Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
"Em gái, em lúc nào cũng ngây thơ như vậy nhỉ?"
La Thư Anh không hiểu ý tứ trong lời nói của chị gái, hàng lông mày thanh tú xô lại với nhau.
"Chị Thư Nhu, em không hiểu."
La Thư Nhu lúc này trở nên đáng sợ, sắc mặt u tối lạnh lùng. Tay La Thư Nhu vươn qua vuốt ve gương mặt La Thư Anh.
"Tiểu Anh, em cũng xinh đẹp lắm.Chúng ta đều giống nhau đúng không? Chúng ta cùng chào đời chỉ cách nhau có mấy phút, từ chiếc mũi này, đôi mắt, bờ môi, lông mày, lông mi, đều giống nhau như vậy. Vì sao Tần Ngạo lại không yêu em?"
Giọng nói của La Thư Nhu nghe không ra cảm xúc, La Thư Anh cúi đầu thoáng buồn.
"Thư Nhu, chị là người em vô cùng yêu thương và kính trọng. Thế nên, em muốn thẳng thắn nói với chị rằng em thật sự rất yêu Tần Ngạo. Từ năm 8 tuổi em đã thích anh ấy, cả hai chúng ta đều yêu Tần Ngạo. Nhưng người anh ấy yêu là chị, vì vậy đến quyền cạnh tranh công bằng em cũng không thể có. Và bởi vì là chị, em chắc chắn sẽ chỉ giữ tình cảm này giống như một điều đẹp đẽ trong thanh xuân của mình, chỉ giữ mà thôi. Sau ngày mai, anh ấy sẽ làm chồng chị, một người là chị gái của em, một người là thanh xuân của em, em thực sự cầu chúc hai người nhiều hạnh phúc."
La Thư Nhu nghe xong, bật cười thành tiếng, điếu thuốc bị cô ném xuống sàn ô tô, dùng mũi giày dập tắt.
"Hai chúng ta đều yêu Tần Ngạo? Không, em lầm rồi. Tiểu Anh. Chị không yêu hắn ta, chưa từng yêu hắn."
"Chị?"
La Thư Anh như vừa nghe được một câu chuyện đùa, kinh ngạc nhìn La Thư Nhu.
"La Thư Anh, mày có biết vì sao tao luôn hận mày. Luôn luôn hận mày."
La Thư Nhu đổi giọng lạnh lùng, lưỡi dao sắc bén ở trên tay La Thư Nhu đưa qua đưa lại trước mặt La Thư Anh, khiến thần sắc cô trắng bệch.
"Thư Nhu, chị sao vậy? Chị đừng dọa em nữa. Em sẽ không cướp Tần Ngạo từ chị, em thật sự sẽ không làm vậy."
"Mày tưởng tao hận mày vì Tần Ngạo sao? Không, tao vốn dĩ đâu có yêu hắn ta. Tuy nhiên, dù tao có không yêu hắn, mày cũng đừng mong có được hắn. Nực cười làm sao, thằng ngốc đó nhầm tưởng tao chính là mày, để rồi bám lấy tao suốt từ năm 8 tuổi đến giờ, hài hước không?"
"Nhầm? Nhầm ư?"
"Còn nhớ ngày mày làm mất sợi dây chuyền cúc họa mi không? Tao đã vô tình đeo nó đến buổi gặp mặt của hai nhà La - Tần. Tần Ngạo nhận nhầm tao là mày chính vào lúc đó. Mà, cũng phải vài năm sau tao mới biết, nhưng lại không muốn nói cho mày. Tao không muốn để mày được mãn nguyện."
La Thư Anh đã không biết gì về điều này, hóa ra không phải Tần Ngạo không nhớ ra cô. Mà là y nhận nhầm La Thư Nhu là cô. La Thư Nhu nhếch khóe miệng, vung nhẹ lưỡi dao cứa lên mu bàn tay La Thư Anh, cảm giác đau đớn ở tay truyền đến, cùng biểu cảm đáng sợ của La Thư Nhu trước mặt khiến La Thư Anh vô cùng kinh hãi. Cô vươn tay muốn mở cửa xe bỏ chạy, nhưng cửa xe đã sớm bị khóa lại, những âm thanh lạch cạch vang lên trong vô vọng
"Cố gắng vô ích. Hôm nay chúng ta có phải nên giải quyết tất cả không? La Thư Anh, mày lúc nào cũng mang một vẻ mặt ngây thơ như thế. Mày vĩnh viễn không xứng với Tần Ngạo, đừng ảo tưởng nữa."
"Chị ơi, đừng làm vậy, đừng giết em. Em không muốn. Em biết em không thể ở bên Tần Ngạo, em cũng không ảo tưởng gì cả. Thư Nhu, chị bình tĩnh lại đi"
La Thư Anh chắp tay bật khóc, trong mắt cô vừa có sợ hãi lại vừa có đau thương không thành lời. Người con gái đáng sợ này không phải chị cô, chị Thư Nhu sẽ không bao giờ làm vậy với cô.
Một đường dao kéo dài dọc cánh tay, La Thư Anh vùng vẫy trong đau đớn, nước mắt lã chã rơi trong bóng tối.
"Tại sao? Tại sao đối xử với em như vậy."
"Tại sao? La Thư Anh, mày tưởng chỉ mình mày là đau khổ với tình cảm đơn phương hay sao? Tao cũng đau khổ. Tao cũng rất đau khổ."
La Thư Nhu vô cùng kích động hét lên, hai mắt đỏ ngầu.
"Không, Tần Ngạo rất yêu chị mà. Anh ấy rất yêu chị."
"Tao khinh. Tao cần thứ tình yêu của hắn sao. Người tao yêu là Cao Dự, La Cao Dự. Mày có hiểu không? Tao cũng yêu La Cao Dự, giống như mày yêu Tần Ngạo vậy, mày hiểu mà đúng không? Cảm giác yêu một người nhưng người ấy lại luôn hướng về cô gái khác. Mày hiểu nhất mà."
Không gian rơi vào một khoảng lặng, La Thư Anh sững sờ nhìn La Thư Nhu. Cánh tay trái của cô máu chảy thành dòng, nhỏ xuống làm loang lổ vạt váy màu trắng.
"Chị Thư Nhu...không phải vậy."
"Cái gì không phải? Dự lúc nào cũng nuông chiều mày hơn tao là không phải? Dự lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho mày hơn tao là không phải? Dự yêu mày là không phải ư? Chúng ta không phải chị em sinh đôi sao? Tao thì có gì không bằng được một đứa bất tài vô dụng như mày? "
"Không, chị ơi...không...chúng ta là anh chị em cùng một nhà mà. Không thể đâu."
"La Thư Anh, thứ ngu ngốc. Mày không biết Dự chỉ là con nuôi của La gia thôi sao? Cũng đúng, mày thì biết được cái gì chứ. Có quá nhiều thứ mày không biết. Vì vậy mày mới sống như một con ngốc."
La Thư Nhu vừa nhếch môi châm biếm, vừa bóp miệng La Thư Anh nhét vào một viên thuốc, La Thư Anh càng chống đối không nuốt, lực tay La Thư Nhu càng thô bạo hơn.
"Uống nó đi. Khi tỉnh dậy, mày sẽ đến được thế giới mới, một thế giới dành riêng cho những đứa luôn có quá nhiều thứ tốt đẹp như mày."
Hai tay La Thư Anh cật lực muốn đẩy La Thư Nhu ra nhưng bị cô giáng cho một cái bạt tai. La Thư Nhu giữ chặt hai tay La Thư Anh, siết lại bằng một sợi dây thừng.
"Chị đừng giết em. Em xin chị. Làm ơn đừng làm vậy. Tại sao phải như vậy chứ. Chúng ta không thể sống tốt đẹp như lúc đầu được sao."
"Tốt đẹp?"
Câu nói của La Thư Anh như chạm đến ngòi nổ trong lòng La Thư Nhu, giọng nói cao vút đầy giễu cợt, cô lấy ra một tờ giấy trong ngăn để đồ trước mặt ném vào mặt La Thư Anh.
"Ông trời có cho tao sống tốt đẹp như mày không hả?"
Tờ giấy rơi xuống đùi La Thư Anh, trên đó có nét bút chuẩn đoán của bác sĩ ở bệnh viện thành phố: Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Vết thương ở cánh tay không có biện pháp cầm máu nên khiến gương mặt La Thư Anh đang dần trở nên tái nhợt.
"La Thư Anh, mày nói cho tao biết tao làm thế nào để sống tốt đẹp khi mà sắp phải chết hả?"
La Thư Nhu kích động túm mái tóc vừa dài vừa dày của La Thư Anh giật mạnh mấy cái.
"Giết ư? Tao không giết mày đâu. Mày có biết không, loại ngược đãi đau đớn nhất trên đời này không phải là địa ngục trong kinh thánh, mà là địa ngục giữa trần gian. Tao sẽ cho mày cảm thụ được hết thảy đau đớn ở nơi đó, và nhất là khi nơi đó được tạo ra bởi chính người mày yêu thương. La Thư Anh, mày yêu Tần Ngạo lắm đúng không? Muốn thế chỗ tao lấy hắn không? Mày nghĩ sao về một cuộc sống mà ở đó, Tần Ngạo hận mày đến tận xương tủy đây?"
Tiếng La Thư Anh khóc nấc lên, đôi mắt xanh lục trở nên hoảng hốt, xe ô tô đang lao dốc không phanh.
"Chẳng ai cho tao cơ hội để sống tốt đẹp và yêu một cách tử tế. Chẳng ai cả, bởi vì mày đã cướp hết tất cả những thứ từ tao. Thành tích học tập tốt ư, tao không cần. Thiên tài trong mắt mọi người ư, thứ vô nghĩa. Tao vĩnh viễn không đổi lại được một cái liếc mắt của Cao Dự. Vì vậy, nếu phải chết, tao cũng sẽ kéo cuộc sống của mày đi cùng. La Thư Anh, mày sẽ không chết đâu. Mày sẽ vẫn sống, tao hứa đấy, sống để cảm nhận hết thảy đau đớn và tuyệt vọng trên thế gian này."
Hai tay La Thư Anh bị dây thừng siết đến đau nhức, thuốc mê bắt đầu có tác dụng, khiến đầu óc cô không còn tỉnh táo. La Thư Nhu nhìn thấy biểu hiện yếu ớt của cô, mới hài lòng đưa dao cắt đi sợi dây trói.
Trước khi ô tô tăng tốc đâm vào chiếc xe tải lớn phía trước, tất cả những gì La Thư Anh còn nhớ được là cửa ô tô bật mở ra, La Thư Nhu đá văng cô xuống sườn đường, một vụ va chạm lớn kèm theo rất nhiều âm thanh vụn vỡ.
Tiếng người náo loạn, tiếng xe cấp cứu, xe cảnh sát rú lên liên hồi. La Thư Anh cơ thể đau nhức, máu từ vết thương thấm loạn trên nền vải trắng, như những đóa hoa nở rộ ai oán.
"Tiểu Nhu, em tỉnh lại đi, đừng bỏ anh."
Trong tầm nhìn mơ hồ, dáng người đàn ông rất cao lớn, ở cách chỗ La Thư Anh một khoảng đang ôm La Thư Nhu toàn thân đầy máu, gương mặt y trắng bệch vì hoảng loạn.
Ánh đèn từ khắp phía làm mắt cô mờ đi, ý thức dần dần chìm vào bóng tối. Nụ cười La Thư Anh vừa đau đớn lại vừa chua chát.
"La Thư Nhu, chị tàn nhẫn thật đấy."
"Em gái, em lúc nào cũng ngây thơ như vậy nhỉ?"
La Thư Anh không hiểu ý tứ trong lời nói của chị gái, hàng lông mày thanh tú xô lại với nhau.
"Chị Thư Nhu, em không hiểu."
La Thư Nhu lúc này trở nên đáng sợ, sắc mặt u tối lạnh lùng. Tay La Thư Nhu vươn qua vuốt ve gương mặt La Thư Anh.
"Tiểu Anh, em cũng xinh đẹp lắm.Chúng ta đều giống nhau đúng không? Chúng ta cùng chào đời chỉ cách nhau có mấy phút, từ chiếc mũi này, đôi mắt, bờ môi, lông mày, lông mi, đều giống nhau như vậy. Vì sao Tần Ngạo lại không yêu em?"
Giọng nói của La Thư Nhu nghe không ra cảm xúc, La Thư Anh cúi đầu thoáng buồn.
"Thư Nhu, chị là người em vô cùng yêu thương và kính trọng. Thế nên, em muốn thẳng thắn nói với chị rằng em thật sự rất yêu Tần Ngạo. Từ năm 8 tuổi em đã thích anh ấy, cả hai chúng ta đều yêu Tần Ngạo. Nhưng người anh ấy yêu là chị, vì vậy đến quyền cạnh tranh công bằng em cũng không thể có. Và bởi vì là chị, em chắc chắn sẽ chỉ giữ tình cảm này giống như một điều đẹp đẽ trong thanh xuân của mình, chỉ giữ mà thôi. Sau ngày mai, anh ấy sẽ làm chồng chị, một người là chị gái của em, một người là thanh xuân của em, em thực sự cầu chúc hai người nhiều hạnh phúc."
La Thư Nhu nghe xong, bật cười thành tiếng, điếu thuốc bị cô ném xuống sàn ô tô, dùng mũi giày dập tắt.
"Hai chúng ta đều yêu Tần Ngạo? Không, em lầm rồi. Tiểu Anh. Chị không yêu hắn ta, chưa từng yêu hắn."
"Chị?"
La Thư Anh như vừa nghe được một câu chuyện đùa, kinh ngạc nhìn La Thư Nhu.
"La Thư Anh, mày có biết vì sao tao luôn hận mày. Luôn luôn hận mày."
La Thư Nhu đổi giọng lạnh lùng, lưỡi dao sắc bén ở trên tay La Thư Nhu đưa qua đưa lại trước mặt La Thư Anh, khiến thần sắc cô trắng bệch.
"Thư Nhu, chị sao vậy? Chị đừng dọa em nữa. Em sẽ không cướp Tần Ngạo từ chị, em thật sự sẽ không làm vậy."
"Mày tưởng tao hận mày vì Tần Ngạo sao? Không, tao vốn dĩ đâu có yêu hắn ta. Tuy nhiên, dù tao có không yêu hắn, mày cũng đừng mong có được hắn. Nực cười làm sao, thằng ngốc đó nhầm tưởng tao chính là mày, để rồi bám lấy tao suốt từ năm 8 tuổi đến giờ, hài hước không?"
"Nhầm? Nhầm ư?"
"Còn nhớ ngày mày làm mất sợi dây chuyền cúc họa mi không? Tao đã vô tình đeo nó đến buổi gặp mặt của hai nhà La - Tần. Tần Ngạo nhận nhầm tao là mày chính vào lúc đó. Mà, cũng phải vài năm sau tao mới biết, nhưng lại không muốn nói cho mày. Tao không muốn để mày được mãn nguyện."
La Thư Anh đã không biết gì về điều này, hóa ra không phải Tần Ngạo không nhớ ra cô. Mà là y nhận nhầm La Thư Nhu là cô. La Thư Nhu nhếch khóe miệng, vung nhẹ lưỡi dao cứa lên mu bàn tay La Thư Anh, cảm giác đau đớn ở tay truyền đến, cùng biểu cảm đáng sợ của La Thư Nhu trước mặt khiến La Thư Anh vô cùng kinh hãi. Cô vươn tay muốn mở cửa xe bỏ chạy, nhưng cửa xe đã sớm bị khóa lại, những âm thanh lạch cạch vang lên trong vô vọng
"Cố gắng vô ích. Hôm nay chúng ta có phải nên giải quyết tất cả không? La Thư Anh, mày lúc nào cũng mang một vẻ mặt ngây thơ như thế. Mày vĩnh viễn không xứng với Tần Ngạo, đừng ảo tưởng nữa."
"Chị ơi, đừng làm vậy, đừng giết em. Em không muốn. Em biết em không thể ở bên Tần Ngạo, em cũng không ảo tưởng gì cả. Thư Nhu, chị bình tĩnh lại đi"
La Thư Anh chắp tay bật khóc, trong mắt cô vừa có sợ hãi lại vừa có đau thương không thành lời. Người con gái đáng sợ này không phải chị cô, chị Thư Nhu sẽ không bao giờ làm vậy với cô.
Một đường dao kéo dài dọc cánh tay, La Thư Anh vùng vẫy trong đau đớn, nước mắt lã chã rơi trong bóng tối.
"Tại sao? Tại sao đối xử với em như vậy."
"Tại sao? La Thư Anh, mày tưởng chỉ mình mày là đau khổ với tình cảm đơn phương hay sao? Tao cũng đau khổ. Tao cũng rất đau khổ."
La Thư Nhu vô cùng kích động hét lên, hai mắt đỏ ngầu.
"Không, Tần Ngạo rất yêu chị mà. Anh ấy rất yêu chị."
"Tao khinh. Tao cần thứ tình yêu của hắn sao. Người tao yêu là Cao Dự, La Cao Dự. Mày có hiểu không? Tao cũng yêu La Cao Dự, giống như mày yêu Tần Ngạo vậy, mày hiểu mà đúng không? Cảm giác yêu một người nhưng người ấy lại luôn hướng về cô gái khác. Mày hiểu nhất mà."
Không gian rơi vào một khoảng lặng, La Thư Anh sững sờ nhìn La Thư Nhu. Cánh tay trái của cô máu chảy thành dòng, nhỏ xuống làm loang lổ vạt váy màu trắng.
"Chị Thư Nhu...không phải vậy."
"Cái gì không phải? Dự lúc nào cũng nuông chiều mày hơn tao là không phải? Dự lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho mày hơn tao là không phải? Dự yêu mày là không phải ư? Chúng ta không phải chị em sinh đôi sao? Tao thì có gì không bằng được một đứa bất tài vô dụng như mày? "
"Không, chị ơi...không...chúng ta là anh chị em cùng một nhà mà. Không thể đâu."
"La Thư Anh, thứ ngu ngốc. Mày không biết Dự chỉ là con nuôi của La gia thôi sao? Cũng đúng, mày thì biết được cái gì chứ. Có quá nhiều thứ mày không biết. Vì vậy mày mới sống như một con ngốc."
La Thư Nhu vừa nhếch môi châm biếm, vừa bóp miệng La Thư Anh nhét vào một viên thuốc, La Thư Anh càng chống đối không nuốt, lực tay La Thư Nhu càng thô bạo hơn.
"Uống nó đi. Khi tỉnh dậy, mày sẽ đến được thế giới mới, một thế giới dành riêng cho những đứa luôn có quá nhiều thứ tốt đẹp như mày."
Hai tay La Thư Anh cật lực muốn đẩy La Thư Nhu ra nhưng bị cô giáng cho một cái bạt tai. La Thư Nhu giữ chặt hai tay La Thư Anh, siết lại bằng một sợi dây thừng.
"Chị đừng giết em. Em xin chị. Làm ơn đừng làm vậy. Tại sao phải như vậy chứ. Chúng ta không thể sống tốt đẹp như lúc đầu được sao."
"Tốt đẹp?"
Câu nói của La Thư Anh như chạm đến ngòi nổ trong lòng La Thư Nhu, giọng nói cao vút đầy giễu cợt, cô lấy ra một tờ giấy trong ngăn để đồ trước mặt ném vào mặt La Thư Anh.
"Ông trời có cho tao sống tốt đẹp như mày không hả?"
Tờ giấy rơi xuống đùi La Thư Anh, trên đó có nét bút chuẩn đoán của bác sĩ ở bệnh viện thành phố: Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Vết thương ở cánh tay không có biện pháp cầm máu nên khiến gương mặt La Thư Anh đang dần trở nên tái nhợt.
"La Thư Anh, mày nói cho tao biết tao làm thế nào để sống tốt đẹp khi mà sắp phải chết hả?"
La Thư Nhu kích động túm mái tóc vừa dài vừa dày của La Thư Anh giật mạnh mấy cái.
"Giết ư? Tao không giết mày đâu. Mày có biết không, loại ngược đãi đau đớn nhất trên đời này không phải là địa ngục trong kinh thánh, mà là địa ngục giữa trần gian. Tao sẽ cho mày cảm thụ được hết thảy đau đớn ở nơi đó, và nhất là khi nơi đó được tạo ra bởi chính người mày yêu thương. La Thư Anh, mày yêu Tần Ngạo lắm đúng không? Muốn thế chỗ tao lấy hắn không? Mày nghĩ sao về một cuộc sống mà ở đó, Tần Ngạo hận mày đến tận xương tủy đây?"
Tiếng La Thư Anh khóc nấc lên, đôi mắt xanh lục trở nên hoảng hốt, xe ô tô đang lao dốc không phanh.
"Chẳng ai cho tao cơ hội để sống tốt đẹp và yêu một cách tử tế. Chẳng ai cả, bởi vì mày đã cướp hết tất cả những thứ từ tao. Thành tích học tập tốt ư, tao không cần. Thiên tài trong mắt mọi người ư, thứ vô nghĩa. Tao vĩnh viễn không đổi lại được một cái liếc mắt của Cao Dự. Vì vậy, nếu phải chết, tao cũng sẽ kéo cuộc sống của mày đi cùng. La Thư Anh, mày sẽ không chết đâu. Mày sẽ vẫn sống, tao hứa đấy, sống để cảm nhận hết thảy đau đớn và tuyệt vọng trên thế gian này."
Hai tay La Thư Anh bị dây thừng siết đến đau nhức, thuốc mê bắt đầu có tác dụng, khiến đầu óc cô không còn tỉnh táo. La Thư Nhu nhìn thấy biểu hiện yếu ớt của cô, mới hài lòng đưa dao cắt đi sợi dây trói.
Trước khi ô tô tăng tốc đâm vào chiếc xe tải lớn phía trước, tất cả những gì La Thư Anh còn nhớ được là cửa ô tô bật mở ra, La Thư Nhu đá văng cô xuống sườn đường, một vụ va chạm lớn kèm theo rất nhiều âm thanh vụn vỡ.
Tiếng người náo loạn, tiếng xe cấp cứu, xe cảnh sát rú lên liên hồi. La Thư Anh cơ thể đau nhức, máu từ vết thương thấm loạn trên nền vải trắng, như những đóa hoa nở rộ ai oán.
"Tiểu Nhu, em tỉnh lại đi, đừng bỏ anh."
Trong tầm nhìn mơ hồ, dáng người đàn ông rất cao lớn, ở cách chỗ La Thư Anh một khoảng đang ôm La Thư Nhu toàn thân đầy máu, gương mặt y trắng bệch vì hoảng loạn.
Ánh đèn từ khắp phía làm mắt cô mờ đi, ý thức dần dần chìm vào bóng tối. Nụ cười La Thư Anh vừa đau đớn lại vừa chua chát.
"La Thư Nhu, chị tàn nhẫn thật đấy."
Bình luận facebook