Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Cố Khuynh Thành biết Tứ Nguyệt nhiều năm như vậy, rất nhiều bộ dáng chật vật đều bị Tứ Nguyệt nhìn thấy qua.
Nhưng mà chỉ riêng giờ phút này, bộ dáng cô bị Đường Thời lăn qua lăn lại chật vật, lại không muốn để cho bất kỳ người nào nhìn thấy.
Đây là sỉ nhục của cô, cô không cho phép để cho bất kỳ người nào nhìn thấy sỉ nhục của cô.
Mặc dù váy bị Đường Thời xé hư, nhưng mà Cố Khuynh Thành vẫn miễn cưỡng mặc nội y, mặc váy lên người mình, ngồi nghiêm chỉnh ở ghế ăn cơm.
Tứ Nguyệt tới rất nhanh, bất quá hai mươi phút liền chạy tới.
Trong tay Tứ Nguyệt mang theo một cái túi lớn, vội vàng đẩy cửa vào.
Dù rằng Cố Khuynh Thành quy củ ngồi ở ghế ăn cơm nhìn giống như không có việc gì, nhưng mà Tứ Nguyệt nhìn thấy tóc cô lộn xộn, quần áo rách nát còn có môi sưng đỏ, cùng với vết thương trên da thịt trần trụi ở ngoài, cả người lập tức sửng sốt.
Cố Khuynh Thành lừa mình dối người che dấu, lúc Tứ Nguyệt tạm dừng, nháy mắt tan rã, cô nhanh chóng cúi đầu.
Sau một lúc lâu Tứ Nguyệt mới trở lại bình thường, cô không phải ngốc tử, liếc mắt một cái liền sáng tỏ Đường Thời và Cố Khuynh Thành đã xảy ra cái gì ở trong này, Tứ Nguyệt mở miệng, giọng nói hơi chút có vẻ thấp: “Khuynh Khuynh.”
Cố Khuynh Thành nghe được đau lòng trong trong lời nói của Tứ Nguyệt, cô hướng về phía Tứ Nguyệt cười cười, nhìn giống như không thèm để ý, ngữ khí nghe qua thực nhẹ nhàng: “Tiểu Nguyệt, chị đưa y phục cho em.”
Tứ Nguyệt cầm quần áo đưa cho Cố Khuynh Thành.
Lúc Cố Khuynh Thành tiếp nhận, Tứ Nguyệt nắm chặt túi lớn một chút, mở miệng hô một tiếng lần nữa: “Khuynh Khuynh.”
Tứ Nguyệt có chút muốn nói lại thôi.
Cố Khuynh Thành biết cô ấy muốn nói cái gì đó, nhưng mà cô lại không muốn nghe, bởi vì Tứ Nguyệt mở miệng nói, chắc chắn là rắc muối trên vết sẹo của cô.
Ngữ khí Cố Khuynh Thành vẫn cực kỳ bình ổn như cũ: “Tiểu Nguyệt, chị ở bên ngoài chờ em.”
Tứ Nguyệt giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, liền buông lỏng tay cầm lấy túi lớn ra, xoay người đi ra phòng được bao.
Quần áo hẳn là váy Tứ Nguyệt mang từ trong nhà đến, Cố Khuynh Thành hơi gầy yếu một chút so với Tứ Nguyệt, mặc vào thoáng có vẻ rộng thùng thình.
Cố Khuynh Thành từ trong phòng được bao đi ra, hai mắt nhìn nhau cùng Tứ Nguyệt, hai người cái gì cũng chưa nói liền đi hướng về phía thang máy.
Tứ Nguyệt lái xe đưa Cố Khuynh Thành về nhà, hai người vẫn không có nói chuyện với nhau như cũ.
Cố Khuynh Thành mệt mỏi ngồi ở trên ghế lái phụ, sắc mặt trắng xanh có chút dọa người, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt chớp cũng không chớp, cả người không có một chút sinh khí.
Tứ Nguyệt nhiều lần muốn hỏi Cố Khuynh Thành, cô và Đường Thời rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà cuối cùng vẫn không hỏi ra khỏi miệng, chỉ là đưa Cố Khuynh Thành đến dưới lầu Cố Gia, nhìn cô vào phòng, Tứ Nguyệt mới cầm lấy điện thoại di động gửi đi một tin nhắn cho Đường Thời, lái ô tô rời khỏi.
Nhưng mà chỉ riêng giờ phút này, bộ dáng cô bị Đường Thời lăn qua lăn lại chật vật, lại không muốn để cho bất kỳ người nào nhìn thấy.
Đây là sỉ nhục của cô, cô không cho phép để cho bất kỳ người nào nhìn thấy sỉ nhục của cô.
Mặc dù váy bị Đường Thời xé hư, nhưng mà Cố Khuynh Thành vẫn miễn cưỡng mặc nội y, mặc váy lên người mình, ngồi nghiêm chỉnh ở ghế ăn cơm.
Tứ Nguyệt tới rất nhanh, bất quá hai mươi phút liền chạy tới.
Trong tay Tứ Nguyệt mang theo một cái túi lớn, vội vàng đẩy cửa vào.
Dù rằng Cố Khuynh Thành quy củ ngồi ở ghế ăn cơm nhìn giống như không có việc gì, nhưng mà Tứ Nguyệt nhìn thấy tóc cô lộn xộn, quần áo rách nát còn có môi sưng đỏ, cùng với vết thương trên da thịt trần trụi ở ngoài, cả người lập tức sửng sốt.
Cố Khuynh Thành lừa mình dối người che dấu, lúc Tứ Nguyệt tạm dừng, nháy mắt tan rã, cô nhanh chóng cúi đầu.
Sau một lúc lâu Tứ Nguyệt mới trở lại bình thường, cô không phải ngốc tử, liếc mắt một cái liền sáng tỏ Đường Thời và Cố Khuynh Thành đã xảy ra cái gì ở trong này, Tứ Nguyệt mở miệng, giọng nói hơi chút có vẻ thấp: “Khuynh Khuynh.”
Cố Khuynh Thành nghe được đau lòng trong trong lời nói của Tứ Nguyệt, cô hướng về phía Tứ Nguyệt cười cười, nhìn giống như không thèm để ý, ngữ khí nghe qua thực nhẹ nhàng: “Tiểu Nguyệt, chị đưa y phục cho em.”
Tứ Nguyệt cầm quần áo đưa cho Cố Khuynh Thành.
Lúc Cố Khuynh Thành tiếp nhận, Tứ Nguyệt nắm chặt túi lớn một chút, mở miệng hô một tiếng lần nữa: “Khuynh Khuynh.”
Tứ Nguyệt có chút muốn nói lại thôi.
Cố Khuynh Thành biết cô ấy muốn nói cái gì đó, nhưng mà cô lại không muốn nghe, bởi vì Tứ Nguyệt mở miệng nói, chắc chắn là rắc muối trên vết sẹo của cô.
Ngữ khí Cố Khuynh Thành vẫn cực kỳ bình ổn như cũ: “Tiểu Nguyệt, chị ở bên ngoài chờ em.”
Tứ Nguyệt giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, liền buông lỏng tay cầm lấy túi lớn ra, xoay người đi ra phòng được bao.
Quần áo hẳn là váy Tứ Nguyệt mang từ trong nhà đến, Cố Khuynh Thành hơi gầy yếu một chút so với Tứ Nguyệt, mặc vào thoáng có vẻ rộng thùng thình.
Cố Khuynh Thành từ trong phòng được bao đi ra, hai mắt nhìn nhau cùng Tứ Nguyệt, hai người cái gì cũng chưa nói liền đi hướng về phía thang máy.
Tứ Nguyệt lái xe đưa Cố Khuynh Thành về nhà, hai người vẫn không có nói chuyện với nhau như cũ.
Cố Khuynh Thành mệt mỏi ngồi ở trên ghế lái phụ, sắc mặt trắng xanh có chút dọa người, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt chớp cũng không chớp, cả người không có một chút sinh khí.
Tứ Nguyệt nhiều lần muốn hỏi Cố Khuynh Thành, cô và Đường Thời rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà cuối cùng vẫn không hỏi ra khỏi miệng, chỉ là đưa Cố Khuynh Thành đến dưới lầu Cố Gia, nhìn cô vào phòng, Tứ Nguyệt mới cầm lấy điện thoại di động gửi đi một tin nhắn cho Đường Thời, lái ô tô rời khỏi.
Bình luận facebook