Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Trong nháy mắt phòng làm việc yên tĩnh lại, Đường Thời ngồi trên ghế làm việc, ngây ngốc một hồi, sau đó vươn tay khép máy vi tính lại, cầm áo khoác và chìa khóa xe lên, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc.
Lúc Đường Thời lái ô-tô tới sơn trang “Hồng Viên”, vừa mới chín giờ rưỡi, anh dừng hẳn xe lại, quản lý sơn trang đã ân cần chào đón: “Thời thiếu gia, anh đã đến?”
Đường Thời khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn căn phòng ở phía xa xa, sau đó mới mở miệng, hỏi một câu: “Cô ấy đến chưa?”
Quản lý mở cửa của xe ngắm cảnh ra cho Đường Thời: “Cố tiểu thư đã đến hơn một giờ rồi.”
Đường Thời không có hé răng, chỉ là ngồi lên tren xe ngắm cảnh, hơi nhắm mắt lại.
Xe ngắm cảnh đi từ cửa của sơn trang, lúc chạy đến cửa của ‘phòng tổng thống’ ở giữa núi, đã chín giờ năm mươi.
Quản lý đang chuẩn bị lấy thẻ ra mở cửa phòng, định mở cửa ho Đường Thời, Đường Thời lại vẫy vẫy tay, quản lý thức thời đưa thẻ mở cửa phòng cho Đường Thời, sau đó cung kính rời đi.
Đường Thời giơ cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, chín giờ năm mươi năm phút, khoảng cách hẹn Cố Khuynh Thành còn năm phút đồng hồ.
Ở cửa ‘phòng tổng thống’, để một bó hoa tươi to, tản ra mùi thơm ngọt ngào, Đường Thời dựa tường, trong lòng lặng lẽ đếm sổ, tới lúc đếm được 500 lần, Đường Thời liếc nhìn thời gian một chút, còn không có đến một phút đồng hồ.
Lúc này Đường Thời mới ngồi dậy, đứng ở cửa chính, lấy thẻ mở cửa phòng ra, xoay chuyển hai cái ở trong bàn tay, sau đó chậm rãi quét một cái vào khóa cửa, rồi truyền đến một tiếng cửa mở.
Đến mười giờ, bên trong sơn trang đã yên lặng, không giống như trong thành phố, đến nửa đêm còn có tiếng xe đi qua lại.
Cố Khuynh Thành kìm chế khẩn trương trong lòng, mở ti vi lên, trên TV đang chiếu Châu Tinh Trì Đường Bá Hổ và Thu Hương, Châu Tinh Trì diễn rất khoa trương khôi hài, dĩ nhiên không để cho Cố Khuynh Thành cười lên, mà ngược lại để cho cô càng ngày càng khẩn trương.
Lại ngẩng đầu lên lần nữa, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường một cái, đã gần mười giờ, Cố Khuynh Thành đang định hít sâu một hơi, hóa giải tốc độ nhịp tim đập nhanh một chút, kết quả là truyền đến tiếng mở cửa, Cố Khuynh Thành hít được một hơi, cuối cùng nghẹn trong cổ họng, nhanh chóng đứng cả người lên.
Sau đó, Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời đẩy cửa vào.
Người đàn ông này, luôn luôn có thể tùy tiện mang sự tài hoa phong nhã của mình phát huy đến cực hạn, không chỉ có làm cho đàn ông đố kị, ngay cả phụ nữ cũng không nhịn được oán hận trời cao không có công bằng.
Đầu tiên Đường Thời liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, sau đó đưa tay đóng cửa, rồi cất bước đi về phía ghế sa lon.
Châu Tinh Trì trên TV, đang ở chiếu đến những cảnh hài hước khiến người cười to.
Nhưng Cố Khuynh Thành lại khẩn trương, hai chân có chút như nhũn ra, cô cố gắng ổn định thân thể của mình, rồi đợi đến khi Đường Thời tới trước mặt mình, cô mới nuốt một ngụm nước miếng, lên tiếng gọi một tiếng: “Thời thiếu gia.”
Ngày hôm qua Đường tiên sinh, hôm nay là Thời thiếu gia?
Đường Thời nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, an vị ở trên ghế sa lon.
Cái “Hừ” một tiếng kia, khiến Cố Khuynh Thành không đoán ra có ý gì, cả người càng khẩn trương, đứng ở một bên, thở mạnh cũng không dám.
Trong phòng ngoại trừ truyền ra tiếng Châu Tinh Trì trong phim, thì không còn có tiếng nào của anh nữa.
CỨ trầm mặc như vậy, khiến Cố Khuynh Thành có chút hít thở không thông, cô len lén mở mắt ra, liếc Đường Thời một cái.
Mặt người đàn ông vẫn không có biểu tình gì, cũng không có lộ tính khí.
Lúc Đường Thời lái ô-tô tới sơn trang “Hồng Viên”, vừa mới chín giờ rưỡi, anh dừng hẳn xe lại, quản lý sơn trang đã ân cần chào đón: “Thời thiếu gia, anh đã đến?”
Đường Thời khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn căn phòng ở phía xa xa, sau đó mới mở miệng, hỏi một câu: “Cô ấy đến chưa?”
Quản lý mở cửa của xe ngắm cảnh ra cho Đường Thời: “Cố tiểu thư đã đến hơn một giờ rồi.”
Đường Thời không có hé răng, chỉ là ngồi lên tren xe ngắm cảnh, hơi nhắm mắt lại.
Xe ngắm cảnh đi từ cửa của sơn trang, lúc chạy đến cửa của ‘phòng tổng thống’ ở giữa núi, đã chín giờ năm mươi.
Quản lý đang chuẩn bị lấy thẻ ra mở cửa phòng, định mở cửa ho Đường Thời, Đường Thời lại vẫy vẫy tay, quản lý thức thời đưa thẻ mở cửa phòng cho Đường Thời, sau đó cung kính rời đi.
Đường Thời giơ cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, chín giờ năm mươi năm phút, khoảng cách hẹn Cố Khuynh Thành còn năm phút đồng hồ.
Ở cửa ‘phòng tổng thống’, để một bó hoa tươi to, tản ra mùi thơm ngọt ngào, Đường Thời dựa tường, trong lòng lặng lẽ đếm sổ, tới lúc đếm được 500 lần, Đường Thời liếc nhìn thời gian một chút, còn không có đến một phút đồng hồ.
Lúc này Đường Thời mới ngồi dậy, đứng ở cửa chính, lấy thẻ mở cửa phòng ra, xoay chuyển hai cái ở trong bàn tay, sau đó chậm rãi quét một cái vào khóa cửa, rồi truyền đến một tiếng cửa mở.
Đến mười giờ, bên trong sơn trang đã yên lặng, không giống như trong thành phố, đến nửa đêm còn có tiếng xe đi qua lại.
Cố Khuynh Thành kìm chế khẩn trương trong lòng, mở ti vi lên, trên TV đang chiếu Châu Tinh Trì Đường Bá Hổ và Thu Hương, Châu Tinh Trì diễn rất khoa trương khôi hài, dĩ nhiên không để cho Cố Khuynh Thành cười lên, mà ngược lại để cho cô càng ngày càng khẩn trương.
Lại ngẩng đầu lên lần nữa, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường một cái, đã gần mười giờ, Cố Khuynh Thành đang định hít sâu một hơi, hóa giải tốc độ nhịp tim đập nhanh một chút, kết quả là truyền đến tiếng mở cửa, Cố Khuynh Thành hít được một hơi, cuối cùng nghẹn trong cổ họng, nhanh chóng đứng cả người lên.
Sau đó, Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời đẩy cửa vào.
Người đàn ông này, luôn luôn có thể tùy tiện mang sự tài hoa phong nhã của mình phát huy đến cực hạn, không chỉ có làm cho đàn ông đố kị, ngay cả phụ nữ cũng không nhịn được oán hận trời cao không có công bằng.
Đầu tiên Đường Thời liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, sau đó đưa tay đóng cửa, rồi cất bước đi về phía ghế sa lon.
Châu Tinh Trì trên TV, đang ở chiếu đến những cảnh hài hước khiến người cười to.
Nhưng Cố Khuynh Thành lại khẩn trương, hai chân có chút như nhũn ra, cô cố gắng ổn định thân thể của mình, rồi đợi đến khi Đường Thời tới trước mặt mình, cô mới nuốt một ngụm nước miếng, lên tiếng gọi một tiếng: “Thời thiếu gia.”
Ngày hôm qua Đường tiên sinh, hôm nay là Thời thiếu gia?
Đường Thời nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, an vị ở trên ghế sa lon.
Cái “Hừ” một tiếng kia, khiến Cố Khuynh Thành không đoán ra có ý gì, cả người càng khẩn trương, đứng ở một bên, thở mạnh cũng không dám.
Trong phòng ngoại trừ truyền ra tiếng Châu Tinh Trì trong phim, thì không còn có tiếng nào của anh nữa.
CỨ trầm mặc như vậy, khiến Cố Khuynh Thành có chút hít thở không thông, cô len lén mở mắt ra, liếc Đường Thời một cái.
Mặt người đàn ông vẫn không có biểu tình gì, cũng không có lộ tính khí.
Bình luận facebook