tiểu công chúa này một chút.
"Ngài không cần tức giận."
Giọng nói Heni nghe qua có vài phần nhẫn nhịn, nhưng thanh điệu khá trong trẻo.
Tiểu công chúa đúng là tiểu công chúa, quả nhiên mấy người con cháu hoàng tộc đều nên đi làm diễn viên thì hơn. Đáy lòng một trận khinh miệt, người đàn ông trực tiếp bế xốc Heni ném lên giường, cơ thể cao lớn của hắn đổ ập xuống.
Mùi da thịt ngọt ngào của cô làm hắn như phát cuồng, cúi đầu gặm nhấm từng chút một, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó mà tăng vọt.
Rất nhanh, cả căn phòng đã bị hơi thở dục vọng lấp đầy.
(Tất cả những tên tuổi, chức danh, địa vị và sự việc trong chuyện đều do tác giả hư cấu hóa. Không có ý xúc phạm hay bôi nhọ bất cứ tập thể, tổ chức, tôn giáo hay quốc gia nào)
30 năm trước....
"Sinh chưa? Sinh chưa?"
Người đàn ông trung niên mặc âu phục đi đi lại lại trước một căn phòng, bên trong có thể nghe thấy tiếng ngâm nga đau đớn phát ra từ cổ họng phụ nữ. Những âm thanh giống như càng cật lực đè nén lại càng vô lực thoát ra, có chút cam chịu khổ sở.
Ông cúi nhìn đồng hồ bạc đeo trên cổ tay, đã 5h trôi qua, tại sao lại khó sinh như vậy.
"Nhanh, mất máu nhiều quá."
Mỗi một lần cánh cửa phòng mở ra rồi đóng lại, tim ông cũng theo đó nhảy vọt lên một nhịp.
Mỗi một phút trôi qua dường như dài bằng cả thế kỉ, không biết qua bao lâu, bên trong phòng truyền ra một tiếng giống như trút bỏ được gánh nặng.
"Sinh rồi. Công chúa sinh rồi."
Lúc người đàn ông hấp tấp vào phòng, thân ảnh người phụ nữ như chìm sau tấm mền trắng, thần sắc suy nhược trắng bệch.
"Con của ta. Con của ta."
Giọng nói mơ hồ yếu ớt, từ cổ họng khô khốc cật lực thoát ra mấy chữ.
"Con của ta tại sao không khóc."
Mỗi một đứa trẻ sinh ra đều phải cất tiếng khóc chào đời, chấp nhận khoảnh khắc bước vào thế giới.
"Hoàng tử.."
Đứa trẻ đỏ hỏn được bọc trong lớp vải mềm mại không cất tiếng khóc, chỉ mở to đôi mắt xanh biếc, tĩnh lặng như mặt biển, mang theo vài phần u uất.
Không.
Người phụ nữ giật mình, đây không phải là đôi mắt nên có ở một đứa trẻ mới chào đời. Ngoại trừ ánh mắt có phần dọa người kia, cơ thể và hô hấp của đứa bé còn cực kì yếu ớt, sức khỏe của thai nhi hoàn toàn phụ thuộc vào quá trình dưỡng thai của người mẹ.
Nhắc tới quá trình mang thai của công chúa, trong lòng bà không khỏi dâng tới một trận đau xót. Đứa trẻ này, cũng không biết sẽ sống được tới khi nào. Bà thật không dám nghĩ tới tương lai sau này...
"Con ta, có phải con trai ta..."
"Không. Không. Công chúa, người nhìn đi. Hoàng tử đã bình an tới với thế giới này rồi."
Lúc bảo mẫu đặt đứa trẻ vào tay người phụ nữ được gọi là công chúa, nước mắt đã muốn trào qua khóe mi. Người đàn ông đứng cạnh giường lặng lẽ chứng kiến sự việc, tâm tình tuy đã bớt lo lắng nhưng lại thêm vào vài phần phiền muộn.
Không gian trầm mặc một chút, giọng nói của vị công chúa tuy yếu ớt nhưng kiên định, đôi mắt xanh của cô như tỏa sáng niềm yêu thương vô bờ bến dành cho đứa trẻ. Đã rất lâu rồi, đôi mắt u tịch ấy mới lấp lánh như thế.
"Enda - cánh chim tự do. Tên con trai ta là Enda Wettin. S"
Nói xong, vòng tay ôm đứa nhỏ của cô hơi siết lại, giúp nó ủ ấm. Hai mắt dần dần nhắm chặt, chìm vào cơn mê man.
"Công chúa Heni."
Người đàn ông gọi khẽ, nhưng được người phụ nữ ở giường ra dấu im lặng. Bà hạ thấp thanh điệu.
"Người đã mất sức quá nhiều rồi. Nhưng không nguy hiểm tính mạng. Tĩnh dưỡng vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Lúc Heni tỉnh dậy, đã là buổi sáng ngày thứ 5, con trai cô được bảo mẫu đặt trong một chiếc nôi bằng mây, kê sát ngay cạnh giường ngủ của cô. Heni ngồi dậy một chút, nhìn đứa trẻ rất tĩnh lặng nằm trong nôi. Nó không ngủ, nhưng cũng không phát ra tiếng động gì.
"Enda. Enda.."
Cô gọi mấy tiếng, giọng nói hơi khàn xuống, sống mũi cay cay, nước mắt muốn chảy ra ngoài được cô cố gắng kìm chế.
Cô không thể khóc, bây giờ cô đã có con trai. Cô cần phải kiên cường hơn nữa để bảo vệ cho sinh mạng thằng bé.
Ngẫm ngợi một lúc, Heni tháo chiếc vòng cổ trên người mình, đeo cho cậu bé. Chiếc vòng nhìn qua vô cùng đơn giản, chỉ là ba sợi dây len đỏ đan vào nhau, lồng một mặt đá quý màu xanh nước biển có hình giọt nước, dưới ánh sáng mặt trời, phát ra những tia sáng lành lạnh.
"Enda, mẹ nhất định sẽ bảo vệ sinh mạng của con, và đem lại tự do thật sự cho con."
Dưới cái tên Heni Wettin.S, dù có phải đánh đổi cả linh hồn này cô cũng nguyện ý, bởi vì Enda.
"Công chúa, ngài ấy đã trở về rồi. Ngài ấy nói người..."
Bên ngoài có giọng nói hơi rụt rè, dường như sợ dọa đến cô. Người đàn ông đáng sợ ấy đã trở về rồi. Biết thân thể sau sinh của công chúa còn yếu, bảo mẫu và quản gia đã cố gắng cầu xin giúp cô nhưng vô dụng.
Heni cười đắng chát, cô cúi đầu in xuống trán con trai Enda một nụ hôn.
"Con trai, mẹ sẽ trở về với con nhanh thôi. Ngoan."
Heni theo bảo mẫu đi qua từng không gian sa hoa, dừng lại ở trước căn phòng ngủ quen thuộc.
"Công chúa Heni, xin hãy cẩn trọng."
"Ta biết rồi."
Cánh cửa im lìm được cô mở ra, sau đó bình tĩnh đóng lại.
"Tới rồi, nào, cho tôi ngửi chút hương vị của em."
Trong phòng không mở đèn, rèm cửa che phủ cửa sổ sát đất, bóng tối cô tịch bao trùm lên không gian. Giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng có chút ghê tởm của người đàn ông vang tới tai cô.
"Tách"
Cả căn phòng bỗng dưng bừng sáng.
Lúc này Heni đã nhìn rõ vị trí của đối phương, hắn ngồi trên sofa, tay cầm một ly rượu đỏ sánh như máu, ở tay kia kẹp một điếu xì gà, làn khói lượn lờ quanh những ngón tay thô dài thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo.
"Ngài đã trở về rồi."
Người đàn ông hơi nhướn đôi lông mày, so với biểu hiện ngoan ngoãn bất thường này của Heni có vài phần dò xét.
"Sinh thứ nghiệt chủng đó xong đột nhiên thay đổi tính nết?"
"Con trai tôi không phải nghiệt chủng"
Giọng Heni bỗng dưng lạnh đi vài phần, khiến người đàn ông bật cười khoái trá. Như này mới đúng là tiểu công chúa, tiểu tình nhân của hắn. Một con nhím nhỏ bé nhưng đầy gai nhọn, có thể phòng thủ cũng có thể tấn công.
"Lại đây."
Heni không phản kháng hắn, không nhanh không chậm tiến tới, còn cách hai bước chân liền bị người đàn ông dứt khoát kéo vào lòng, hắn không nói không rằng nhằm đến chiếc cổ trắng ngần của cô cắn xuống.
Cô nín nhịn chịu đau cho đến khi mùi máu tanh đã xộc tới khứu giác.
"Dòng máu hoàng tộc này, đúng là làm người ta phát điên mà."
Hắn không quan tâm đến thân thể yếu ớt gió lay cũng có thể đổ của cô, hắn cũng không quan tâm đến những tổn thương trong lòng cô, càng giả vờ không thấy đôi mắt đầy căm hận cô giành cho hắn.
Hắn chỉ muốn cô, ngày đêm muốn cô.
Người đàn ông thô bạo xé toạc chiếc áo của Heni, đem ly rượu trong tay đổ từ cổ xuống, chất dịch sóng sánh nổi bật trên làn da trắng xanh, uốn lượn đối lập như tạo ra cảnh tượng càng thêm mê người.
Cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt đang không ngừng lướt qua da thịt mát lạnh của mình, Heni hơi co người muốn phản kháng.
Hông cô bị hắn siết đến đau đớn, giọng nói tàn ác của hắn xông vào não bộ.
"Không muốn giữ lại mạng cho thứ nghiệt chủng kia nữa hay sao?"
Phản kháng hắn? Đúng là càng ngày càng lớn gan. Hắn để cô sinh con của đàn ông khác đã là sự kiên nhẫn cuối cùng.
Mà không, thứ nghiệt chủng đó chắc chắn không nên lưu lại. Có điều trước tiên, hắn còn muốn chơi đùa cùng tiểu công chúa này một chút.
"Ngài không cần tức giận."
Giọng nói Heni nghe qua có vài phần nhẫn nhịn, nhưng thanh điệu khá trong trẻo.
Tiểu công chúa đúng là tiểu công chúa, quả nhiên mấy người con cháu hoàng tộc đều nên đi làm diễn viên thì hơn. Đáy lòng một trận khinh miệt, người đàn ông trực tiếp bế xốc Heni ném lên giường, cơ thể cao lớn của hắn đổ ập xuống.
Mùi da thịt ngọt ngào của cô làm hắn như phát cuồng, cúi đầu gặm nhấm từng chút một, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó mà tăng vọt.
Rất nhanh, cả căn phòng đã bị hơi thở dục vọng lấp đầy.
Bình luận facebook