Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Lục Nhiên khoát khoát tay, đuổi phục vụ mặc trang phục bunny girl trong phòng ăn ra ngoài.
Sau đó mở miệng nói: “Hôm nay là mùng mười, không phải là ngày anh ấy đi Hồng Viên cùng Khuynh Khuynh à? Anh ấy, sao đột nhiêm lại qua đây?”
“Chẳng lẽ Khuynh Khuynh cùng anh ấy, lại có chuyện gì đó chứ?”
“Nhất định, từ trước đến nay anh ấy không hề thích đến mấy chỗ thế này vào buổi tối, tối nay lại qua đây, rất khác thường.”
“Anh ấy, lần trước thời điểm mất hứng, lôi kéo cậu uống rượu, lần lượt đem ba người chúng ta rót say tới tận ba đêm mới tỉnh lại..” Lục Nhiên nhắc tới chuyện cũ, toàn thân run run.
Lâm Cảnh Thần nói: “Mau gọi người đưa chút thuốc giã rượu qua đây, sớm chuẩn bị trước đi.”
“Lão Nhị, anh gọi điện thoại chút rượu cho anh ấy, chuẩn bị tốt, bây giờ anh ấy nhất định là như đống thuốc súng, đùng cái là nổ tung, phải hầu hạ cẩn thận!”
Đường Thời dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên, tư thế thanh thản tiêu sái đến trước cửa phòng 001.
Người phục vụ vừa mới đẩy cửa phòng ra, Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên cùng Tô Niên Hoa ba người liền đồng loạt đứng lên, hô một tiếng: “Anh.”
Đường Thời sắc mặt lạnh nhạt cất bước, chậm rãi đi tới, sau đó ưu nhã ngồi trên ghế sa lon.
Lâm Cảnh Thần Lục Nhiên cùng Tô Niên Hoa liếc mắt nhìn nhau, dùng mắt nói chuyện.
Anh ấy, thoạt nhìn rất bình thường.
Nhưng càng bình thường là lại càng khủng bố hơn.
Cuối cùng, Tô Niên Hoa đánh bạo, cười cầm chai rượu lên, nói: “Anh, đây là Lafite 82 năm em chuẩn bị riêng cho anh, anh nếm thử đi.”
Đường Thời nhận ly rượu, liếc nhìn Tô Niên Hoa cũng giơ ly rượu lên, nói: “Hôm nay anh không lái xe đến, tí nữa cậu đưa anh về, uống ít thôi.”
Tô Niên Hoa Lâm Cảnh Thần cùng Lục Nhiên kinh hãi, hai bên liếc nhìn nhau.
Thời điểm tâm tình không tốt, đều thích đem rượu uống như nước, nay lại không cho Lão Ngũ uống?
Anh ấy, hôm nay có vẻ rất khác thường a!
Ba người trao đổi hết mọi suy nghĩ trong đáy lòng, biểu tình càng trở nên ngưng trọng, nghiêm túc.
Ngoại trừ Đường Thời, Lục Nhiên là người lớn nhất, thế nên thường ngày Đường Thời đối với Lục Nhiên cũng sẽ nhân nhượng ba phần, vậy là Lục Nhiên rót một ly rượu, cụng ly với Đường Thời, hỏi: “Hôm nay không đi Hồng Viên sao? Tại sao lại trở về?”
Lục Nhiên vừa hỏi, vừa quan sát biểu cảm của Đường Thời, phát hiện thời điểm người đàn ông này nghe tới Hồng Viên, biểu cảm cũng không hề trầm xuống, sau đó cứ tiếp tục hỏi: “Đã lâu không gặp Khuynh...”
Vốn dĩ Lục Nhiên muốn nói Khuynh Khuynh, song nghĩ đến điều gì, lại đổi lời, nói: “... Thành, cô ấy có khỏe không?
Đường Thời khoan thai chậm rãi uống một hớp rượu, lười biếng dựa vào ghế sa lon, khóe môi tựa hồ có chút vui vẻ: “Cũng không sao, chỉ là đang khóc.”
Khóc?
Sắc mặt của Lục Nhiên Lâm Cảnh Thần cùng Tô Niên Hoa trở nên tái nhợt.
Sau đó mở miệng nói: “Hôm nay là mùng mười, không phải là ngày anh ấy đi Hồng Viên cùng Khuynh Khuynh à? Anh ấy, sao đột nhiêm lại qua đây?”
“Chẳng lẽ Khuynh Khuynh cùng anh ấy, lại có chuyện gì đó chứ?”
“Nhất định, từ trước đến nay anh ấy không hề thích đến mấy chỗ thế này vào buổi tối, tối nay lại qua đây, rất khác thường.”
“Anh ấy, lần trước thời điểm mất hứng, lôi kéo cậu uống rượu, lần lượt đem ba người chúng ta rót say tới tận ba đêm mới tỉnh lại..” Lục Nhiên nhắc tới chuyện cũ, toàn thân run run.
Lâm Cảnh Thần nói: “Mau gọi người đưa chút thuốc giã rượu qua đây, sớm chuẩn bị trước đi.”
“Lão Nhị, anh gọi điện thoại chút rượu cho anh ấy, chuẩn bị tốt, bây giờ anh ấy nhất định là như đống thuốc súng, đùng cái là nổ tung, phải hầu hạ cẩn thận!”
Đường Thời dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên, tư thế thanh thản tiêu sái đến trước cửa phòng 001.
Người phục vụ vừa mới đẩy cửa phòng ra, Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên cùng Tô Niên Hoa ba người liền đồng loạt đứng lên, hô một tiếng: “Anh.”
Đường Thời sắc mặt lạnh nhạt cất bước, chậm rãi đi tới, sau đó ưu nhã ngồi trên ghế sa lon.
Lâm Cảnh Thần Lục Nhiên cùng Tô Niên Hoa liếc mắt nhìn nhau, dùng mắt nói chuyện.
Anh ấy, thoạt nhìn rất bình thường.
Nhưng càng bình thường là lại càng khủng bố hơn.
Cuối cùng, Tô Niên Hoa đánh bạo, cười cầm chai rượu lên, nói: “Anh, đây là Lafite 82 năm em chuẩn bị riêng cho anh, anh nếm thử đi.”
Đường Thời nhận ly rượu, liếc nhìn Tô Niên Hoa cũng giơ ly rượu lên, nói: “Hôm nay anh không lái xe đến, tí nữa cậu đưa anh về, uống ít thôi.”
Tô Niên Hoa Lâm Cảnh Thần cùng Lục Nhiên kinh hãi, hai bên liếc nhìn nhau.
Thời điểm tâm tình không tốt, đều thích đem rượu uống như nước, nay lại không cho Lão Ngũ uống?
Anh ấy, hôm nay có vẻ rất khác thường a!
Ba người trao đổi hết mọi suy nghĩ trong đáy lòng, biểu tình càng trở nên ngưng trọng, nghiêm túc.
Ngoại trừ Đường Thời, Lục Nhiên là người lớn nhất, thế nên thường ngày Đường Thời đối với Lục Nhiên cũng sẽ nhân nhượng ba phần, vậy là Lục Nhiên rót một ly rượu, cụng ly với Đường Thời, hỏi: “Hôm nay không đi Hồng Viên sao? Tại sao lại trở về?”
Lục Nhiên vừa hỏi, vừa quan sát biểu cảm của Đường Thời, phát hiện thời điểm người đàn ông này nghe tới Hồng Viên, biểu cảm cũng không hề trầm xuống, sau đó cứ tiếp tục hỏi: “Đã lâu không gặp Khuynh...”
Vốn dĩ Lục Nhiên muốn nói Khuynh Khuynh, song nghĩ đến điều gì, lại đổi lời, nói: “... Thành, cô ấy có khỏe không?
Đường Thời khoan thai chậm rãi uống một hớp rượu, lười biếng dựa vào ghế sa lon, khóe môi tựa hồ có chút vui vẻ: “Cũng không sao, chỉ là đang khóc.”
Khóc?
Sắc mặt của Lục Nhiên Lâm Cảnh Thần cùng Tô Niên Hoa trở nên tái nhợt.
Bình luận facebook