Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Đường Thời mở miệng nói: “Ngày mai sẽ là mùng 10 tháng này, tối mai mười giờ, em biết ở đâu chứ, tự mình lái xe qua đây, nếu em hầu hạ tôi vui vẻ, tôi sẽ cho em vào Thịnh Đường.”
Bỗng nhiên dừng lại, Đường Thời bổ sung một câu: “Mười giờ, em biết đấy, tôi không có thói quen chờ đợi.”
Nói xong, Đường Thời liền ngắt điện thoại di động.
Trong phòng yên tĩnh có chút quỷ dị, trên tóc Đường Thời còn có bọt nước tí tách rơi xuống, anh lại không có nửa điểm tâm tư lau tóc của mình.
Anh cảm thấy có chút buồn bực, ngực có chút đè nén không nói được, bước đi ra ngoài ban công, đẩy cửa sổ ra, gió mát ban đêm từ từ thổi tới, xen lẫn mùi hoa trong vườn, tươi mát mê người.
Hơi nước bốc lên, khiến anh cảm thấy có chút nguội lạnh, tâm tình của anh mới chậm rãi bình phục lại.
Đứng không biết đã bao lâu, mãi cho đến khi tóc đã hoàn toàn khô hết, Đường Thời mới chậm rãi xoay người, cầm lấy điện thoại của mình, mở màn hình, đập vào mắt chính là ghi chép cuộc gọi vừa rồi của mình và Cố Khuynh Thành, ảnh chân dung của cô ở trong điện thoại di động, cười một cách tự nhiên, xinh đẹp động lòng.
Đường Thời nhìn chằm chằm màn hình đến xuất thần một lúc, sau đó vào danh bạ, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, Đường Thời không đợi người ở bên kia điện thoại nói chuyện, liền nói rõ gọn gàng: “Ngày mai, tôi sẽ qua.”
“Đã biết, Thời thiếu gia.”
Cổ họng Đường Thời di chuyển một chút, lại mở miệng, nói một câu: “Cô ấy cũng sẽ tới.”
Sau đó không đợi người ở bên kia điện thoại phản ứng kịp, liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Người nghe điện thoại, nghe thấy bên trong điện thoại có tiếp ngắt máy, sững sờ một lát, sau đó liền biết, cô trong miệng Thời thiếu gia là chỉ người nào.
Ba năm qua đi, mỗi tháng đúng ngày là đến biệt thự để nghỉ phép, cuối cùng không còn một mình Thời thiếu gia.
Lúc trước Cố Khuynh Thành và Đường Thời vẫn luôn có quy củ cũ, cái quy củ cũ kia là lúc Cố Khuynh Thành mười ba tuổi tạo ra, mùng 10 mỗi tháng, Đường Thời sẽ phải mang Cố Khuynh Thành ra ngoài ngoại thành Bắc Kinh, đi nghỉ phép ở khu sơn trang tên là “Hồng Viên” mang danh nghĩa của Đường gia.
Lâu ngày, sơn trang “Hồng Viên” có một quy định bất thành, đó chính là vào đúng mùng 10 mỗi tháng, không mở cửa làm việc.
Tuy là Đường Thời nói Cố Khuynh Thành hẹn vào mười giờ tối, tối hôm qua Cố Khuynh Thành về đến nhà, đã là mười hai giờ đêm, mới chỉ ngủ được một chút, thế nhưng sang ngày thứ hai, Cố Khuynh Thành vẫn tỉnh vào lúc sáng sớm.
Có một số việc, là từ lúc còn nhỏ bắt đầu chú ý, luôn luôn khắc cốt minh tâm, thế nhưng Cố Khuynh Thành đề phòng mình phạm sai lầm, vẫn lấy cuốn sổ hơn mười năm của mình ra.
Bên trong đều là ghi chép về một sự việc, từ trang đầu tiên chữ viết non nớt, đến trang cuối cùng chữ viết xinh đẹp, là tâm huyết trọn mười hai năm của Cố Khuynh Thành.
Bỗng nhiên dừng lại, Đường Thời bổ sung một câu: “Mười giờ, em biết đấy, tôi không có thói quen chờ đợi.”
Nói xong, Đường Thời liền ngắt điện thoại di động.
Trong phòng yên tĩnh có chút quỷ dị, trên tóc Đường Thời còn có bọt nước tí tách rơi xuống, anh lại không có nửa điểm tâm tư lau tóc của mình.
Anh cảm thấy có chút buồn bực, ngực có chút đè nén không nói được, bước đi ra ngoài ban công, đẩy cửa sổ ra, gió mát ban đêm từ từ thổi tới, xen lẫn mùi hoa trong vườn, tươi mát mê người.
Hơi nước bốc lên, khiến anh cảm thấy có chút nguội lạnh, tâm tình của anh mới chậm rãi bình phục lại.
Đứng không biết đã bao lâu, mãi cho đến khi tóc đã hoàn toàn khô hết, Đường Thời mới chậm rãi xoay người, cầm lấy điện thoại của mình, mở màn hình, đập vào mắt chính là ghi chép cuộc gọi vừa rồi của mình và Cố Khuynh Thành, ảnh chân dung của cô ở trong điện thoại di động, cười một cách tự nhiên, xinh đẹp động lòng.
Đường Thời nhìn chằm chằm màn hình đến xuất thần một lúc, sau đó vào danh bạ, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, Đường Thời không đợi người ở bên kia điện thoại nói chuyện, liền nói rõ gọn gàng: “Ngày mai, tôi sẽ qua.”
“Đã biết, Thời thiếu gia.”
Cổ họng Đường Thời di chuyển một chút, lại mở miệng, nói một câu: “Cô ấy cũng sẽ tới.”
Sau đó không đợi người ở bên kia điện thoại phản ứng kịp, liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Người nghe điện thoại, nghe thấy bên trong điện thoại có tiếp ngắt máy, sững sờ một lát, sau đó liền biết, cô trong miệng Thời thiếu gia là chỉ người nào.
Ba năm qua đi, mỗi tháng đúng ngày là đến biệt thự để nghỉ phép, cuối cùng không còn một mình Thời thiếu gia.
Lúc trước Cố Khuynh Thành và Đường Thời vẫn luôn có quy củ cũ, cái quy củ cũ kia là lúc Cố Khuynh Thành mười ba tuổi tạo ra, mùng 10 mỗi tháng, Đường Thời sẽ phải mang Cố Khuynh Thành ra ngoài ngoại thành Bắc Kinh, đi nghỉ phép ở khu sơn trang tên là “Hồng Viên” mang danh nghĩa của Đường gia.
Lâu ngày, sơn trang “Hồng Viên” có một quy định bất thành, đó chính là vào đúng mùng 10 mỗi tháng, không mở cửa làm việc.
Tuy là Đường Thời nói Cố Khuynh Thành hẹn vào mười giờ tối, tối hôm qua Cố Khuynh Thành về đến nhà, đã là mười hai giờ đêm, mới chỉ ngủ được một chút, thế nhưng sang ngày thứ hai, Cố Khuynh Thành vẫn tỉnh vào lúc sáng sớm.
Có một số việc, là từ lúc còn nhỏ bắt đầu chú ý, luôn luôn khắc cốt minh tâm, thế nhưng Cố Khuynh Thành đề phòng mình phạm sai lầm, vẫn lấy cuốn sổ hơn mười năm của mình ra.
Bên trong đều là ghi chép về một sự việc, từ trang đầu tiên chữ viết non nớt, đến trang cuối cùng chữ viết xinh đẹp, là tâm huyết trọn mười hai năm của Cố Khuynh Thành.
Bình luận facebook