Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Tuy toàn bộ quá trình vừa rồi, Cố Khuynh Thành đều không nhìn thấy biểu tình của là Đường Thời, thế nhưng cô có thể cảm giác được, hình như tâm tình Đường Thời không tệ lắm.
Mặc dù lúc này Đường Thời và Tôn Lệ Nhã đã rời đi rất lâu, Cố Khuynh Thành có thể cảm giác được như trước, vừa rồi hai người ở chung trong đình, cái loại không khí hòa hợp này, làm cho người ta có loại cảm giác ấm áp, giống như lúc mình bị Đường Thời bắt phải uống thuốc tránh thai, vài ngày không có đi làm, cùng mẹ xem ti vi ở trong phòng khách, thấy cái hình ảnh tốt đẹp ở trong phim Hàn, ấm áp thích ý, làm cho lòng người sinh ra ước ao.
Bất kể là Phùng Y Y, hay là Tôn Lệ Nhã, ngay cả cái Tiểu Thư An Ny kia, lúc ở cùng với Đường Thời, cho dù không có dịu dàng thắm thiết, cũng không có bầu không khí lạnh như băng.
Mà cô, ở trong câu truyện giữa cô và Đường Thời, giống như bất luận cô nói cái gì, làm cái gì, lúc nào anh cũng có thể xoi mói ra một đống lớn khuyết điểm.
Giữa anh và cô, gặp mặt, ngoại trừ làm việc, hình như cũng chỉ có làm việc, anh càng như thế, cô càng sợ một mình ở chung với anh.
Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành hơi nhíu mày một cái, sau đó bất tri bất giác phát hiện, Đường Thời muốn cô, cho tới bây giờ đều không chọn chỗ, trên xe, trong khách sạn, trong công ty, trên đài quan cảnh... Ở trong lòng anh, cô giống như chỉ là một món đồ chơi phát tiết của anh.
Cố Khuynh Thành lặng lẽ thu hồi việc nhìn chằm chằm Đường Thời và Tôn Lệ Nhã rời đi, biểu tình có chút tịch mịch quay đầu, cất bước, chậm rãi đi xuống núi.
Mười giờ sáng hôm sau, Xí Nghiệp Thịnh Đường có một buổi họp báo.
Tám giờ rưỡi là thời gian ăn sáng.
Cố Khuynh Thành muốn đi nhà hàng Tây ở giữa sườn núi, kết quả lúc ra cửa, tình cờ gặp Tứ Nguyệt, lôi kéo cô, trực tiếp lên nhà ăn riêng ở khu tổng thống.
Cố Khuynh Thành vốn cho là chỉ có cô cùng Tứ Nguyệt, thế nhưng lúc đi tới, cô mới phát hiện, bên trong có năm người ngồi, còn mấy chỗ khác có lẽ đã ngồi đầy, mà một cái bàn của Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên, Tô Niên Hoa còn một vị trí, thì chỉ có lẻ loi một cái bàn mà Đường Thời ngồi một mình, xung quanh có ba vị trí trống.
Tứ Nguyệt tiến lên ngồi chung bàn với Tô Niên Hoa trước.
Cố Khuynh Thành ngoài còn cái bàn của Đường Thời, thì không có lựa chọn khác.
Đường Thời đang xem báo buổi sáng, giống như không nhìn thấy Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành hít sâu một hơi, ngồi ở đối diện Đường Thời, sau đó Đường Thời liền buông báo trong tay xuống, nói vời nhân viên phục vụ nhà hàng ở bên: “Dọn bữa đi.”
Người phục vụ tự động đem bữa sáng lên, bày ra ở trên bàn ăn.
Lúc này Cố Khuynh Thành, mới liếc qua người ngồi ở trong phòng ăn một cái, phát hiện người ngồi ở đây đều là người nhà của cấp cao Xí Nghiệp Thịnh Đường.
Nếu nói người nhà của cấp cao, đó là cha mẹ của Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt.
Mặc dù lúc này Đường Thời và Tôn Lệ Nhã đã rời đi rất lâu, Cố Khuynh Thành có thể cảm giác được như trước, vừa rồi hai người ở chung trong đình, cái loại không khí hòa hợp này, làm cho người ta có loại cảm giác ấm áp, giống như lúc mình bị Đường Thời bắt phải uống thuốc tránh thai, vài ngày không có đi làm, cùng mẹ xem ti vi ở trong phòng khách, thấy cái hình ảnh tốt đẹp ở trong phim Hàn, ấm áp thích ý, làm cho lòng người sinh ra ước ao.
Bất kể là Phùng Y Y, hay là Tôn Lệ Nhã, ngay cả cái Tiểu Thư An Ny kia, lúc ở cùng với Đường Thời, cho dù không có dịu dàng thắm thiết, cũng không có bầu không khí lạnh như băng.
Mà cô, ở trong câu truyện giữa cô và Đường Thời, giống như bất luận cô nói cái gì, làm cái gì, lúc nào anh cũng có thể xoi mói ra một đống lớn khuyết điểm.
Giữa anh và cô, gặp mặt, ngoại trừ làm việc, hình như cũng chỉ có làm việc, anh càng như thế, cô càng sợ một mình ở chung với anh.
Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành hơi nhíu mày một cái, sau đó bất tri bất giác phát hiện, Đường Thời muốn cô, cho tới bây giờ đều không chọn chỗ, trên xe, trong khách sạn, trong công ty, trên đài quan cảnh... Ở trong lòng anh, cô giống như chỉ là một món đồ chơi phát tiết của anh.
Cố Khuynh Thành lặng lẽ thu hồi việc nhìn chằm chằm Đường Thời và Tôn Lệ Nhã rời đi, biểu tình có chút tịch mịch quay đầu, cất bước, chậm rãi đi xuống núi.
Mười giờ sáng hôm sau, Xí Nghiệp Thịnh Đường có một buổi họp báo.
Tám giờ rưỡi là thời gian ăn sáng.
Cố Khuynh Thành muốn đi nhà hàng Tây ở giữa sườn núi, kết quả lúc ra cửa, tình cờ gặp Tứ Nguyệt, lôi kéo cô, trực tiếp lên nhà ăn riêng ở khu tổng thống.
Cố Khuynh Thành vốn cho là chỉ có cô cùng Tứ Nguyệt, thế nhưng lúc đi tới, cô mới phát hiện, bên trong có năm người ngồi, còn mấy chỗ khác có lẽ đã ngồi đầy, mà một cái bàn của Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên, Tô Niên Hoa còn một vị trí, thì chỉ có lẻ loi một cái bàn mà Đường Thời ngồi một mình, xung quanh có ba vị trí trống.
Tứ Nguyệt tiến lên ngồi chung bàn với Tô Niên Hoa trước.
Cố Khuynh Thành ngoài còn cái bàn của Đường Thời, thì không có lựa chọn khác.
Đường Thời đang xem báo buổi sáng, giống như không nhìn thấy Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành hít sâu một hơi, ngồi ở đối diện Đường Thời, sau đó Đường Thời liền buông báo trong tay xuống, nói vời nhân viên phục vụ nhà hàng ở bên: “Dọn bữa đi.”
Người phục vụ tự động đem bữa sáng lên, bày ra ở trên bàn ăn.
Lúc này Cố Khuynh Thành, mới liếc qua người ngồi ở trong phòng ăn một cái, phát hiện người ngồi ở đây đều là người nhà của cấp cao Xí Nghiệp Thịnh Đường.
Nếu nói người nhà của cấp cao, đó là cha mẹ của Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt.