Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
(Nay không phải lịch đăng đâu cơ mà mới có tin vui đổ ập xuống đầu tui nên tui sẽ đăng chương mới nè khư khư ~)
***
"Tần Ngạo, mày làm gì ở đây?"
Vũ Lam Ân nheo mắt nhìn đôi nam nữ đang ra dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt, cô kéo La Thư Anh về phía sau lưng mình. Xảo Vấn cụp mi không dám đối diện cái nhìn nóng bỏng hung dữ của Vũ Lam Ân, chỉ có thể bám chặt lấy Tần Ngạo.
"Xảo Vấn nói trung tâm thương mại của thành phố này có nhiều trang sức mới lạ, muốn em cùng xem thử. Hai người cũng không cần đề phòng như vậy chứ?"
Vũ Lam Ân hừ lạnh, muốn dẫn La Thư Anh bỏ đi thì bị Tần Ngạo giữ lại.
"Chị, cũng đến lúc phải trở về rồi. Sức khỏe của cô ấy không tốt, lại bị bắt đi cùng chị cả ngày chẳng phải là rất mệt mỏi sao. Bọn em tiện đường"
Ý tứ rõ ràng muốn ép La Thư Anh cùng Tần Ngạo trở về, lại có thể bình tĩnh nói ra như một lời quan tâm sâu sắc, cũng chỉ có y mới làm được như vậy. La Thư Anh chuyển chiếc túi đồ nhỏ trên tay mình cho Vũ Lam Ân, cô ra từ trong túi đeo bên người một tập giấy nhớ và một cây bút máy.
[Chị, không sao đâu. Hãy để em trở về.]
"Tiểu Anh"
Lam Vũ Ân muốn ngăn cản, nhưng nhìn vào mắt La Thư Anh lại đột nhiên không nói được gì nữa. Cô để đống đồ trên tay mình xuống đất, lựa ra một số túi trong đó, đưa cho La Thư Anh.
"Chỗ này chị mua cho em."
[Cảm ơn chị]
La Thư Anh không từ chối, sau khi tạm biệt Vũ Lam Ân, cô đi phía sau Tần Ngạo và Xảo Vấn trở về biệt thự.
[Tần Ngạo, chúng ta có thể nói chuyện được không?"
Tần Ngạo nheo mắt nhìn, Vũ Lam Ân đã cho cô ăn gì mà lá gan lớn như vậy, có thể gọi thẳng tên y yêu cầu y cùng cô nói chuyện. Hai tay xỏ vào túi quần, dáng người cao lớn của y trở nên uy nghiêm, y nhếch khóe môi.
"Được, cô theo tôi về phòng."
Xảo Vấn hiểu ý Tần Ngạo, cô chỉ ngồi ở sofa nhìn theo Tần Ngạo và La Thư Anh bước đi. Đứng trước cửa phòng, La Thư Anh không hề nhúc nhích.
"Không vào?"
[Tần Ngạo, chúng ta tới phòng khác nói chuyện."
Đề nghị với y? La Thư Anh hôm nay quả nhiên có nhiều can đảm.
"Cô sợ?"
La Thư Anh lắc đầu, Tần Ngạo không hiểu cô. La Thư Anh không sợ, cô đã sợ y quá đủ. Cô không vào, chính là vì cô ghê tởm.
La Thư Anh chỉ vào dòng chữ cô vừa viết như ý muốn nhắc lại đề nghị vừa rồi một lần nữa. Tần Ngạo chuyển bước chân lên lầu ba, bọn họ dừng lại ở một căn phòng ngủ sạch sẽ khác.
"Nói đi"
Trong phòng, Tần Ngạo ngồi còn La Thư Anh đứng, nhưng bọn họ vẫn đối mặt với nhau. Y một tay xỏ túi quần, một tay kẹp điếu thuốc lá, mùi thuốc xộc lên mũi cô.
[Tần Ngạo, chúng ta hãy ly hôn]
La Thư Anh đã suy nghĩ suốt cả một ngày hôm nay, có cái gì đó cần buộc phải chấm dứt. Hoặc là cuộc hôn nhân này, hoặc là chính cô.
"Ly hôn?"
Tần Ngạo như nghe được một câu chuyện cười, y cao giọng châm biếm.
"Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý"
[Tôi biết anh không đồng ý. Nhưng tôi vẫn muốn nói quan điểm của mình. Tần Ngạo, tôi muốn ly hôn]
Biết chắc không có khả năng mà vẫn nhất quyết nói, La Thư Anh có phải đang cố tình trêu ngươi y. Tần Ngạo gạt tay khiến tập giấy của La Thư Anh rơi xuống, y nắm lấy cô kéo xuống giường,bóp chặt miệng cô
"Tôi phiền phức phải nhìn những chữ cô viết lắm rồi. Mở miệng nói với tôi."
La Thư Anh cổ họng khô khốc, y đang đưa ra một mệnh lệnh hoang đường, kể cả nếu có nói lại được, cô cũng nhất quyết không mở miệng nói với một kẻ như y.
"Nói đi, nói với tôi cô muốn ly hôn. Bằng chính giọng của cô."
Tần Ngạo thách thức cô, y ngang tàn mặc cho La Thư Anh giãy dụa phản kháng. Áo sơ mi của La Thư Anh bị Tần Ngạo hung hăng giật, hàng cúc áo bật ra để lộ áo lót màu trắng. Tay cầm điếu thuốc của y đưa đến, đốm lửa đỏ rực in xuống điểm giữa của đôi gò bồng.
Một cảm giác nóng rát đau đớn, cô há miệng muốn hét lên nhưng không hề có bất cứ âm thanh nào phát ra.
"La Thư Anh, đến kêu đau cô cũng không thể sao?"
Điếu thuốc lá rời khỏi tay Tần Ngạo, bị y ném ra xa, chấm tròn y vừa để lại phồng đỏ lên, nổi bật trên làn da xanh xao.
"Tôi thật muốn biết, làm tình với một người không thể rên la sẽ đem lại khoái cảm gì"
Lời nói đi đôi cùng hành động, Tần Ngạo hung hăng cởi đồ của La Thư Anh, không hề để tâm đến việc cô đang cật lực cào cấu lên người y.
"Càng phản kháng, sẽ càng kích thích tôi. Ba năm rồi mà cô vẫn chưa ngộ ra điều này?"
La Thư Anh bị câu nói đó chặn lại mọi hành động, tất nhiên cô đã sớm ngộ ra, nhưng cô không muốn khuất phục. Một lần hay mười lần, một trăm lần, La Thư Anh chưa bao giờ muốn người đàn ông này hoan ái theo những phương thức độc địa tàn nhẫn của y.
Y chỉ muốn hành hạ cô, phát tiết lên cô, mà không hề có một chút cảm xúc nào.
Xoảng!
Cây đèn bàn ở trên tủ đầu giường vỡ tan trong tay La Thư Anh, mảnh vụn sắc bén văng tứ phía, Tần Ngạo bất ngờ nhìn cô.
Đôi mắt La Thư Anh trống rỗng vô cảm, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt. Tần Ngạo đưa tay sờ lên trán, nơi có chất dịch ấm áp tanh nồng chậm chạp chảy ra, là máu. Cả không gian bị nhấn chìm trong yên lặng, một người không thể nói, một người bị bất ngờ đến quên nói.
"La Thư Anh, cô dám?"
La Thư Anh muốn đưa chân cây đèn bàn còn dính một mảnh vỡ kề vào cổ mình, nhưng bị Tần Ngạo nhanh chóng cướp lấy.
La Thư Anh, người phụ nữ này điên rồi.
"Mất đi giọng nói chưa đủ, cô muốn mất mạng?"
Tần Ngạo nắm bắt rất nhanh, máu trên trán hắn chảy thành dòng, nhỏ xuống người La Thư Anh bên dưới một cách nổi bật đến dọa người. Sắc mặt y phút chốc trở nên băng giá cực độ, đánh mắt tối tăm ẩn chứa một đốm lửa nóng bỏng giận dữ.
"Cô thích sự hủy hoại như vậy? Được lắm"
Tần Ngạo giữ lấy tay trái của La Thư Anh, mảnh sắc nhọn trong tay y cắm xuống, La Thư Anh cắn chặt răng, đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến khiến tế bào toàn thân cô muốn co rút.
"Tôi sẽ hủy hoại cô."
(Nay không phải lịch đăng đâu cơ mà mới có tin vui đổ ập xuống đầu tui nên tui sẽ đăng chương mới nè khư khư ~)
***
"Tần Ngạo, mày làm gì ở đây?"
Vũ Lam Ân nheo mắt nhìn đôi nam nữ đang ra dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt, cô kéo La Thư Anh về phía sau lưng mình. Xảo Vấn cụp mi không dám đối diện cái nhìn nóng bỏng hung dữ của Vũ Lam Ân, chỉ có thể bám chặt lấy Tần Ngạo.
"Xảo Vấn nói trung tâm thương mại của thành phố này có nhiều trang sức mới lạ, muốn em cùng xem thử. Hai người cũng không cần đề phòng như vậy chứ?"
Vũ Lam Ân hừ lạnh, muốn dẫn La Thư Anh bỏ đi thì bị Tần Ngạo giữ lại.
"Chị, cũng đến lúc phải trở về rồi. Sức khỏe của cô ấy không tốt, lại bị bắt đi cùng chị cả ngày chẳng phải là rất mệt mỏi sao. Bọn em tiện đường"
Ý tứ rõ ràng muốn ép La Thư Anh cùng Tần Ngạo trở về, lại có thể bình tĩnh nói ra như một lời quan tâm sâu sắc, cũng chỉ có y mới làm được như vậy. La Thư Anh chuyển chiếc túi đồ nhỏ trên tay mình cho Vũ Lam Ân, cô ra từ trong túi đeo bên người một tập giấy nhớ và một cây bút máy.
[Chị, không sao đâu. Hãy để em trở về.]
"Tiểu Anh"
Lam Vũ Ân muốn ngăn cản, nhưng nhìn vào mắt La Thư Anh lại đột nhiên không nói được gì nữa. Cô để đống đồ trên tay mình xuống đất, lựa ra một số túi trong đó, đưa cho La Thư Anh.
"Chỗ này chị mua cho em."
[Cảm ơn chị]
La Thư Anh không từ chối, sau khi tạm biệt Vũ Lam Ân, cô đi phía sau Tần Ngạo và Xảo Vấn trở về biệt thự.
[Tần Ngạo, chúng ta có thể nói chuyện được không?"
Tần Ngạo nheo mắt nhìn, Vũ Lam Ân đã cho cô ăn gì mà lá gan lớn như vậy, có thể gọi thẳng tên y yêu cầu y cùng cô nói chuyện. Hai tay xỏ vào túi quần, dáng người cao lớn của y trở nên uy nghiêm, y nhếch khóe môi.
"Được, cô theo tôi về phòng."
Xảo Vấn hiểu ý Tần Ngạo, cô chỉ ngồi ở sofa nhìn theo Tần Ngạo và La Thư Anh bước đi. Đứng trước cửa phòng, La Thư Anh không hề nhúc nhích.
"Không vào?"
[Tần Ngạo, chúng ta tới phòng khác nói chuyện."
Đề nghị với y? La Thư Anh hôm nay quả nhiên có nhiều can đảm.
"Cô sợ?"
La Thư Anh lắc đầu, Tần Ngạo không hiểu cô. La Thư Anh không sợ, cô đã sợ y quá đủ. Cô không vào, chính là vì cô ghê tởm.
La Thư Anh chỉ vào dòng chữ cô vừa viết như ý muốn nhắc lại đề nghị vừa rồi một lần nữa. Tần Ngạo chuyển bước chân lên lầu ba, bọn họ dừng lại ở một căn phòng ngủ sạch sẽ khác.
"Nói đi"
Trong phòng, Tần Ngạo ngồi còn La Thư Anh đứng, nhưng bọn họ vẫn đối mặt với nhau. Y một tay xỏ túi quần, một tay kẹp điếu thuốc lá, mùi thuốc xộc lên mũi cô.
[Tần Ngạo, chúng ta hãy ly hôn]
La Thư Anh đã suy nghĩ suốt cả một ngày hôm nay, có cái gì đó cần buộc phải chấm dứt. Hoặc là cuộc hôn nhân này, hoặc là chính cô.
"Ly hôn?"
Tần Ngạo như nghe được một câu chuyện cười, y cao giọng châm biếm.
"Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý"
[Tôi biết anh không đồng ý. Nhưng tôi vẫn muốn nói quan điểm của mình. Tần Ngạo, tôi muốn ly hôn]
Biết chắc không có khả năng mà vẫn nhất quyết nói, La Thư Anh có phải đang cố tình trêu ngươi y. Tần Ngạo gạt tay khiến tập giấy của La Thư Anh rơi xuống, y nắm lấy cô kéo xuống giường,bóp chặt miệng cô
"Tôi phiền phức phải nhìn những chữ cô viết lắm rồi. Mở miệng nói với tôi."
La Thư Anh cổ họng khô khốc, y đang đưa ra một mệnh lệnh hoang đường, kể cả nếu có nói lại được, cô cũng nhất quyết không mở miệng nói với một kẻ như y.
"Nói đi, nói với tôi cô muốn ly hôn. Bằng chính giọng của cô."
Tần Ngạo thách thức cô, y ngang tàn mặc cho La Thư Anh giãy dụa phản kháng. Áo sơ mi của La Thư Anh bị Tần Ngạo hung hăng giật, hàng cúc áo bật ra để lộ áo lót màu trắng. Tay cầm điếu thuốc của y đưa đến, đốm lửa đỏ rực in xuống điểm giữa của đôi gò bồng.
Một cảm giác nóng rát đau đớn, cô há miệng muốn hét lên nhưng không hề có bất cứ âm thanh nào phát ra.
"La Thư Anh, đến kêu đau cô cũng không thể sao?"
Điếu thuốc lá rời khỏi tay Tần Ngạo, bị y ném ra xa, chấm tròn y vừa để lại phồng đỏ lên, nổi bật trên làn da xanh xao.
"Tôi thật muốn biết, làm tình với một người không thể rên la sẽ đem lại khoái cảm gì"
Lời nói đi đôi cùng hành động, Tần Ngạo hung hăng cởi đồ của La Thư Anh, không hề để tâm đến việc cô đang cật lực cào cấu lên người y.
"Càng phản kháng, sẽ càng kích thích tôi. Ba năm rồi mà cô vẫn chưa ngộ ra điều này?"
La Thư Anh bị câu nói đó chặn lại mọi hành động, tất nhiên cô đã sớm ngộ ra, nhưng cô không muốn khuất phục. Một lần hay mười lần, một trăm lần, La Thư Anh chưa bao giờ muốn người đàn ông này hoan ái theo những phương thức độc địa tàn nhẫn của y.
Y chỉ muốn hành hạ cô, phát tiết lên cô, mà không hề có một chút cảm xúc nào.
Xoảng!
Cây đèn bàn ở trên tủ đầu giường vỡ tan trong tay La Thư Anh, mảnh vụn sắc bén văng tứ phía, Tần Ngạo bất ngờ nhìn cô.
Đôi mắt La Thư Anh trống rỗng vô cảm, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt. Tần Ngạo đưa tay sờ lên trán, nơi có chất dịch ấm áp tanh nồng chậm chạp chảy ra, là máu. Cả không gian bị nhấn chìm trong yên lặng, một người không thể nói, một người bị bất ngờ đến quên nói.
"La Thư Anh, cô dám?"
La Thư Anh muốn đưa chân cây đèn bàn còn dính một mảnh vỡ kề vào cổ mình, nhưng bị Tần Ngạo nhanh chóng cướp lấy.
La Thư Anh, người phụ nữ này điên rồi.
"Mất đi giọng nói chưa đủ, cô muốn mất mạng?"
Tần Ngạo nắm bắt rất nhanh, máu trên trán hắn chảy thành dòng, nhỏ xuống người La Thư Anh bên dưới một cách nổi bật đến dọa người. Sắc mặt y phút chốc trở nên băng giá cực độ, đánh mắt tối tăm ẩn chứa một đốm lửa nóng bỏng giận dữ.
"Cô thích sự hủy hoại như vậy? Được lắm"
Tần Ngạo giữ lấy tay trái của La Thư Anh, mảnh sắc nhọn trong tay y cắm xuống, La Thư Anh cắn chặt răng, đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến khiến tế bào toàn thân cô muốn co rút.
"Tôi sẽ hủy hoại cô."
Bình luận facebook