Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
Cha của Đường Thời bởi vì bây giờ có hội nghị, nửa đêm hôm qua đã rời khỏi Hồng Viên, cho nên chỉ có mẹ của Đường Thời tới.
Còn dư một bàn cuối cùng, là anh họ Đường Thời, chị dâu và Phùng Y Y.
Tuy tối hôm qua Cố Khuynh Thành nghe được tiếng mẹ Đường Thời, thế nhưng lúc này từ sau khi cô về nước, là lần đầu tiên chính thức gặp mặt mẹ của Đường Thời, cho nên, khi cô nhìn thấy mẹ của Đường Thời, cô lập tức đứng lên, lễ phép cúi người, hô một tiếng: “Bác Đường.”
Bởi vì Cố Khuynh Thành và Đường Thời lớn lên cùng nhau, đương nhiên cũng biết cha mẹ của Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt, cho nên cô đều chào hỏi, mới ngồi trở lại chỗ ngồi lần nữa.
Trong mấy người cha mẹ, chỉ có mẹ của Đường Thời và mẹ của Tứ Nguyệt là thân với Cố Khuynh Thành.
Khi Cố Khuynh Thành bắt chuyện xong, mẹ của Tứ Nguyệt mở miệng cười nói: “Tiểu Nguyệt trước đó nói cho ta biết, Khuynh Khuynh đã từ nước ngoài trở về, cho tới bây giờ, ta mới gặp được.”
“A Thời lại vẫn luôn không có nói cho ta Khuynh Khuynh trở về, nếu như không phải nay ta gặp được, ta cũng không biết Khuynh Khuynh trở về.” Mẹ của Đường Thời ở bên tiếp lời mẹ Tứ Nguyệt, vừa ngắm vừa đánh giá cẩn thận Cố Khuynh Thành vài lần, sau đó cười khanh khách nói: “Ba năm không gặp, Khuynh Khuynh đã trở thành một cô gái trưởng thành, đẹp hơn rất nhiều.”
Mẹ của Lâm Cảnh Thần cũng mang nụ cười nói tiếp: “Trong đám trẻ con nhà chúng ta, từ nhỏ chỉ có Khuynh Khuynh là rất xinh đẹp xuất chúng.”
Mẹ của Tô Niên Hoa ở cạnh Cố Khuynh Thành gần nhất, vươn tay, kéo tay Cố Khuynh Thành nói: “Cũng chỉ có Khuynh Khuynh hiểu chuyện.”
Mẹ của Tứ Nguyệt nghe nói như thế, liếc mắt nhìn con gái mình: “Cũng không chỉ như vậy, Cố phu nhân biết dạy con gái, mọi người thấy Tứ Nguyệt nhà tôi xem, mạnh mẽ vang dội, một chút dáng vẻ con gái cũng không có.”
Tứ Nguyệt chu môi một cái, không có bởi vì mọi người ở đây đều khen Cố Khuynh Thành, mà chỉ có mình bị nói, biểu hiện sự mất hứng, ngược lại rất tự hào nói: “Đó là là Khuynh Khuynh nhà chúng ta sinh ra đã có tố chất đoan trang, cô ấy xinh đẹp thay con là được rồi! Người nào đẹp hơn con, con để Khuynh Khuynh nhà mình lên, tuyệt đối đè ép quần phương!”
Cố Khuynh Thành bị mọi người khen ngợi từng câu từng chữ có chút ngượng ngùng, sắc mặt có chút ửng đỏ.
Đường Thời có rất nhiều anh họ, nay người đến là anh họ thứ bốn, đương nhiên cũng mang theo chị dâu, cũng chính là chị cả của Phùng Y Y.
Phùng Y Y thấy Cố Khuynh Thành đến nhà hàng, tất cả người lớn đều chuyển ánh mắt vào trên người Cố Khuynh Thành, toàn bộ đều vây quanh cô, hơn nữa trong miệng đều tán thưởng nói, nét mặt cô ta trở nên có chút không phục.
Phùng Y Y từ trước đến nay tính tình xung động, nhất thời không nhịn được, giọng điệu mang theo vài phần ghen tuông thốt ra: “Cố Khuynh Thành vẫn được mọi người thích như vậy.”
Còn dư một bàn cuối cùng, là anh họ Đường Thời, chị dâu và Phùng Y Y.
Tuy tối hôm qua Cố Khuynh Thành nghe được tiếng mẹ Đường Thời, thế nhưng lúc này từ sau khi cô về nước, là lần đầu tiên chính thức gặp mặt mẹ của Đường Thời, cho nên, khi cô nhìn thấy mẹ của Đường Thời, cô lập tức đứng lên, lễ phép cúi người, hô một tiếng: “Bác Đường.”
Bởi vì Cố Khuynh Thành và Đường Thời lớn lên cùng nhau, đương nhiên cũng biết cha mẹ của Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt, cho nên cô đều chào hỏi, mới ngồi trở lại chỗ ngồi lần nữa.
Trong mấy người cha mẹ, chỉ có mẹ của Đường Thời và mẹ của Tứ Nguyệt là thân với Cố Khuynh Thành.
Khi Cố Khuynh Thành bắt chuyện xong, mẹ của Tứ Nguyệt mở miệng cười nói: “Tiểu Nguyệt trước đó nói cho ta biết, Khuynh Khuynh đã từ nước ngoài trở về, cho tới bây giờ, ta mới gặp được.”
“A Thời lại vẫn luôn không có nói cho ta Khuynh Khuynh trở về, nếu như không phải nay ta gặp được, ta cũng không biết Khuynh Khuynh trở về.” Mẹ của Đường Thời ở bên tiếp lời mẹ Tứ Nguyệt, vừa ngắm vừa đánh giá cẩn thận Cố Khuynh Thành vài lần, sau đó cười khanh khách nói: “Ba năm không gặp, Khuynh Khuynh đã trở thành một cô gái trưởng thành, đẹp hơn rất nhiều.”
Mẹ của Lâm Cảnh Thần cũng mang nụ cười nói tiếp: “Trong đám trẻ con nhà chúng ta, từ nhỏ chỉ có Khuynh Khuynh là rất xinh đẹp xuất chúng.”
Mẹ của Tô Niên Hoa ở cạnh Cố Khuynh Thành gần nhất, vươn tay, kéo tay Cố Khuynh Thành nói: “Cũng chỉ có Khuynh Khuynh hiểu chuyện.”
Mẹ của Tứ Nguyệt nghe nói như thế, liếc mắt nhìn con gái mình: “Cũng không chỉ như vậy, Cố phu nhân biết dạy con gái, mọi người thấy Tứ Nguyệt nhà tôi xem, mạnh mẽ vang dội, một chút dáng vẻ con gái cũng không có.”
Tứ Nguyệt chu môi một cái, không có bởi vì mọi người ở đây đều khen Cố Khuynh Thành, mà chỉ có mình bị nói, biểu hiện sự mất hứng, ngược lại rất tự hào nói: “Đó là là Khuynh Khuynh nhà chúng ta sinh ra đã có tố chất đoan trang, cô ấy xinh đẹp thay con là được rồi! Người nào đẹp hơn con, con để Khuynh Khuynh nhà mình lên, tuyệt đối đè ép quần phương!”
Cố Khuynh Thành bị mọi người khen ngợi từng câu từng chữ có chút ngượng ngùng, sắc mặt có chút ửng đỏ.
Đường Thời có rất nhiều anh họ, nay người đến là anh họ thứ bốn, đương nhiên cũng mang theo chị dâu, cũng chính là chị cả của Phùng Y Y.
Phùng Y Y thấy Cố Khuynh Thành đến nhà hàng, tất cả người lớn đều chuyển ánh mắt vào trên người Cố Khuynh Thành, toàn bộ đều vây quanh cô, hơn nữa trong miệng đều tán thưởng nói, nét mặt cô ta trở nên có chút không phục.
Phùng Y Y từ trước đến nay tính tình xung động, nhất thời không nhịn được, giọng điệu mang theo vài phần ghen tuông thốt ra: “Cố Khuynh Thành vẫn được mọi người thích như vậy.”