Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Tay La Thư Anh vươn lên chặn ngang môi khi Tần Ngạo định hôn xuống, đôi mắt cô trong phút chốc trở nên lạnh lẽo.
Hành động đường đột này của cô khiến động tác của Tần Ngạo hơi dừng lại, y sắc bén nhìn cô, nhưng không lên tiếng.
La Thư Anh lại càng không có ý định giải thích, hai người đều thông minh như thế, chắc chắc có thể tự nhìn nhận tình huống hiện tại.
Rất rõ ràng, đôi môi này không còn là thứ y có quyền chạm đến.
Tần Ngạo không giận mà cười, hôn xuống chiếc cổ cao trắng ngần của La Thư Anh. Dưới ánh đèn, y nhìn thấy tại điểm giữa của đôi gò bồng đẹp đẽ có một vết sẹo nhỏ hình tròn. Là vào đêm La Thư Anh đề nghị ly hôn bị Tần Ngạo dùng đầu thuốc lá nóng bỏng để lại, đồng thời cũng là dấu vết duy nhất còn sót trên người cô.
Ngón tay y thăm dò vào điểm mẫn cảm ở hạ thân, khiến đôi lông mày của La Thư Anh hơi nhíu lại. Tần Ngạo cử động rất có tiết tấu, từng chút muốn kích thích cô.
Áo sơ mi của Tần Ngạo cũng nhanh chóng được cởi ra, cơ thể rắn chắc nóng bỏng, thần sắc trên mặt y hơi nhiễm sắc dục.
Hoa viên xinh đẹp đã ẩm ướt, hai đầu ngón tay y trơn trượt tiến vào sâu thêm, giọng nói bỡn cợt.
"Không muốn rên cho tôi nghe sao?"
Y muốn nhìn thấy biểu hiện dâm đãng của La Thư Anh, càng muốn biết xem liệu ở đỉnh cao nhục dục, cô có thể nào giữ nguyên vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng này được nữa không.
Không ngờ, La Thư Anh mỉm cười mỉa mai.
"Không phải Tần thiếu gia từng nói muốn biết khi làm tình với một người không thể rên la sẽ đem lại khoái cảm gì sao? Tôi giúp anh thành toàn."
Thanh âm ngọt ngào dụ dỗ, nhưng ý tứ lại ngạo mạn thách thức, Tần Ngạo rốt cuộc nhận ra ngay từ khi bước vào căn phòng này, La Thư Anh đã tính cả đường lui.
Cô đang cược, cược xem liệu y và cô sẽ làm thế nào mà thật sự phát sinh quan hệ.
Cô đang thách, thách xem y có thể hèn hạ đến mức nào mà để dục vọng lấn áp, làm tình với cô.
Không rên không la, khác gì nói y cùng xác chết quan hệ.
La Thư Anh, thông minh lắm! Y quả nhiên vẫn là không nên đánh giá thấp người phụ nữ này.
"La Thư Anh, nếu giờ tôi đứng dậy rời khỏi phòng. Có phải chính là vừa hay ăn khớp với tính toán của em."
"Vậy sao anh không nghĩ rằng dù cho anh không rời khỏi phòng, cũng vẫn là ăn khớp với tính toán của tôi."
Cô không còn gì để mất, cũng không còn gì để sợ. Đi một bước, tính ba bước, là Trình Vương đã dạy cho cô.
"Thông minh lắm. Quả thật thông minh lắm"
Tần Ngạo buông cô ra, y cầm lấy sơ mi ở bên cạnh, quay lưng về phía La Thư Anh, vẫn là dáng người cao ngạo, đơn độc và khó tiếp cận.
"La Thư Anh, tôi không ép em. Sẽ có ngày, em phải tình nguyện phục tùng tôi."
Sẽ không có ngày đó, La Thư Anh muốn hét vào mặt y như vậy. Cô muốn lôi cái sự kiêu ngạo khinh người của y ra mà giẫm nát, muốn đập tan cái lạnh lẽo giả tạo đầy giễu cợt của y.
Nhưng cô mím môi im lặng. Lồng ngực như bị một tảng đá vô hình đè xuống, toàn thân nặng nề. Cánh cửa phòng khép lại một lúc lâu, La Thư Anh mới ngồi dậy.
Cô không mặc lại váy, trực tiếp rời giường bước vào nhà tắm.
La Thư Anh không dùng nước nóng, mà để mặc cho dòng nước lạnh ngắt chảy xuống, tuôn xối xả lên người, lên mặt, đọng thành giọt hờ hững chóng vánh nơi hàng mi đen con vút, rồi rơi xuống, vỡ tan hoang.
Một đợt lại một đợt nối tiếp nhau như vòng tuần hoàn không hồi kết. Trong tấm gương lớn, La Thư Anh bắt gặp người phụ nữ với gương mặt đẹp đẽ đẫm nước, mái tóc vàng dài xoăn thành từng lọn giờ ướt nhẹp. Đôi mắt trong veo với ánh nhìn sâu thẳm, vô cảm đến lạ lùng.
Khóe môi hơi kéo lên một đường, nụ cười méo mó hoang dại, tâm can trong phút chốc kết băng lạnh lẽo.
Từ cổ xuống xương quai xanh, đến bả vai, những dấu hôn của Tần Ngạo để lại vô cùng nhức mắt. La Thư Anh cật lực chà sát cơ thể, như muốn hoàn toàn xóa bỏ sự nhơ nhuốc mà y để lại.
Cô ghê tởm y, cũng ghê tởm chính mình. Đến khi làn da cũng đã đỏ ửng lên, nước lạnh chảy vào hơi đau rát, La Thư Anh bất lực gục xuống nền. Cô thu gối, ngồi tựa lưng vào bờ tường phía sau.
"Xin lỗi. Xin lỗi."
Cô nói rất nhiều câu xin lỗi, lặp đi lặp lại như vô thức. Cô xin lỗi ai? Cô không biết.Đến khi cả cơ thể như muốn đông cứng lại vì lạnh, La Thư Anh mới từ từ đứng dậy, khoác áo choàng tắm ở cạnh, là áo của Tần Ngạo, kích cỡ vừa dài vừa rộng.
Cô cười châm biếm chính mình, gột rửa dơ bẩn từ y rồi lại phải tiến gần sự dơ bẩn ấy. Chính là cuộc sống khốn nạn mà cô đã lựa chọn.
Mùi thuốc lá lan ra không gian, những tàn thuốc rơi vụn dưới chân, La Thư Anh đã hút đến điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc, trời cũng vừa tảng sáng.
Bên ngoài đã có vài tiếng động, người làm trong biệt thự bắt đầu dọn dẹp. La Thư Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
"Mấy người nhanh tay chút, chỗ này còn chưa sạch nữa kìa."
Là giọng của Thiển Mãn, nhắc mới nhớ đã một năm rồi cô không liên lạc với ông và Thi Nhĩ. Không ngờ ông vẫn còn làm việc ở Tần gia. Còn Thi Nhĩ không biết hiện tại đang sống thế nào.
"Lão Mãn, hôm qua tôi thấy Tần thiếu gia đưa một cô gái về nhà."
"Cô gái nào? Không phải các người trông nhầm rồi chứ."
"Không nhầm. Chắc chắn là một cô gái."
Khi mấy người còn đang vừa quét dọn vừa chen nhau tám chuyện, La Thư Anh cao giọng nói:
"Người làm của Tần gia xem ra vẫn luôn thích tọc mạch chuyện của thiếu gia nhà mình nhỉ?"
Một câu này khiến mấy người đều ngẩn ra, đặc biệt là Thiển Mãn. Ông đứng trân trân nhìn người phụ nữ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt.
"La..La tiểu thư...Có phải cô không?"
La Thư Anh không vội lên tiếng, đưa mắt nhìn qua một lượt, một năm rồi xem ra người làm trong Tần gia đều đã thay bằng người mới, La Thư Anh đối với những cô gái còn trẻ trước mặt không hề quen thuộc.
La Thư Anh hơi nghiêm nghị nhìn, cái nhìn đủ uy lực khiến mấy cô hầu gái đều phải cúi đầu.
"Lão Mãn, đến ông cũng dần dần không biết ai mới là chủ rồi nhỉ?"
"Thiếu phu nhân. Là lão già lẩm cẩm rồi. Xin chịu phạt."
Thiếu phu nhân, ba chữ này khiến mấy cô gái vừa hoảng sợ vừa bất ngờ. Họ mới vào làm ở Tần gia, tuy nói không phải không biết Tần thiếu gia đã kết hôn, nhưng đối với vị thiếu phu nhân xa lạ chưa từng xuất hiện này hoàn toàn không có thông tin. Hơn nữa từng có những chuyện đồn đại không hay xung quanh, nói thiếu phu nhân chẳng qua chỉ là kẻ tàn phế, không hề được Tần thiếu gia yêu thương. Vì vậy không ít cô gái vẫn không từ bỏ ý định mong muốn được lọt vào mắt xanh của Tần Ngạo, trở thành nữ nhân của y.
Thế mà hiện tại, người phụ nữ xinh đẹp kinh diễm trước mắt đây có chỗ nào là tàn phế? Có chỗ nào mà khiến người ta chán ghét?
Tin đồn hóa ra rốt cuộc vẫn chỉ là tin đồn.
"Lão Mãn, mang cho tôi một ly sữa ấm."
La Thư Anh chỉ định xong liền quay trở về phòng chờ đợi. Lúc Thiển Mãn bưng khay gốm có đặt một ly sữa và ít bánh quy bước vào, cô vội vàng tiến lại đỡ đồ trên tay giúp ông.
"Lão Mãn, xin lỗi lão. Lúc nãy là cháu..."
"Không sao. Không sao. Ta hiểu ý thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân, không ngờ...thật sự không ngờ..."
Lúc La Thư Anh đột nhiên rời bỏ Triệu gia, Thi Nhĩ từng một lần lén lút hẹn Thiển Mãn, nói tình hình cho ông biết.
Hai người họ vẫn tin sẽ có ngày gặp lại cô, chỉ là không ngờ khi gặp lại, sẽ là trong bộ dạng hoàn toàn mới như thế này. Giống như cùng với người trước kia không hề có liên quan.
Đôi mắt Thiển Mãn hơi đỏ lên, nụ cười của ông làm đuôi mắt cong cong, lộ nếp nhăn của tuổi già.
"Lão Mãn, Thi Nhĩ thế nào rồi? Cô ấy đang ở đâu?"
"Ở Triệu gia."
"Ở Triệu gia?"
La Thư Anh hơi im lặng một chút, như đang suy nghĩ về điều gì, sau đó đôi mắt cô đột nhiên xuất hiện tia sáng.
"Lão Mãn, có phải Thi Nhĩ với Triệu Quân..."
Thiển Mãn gật đầu vui vẻ.
"Phải. Phải. Hai đứa tháng sau sẽ thành hôn."
"Tốt quá rồi. Thật tốt quá rồi."
"La tiểu thư, tại sao cháu lại quay về?"
Hỏi đến câu này, không gian vì vậy mà trở nên trầm mặc. Thiển Mãn đối với La Thư Anh chẳng khác nào cha ruột, cô không muốn lừa dối ông, nhưng lại cũng không muốn ông biết về một bản ngã đáng sợ và ghê tởm đã hình thành trong mình.
Cuối cùng, La Thư Anh hạ giọng nói một câu.
"Cháu với Tần Ngạo, nếu không thể giải quyết một lần cho xong, thì đời này sẽ không bao giờ có thể cắt đứt."
"La tiểu thư, nếu cháu đã sớm quyết định. Vậy lão cũng không thể ngăn cản được."
"Lão Mãn, lát nữa cháu muốn tới thăm Thi Nhĩ, có thể cho cháu địa chỉ không?"
"Được"
Đi theo địa chỉ Thiển Mãn ghi cho cô, La Thư Anh dừng lại ở trước căn hộ có thiết kế trang nhã, nhìn qua rất vừa mắt. Có khuôn viên đầy hoa và hồ bơi ở trước nhà. Bên trong cổng phía bên trái là một chiếc chuồng gỗ, con chó lớn với bộ lông trắng tinh đang vẫy đuôi mừng cô.
La Thư Anh trông thấy thì đột nhiên tâm trạng liền thoải mái, vừa mỉm cười vừa trách nó thật không có tiền đồ.
Bấm chuông hai lần thì trong nhà có một cô gái bước ra, là Thi Nhĩ.
"Cô là...cô là..."
Thi Nhĩ đứng lặng nhìn La Thư Anh, còn cô không vội lên tiếng, chỉ bình tĩnh nở nụ cười. Hai tay Thi Nhĩ run rẩy, mở khóa cổng.
"Có phải không...có phải không Tiểu Anh."
Vẻ mặt Thi Nhĩ vô cùng kích động, ôm chầm lấy La Thư Anh, bỗng dưng bật khóc nức nở. La Thư Anh vỗ lên vai Thi Nhĩ, muốn trấn an tâm tình của cô.
"Sao lại không phải chứ?Trên đời còn có thể có người nào xinh đẹp được như Tiểu Anh này hay sao."
Giờ mới biết Là Thư Anh còn có thể nói đùa, nhưng giọng cô nghe hơi ngọng, phát âm cũng không được chuẩn. Có điều, xinh đẹp như vậy, lại toàn vẹn như vậy đứng trước mặt Thi Nhĩ, La Thư Anh cứ như một phép màu, xuất hiện lấp lánh ngày nắng đẹp.
"Được rồi, không định mời khách vào nhà sao. Nước mắt cũng tèm lem cả rồi, bộ váy này của tôi đắt lắm đấy."
Thi Nhĩ sụt sịt lau nước mắt, cười rạng rỡ kéo tay La Thư Anh vào bên trong. Nội thất căn nhà được bố cục gọn gàng, đơn giản, nhưng vẫn thể hiện được sự sắp xếp tỉ mỉ, cẩn trọng trong từng chi tiết, chứ không phải là tùy tiện sắp đặt. Tường sơn màu cam nhạt, nhìn qua có cảm giác ấm cúng.
"Sắp làm cô dâu rồi, lại vẫn dễ khóc như trẻ con vậy."
La Thư Anh uống ly cafe Thi Nhĩ vừa pha, nhìn thế nào cũng thấy trên người Thi Nhĩ có gì không ổn, nhưng lại không xác định được rốt cuộc là điểm gì.
Không để La Thư Anh dùng ánh mắt vừa chăm chú vừa tò mò nhìn cô, Thi Nhĩ ngồi cạnh La Thư Anh, xoa xoa cái bụng vẫn còn phẳng của mình.
"Tiểu Anh, tôi sắp làm cô dâu. Cũng sắp làm mẹ."
"Hả? Thật sao?"
La Thư Anh đặt ly cafe xuống mặt bàn, dùng cả hai tay nắm tay Thi Nhĩ.
"Tốt quá."
Thi Nhĩ cuối cùng cũng có thể tìm được mái ấm của riêng mình. Nhưng trái với vẻ mặt vui mừng của cô, Thi Nhĩ vội vàng cụp mắt, vẻ mặt hơi thê lương.
"Là ngoài ý muốn."
Dừng một chút lại tiếp tục bổ sung:
"Đứa bé là ngoài ý muốn. Đám cưới này cũng vậy. Thật ra anh ấy không yêu tôi."
La Thư Anh hơi ngẩn người, sau đó giọng nói lộ rõ giận dữ và bất mãn.
"Ngu ngốc. Cô có biết hôn nhân không tình yêu là như thế nào không?"
Hôn nhân không tình yêu, chính là mồ chôn của cảm xúc, tựa như một hố đen sâu thẳm lạnh lẽo, tàn sát tất cả, vùi lấp mọi thứ mà người ta có thể có được trên đời này.
"Đám cưới không thể làm. Thi Nhĩ, cô không thể giống tôi, lao đầu vào một cuộc hôn nhân như vậy."
La Thư Anh gay gắt nhìn Thi Nhĩ, cái siết tay của cô trong vô thức trở nên chặt hơn, làm hai bàn tay Thi Nhĩ trở nên đau nhức.
"Vậy Tiểu Anh, cô cũng biết đúng không? Cảm giác yêu một người...cô biết đúng không? Cảm giác bất chấp muốn gả cho người ta, bất luận kết quả, không màng tương lai. Cô hiểu đúng không?"
Hiểu chứ, sao La Thư Anh có thể không hiểu. Chính bởi vì hiểu, nên La Thư Anh mới không muốn Thi Nhĩ lựa chọn như vậy.
Thế nhưng cũng bởi vì hiểu, nên cô biết, cô không cản được Thi Nhĩ.
La Thư Anh ôm lấy Thi Nhĩ, cả hai cô gái im lặng rất lâu.
Hóa ra, ai cũng có một câu chuyện của riêng mình. Ai cũng có nỗi đau của riêng mình.
Thứ gọi là hạnh phúc kia, cuối cùng cũng chỉ là thứ vỏ bọc để thiên hạ nhìn vào mà thôi.
Bọn họ đến khi nào thì mới có thể an yên?
Tay La Thư Anh vươn lên chặn ngang môi khi Tần Ngạo định hôn xuống, đôi mắt cô trong phút chốc trở nên lạnh lẽo.
Hành động đường đột này của cô khiến động tác của Tần Ngạo hơi dừng lại, y sắc bén nhìn cô, nhưng không lên tiếng.
La Thư Anh lại càng không có ý định giải thích, hai người đều thông minh như thế, chắc chắc có thể tự nhìn nhận tình huống hiện tại.
Rất rõ ràng, đôi môi này không còn là thứ y có quyền chạm đến.
Tần Ngạo không giận mà cười, hôn xuống chiếc cổ cao trắng ngần của La Thư Anh. Dưới ánh đèn, y nhìn thấy tại điểm giữa của đôi gò bồng đẹp đẽ có một vết sẹo nhỏ hình tròn. Là vào đêm La Thư Anh đề nghị ly hôn bị Tần Ngạo dùng đầu thuốc lá nóng bỏng để lại, đồng thời cũng là dấu vết duy nhất còn sót trên người cô.
Ngón tay y thăm dò vào điểm mẫn cảm ở hạ thân, khiến đôi lông mày của La Thư Anh hơi nhíu lại. Tần Ngạo cử động rất có tiết tấu, từng chút muốn kích thích cô.
Áo sơ mi của Tần Ngạo cũng nhanh chóng được cởi ra, cơ thể rắn chắc nóng bỏng, thần sắc trên mặt y hơi nhiễm sắc dục.
Hoa viên xinh đẹp đã ẩm ướt, hai đầu ngón tay y trơn trượt tiến vào sâu thêm, giọng nói bỡn cợt.
"Không muốn rên cho tôi nghe sao?"
Y muốn nhìn thấy biểu hiện dâm đãng của La Thư Anh, càng muốn biết xem liệu ở đỉnh cao nhục dục, cô có thể nào giữ nguyên vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng này được nữa không.
Không ngờ, La Thư Anh mỉm cười mỉa mai.
"Không phải Tần thiếu gia từng nói muốn biết khi làm tình với một người không thể rên la sẽ đem lại khoái cảm gì sao? Tôi giúp anh thành toàn."
Thanh âm ngọt ngào dụ dỗ, nhưng ý tứ lại ngạo mạn thách thức, Tần Ngạo rốt cuộc nhận ra ngay từ khi bước vào căn phòng này, La Thư Anh đã tính cả đường lui.
Cô đang cược, cược xem liệu y và cô sẽ làm thế nào mà thật sự phát sinh quan hệ.
Cô đang thách, thách xem y có thể hèn hạ đến mức nào mà để dục vọng lấn áp, làm tình với cô.
Không rên không la, khác gì nói y cùng xác chết quan hệ.
La Thư Anh, thông minh lắm! Y quả nhiên vẫn là không nên đánh giá thấp người phụ nữ này.
"La Thư Anh, nếu giờ tôi đứng dậy rời khỏi phòng. Có phải chính là vừa hay ăn khớp với tính toán của em."
"Vậy sao anh không nghĩ rằng dù cho anh không rời khỏi phòng, cũng vẫn là ăn khớp với tính toán của tôi."
Cô không còn gì để mất, cũng không còn gì để sợ. Đi một bước, tính ba bước, là Trình Vương đã dạy cho cô.
"Thông minh lắm. Quả thật thông minh lắm"
Tần Ngạo buông cô ra, y cầm lấy sơ mi ở bên cạnh, quay lưng về phía La Thư Anh, vẫn là dáng người cao ngạo, đơn độc và khó tiếp cận.
"La Thư Anh, tôi không ép em. Sẽ có ngày, em phải tình nguyện phục tùng tôi."
Sẽ không có ngày đó, La Thư Anh muốn hét vào mặt y như vậy. Cô muốn lôi cái sự kiêu ngạo khinh người của y ra mà giẫm nát, muốn đập tan cái lạnh lẽo giả tạo đầy giễu cợt của y.
Nhưng cô mím môi im lặng. Lồng ngực như bị một tảng đá vô hình đè xuống, toàn thân nặng nề. Cánh cửa phòng khép lại một lúc lâu, La Thư Anh mới ngồi dậy.
Cô không mặc lại váy, trực tiếp rời giường bước vào nhà tắm.
La Thư Anh không dùng nước nóng, mà để mặc cho dòng nước lạnh ngắt chảy xuống, tuôn xối xả lên người, lên mặt, đọng thành giọt hờ hững chóng vánh nơi hàng mi đen con vút, rồi rơi xuống, vỡ tan hoang.
Một đợt lại một đợt nối tiếp nhau như vòng tuần hoàn không hồi kết. Trong tấm gương lớn, La Thư Anh bắt gặp người phụ nữ với gương mặt đẹp đẽ đẫm nước, mái tóc vàng dài xoăn thành từng lọn giờ ướt nhẹp. Đôi mắt trong veo với ánh nhìn sâu thẳm, vô cảm đến lạ lùng.
Khóe môi hơi kéo lên một đường, nụ cười méo mó hoang dại, tâm can trong phút chốc kết băng lạnh lẽo.
Từ cổ xuống xương quai xanh, đến bả vai, những dấu hôn của Tần Ngạo để lại vô cùng nhức mắt. La Thư Anh cật lực chà sát cơ thể, như muốn hoàn toàn xóa bỏ sự nhơ nhuốc mà y để lại.
Cô ghê tởm y, cũng ghê tởm chính mình. Đến khi làn da cũng đã đỏ ửng lên, nước lạnh chảy vào hơi đau rát, La Thư Anh bất lực gục xuống nền. Cô thu gối, ngồi tựa lưng vào bờ tường phía sau.
"Xin lỗi. Xin lỗi."
Cô nói rất nhiều câu xin lỗi, lặp đi lặp lại như vô thức. Cô xin lỗi ai? Cô không biết.Đến khi cả cơ thể như muốn đông cứng lại vì lạnh, La Thư Anh mới từ từ đứng dậy, khoác áo choàng tắm ở cạnh, là áo của Tần Ngạo, kích cỡ vừa dài vừa rộng.
Cô cười châm biếm chính mình, gột rửa dơ bẩn từ y rồi lại phải tiến gần sự dơ bẩn ấy. Chính là cuộc sống khốn nạn mà cô đã lựa chọn.
Mùi thuốc lá lan ra không gian, những tàn thuốc rơi vụn dưới chân, La Thư Anh đã hút đến điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc, trời cũng vừa tảng sáng.
Bên ngoài đã có vài tiếng động, người làm trong biệt thự bắt đầu dọn dẹp. La Thư Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
"Mấy người nhanh tay chút, chỗ này còn chưa sạch nữa kìa."
Là giọng của Thiển Mãn, nhắc mới nhớ đã một năm rồi cô không liên lạc với ông và Thi Nhĩ. Không ngờ ông vẫn còn làm việc ở Tần gia. Còn Thi Nhĩ không biết hiện tại đang sống thế nào.
"Lão Mãn, hôm qua tôi thấy Tần thiếu gia đưa một cô gái về nhà."
"Cô gái nào? Không phải các người trông nhầm rồi chứ."
"Không nhầm. Chắc chắn là một cô gái."
Khi mấy người còn đang vừa quét dọn vừa chen nhau tám chuyện, La Thư Anh cao giọng nói:
"Người làm của Tần gia xem ra vẫn luôn thích tọc mạch chuyện của thiếu gia nhà mình nhỉ?"
Một câu này khiến mấy người đều ngẩn ra, đặc biệt là Thiển Mãn. Ông đứng trân trân nhìn người phụ nữ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt.
"La..La tiểu thư...Có phải cô không?"
La Thư Anh không vội lên tiếng, đưa mắt nhìn qua một lượt, một năm rồi xem ra người làm trong Tần gia đều đã thay bằng người mới, La Thư Anh đối với những cô gái còn trẻ trước mặt không hề quen thuộc.
La Thư Anh hơi nghiêm nghị nhìn, cái nhìn đủ uy lực khiến mấy cô hầu gái đều phải cúi đầu.
"Lão Mãn, đến ông cũng dần dần không biết ai mới là chủ rồi nhỉ?"
"Thiếu phu nhân. Là lão già lẩm cẩm rồi. Xin chịu phạt."
Thiếu phu nhân, ba chữ này khiến mấy cô gái vừa hoảng sợ vừa bất ngờ. Họ mới vào làm ở Tần gia, tuy nói không phải không biết Tần thiếu gia đã kết hôn, nhưng đối với vị thiếu phu nhân xa lạ chưa từng xuất hiện này hoàn toàn không có thông tin. Hơn nữa từng có những chuyện đồn đại không hay xung quanh, nói thiếu phu nhân chẳng qua chỉ là kẻ tàn phế, không hề được Tần thiếu gia yêu thương. Vì vậy không ít cô gái vẫn không từ bỏ ý định mong muốn được lọt vào mắt xanh của Tần Ngạo, trở thành nữ nhân của y.
Thế mà hiện tại, người phụ nữ xinh đẹp kinh diễm trước mắt đây có chỗ nào là tàn phế? Có chỗ nào mà khiến người ta chán ghét?
Tin đồn hóa ra rốt cuộc vẫn chỉ là tin đồn.
"Lão Mãn, mang cho tôi một ly sữa ấm."
La Thư Anh chỉ định xong liền quay trở về phòng chờ đợi. Lúc Thiển Mãn bưng khay gốm có đặt một ly sữa và ít bánh quy bước vào, cô vội vàng tiến lại đỡ đồ trên tay giúp ông.
"Lão Mãn, xin lỗi lão. Lúc nãy là cháu..."
"Không sao. Không sao. Ta hiểu ý thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân, không ngờ...thật sự không ngờ..."
Lúc La Thư Anh đột nhiên rời bỏ Triệu gia, Thi Nhĩ từng một lần lén lút hẹn Thiển Mãn, nói tình hình cho ông biết.
Hai người họ vẫn tin sẽ có ngày gặp lại cô, chỉ là không ngờ khi gặp lại, sẽ là trong bộ dạng hoàn toàn mới như thế này. Giống như cùng với người trước kia không hề có liên quan.
Đôi mắt Thiển Mãn hơi đỏ lên, nụ cười của ông làm đuôi mắt cong cong, lộ nếp nhăn của tuổi già.
"Lão Mãn, Thi Nhĩ thế nào rồi? Cô ấy đang ở đâu?"
"Ở Triệu gia."
"Ở Triệu gia?"
La Thư Anh hơi im lặng một chút, như đang suy nghĩ về điều gì, sau đó đôi mắt cô đột nhiên xuất hiện tia sáng.
"Lão Mãn, có phải Thi Nhĩ với Triệu Quân..."
Thiển Mãn gật đầu vui vẻ.
"Phải. Phải. Hai đứa tháng sau sẽ thành hôn."
"Tốt quá rồi. Thật tốt quá rồi."
"La tiểu thư, tại sao cháu lại quay về?"
Hỏi đến câu này, không gian vì vậy mà trở nên trầm mặc. Thiển Mãn đối với La Thư Anh chẳng khác nào cha ruột, cô không muốn lừa dối ông, nhưng lại cũng không muốn ông biết về một bản ngã đáng sợ và ghê tởm đã hình thành trong mình.
Cuối cùng, La Thư Anh hạ giọng nói một câu.
"Cháu với Tần Ngạo, nếu không thể giải quyết một lần cho xong, thì đời này sẽ không bao giờ có thể cắt đứt."
"La tiểu thư, nếu cháu đã sớm quyết định. Vậy lão cũng không thể ngăn cản được."
"Lão Mãn, lát nữa cháu muốn tới thăm Thi Nhĩ, có thể cho cháu địa chỉ không?"
"Được"
Đi theo địa chỉ Thiển Mãn ghi cho cô, La Thư Anh dừng lại ở trước căn hộ có thiết kế trang nhã, nhìn qua rất vừa mắt. Có khuôn viên đầy hoa và hồ bơi ở trước nhà. Bên trong cổng phía bên trái là một chiếc chuồng gỗ, con chó lớn với bộ lông trắng tinh đang vẫy đuôi mừng cô.
La Thư Anh trông thấy thì đột nhiên tâm trạng liền thoải mái, vừa mỉm cười vừa trách nó thật không có tiền đồ.
Bấm chuông hai lần thì trong nhà có một cô gái bước ra, là Thi Nhĩ.
"Cô là...cô là..."
Thi Nhĩ đứng lặng nhìn La Thư Anh, còn cô không vội lên tiếng, chỉ bình tĩnh nở nụ cười. Hai tay Thi Nhĩ run rẩy, mở khóa cổng.
"Có phải không...có phải không Tiểu Anh."
Vẻ mặt Thi Nhĩ vô cùng kích động, ôm chầm lấy La Thư Anh, bỗng dưng bật khóc nức nở. La Thư Anh vỗ lên vai Thi Nhĩ, muốn trấn an tâm tình của cô.
"Sao lại không phải chứ?Trên đời còn có thể có người nào xinh đẹp được như Tiểu Anh này hay sao."
Giờ mới biết Là Thư Anh còn có thể nói đùa, nhưng giọng cô nghe hơi ngọng, phát âm cũng không được chuẩn. Có điều, xinh đẹp như vậy, lại toàn vẹn như vậy đứng trước mặt Thi Nhĩ, La Thư Anh cứ như một phép màu, xuất hiện lấp lánh ngày nắng đẹp.
"Được rồi, không định mời khách vào nhà sao. Nước mắt cũng tèm lem cả rồi, bộ váy này của tôi đắt lắm đấy."
Thi Nhĩ sụt sịt lau nước mắt, cười rạng rỡ kéo tay La Thư Anh vào bên trong. Nội thất căn nhà được bố cục gọn gàng, đơn giản, nhưng vẫn thể hiện được sự sắp xếp tỉ mỉ, cẩn trọng trong từng chi tiết, chứ không phải là tùy tiện sắp đặt. Tường sơn màu cam nhạt, nhìn qua có cảm giác ấm cúng.
"Sắp làm cô dâu rồi, lại vẫn dễ khóc như trẻ con vậy."
La Thư Anh uống ly cafe Thi Nhĩ vừa pha, nhìn thế nào cũng thấy trên người Thi Nhĩ có gì không ổn, nhưng lại không xác định được rốt cuộc là điểm gì.
Không để La Thư Anh dùng ánh mắt vừa chăm chú vừa tò mò nhìn cô, Thi Nhĩ ngồi cạnh La Thư Anh, xoa xoa cái bụng vẫn còn phẳng của mình.
"Tiểu Anh, tôi sắp làm cô dâu. Cũng sắp làm mẹ."
"Hả? Thật sao?"
La Thư Anh đặt ly cafe xuống mặt bàn, dùng cả hai tay nắm tay Thi Nhĩ.
"Tốt quá."
Thi Nhĩ cuối cùng cũng có thể tìm được mái ấm của riêng mình. Nhưng trái với vẻ mặt vui mừng của cô, Thi Nhĩ vội vàng cụp mắt, vẻ mặt hơi thê lương.
"Là ngoài ý muốn."
Dừng một chút lại tiếp tục bổ sung:
"Đứa bé là ngoài ý muốn. Đám cưới này cũng vậy. Thật ra anh ấy không yêu tôi."
La Thư Anh hơi ngẩn người, sau đó giọng nói lộ rõ giận dữ và bất mãn.
"Ngu ngốc. Cô có biết hôn nhân không tình yêu là như thế nào không?"
Hôn nhân không tình yêu, chính là mồ chôn của cảm xúc, tựa như một hố đen sâu thẳm lạnh lẽo, tàn sát tất cả, vùi lấp mọi thứ mà người ta có thể có được trên đời này.
"Đám cưới không thể làm. Thi Nhĩ, cô không thể giống tôi, lao đầu vào một cuộc hôn nhân như vậy."
La Thư Anh gay gắt nhìn Thi Nhĩ, cái siết tay của cô trong vô thức trở nên chặt hơn, làm hai bàn tay Thi Nhĩ trở nên đau nhức.
"Vậy Tiểu Anh, cô cũng biết đúng không? Cảm giác yêu một người...cô biết đúng không? Cảm giác bất chấp muốn gả cho người ta, bất luận kết quả, không màng tương lai. Cô hiểu đúng không?"
Hiểu chứ, sao La Thư Anh có thể không hiểu. Chính bởi vì hiểu, nên La Thư Anh mới không muốn Thi Nhĩ lựa chọn như vậy.
Thế nhưng cũng bởi vì hiểu, nên cô biết, cô không cản được Thi Nhĩ.
La Thư Anh ôm lấy Thi Nhĩ, cả hai cô gái im lặng rất lâu.
Hóa ra, ai cũng có một câu chuyện của riêng mình. Ai cũng có nỗi đau của riêng mình.
Thứ gọi là hạnh phúc kia, cuối cùng cũng chỉ là thứ vỏ bọc để thiên hạ nhìn vào mà thôi.
Bọn họ đến khi nào thì mới có thể an yên?
Bình luận facebook