Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Hạ Vũ Yến nhíu mày lại, không ngừng xem lại những chữ đằng sau tấm hình đó.
Kho Phổ Đình...
Vậy nghĩa là, Tống Tiến Hải đã về nước rồi?
Tai sao anh ấy lại đột nhiên về nước?
Không phải cô ấy rời đi là để anh ấy có thể sinh sống tốt bên nước ngoài tốt hơn và không bị làm phiền sao?
Trái tim của Hạ Vũ Yến chợt đau đớn.
Tiến Hải.
Anh thật sự hi sinh rất nhiều vì cô.
Là anh sợ cô gặp nguy hiểm nên mới muốn tìm cô sao?
Hạ Vũ Yến đặt tấm hình trước ngực.
Nhưng đứa con trong bụng của cô...
Cô nhìn xuống cái bụng của mình. Không được, cô không thể chùn bước.
Xin lỗi anh, Tiến Hải.
Cô không thể cho anh tình yêu, nhưng cô có thể cho anh tính mạng của mình.
Bởi vì rất lâu từ trước đến bây giờ, Tiến Hải luôn hi sinh vì cô.
Khi có nguy hiểm, đều do anh ra tay giúp cô vượt qua tất cả, thậm chí anh còn không màng tất cả mà hi sinh cho cô.
Nhưng cô lại chưa đền đáp cho anh thứ gì.
Cô đã nợ anh quá nhiều.
Hạ Vũ Yến hít sâu mấy lần, sau đó bỏ sách xuống, đưa tay sờ lên bụng.
Con à, con sẽ thông cảm cho việc làm của mẹ phải không?
Còn Lục Nghệ Văn nữa...
Xem ra cô chỉ có thể nuốt lời mà thôi.
Chắc cô không thể đợi đến khi có thể bên hắn hạnh phúc và lâu dài được rồi.
Dù cho trái tim của cô đã rung động, dù cho cô thât sự đã dũng cảm bước được bước đầu tiên.
Cô cầm lấy điện thoại, cài đặt một tin nhắn hẹn giờ, sau đó mới để kế bên cuốn sách, kiên định bước ra ngoài.
"Nghệ Văn, em không biết khi anh nhận được tin nhắn này thì liệu em có còn trên đời này nữa không, nhưng em hy vọng anh đừng giận, nếu có thể thì mong anh hãy bảo vệ tốt đứa con này, nếu không được thì mong anh có thể tiếp tục sống cho tốt. Bây giờ có lẽ em là một người rất ích kỷ, vả lại luôn luôn có một người vô tội phải chịu khổ thay em, chịu chết thay em, cho nên trong lúc anh ấy gặp nguy hiểm, em nhất định phải cứu anh ấy. Nghệ Văn, nếu tất cả có thể làm lại từ đầu, em hy vọng chúng ta không nên gặp lại nhau nữa."
.....
Hạ Vũ Yến đứng trước cửa kho, tim đập thình thịch.
Tiến Hải đang ở trong đó.
Cô hít thở thật sâu mấy lần với màng không khí hỗn độn giữa cát và bụi, sờ lên bụng mình một cái, sau đó liền đi tới phía trước, đẩy cảnh cửa lớn ra.
Két...
Ánh sáng rọi vào, một người đàn ông bị treo lên ngay giữa nhà kho, nhìn như Chúa Jesus gặp nạn bị treo lên cây thập tự giá vậy.
Khoé mắt Hạ Vũ Yến ngay lập tức đỏ lên.
Tại sao Tiến Hải luôn phải chịu khổ thay cho cô chứ?
Thân thể của Tiến Hải sắp ngã quỵ xuống vì co mất rồi.
Hạ Vũ Yến ráng nén lại tiếng nức nở, lập tức đi về trước muốn cởi trói cho Tống Tiến Hải.
Tống Tiến Hải nghe thấy tiếng bước chân liền ngước mặt lên rất mệt mỏi, khi thấy được người đó anh chấn động mở to đôi mắt: "Vũ Yến?"
"Suỵt, anh đừng lên tiếng, em tới cứu anh ra ngoài." Hạ Vũ Yến cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ giọng nói.
Đột nhiên Tống Tiến Hải lại kích động quát: "Em lập tức rời khỏi đây cho anh!" Giọng anh khàn đi, kèm theo mùi máu: "Anh không cần em cứu! Em đến đây tìm đường chết sao?"
Cuối cùng thì anh cũng hiểu được, tất cả là kế hoạch của Phạm Tiểu Vân.
Phạm Tiểu Vân...
Tống Tiến Hải cắn chặt hàm răng.
Nếu anh có thể ra ngoài, thì anh nhất định không tha cho Phạm Tiểu Vân.
Trước kia anh cứ thấy Phạm Tiểu Vân rất đáng thương, nhưng bây giờ sự đáng thương đó trở thành đáng hận.
Hạ Vũ Yến hoàn toàn vô tội, tại sao cứ mãi kéo cô vào những tranh chấp tình cảm vô vị này chứ?
Tống Tiến Hải lại tỏ ra tức giận dữ dội: "Hạ Vũ Yến, cô hãy nghe rõ cho tôi, nếu cô còn xem tôi là bạn thì hãy lập tức đi đi! Đừng kéo thêm phiền phức cho tôi nữa!"
Anh không muốn liên lụy đến Hạ Vũ Yến, anh chỉ muốn Hạ Vũ Yến an toàn, anh cố tỏ ra bất cần và vô tình để Hạ Vũ Yến thất vọng mà rời đi.
Nhưng Hạ Vũ làm sao không hiểu chứ?
"Em biết anh chỉ sợ liên lụy đến em, nhưng những việc này tất cả đều do em mà ra, huống chi em còn nợ anh mấy mạng, sao em lại ngồi yên không quan tâm được?"Hạ Vũ Yến bình tĩnh nói
Tống Tiến Hải cảm thấy bất lực và chua xót, nhưng hoàn cảnh lúc này anh không thể giải thích nhiều với cô: "Nếu em đã biết mục tiêu của họ là em thì tại sao em lại còn đến đây làm gì? Cô ta sẽ không làm gì được anh đâu!"
"Là Phạm Tiểu Vân đúng không?" Hạ Vũ Yến gật đầu: "Vậy được rồi, hay là chọn một cái kết liễu dứt khoát đi, em cũng chịu đựng đủ rồi."
Tống Tiến Hải còn muốn nói thêm, nhưng cánh cửa lớn lại mở ra, giọng nói của Phạm Tiểu Vân truyền đến: "Hạ Vũ Yến, đã lâu không gặp."
Hạ Vũ Yến xoay người lại, Phạm Tiểu Vân đang được một người đàn ông đẩy vào trong, sau lưng còn có thêm mấy tên cao to lực lưỡng khác.
"Lâu rồi không gặp." Hạ Vũ Yến nói: "Thả Tống Tiến Hải ra trước đi, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng với nhau."
"Thương lượng sao?" Phạm Tiểu Vân cười một cách nham hiểm và kỳ quái, sau đó ra hiệu cho mấy người phía sau: "Thả hắn xuống, đưa qua một bên, đừng làm hỏng việc của tôi."
Thuộc hạ làm theo, nhanh chóng thả Tống Tiến Hải xuống và khống chế lại trong một góc.
Hạ Vũ Yến nhìn thấy Tống Tiến Hải đã an toàn, mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phạm Tiểu Vân: "Tôi biết cô muốn gì, muốn tôi rời xa Lục Nghệ Văn đúng không? Tôi sẽ mang theo Tiến Hải và rời xa anh ấy, biến mất trước mặt hai người, vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa."
"Không, cô đoán sai rồi." Phạm Tiểu Vân cười lạnh lùng nói: "Điều tôi muốn chính là cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này."
Kho Phổ Đình...
Vậy nghĩa là, Tống Tiến Hải đã về nước rồi?
Tai sao anh ấy lại đột nhiên về nước?
Không phải cô ấy rời đi là để anh ấy có thể sinh sống tốt bên nước ngoài tốt hơn và không bị làm phiền sao?
Trái tim của Hạ Vũ Yến chợt đau đớn.
Tiến Hải.
Anh thật sự hi sinh rất nhiều vì cô.
Là anh sợ cô gặp nguy hiểm nên mới muốn tìm cô sao?
Hạ Vũ Yến đặt tấm hình trước ngực.
Nhưng đứa con trong bụng của cô...
Cô nhìn xuống cái bụng của mình. Không được, cô không thể chùn bước.
Xin lỗi anh, Tiến Hải.
Cô không thể cho anh tình yêu, nhưng cô có thể cho anh tính mạng của mình.
Bởi vì rất lâu từ trước đến bây giờ, Tiến Hải luôn hi sinh vì cô.
Khi có nguy hiểm, đều do anh ra tay giúp cô vượt qua tất cả, thậm chí anh còn không màng tất cả mà hi sinh cho cô.
Nhưng cô lại chưa đền đáp cho anh thứ gì.
Cô đã nợ anh quá nhiều.
Hạ Vũ Yến hít sâu mấy lần, sau đó bỏ sách xuống, đưa tay sờ lên bụng.
Con à, con sẽ thông cảm cho việc làm của mẹ phải không?
Còn Lục Nghệ Văn nữa...
Xem ra cô chỉ có thể nuốt lời mà thôi.
Chắc cô không thể đợi đến khi có thể bên hắn hạnh phúc và lâu dài được rồi.
Dù cho trái tim của cô đã rung động, dù cho cô thât sự đã dũng cảm bước được bước đầu tiên.
Cô cầm lấy điện thoại, cài đặt một tin nhắn hẹn giờ, sau đó mới để kế bên cuốn sách, kiên định bước ra ngoài.
"Nghệ Văn, em không biết khi anh nhận được tin nhắn này thì liệu em có còn trên đời này nữa không, nhưng em hy vọng anh đừng giận, nếu có thể thì mong anh hãy bảo vệ tốt đứa con này, nếu không được thì mong anh có thể tiếp tục sống cho tốt. Bây giờ có lẽ em là một người rất ích kỷ, vả lại luôn luôn có một người vô tội phải chịu khổ thay em, chịu chết thay em, cho nên trong lúc anh ấy gặp nguy hiểm, em nhất định phải cứu anh ấy. Nghệ Văn, nếu tất cả có thể làm lại từ đầu, em hy vọng chúng ta không nên gặp lại nhau nữa."
.....
Hạ Vũ Yến đứng trước cửa kho, tim đập thình thịch.
Tiến Hải đang ở trong đó.
Cô hít thở thật sâu mấy lần với màng không khí hỗn độn giữa cát và bụi, sờ lên bụng mình một cái, sau đó liền đi tới phía trước, đẩy cảnh cửa lớn ra.
Két...
Ánh sáng rọi vào, một người đàn ông bị treo lên ngay giữa nhà kho, nhìn như Chúa Jesus gặp nạn bị treo lên cây thập tự giá vậy.
Khoé mắt Hạ Vũ Yến ngay lập tức đỏ lên.
Tại sao Tiến Hải luôn phải chịu khổ thay cho cô chứ?
Thân thể của Tiến Hải sắp ngã quỵ xuống vì co mất rồi.
Hạ Vũ Yến ráng nén lại tiếng nức nở, lập tức đi về trước muốn cởi trói cho Tống Tiến Hải.
Tống Tiến Hải nghe thấy tiếng bước chân liền ngước mặt lên rất mệt mỏi, khi thấy được người đó anh chấn động mở to đôi mắt: "Vũ Yến?"
"Suỵt, anh đừng lên tiếng, em tới cứu anh ra ngoài." Hạ Vũ Yến cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ giọng nói.
Đột nhiên Tống Tiến Hải lại kích động quát: "Em lập tức rời khỏi đây cho anh!" Giọng anh khàn đi, kèm theo mùi máu: "Anh không cần em cứu! Em đến đây tìm đường chết sao?"
Cuối cùng thì anh cũng hiểu được, tất cả là kế hoạch của Phạm Tiểu Vân.
Phạm Tiểu Vân...
Tống Tiến Hải cắn chặt hàm răng.
Nếu anh có thể ra ngoài, thì anh nhất định không tha cho Phạm Tiểu Vân.
Trước kia anh cứ thấy Phạm Tiểu Vân rất đáng thương, nhưng bây giờ sự đáng thương đó trở thành đáng hận.
Hạ Vũ Yến hoàn toàn vô tội, tại sao cứ mãi kéo cô vào những tranh chấp tình cảm vô vị này chứ?
Tống Tiến Hải lại tỏ ra tức giận dữ dội: "Hạ Vũ Yến, cô hãy nghe rõ cho tôi, nếu cô còn xem tôi là bạn thì hãy lập tức đi đi! Đừng kéo thêm phiền phức cho tôi nữa!"
Anh không muốn liên lụy đến Hạ Vũ Yến, anh chỉ muốn Hạ Vũ Yến an toàn, anh cố tỏ ra bất cần và vô tình để Hạ Vũ Yến thất vọng mà rời đi.
Nhưng Hạ Vũ làm sao không hiểu chứ?
"Em biết anh chỉ sợ liên lụy đến em, nhưng những việc này tất cả đều do em mà ra, huống chi em còn nợ anh mấy mạng, sao em lại ngồi yên không quan tâm được?"Hạ Vũ Yến bình tĩnh nói
Tống Tiến Hải cảm thấy bất lực và chua xót, nhưng hoàn cảnh lúc này anh không thể giải thích nhiều với cô: "Nếu em đã biết mục tiêu của họ là em thì tại sao em lại còn đến đây làm gì? Cô ta sẽ không làm gì được anh đâu!"
"Là Phạm Tiểu Vân đúng không?" Hạ Vũ Yến gật đầu: "Vậy được rồi, hay là chọn một cái kết liễu dứt khoát đi, em cũng chịu đựng đủ rồi."
Tống Tiến Hải còn muốn nói thêm, nhưng cánh cửa lớn lại mở ra, giọng nói của Phạm Tiểu Vân truyền đến: "Hạ Vũ Yến, đã lâu không gặp."
Hạ Vũ Yến xoay người lại, Phạm Tiểu Vân đang được một người đàn ông đẩy vào trong, sau lưng còn có thêm mấy tên cao to lực lưỡng khác.
"Lâu rồi không gặp." Hạ Vũ Yến nói: "Thả Tống Tiến Hải ra trước đi, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng với nhau."
"Thương lượng sao?" Phạm Tiểu Vân cười một cách nham hiểm và kỳ quái, sau đó ra hiệu cho mấy người phía sau: "Thả hắn xuống, đưa qua một bên, đừng làm hỏng việc của tôi."
Thuộc hạ làm theo, nhanh chóng thả Tống Tiến Hải xuống và khống chế lại trong một góc.
Hạ Vũ Yến nhìn thấy Tống Tiến Hải đã an toàn, mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phạm Tiểu Vân: "Tôi biết cô muốn gì, muốn tôi rời xa Lục Nghệ Văn đúng không? Tôi sẽ mang theo Tiến Hải và rời xa anh ấy, biến mất trước mặt hai người, vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa."
"Không, cô đoán sai rồi." Phạm Tiểu Vân cười lạnh lùng nói: "Điều tôi muốn chính là cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này."
Bình luận facebook