Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 716
Đường Thời ở sau khi biết được chân tướng, nguyên nhân chủ yếu đột nhiên rời đi, không phải là gọi cho Lục Nhiên, đối phó Trình Tả Ý cho anh, cũng không phải là vì Thủy Quả Đường ba bảo bối đột nhiên xuất hiện mà khoe khoang, rồi nhìn như làm lấy cớ đem công việc đoạn thời gian này giao cho người khác.
Tối nay anh từ phòng bệnh Cố Khuynh Thành bất chợt rời đi, một là bình ổn tâm tình, hai là có chuyện trọng yếu hơn muốn đi làm.
Cho nên khi Đường Thời gọi cho Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt xong, liền gọi một cú điện thoại cho Đường phu nhân, sau khi cúp điện thoại, lúc này Đường Thời mới chậm rãi khởi động xe, đánh tay lái, đem xe từ trong bệnh viện lái ra ngoài, chạy về khu biệt thự phía tây ngoại ô.
Lúc Đường Thời đi ô-tô tới cửa nhà chính Đường Gia, trời đã gần rạng sáng, đi qua cửa nhà họ Cố, Đường Thời nghiêng đầu liếc một cái, cửa nhà họCố khóa chặc, lóe lên hai ánh đèn, trong sân không có một bóng người, yên lặng, trong phòng có ánh đèn ngủ chiếu ra.
Chẳng qua chỉ một phút đồng hồ, xe liền xẹt qua cửa nhà Cố, lái đến nhà chính Đường Gia.
So với chỗ nhà họ Cố yên tĩnh, nhà chính Đường Gia cũng là một mảnh đèn sáng trưng, bất kể là cửa chính, hay trong sân, tất cả đèn đều sáng, bãi đậu xe tựa hồ là đã đầy rồi, không ít xe sang trọng, trực tiếp dừng ở trong sân.
Cửa lớn nhà chính Đường Gia đang mở rộng ra, ở thời điểm Đường Thời thả chậm tốc độ quẹo xe vào trong sân, người gác cổng còn chưa ngủ từ trong phòng chạy ra, hướng về phía cửa sổ xe anh hạ xuống, lên tiếng chào hỏi: “Thời thiếu gia trở lại a.”
Đường Thời thần thái nhàn nhạt hướng về phía người gác cửa khẽ vuốt cằm một chút, liền thuần thục mà lái xe, trực tiếp lái vào trong sân nhà chính Đường Gia, trực tiếp tìm một chỗ đất trống dừng lại, sau đó xuống xe, trở tay đóng sầm cửa, liền chậm rãi nện bước chân, hướng về phía cửa phòng đi tới.
Đứng ở cửa trước, Đường Thời vươn tay, ấn xuống chuông cửa một cái, chuông vang lên chưa tới hai giây, cửa liền bị người giúp việc từ bên trong mở ra, thấy Đường Thời, trước lên tiếng hô một câu: “Thời thiếu gia.” Sau đó quay đầu hướng về phía trong nhà lớn tiếng hô một câu: “Bà chủ, Thời thiếu gia trở lại.”
Cuối cùng người giúp việc mới khom người, từ trong tủ giày, cầm dép Đường Thời ra, đặt ở trước mặt của anh.
Đường Thời mới vừa đổi lại dép, thế là Đường Uyển, cùng con trai của cô tỉnh lại chết sống không chịu ngủ liền chạm mặt, cậu nhóc lao vào rồi trong ngực của anh: “Cậu.”
Đường Thời đem chìa khóa xe cùng áo khoác tiện tay đưa cho người giúp việc, khom người đem cháu trai bế lên, đi vào, kết quả là Đường phu nhân nghe được thanh âm người giúp việc, vội vội vàng vàng chạy ra.
Đường Thời đem cháu trai bế về phía Đường phu nhân, hỏi một câu: “Mọi người tới toàn bộ rồi?”
“Đến toàn bộ rồi, đều ở lầu hai trong phòng họp của ba con.” Đường phu nhân bỗng nhiên không nhịn được hỏi thêm một câu: “A Thời, con hơn nửa đêm, bảo mẹ đem người một nhà lôi hết tới đây, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Lên lầu rồi nói sau.”
- -
Đường Thời ôm cháu trai, thời điểm cùng Đường phu nhân đi vào phòng họp lầu hai, thấy xung quanh bàn hội nghị dài năm thước, rộng ba thước, đã ngồi đầy người.
Chỗ trống chính giữa bàn hội nghị, đặt bình sứ quý giá, bên trong cắm bó hoa tươi kiều diễm ướt át, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Tối nay anh từ phòng bệnh Cố Khuynh Thành bất chợt rời đi, một là bình ổn tâm tình, hai là có chuyện trọng yếu hơn muốn đi làm.
Cho nên khi Đường Thời gọi cho Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt xong, liền gọi một cú điện thoại cho Đường phu nhân, sau khi cúp điện thoại, lúc này Đường Thời mới chậm rãi khởi động xe, đánh tay lái, đem xe từ trong bệnh viện lái ra ngoài, chạy về khu biệt thự phía tây ngoại ô.
Lúc Đường Thời đi ô-tô tới cửa nhà chính Đường Gia, trời đã gần rạng sáng, đi qua cửa nhà họ Cố, Đường Thời nghiêng đầu liếc một cái, cửa nhà họCố khóa chặc, lóe lên hai ánh đèn, trong sân không có một bóng người, yên lặng, trong phòng có ánh đèn ngủ chiếu ra.
Chẳng qua chỉ một phút đồng hồ, xe liền xẹt qua cửa nhà Cố, lái đến nhà chính Đường Gia.
So với chỗ nhà họ Cố yên tĩnh, nhà chính Đường Gia cũng là một mảnh đèn sáng trưng, bất kể là cửa chính, hay trong sân, tất cả đèn đều sáng, bãi đậu xe tựa hồ là đã đầy rồi, không ít xe sang trọng, trực tiếp dừng ở trong sân.
Cửa lớn nhà chính Đường Gia đang mở rộng ra, ở thời điểm Đường Thời thả chậm tốc độ quẹo xe vào trong sân, người gác cổng còn chưa ngủ từ trong phòng chạy ra, hướng về phía cửa sổ xe anh hạ xuống, lên tiếng chào hỏi: “Thời thiếu gia trở lại a.”
Đường Thời thần thái nhàn nhạt hướng về phía người gác cửa khẽ vuốt cằm một chút, liền thuần thục mà lái xe, trực tiếp lái vào trong sân nhà chính Đường Gia, trực tiếp tìm một chỗ đất trống dừng lại, sau đó xuống xe, trở tay đóng sầm cửa, liền chậm rãi nện bước chân, hướng về phía cửa phòng đi tới.
Đứng ở cửa trước, Đường Thời vươn tay, ấn xuống chuông cửa một cái, chuông vang lên chưa tới hai giây, cửa liền bị người giúp việc từ bên trong mở ra, thấy Đường Thời, trước lên tiếng hô một câu: “Thời thiếu gia.” Sau đó quay đầu hướng về phía trong nhà lớn tiếng hô một câu: “Bà chủ, Thời thiếu gia trở lại.”
Cuối cùng người giúp việc mới khom người, từ trong tủ giày, cầm dép Đường Thời ra, đặt ở trước mặt của anh.
Đường Thời mới vừa đổi lại dép, thế là Đường Uyển, cùng con trai của cô tỉnh lại chết sống không chịu ngủ liền chạm mặt, cậu nhóc lao vào rồi trong ngực của anh: “Cậu.”
Đường Thời đem chìa khóa xe cùng áo khoác tiện tay đưa cho người giúp việc, khom người đem cháu trai bế lên, đi vào, kết quả là Đường phu nhân nghe được thanh âm người giúp việc, vội vội vàng vàng chạy ra.
Đường Thời đem cháu trai bế về phía Đường phu nhân, hỏi một câu: “Mọi người tới toàn bộ rồi?”
“Đến toàn bộ rồi, đều ở lầu hai trong phòng họp của ba con.” Đường phu nhân bỗng nhiên không nhịn được hỏi thêm một câu: “A Thời, con hơn nửa đêm, bảo mẹ đem người một nhà lôi hết tới đây, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Lên lầu rồi nói sau.”
- -
Đường Thời ôm cháu trai, thời điểm cùng Đường phu nhân đi vào phòng họp lầu hai, thấy xung quanh bàn hội nghị dài năm thước, rộng ba thước, đã ngồi đầy người.
Chỗ trống chính giữa bàn hội nghị, đặt bình sứ quý giá, bên trong cắm bó hoa tươi kiều diễm ướt át, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Bình luận facebook