Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 791
Chỗ trống trong tấm hình, chậm rãi xuất hiện mấy chữ màu đen: Em có bao nhiêu Khuynh Thành, thời gian anh biết. (..?.
Vẫn là chữ của Đường Thời viết.
Sau đó, tiếng ca Trần Dịch Tấn đột nhiên ngừng lại, xuất hiện là tiếng Đường Thời: “Từ trường cấp 3 đến Đại Học, trong thời gian bảy năm, anh vì em đã làm nhiều việc, đã mua băng vệ sinh cho em, mang em trốn học, còn cùng một chỗ lừa gạt người lớn đêm không về ngủ...”
Theo lời Đường Thời kết thúc, ảnh chụp trên màn hình lớn, không còn là màu sắc rực rỡ, mà chính là đen trắng.
Chiếu lại toàn bộ đều là ảnh chụp lúc trước của Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành.
Mỗi một tấm hình, đều sẽ xuất hiện chữ viết Đường Thời.
“Chúng ta sau 23 năm quen biết, tách ra, em ở nước Anh, anh ở Trung Quốc.”
“Mỗi tháng chúng ta cùng đi Hồng VIêm, giờ chỉ có một mình anh qua.”
“Đáp ứng em bên ghế lái phụ, không cho người ngồi qua.”
“Trong đêm khuya nhìn qua phương hướng Anh Quốc, nghĩ đến em đang làm cái gì.”
“Lúc anh không có ở bên người thời kỳ em, anh đi qua rất nhiều nơi, nhìn qua rất nhiều phong cảnh, thế nhưng phong cảnh lại không đủ đẹp, bời vì, em không ở bên người, mắt của anh chỉ có màu xám, khi đó, anh mới biết được, chỉ có em ở bên người, phong cảnh mới có thể trở thành phong cảnh...”
“Khi đó, anh còn biết, dọc theo phong cảnh thiên sơn vạn thủy có bao nhiêu đẹp, không sánh bằng ở bên cạnh em.”
“Em là phong cảnh đẹp nhất của anh, em là người anh chờ đại về...”
Trên màn hình lớn xuất hiện ảnh Đường Thời đứng ở văn phòng, nhìn qua ngoài cửa sổ, một thân một mình, cô độc mà đừng.
“Ba năm, hơn một ngàn ngày, cuối cùng em trở về...”
Trên màn hình lớn lại một lần nữa biến thành màu sắc rực rỡ, là ảnh Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời hơn một năm nay.
Có hiện trường ảnh chụp lúc Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành từng suýt nữa đính hôn, có Cố Khuynh Thành làm trợ lý của Đường Thời đi cùng Đường Thời tham gia bữa tiệc, có Cố Khuynh Thành sau khi tách ra Đường Thời, còn có Cố Khuynh Thành sinh non Đường Thời luống cuống bối rối ôm cô từ trong căn hộ ra ngoài...
“Phải chăng ái tình đều sẽ có tra tấn, thế nhưng lại không thừa nhận nói như vậy, nhất định chờ đợi em anh đã thấy đủ, cho nên yên tâm vui vẻ hơn, khi em có không ở bên, anh cũng sẽ ở chỗ này chờ...”
Theo tiếng ca Trần Dịch Tấn, màn hình lớn dừng lại ở ảnh Cố Khuynh Thành cắt bánh sinh nhật đêm nay.
Giọng ấp áp của Đường Thời lại một lần nữa xuất hiện: “Mặc kệ một năm này, chúng ta kinh lịch bao nhiêu thương tâm, khổ sở, tiếc nuối, nhưng anh không khỏi cảm ơn một năm này.”
“Bời vì, tuy nhiên yêu có thể cho hai người tiến tới cùng nhau, có thể muốn đi được lâu dài, hai người nhất định phải trưởng thành, hảo cảm nhất tình không chỉ không rời không bỏ, mà cảnh phải cùng một chỗ trưởng thành.”
Theo lời Đường Thời nói, trên màn hình lớn biến thành trống rỗng, chữ viết Đường Thời, xuất hiện từng chữ từng chữ.
“Tương lai, anh muốn sống, chỉ có đơn giản mười ba chữ.”
“Trước khi ngủ hôn em, nửa đêm ôm em, tỉnh lại có em.”
Theo mười ba chữ xuất hiện, đột nhiên hình ảnh trên màn hình lớn thay đổi, biến thành hiện trường Đường Thời quỳ gối trước mặt Cố Khuynh Thành.
Gương mặt người đàn ông, anh tuấn rối tinh rối mù, anh ngước nhìn Cố Khuynh Thành, đen như mực, ánh mắt rất bình tĩnh, lại làm cho người kìm lòng không được đắm chìm bên trong.
“Cho nên, Khuynh Khuynh, em đồng ý tương lai sinh sống với anh không?”
Vẫn là chữ của Đường Thời viết.
Sau đó, tiếng ca Trần Dịch Tấn đột nhiên ngừng lại, xuất hiện là tiếng Đường Thời: “Từ trường cấp 3 đến Đại Học, trong thời gian bảy năm, anh vì em đã làm nhiều việc, đã mua băng vệ sinh cho em, mang em trốn học, còn cùng một chỗ lừa gạt người lớn đêm không về ngủ...”
Theo lời Đường Thời kết thúc, ảnh chụp trên màn hình lớn, không còn là màu sắc rực rỡ, mà chính là đen trắng.
Chiếu lại toàn bộ đều là ảnh chụp lúc trước của Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành.
Mỗi một tấm hình, đều sẽ xuất hiện chữ viết Đường Thời.
“Chúng ta sau 23 năm quen biết, tách ra, em ở nước Anh, anh ở Trung Quốc.”
“Mỗi tháng chúng ta cùng đi Hồng VIêm, giờ chỉ có một mình anh qua.”
“Đáp ứng em bên ghế lái phụ, không cho người ngồi qua.”
“Trong đêm khuya nhìn qua phương hướng Anh Quốc, nghĩ đến em đang làm cái gì.”
“Lúc anh không có ở bên người thời kỳ em, anh đi qua rất nhiều nơi, nhìn qua rất nhiều phong cảnh, thế nhưng phong cảnh lại không đủ đẹp, bời vì, em không ở bên người, mắt của anh chỉ có màu xám, khi đó, anh mới biết được, chỉ có em ở bên người, phong cảnh mới có thể trở thành phong cảnh...”
“Khi đó, anh còn biết, dọc theo phong cảnh thiên sơn vạn thủy có bao nhiêu đẹp, không sánh bằng ở bên cạnh em.”
“Em là phong cảnh đẹp nhất của anh, em là người anh chờ đại về...”
Trên màn hình lớn xuất hiện ảnh Đường Thời đứng ở văn phòng, nhìn qua ngoài cửa sổ, một thân một mình, cô độc mà đừng.
“Ba năm, hơn một ngàn ngày, cuối cùng em trở về...”
Trên màn hình lớn lại một lần nữa biến thành màu sắc rực rỡ, là ảnh Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời hơn một năm nay.
Có hiện trường ảnh chụp lúc Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành từng suýt nữa đính hôn, có Cố Khuynh Thành làm trợ lý của Đường Thời đi cùng Đường Thời tham gia bữa tiệc, có Cố Khuynh Thành sau khi tách ra Đường Thời, còn có Cố Khuynh Thành sinh non Đường Thời luống cuống bối rối ôm cô từ trong căn hộ ra ngoài...
“Phải chăng ái tình đều sẽ có tra tấn, thế nhưng lại không thừa nhận nói như vậy, nhất định chờ đợi em anh đã thấy đủ, cho nên yên tâm vui vẻ hơn, khi em có không ở bên, anh cũng sẽ ở chỗ này chờ...”
Theo tiếng ca Trần Dịch Tấn, màn hình lớn dừng lại ở ảnh Cố Khuynh Thành cắt bánh sinh nhật đêm nay.
Giọng ấp áp của Đường Thời lại một lần nữa xuất hiện: “Mặc kệ một năm này, chúng ta kinh lịch bao nhiêu thương tâm, khổ sở, tiếc nuối, nhưng anh không khỏi cảm ơn một năm này.”
“Bời vì, tuy nhiên yêu có thể cho hai người tiến tới cùng nhau, có thể muốn đi được lâu dài, hai người nhất định phải trưởng thành, hảo cảm nhất tình không chỉ không rời không bỏ, mà cảnh phải cùng một chỗ trưởng thành.”
Theo lời Đường Thời nói, trên màn hình lớn biến thành trống rỗng, chữ viết Đường Thời, xuất hiện từng chữ từng chữ.
“Tương lai, anh muốn sống, chỉ có đơn giản mười ba chữ.”
“Trước khi ngủ hôn em, nửa đêm ôm em, tỉnh lại có em.”
Theo mười ba chữ xuất hiện, đột nhiên hình ảnh trên màn hình lớn thay đổi, biến thành hiện trường Đường Thời quỳ gối trước mặt Cố Khuynh Thành.
Gương mặt người đàn ông, anh tuấn rối tinh rối mù, anh ngước nhìn Cố Khuynh Thành, đen như mực, ánh mắt rất bình tĩnh, lại làm cho người kìm lòng không được đắm chìm bên trong.
“Cho nên, Khuynh Khuynh, em đồng ý tương lai sinh sống với anh không?”
Bình luận facebook