Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 767
Editor: Quỳnh Nguyễn
Đường Thời hít sâu một hơi đè tâm tình nhấp nhô của mình xuống, trực tiếp ôm lấy Cố Khuynh Thành đi vào trong phòng tắm, tự mình cởi sạch quần áo của cô để ở trong bồn tắm, sau đó điều chỉnh nước ấm, cẩn thận tắm một trận cho Cố Khuynh Thành.
Sau khi tắm xong Đường Thời không chút nào nhìn sơ mi trắng và quần tây trên thân mình, trực tiếp ôm Cố Khuynh Thành ướt sũng từ trong bồn tắm ra đặt trên mặt đất, sau đó rút một tấm khăn tắm bọc trên thân thể cô, thật cẩn thận lau sạch sẽ thân thể của cô.
Đường Thời lau thân thể Cố Khuynh Thành xong, ném khăn mặt có chút ẩm ướt vào bên trong quần áo bẩn, cầm một khăn tắm mới bọc trên tóc Cố Khuynh Thành, sau đó thay cô khoác áo tắm lên, lúc này mới ôm cô đi ra phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, lau nước trên tóc dài của cô, sau đó cầm máy sấy sấy khô tóc dài của cô, lúc này mới ngẩng đầu lên tiếng với Cố Khuynh Thành: “Chờ anh một lát.”
Đường Thời chờ Cố Khuynh Thành gật đầu mới đứng dậy tùy ý để máy sấy ở cái bàn bên cạnh, đi ra phòng ngủ.
Thời điểm trở về trong tay Đường Thời bưng một chén cháo bốc lên hơi nóng, anh đặt ở trên cái bàn kế bên, cởi quần áo ẩm ướt trên thân mình bởi vì tắm rửa cho cô ra, thay đổi áo ngủ khô ráo, sau đó mới ngồi ở bên giường, vươn tay kéo Cố Khuynh Thành tới, lót hai cái đệm dày và mềm mại sau lưng cô.
Đường Thời vươn tay bưng cháo rồi quấy hai lần, cháo tản hơi nóng một chút mới múc một muỗng đưa tới bên miệng Cố Khuynh Thành: “Ăn một chút gì đã rồi ngủ tiếp.”
Cả đêm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cố Khuynh Thành làm sao có khẩu vị ăn cái gì, cho đến giờ phút này, trước mắt cô còn sợ hãi vì từ trong thân thể Tô Niên Hoa chảy ra mảng máu lớn.
Từ lúc cô và Tứ Nguyệt bị người kéo vào ngõ cụt đến bây giờ về đến trong nhà, toàn thân Cố Khuynh Thành vẫn đều ở vào trạng thái căng thẳng, chưa bao giờ có chút thả lỏng.
Ngay cả Đường Thời vừa mới tự mình giúp cô tắm rửa, cả người cô đều ở vào trạng thái mờ mịt hoảng hốt.
Hiện tại cái thìa sứ men xanh kề đến bên miệng cô mang theo mùi gạo nếp thơm ngát và ấm áp cô mới hậu tri hậu giác tỉnh táo một chút, sau đó đảo tròn mắt phát hiện mình ở trong phòng ngủ Đường Thời, lúc này mới cau mày nhìn Đường Thời: “Tiểu Nguyệt có khỏe không? Niên Hoa ca có khỏe không?”
“Bọn họ đều đã tốt.”
Kỳ thật Cố Khuynh Thành biết, Tiểu Nguyệt và Tô Niên Hoa đều đã thoát khỏi nguy hiểm, cô chẳng qua chính là muốn chứng thực với Đường Thời một chút, ai ngờ đến khi cô nghe được đáp án Đường Thời, đáy lòng cô kéo căng như dây cung đột nhiên liền đứt đoạn, nước mắt không thể khống chế liền bốp bốp rơi xuống.
Đường Thời nhìn thấy trên mặt Cố Khuynh Thành không hề báo trước liền rơi nước mắt, lập tức thu thìa trở về, đặt cùng bát ở trên bàn bên cạnh.
Đường Thời biết, Cố Khuynh Thành là nhìn Tô Niên Hoa bị người đâm một đao trước mặt dọa sợ, cũng biết cô khóc như vậy sẽ tốt hơn, cho nên từ đầu đến cuối không lên tiếng chỉ nhanh chóng vươn tay kéo Cố Khuynh Thành vào trong lòng mình, ôm chặt lấy, tùy ý cô khóc.
Đường Thời im lặng ôm làm cho đáy lòng Cố Khuynh Thành từ từ thả lỏng, nước mắt cũng càng rơi nhiều, đến cuối cùng rõ ràng lên tiếng khóc lớn.
Đường Thời nghe tiếng khóc Cố Khuynh Thành, đáy lòng cũng đau đớn, anh đợi cho Cố Khuynh Thành ổn định lại cảm xúc mới vỗ lưng của cô, lên tiếng an ủi: “Được rồi, đều đã trôi qua, ngoan, đừng khóc.”
Đường Thời hít sâu một hơi đè tâm tình nhấp nhô của mình xuống, trực tiếp ôm lấy Cố Khuynh Thành đi vào trong phòng tắm, tự mình cởi sạch quần áo của cô để ở trong bồn tắm, sau đó điều chỉnh nước ấm, cẩn thận tắm một trận cho Cố Khuynh Thành.
Sau khi tắm xong Đường Thời không chút nào nhìn sơ mi trắng và quần tây trên thân mình, trực tiếp ôm Cố Khuynh Thành ướt sũng từ trong bồn tắm ra đặt trên mặt đất, sau đó rút một tấm khăn tắm bọc trên thân thể cô, thật cẩn thận lau sạch sẽ thân thể của cô.
Đường Thời lau thân thể Cố Khuynh Thành xong, ném khăn mặt có chút ẩm ướt vào bên trong quần áo bẩn, cầm một khăn tắm mới bọc trên tóc Cố Khuynh Thành, sau đó thay cô khoác áo tắm lên, lúc này mới ôm cô đi ra phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, lau nước trên tóc dài của cô, sau đó cầm máy sấy sấy khô tóc dài của cô, lúc này mới ngẩng đầu lên tiếng với Cố Khuynh Thành: “Chờ anh một lát.”
Đường Thời chờ Cố Khuynh Thành gật đầu mới đứng dậy tùy ý để máy sấy ở cái bàn bên cạnh, đi ra phòng ngủ.
Thời điểm trở về trong tay Đường Thời bưng một chén cháo bốc lên hơi nóng, anh đặt ở trên cái bàn kế bên, cởi quần áo ẩm ướt trên thân mình bởi vì tắm rửa cho cô ra, thay đổi áo ngủ khô ráo, sau đó mới ngồi ở bên giường, vươn tay kéo Cố Khuynh Thành tới, lót hai cái đệm dày và mềm mại sau lưng cô.
Đường Thời vươn tay bưng cháo rồi quấy hai lần, cháo tản hơi nóng một chút mới múc một muỗng đưa tới bên miệng Cố Khuynh Thành: “Ăn một chút gì đã rồi ngủ tiếp.”
Cả đêm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cố Khuynh Thành làm sao có khẩu vị ăn cái gì, cho đến giờ phút này, trước mắt cô còn sợ hãi vì từ trong thân thể Tô Niên Hoa chảy ra mảng máu lớn.
Từ lúc cô và Tứ Nguyệt bị người kéo vào ngõ cụt đến bây giờ về đến trong nhà, toàn thân Cố Khuynh Thành vẫn đều ở vào trạng thái căng thẳng, chưa bao giờ có chút thả lỏng.
Ngay cả Đường Thời vừa mới tự mình giúp cô tắm rửa, cả người cô đều ở vào trạng thái mờ mịt hoảng hốt.
Hiện tại cái thìa sứ men xanh kề đến bên miệng cô mang theo mùi gạo nếp thơm ngát và ấm áp cô mới hậu tri hậu giác tỉnh táo một chút, sau đó đảo tròn mắt phát hiện mình ở trong phòng ngủ Đường Thời, lúc này mới cau mày nhìn Đường Thời: “Tiểu Nguyệt có khỏe không? Niên Hoa ca có khỏe không?”
“Bọn họ đều đã tốt.”
Kỳ thật Cố Khuynh Thành biết, Tiểu Nguyệt và Tô Niên Hoa đều đã thoát khỏi nguy hiểm, cô chẳng qua chính là muốn chứng thực với Đường Thời một chút, ai ngờ đến khi cô nghe được đáp án Đường Thời, đáy lòng cô kéo căng như dây cung đột nhiên liền đứt đoạn, nước mắt không thể khống chế liền bốp bốp rơi xuống.
Đường Thời nhìn thấy trên mặt Cố Khuynh Thành không hề báo trước liền rơi nước mắt, lập tức thu thìa trở về, đặt cùng bát ở trên bàn bên cạnh.
Đường Thời biết, Cố Khuynh Thành là nhìn Tô Niên Hoa bị người đâm một đao trước mặt dọa sợ, cũng biết cô khóc như vậy sẽ tốt hơn, cho nên từ đầu đến cuối không lên tiếng chỉ nhanh chóng vươn tay kéo Cố Khuynh Thành vào trong lòng mình, ôm chặt lấy, tùy ý cô khóc.
Đường Thời im lặng ôm làm cho đáy lòng Cố Khuynh Thành từ từ thả lỏng, nước mắt cũng càng rơi nhiều, đến cuối cùng rõ ràng lên tiếng khóc lớn.
Đường Thời nghe tiếng khóc Cố Khuynh Thành, đáy lòng cũng đau đớn, anh đợi cho Cố Khuynh Thành ổn định lại cảm xúc mới vỗ lưng của cô, lên tiếng an ủi: “Được rồi, đều đã trôi qua, ngoan, đừng khóc.”
Bình luận facebook