Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nơi này là một khu rừng, cơn mưa kéo dài khiến nhiệt độ hạ xuống thấp hơn, chỗ Enda đang ngồi là một hang động tự nhiên.
Vết thương trên mặt lại đau nhức, vì không được chữa trị đàng hoàng nên có vẻ đã bị nhiễm trùng, vai trái của cậu bé cũng trật khớp, sức lực chẳng còn lại bao nhiêu.
Cậu không xác định được thời gian mình chạy trốn đã qua bao lâu, chỉ biết nó rất dài.
Vì đang bị truy nã, không thể lên máy bay tới trung quốc, cũng không có cách dùng phương tiện giao thông nào, Enda chỉ có thể đi bộ.
Khi mệt sẽ kiếm một chỗkín đáo ngủ, đói thì ăn đồ thừa từ những khu ổ chuột, những vết thương lớn nhỏ trên người ngày một nhiều. Nếu cậu may mắn, sẽ gặp ai đó không biết hình cậu trên tờ truy nã, và bố thí một chút đồ ăn ngon lành thật sự
Enda nhìn ra bên ngoài, cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Cậu luôn thích việc đi ngang một khu rừng, cậu có thể tìm thấy trái cây có thể ăn được ở đây, bẫy thỏ hoặc chuột, cũng như tìm kiếm được vài lá thảo dược có thể cầm máu hoặc giảm đau.
Nguồn kiến thức khổng lồ trong đầu cậu đều được lục lọi, vận dụng tối đa hết mức có thể để sống sót qua từng ngày.
Trung Quốc, Triệu gia, cậu nhất định phải tới được nơi đó.
Cậu thích một khu rừng, nhưng cậu cũng ghét những cơn mưa, nó lạnh và khiến cậu chỉ có thể ngồi im ở một chỗ. Enda luôn cảm thấy thời gian của mình luôn là không đủ, cậu có thể bị bắt hoặc bị giết chết bất cứ lúc nào.
Giống như đêm hôm qua khi cố trốn thoát khỏi một con sói, Enda đã tưởng đến đây là kết thúc. Cậu không bị giết chết, nhưng việc có một vết thương lớn đau nhức và cái vai trật khớp chẳng hay ho chút nào.
Enda dốc ngược chiếc balo, những vật dụng lộn xộn bên trong rơi cả xuống nền.
Một nửa chiếc bánh mì dở, hai khẩu súng ngắn, dao, bản đồ, la bàn, một bộ quần áo nhàu nát, vài cành lá đã ngả sang màu vàng...cùng nhiều thứ chẳng xác định được.
Nhưng tất cả bọn chúng đều có nhiệm vụ giúp cậu sống sót.
Cậu nhớ chiếc balo này đã từng đầy đủ thế nào khi cậu ôm nó chạy dọc theo con đường hầm thoát khỏi căn biệt thự của Jackson.
Mẹ, cậu nhớ mẹ.
Đó là sợi dây trói buộc và đập tan ý nghĩ buông bỏ của cậu trong những đêm tối lạnh giá đơn độc, trong cơn đói cồn cào thắt ruột gan, trong những cuộc chạy trốn, trong cả những trận sốt cao, những vết thương đau đớn nối tiếp nhau.
Kí ức của Enda trở nên lộn xộn, thi thoảng ở một vài khoảnh khắc, cậu không biết mình là ai, tại sao mình phải chạy trốn.
Cậu chỉ biết cậu phải tới Trung Quốc, gặp Triệu phu nhân, vì mẹ.
Nhưng khi giật mình tỉnh khỏi cơn mê man, những luồng ký ức nóng rẫy sẽ nối nhau ập tới.
Một chiếc lồng dưới hình hài một căn biệt thự, một con quỷ trong vỏ bọc một người đàn ông. Hại chết ba cậu, giam cầm mẹ cậu, bẻ gãy đôi cánh tự do cả bà, tước đoạt đi quyền trưởng thành như bao đứa trẻ bình thường của cậu.
Và cậu biết, cậu cần phải sống sót.
Mùa đông năm thứ hai, Enda 7 tuổi.
"Cháu tìm ai?"
Cô gái trẻ ở phòng tiếp tân nhìn Enda bằng ánh mắt ngờ vực. Cậu bé rất gầy, chiếc áo khoác cũ nát và bốc mùi, trên mặt dán một chiếc băng gạc lớn, không nhìn rõ diện mạo, tay phải xách một chiếc balo nhỏ lấm lem, cơ thể như đang run rẩy, nói bằng tiếng Anh.
"Triệu...triệu phu nhân. Cháu muốn gặp Triệu phu nhân."
"Chủ tịch phu nhân không có ở đây."
Nhân viên của Đại An từng người từng người đều có nhân cách rất tốt, dù thấy Enda có bộ dạng như vậy nhưng cũng không hề tỏ thái độ khinh thường hay gọi bảo vệ đuổi cậu ra ngoài.
Hơn nữa, chủ tịch phu nhân của bọn họ thường làm từ thiện cho rất nhiều trẻ em ở cô nhi viện, cũng không phải lần đầu có đứa trẻ đến tận tập đoàn tìm bà. Ban đầu đúng là nhân viên không thể cho một đứa trẻ không rõ lai lịch ngồi đợi chủ tịch phu nhân, nhưng sau đó bà phát hiện ra, liền nghiêm túc khiển trách bọn họ một trận. Từ đó đến nay, người già và trẻ con muốn tới gặp chủ tịch phu nhân, đều rất được đãi ngộ.
Ai bảo chủ tịch phu nhân của bọn họ khác người, đến chủ tịch còn phải sợ.
"Cháu có muốn vào phòng đợi không?"
Bệnh của thiếu gia Triệu Minh đột ngột trở nặng, bệnh viện vừa gọi điện báo, vì vậy chủ tịch và chủ tịch phu nhân sẽ không thể lập tức trở về tập đoàn.
Enda ở trong phòng đợi, kiên trì đợi suốt 11 tiếng. Sau đó, cuối cùng cậu cũng gặp được Triệu phu nhân.
Đó là một người phụ nữ đẹp, ánh nhìn hiền hòa, nhưng đáy mắt lại ẩn hiện bi thương cùng cực. Gặp Enda, nhìn vào đôi mắt xanh biếc có vài phần quen thuộc của cậu, sợ bản thân dọa đến cậu, bà vẫn cố gắng nở một nụ cười.
"Cháu là ai?"
Enda lúc này mới tháo chiếc vào trên cổ đưa cho Triệu phu nhân. Ánh mắt bà lập tức biến chuyển.
"Mẹ bảo chỉ cần tới gặp Triệu phu nhân, cháu sẽ được giúp đỡ."
Không gian bỗng dưng như lặng xuống.
"Cháu là Enda? Con trai của công chúa Heni."
Enda nhìn bà, bình tĩnh gật đầu.
Triệu phu nhân đột ngột khom người ôm chầm lấy cậu.
Trời ơi...
Ba ngày sau, Enda được dẫn tới một phòng chờ, cùng Triệu chủ tịch và Triệu phu nhân.
Bên cạnh là phòng phẫu thuật, con trai Triệu Minh của bọn họ đang ở trong đó, trải qua cuộc phẫu thuật trong 8h đồng hồ, kết quả thất bại.
Trong sự đau đớn mất mát quá mức lớn lao ấy, Triệu phu nhân nắm hai vai Enda, bình tĩnh hỏi cậu.
"Enda, đây là quyết định quan trọng của cuộc đời con. Và cả cuộc đời chúng ta nữa. Con đã sẵn sàng để trở thành Triệu Minh- Triệu thiếu gia chưa?"
Khiến Enda trở thành Triệu Minh lúc đó, là cách tốt nhất mà Triệu phu nhân có thể nghĩ tới để giữ lại mạng sống của cậu trước sự truy đuổi của FBI.
Ngay cả khi như thế là thiệt thòi đối với đứa con đã khuất của họ, nhưng bà nợ công chúa. Không có công chúa, thì cũng chẳng thể có Triệu gia của ngày hôm nay.
Enda bình tĩnh gật đầu, đèn phòng phẫu thuật lại lần nữa sáng lên.
Giữa mùa đông năm ấy, tin đồn thiếu gia Triệu Minh của Triệu gia tiến hành phẫu thuật thành công, trải qua một tháng điều trị hồi sức bệnh tình càng ngày càng tốt, chỉ có tính cách là càng ngày càng trầm lặng vang đi khắp nơi.
Enda ở trong phòng, bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn rải trắng xóa khắp những cành cây. Trong gương phản chiếu một gương mặt vốn không phải là của cậu, phản chiếu đôi mắt nâu trầm lạ lẫm.
Enda tiến lại gần cửa sổ, phóng tầm mắt vào màn không trắng xóa.
Nghe nói, tro cốt của Triệu Minh thật sự được mang tới London rồi.
Bây giờ, ở Trung Quốc này, cậu là Triệu Minh, Triệu thiếu gia, sẽ không ai có thể truy đuổi tới đây nữa, không bị bắt hay bị giết.
Cậu đã sống sót.
Cậu chẳng phải là Enda nữa.
Nhưng cậu tự do. Hóa ra đây là tự do mà mẹ muốn cậu có được, vì sao lại thấy cảm xúc cứ chết dần đi từng chút ở trong lòng như vậy.
Một năm sau, sự thật một lần nữa bị FBI đào bới, đứng trước ngưỡng cửa bị bại lộ và đối mặt với ranh giới tử thần. Triệu phu nhân một lần nữa quyết định đẩy Enda về một thân phận mới.
Việc hai vợ chồng La Cao Bá trong chuyến dã ngoại cứu được một cậu bé năm ấy đều do Triệu gia sắp xếp hết thảy.
"Minh, Triệu gia tạm thời không thể bảo vệ cho con nữa. Ở La gia nhất định đừng đắc tội với ai, bình bình an an trưởng thành là được."
Sau đó từ một Triệu Minh, cậu lại trở thành La Cao Dự- con trai nuôi của La gia.
Đeo thêm một lớp mặt nạ mới cho mình, cảm giác trống rỗng mệt nhoài như bức cậu vào cùng cực, đục khoét thêm nhiều nỗi đau cho tâm hồn.
Tự do, cậu đã từng thực sự muốn biết tự do là gì.
Cho tới ngày hôm ấy, trong chiếc nôi mây đung đưa dưới gió, vật nhỏ hồng hào động đậy, giương đôi mắt xanh biếc, nhìn cậu rồi cười.
Cái gọi là một đời tự do mà mẹ cậu muốn cho cậu, muốn cậu nhìn thấy, hình như đã gói gọn trong một khoảnh khắc đó.
Đúng không?
Là em, La Thư Anh.
Nơi này là một khu rừng, cơn mưa kéo dài khiến nhiệt độ hạ xuống thấp hơn, chỗ Enda đang ngồi là một hang động tự nhiên.
Vết thương trên mặt lại đau nhức, vì không được chữa trị đàng hoàng nên có vẻ đã bị nhiễm trùng, vai trái của cậu bé cũng trật khớp, sức lực chẳng còn lại bao nhiêu.
Cậu không xác định được thời gian mình chạy trốn đã qua bao lâu, chỉ biết nó rất dài.
Vì đang bị truy nã, không thể lên máy bay tới trung quốc, cũng không có cách dùng phương tiện giao thông nào, Enda chỉ có thể đi bộ.
Khi mệt sẽ kiếm một chỗkín đáo ngủ, đói thì ăn đồ thừa từ những khu ổ chuột, những vết thương lớn nhỏ trên người ngày một nhiều. Nếu cậu may mắn, sẽ gặp ai đó không biết hình cậu trên tờ truy nã, và bố thí một chút đồ ăn ngon lành thật sự
Enda nhìn ra bên ngoài, cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Cậu luôn thích việc đi ngang một khu rừng, cậu có thể tìm thấy trái cây có thể ăn được ở đây, bẫy thỏ hoặc chuột, cũng như tìm kiếm được vài lá thảo dược có thể cầm máu hoặc giảm đau.
Nguồn kiến thức khổng lồ trong đầu cậu đều được lục lọi, vận dụng tối đa hết mức có thể để sống sót qua từng ngày.
Trung Quốc, Triệu gia, cậu nhất định phải tới được nơi đó.
Cậu thích một khu rừng, nhưng cậu cũng ghét những cơn mưa, nó lạnh và khiến cậu chỉ có thể ngồi im ở một chỗ. Enda luôn cảm thấy thời gian của mình luôn là không đủ, cậu có thể bị bắt hoặc bị giết chết bất cứ lúc nào.
Giống như đêm hôm qua khi cố trốn thoát khỏi một con sói, Enda đã tưởng đến đây là kết thúc. Cậu không bị giết chết, nhưng việc có một vết thương lớn đau nhức và cái vai trật khớp chẳng hay ho chút nào.
Enda dốc ngược chiếc balo, những vật dụng lộn xộn bên trong rơi cả xuống nền.
Một nửa chiếc bánh mì dở, hai khẩu súng ngắn, dao, bản đồ, la bàn, một bộ quần áo nhàu nát, vài cành lá đã ngả sang màu vàng...cùng nhiều thứ chẳng xác định được.
Nhưng tất cả bọn chúng đều có nhiệm vụ giúp cậu sống sót.
Cậu nhớ chiếc balo này đã từng đầy đủ thế nào khi cậu ôm nó chạy dọc theo con đường hầm thoát khỏi căn biệt thự của Jackson.
Mẹ, cậu nhớ mẹ.
Đó là sợi dây trói buộc và đập tan ý nghĩ buông bỏ của cậu trong những đêm tối lạnh giá đơn độc, trong cơn đói cồn cào thắt ruột gan, trong những cuộc chạy trốn, trong cả những trận sốt cao, những vết thương đau đớn nối tiếp nhau.
Kí ức của Enda trở nên lộn xộn, thi thoảng ở một vài khoảnh khắc, cậu không biết mình là ai, tại sao mình phải chạy trốn.
Cậu chỉ biết cậu phải tới Trung Quốc, gặp Triệu phu nhân, vì mẹ.
Nhưng khi giật mình tỉnh khỏi cơn mê man, những luồng ký ức nóng rẫy sẽ nối nhau ập tới.
Một chiếc lồng dưới hình hài một căn biệt thự, một con quỷ trong vỏ bọc một người đàn ông. Hại chết ba cậu, giam cầm mẹ cậu, bẻ gãy đôi cánh tự do cả bà, tước đoạt đi quyền trưởng thành như bao đứa trẻ bình thường của cậu.
Và cậu biết, cậu cần phải sống sót.
Mùa đông năm thứ hai, Enda 7 tuổi.
"Cháu tìm ai?"
Cô gái trẻ ở phòng tiếp tân nhìn Enda bằng ánh mắt ngờ vực. Cậu bé rất gầy, chiếc áo khoác cũ nát và bốc mùi, trên mặt dán một chiếc băng gạc lớn, không nhìn rõ diện mạo, tay phải xách một chiếc balo nhỏ lấm lem, cơ thể như đang run rẩy, nói bằng tiếng Anh.
"Triệu...triệu phu nhân. Cháu muốn gặp Triệu phu nhân."
"Chủ tịch phu nhân không có ở đây."
Nhân viên của Đại An từng người từng người đều có nhân cách rất tốt, dù thấy Enda có bộ dạng như vậy nhưng cũng không hề tỏ thái độ khinh thường hay gọi bảo vệ đuổi cậu ra ngoài.
Hơn nữa, chủ tịch phu nhân của bọn họ thường làm từ thiện cho rất nhiều trẻ em ở cô nhi viện, cũng không phải lần đầu có đứa trẻ đến tận tập đoàn tìm bà. Ban đầu đúng là nhân viên không thể cho một đứa trẻ không rõ lai lịch ngồi đợi chủ tịch phu nhân, nhưng sau đó bà phát hiện ra, liền nghiêm túc khiển trách bọn họ một trận. Từ đó đến nay, người già và trẻ con muốn tới gặp chủ tịch phu nhân, đều rất được đãi ngộ.
Ai bảo chủ tịch phu nhân của bọn họ khác người, đến chủ tịch còn phải sợ.
"Cháu có muốn vào phòng đợi không?"
Bệnh của thiếu gia Triệu Minh đột ngột trở nặng, bệnh viện vừa gọi điện báo, vì vậy chủ tịch và chủ tịch phu nhân sẽ không thể lập tức trở về tập đoàn.
Enda ở trong phòng đợi, kiên trì đợi suốt 11 tiếng. Sau đó, cuối cùng cậu cũng gặp được Triệu phu nhân.
Đó là một người phụ nữ đẹp, ánh nhìn hiền hòa, nhưng đáy mắt lại ẩn hiện bi thương cùng cực. Gặp Enda, nhìn vào đôi mắt xanh biếc có vài phần quen thuộc của cậu, sợ bản thân dọa đến cậu, bà vẫn cố gắng nở một nụ cười.
"Cháu là ai?"
Enda lúc này mới tháo chiếc vào trên cổ đưa cho Triệu phu nhân. Ánh mắt bà lập tức biến chuyển.
"Mẹ bảo chỉ cần tới gặp Triệu phu nhân, cháu sẽ được giúp đỡ."
Không gian bỗng dưng như lặng xuống.
"Cháu là Enda? Con trai của công chúa Heni."
Enda nhìn bà, bình tĩnh gật đầu.
Triệu phu nhân đột ngột khom người ôm chầm lấy cậu.
Trời ơi...
Ba ngày sau, Enda được dẫn tới một phòng chờ, cùng Triệu chủ tịch và Triệu phu nhân.
Bên cạnh là phòng phẫu thuật, con trai Triệu Minh của bọn họ đang ở trong đó, trải qua cuộc phẫu thuật trong 8h đồng hồ, kết quả thất bại.
Trong sự đau đớn mất mát quá mức lớn lao ấy, Triệu phu nhân nắm hai vai Enda, bình tĩnh hỏi cậu.
"Enda, đây là quyết định quan trọng của cuộc đời con. Và cả cuộc đời chúng ta nữa. Con đã sẵn sàng để trở thành Triệu Minh- Triệu thiếu gia chưa?"
Khiến Enda trở thành Triệu Minh lúc đó, là cách tốt nhất mà Triệu phu nhân có thể nghĩ tới để giữ lại mạng sống của cậu trước sự truy đuổi của FBI.
Ngay cả khi như thế là thiệt thòi đối với đứa con đã khuất của họ, nhưng bà nợ công chúa. Không có công chúa, thì cũng chẳng thể có Triệu gia của ngày hôm nay.
Enda bình tĩnh gật đầu, đèn phòng phẫu thuật lại lần nữa sáng lên.
Giữa mùa đông năm ấy, tin đồn thiếu gia Triệu Minh của Triệu gia tiến hành phẫu thuật thành công, trải qua một tháng điều trị hồi sức bệnh tình càng ngày càng tốt, chỉ có tính cách là càng ngày càng trầm lặng vang đi khắp nơi.
Enda ở trong phòng, bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn rải trắng xóa khắp những cành cây. Trong gương phản chiếu một gương mặt vốn không phải là của cậu, phản chiếu đôi mắt nâu trầm lạ lẫm.
Enda tiến lại gần cửa sổ, phóng tầm mắt vào màn không trắng xóa.
Nghe nói, tro cốt của Triệu Minh thật sự được mang tới London rồi.
Bây giờ, ở Trung Quốc này, cậu là Triệu Minh, Triệu thiếu gia, sẽ không ai có thể truy đuổi tới đây nữa, không bị bắt hay bị giết.
Cậu đã sống sót.
Cậu chẳng phải là Enda nữa.
Nhưng cậu tự do. Hóa ra đây là tự do mà mẹ muốn cậu có được, vì sao lại thấy cảm xúc cứ chết dần đi từng chút ở trong lòng như vậy.
Một năm sau, sự thật một lần nữa bị FBI đào bới, đứng trước ngưỡng cửa bị bại lộ và đối mặt với ranh giới tử thần. Triệu phu nhân một lần nữa quyết định đẩy Enda về một thân phận mới.
Việc hai vợ chồng La Cao Bá trong chuyến dã ngoại cứu được một cậu bé năm ấy đều do Triệu gia sắp xếp hết thảy.
"Minh, Triệu gia tạm thời không thể bảo vệ cho con nữa. Ở La gia nhất định đừng đắc tội với ai, bình bình an an trưởng thành là được."
Sau đó từ một Triệu Minh, cậu lại trở thành La Cao Dự- con trai nuôi của La gia.
Đeo thêm một lớp mặt nạ mới cho mình, cảm giác trống rỗng mệt nhoài như bức cậu vào cùng cực, đục khoét thêm nhiều nỗi đau cho tâm hồn.
Tự do, cậu đã từng thực sự muốn biết tự do là gì.
Cho tới ngày hôm ấy, trong chiếc nôi mây đung đưa dưới gió, vật nhỏ hồng hào động đậy, giương đôi mắt xanh biếc, nhìn cậu rồi cười.
Cái gọi là một đời tự do mà mẹ cậu muốn cho cậu, muốn cậu nhìn thấy, hình như đã gói gọn trong một khoảnh khắc đó.
Đúng không?
Là em, La Thư Anh.
Bình luận facebook