Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 803
Thanh âm kia là âm sắc Tô Niên Hoa quen thuộc, anh chợt ngẩn ra, bàn tay đang rửa bỗng nhiên dừng một chút, cụp mắt xuống đầu nhìn chằm chằm nước từ vòi đang không ngừng phun ra, sau đó mới chậm rãi quay đầu, ánh mắt xinh đẹp trong trí nhớ ánh vào tầm mắt của anh.
Trong nháy mắt, Tô Niên Hoa cảm giác cổ họng mình giống như bị túm chặt, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô gái trước mặt, thật lâu, anh mới há miệng, thanh âm hơi có chút khàn khàn la một tiếng: “Tiểu Dĩnh.”
Tôn Dĩnh đặt tay ở vòi nước, đóng lại, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa, môi của cô khẽ cong: “Thật sự là anh a, thật là đúng dịp.”
“Đúng thật là đúng dịp.” Tô Niên Hoa đáp một tiếng, không có nói chuyện.
Hai người im lặng ước chừng nửa phút, Tô Niên Hoa lại mở miệng, hỏi một câu: “Em trở về lúc nào? Sao không liên lạc trước...”
Tô Niên Hoa vốn là muốn nói “Sao không liên lạc trước cho anh”, nhưng là thời điểm anh nói đến một nửa, mới ý thức tới anh và cô đã không còn là người yêu, Tô Niên Hoa hung hăng mà nuốt nước miếng một cái, đem câu nói đè về trong bụng, lông mi thật dài khẽ chớp hai cái.
“Trở về được một tuần rồi.” Tôn Dĩnh nói xong, đưa cho Tô Niên Hoa nụ cười ngọt anh quen thuộc trong trí nhớ, hình như cô biết kế tiếp anh muốn hỏi gì, bỗng trong chốc lát, nói tiếp: “Em nói cho đám bạn mình là không nói cho anh biết em đã trở về.”
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, có chút không biết nên như đáp lại thế nào, ánh mắt của anh thủy chung nhìn cô gái trước mặt, qua ước chừng nửa phút, Tô Niên Hoa mới mở to miệng: “Tiểu Dĩnh, nửa năm này, em trôi qua thế nào?”
“Rất tốt.” Tôn Ddĩnh cười: “Anh thì sao? Còn tốt đó chứ?”
Tô Niên Hoa lại gật đầu một cái, không nói chuyện.
Tôn dDĩnh nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “Em còn có việc, đi trước.”
Vừa nói Tôn Dĩnh vừa rút một tờ giấy khăn, lau khô nước trên tay, xoay người, thấy Tô Niên Hoa còn vẫn bất động, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, thân ảnh của cô khẽ dừng lại một chút, sau đó mở túi ra, từ bên trong móc ra rồi một cái bút cùng một tờ hóa đơn mua sắm, ở phía trên viết một hàng số, đưa cho Tô Niên Hoa: “Này là số điện thoại của em, có thời gian chúng ta liên lạc sau nhé.”
Tô Niên Hoa nhìn lướt qua số điện thoại, đã đổi số mới, cánh môi anh mân thật chặt một chút, vươn tay, nhận lấy.
Tôn dĩnh chờ giây lát, nhìn Tô Niên Hoa không nói gì, chần chờ một chút, mở miệng: “Kia em đi trước.”
“Gặp lại.” Âm điệu Tô Niên Hoa mở miệng, hơi có vẻ khô sáp.
Tôn Dĩnh cũng nói một câu “Gặp lại”, hướng về phía Tô Niên Hoa nở nụ cười xinh đẹp sáng rỡ, sau đó giẫm giày cao gót, không nhanh không chậm rời đi.
Tôn dDĩnh rời đi một lúc lâu, Tô Niên Hoa còn giống như là mất đi hồn phách, ngây ngốc đứng ở trước bồn rửa tay Kim Bích Huy Hoàng.
Trong nháy mắt, Tô Niên Hoa cảm giác cổ họng mình giống như bị túm chặt, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô gái trước mặt, thật lâu, anh mới há miệng, thanh âm hơi có chút khàn khàn la một tiếng: “Tiểu Dĩnh.”
Tôn Dĩnh đặt tay ở vòi nước, đóng lại, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa, môi của cô khẽ cong: “Thật sự là anh a, thật là đúng dịp.”
“Đúng thật là đúng dịp.” Tô Niên Hoa đáp một tiếng, không có nói chuyện.
Hai người im lặng ước chừng nửa phút, Tô Niên Hoa lại mở miệng, hỏi một câu: “Em trở về lúc nào? Sao không liên lạc trước...”
Tô Niên Hoa vốn là muốn nói “Sao không liên lạc trước cho anh”, nhưng là thời điểm anh nói đến một nửa, mới ý thức tới anh và cô đã không còn là người yêu, Tô Niên Hoa hung hăng mà nuốt nước miếng một cái, đem câu nói đè về trong bụng, lông mi thật dài khẽ chớp hai cái.
“Trở về được một tuần rồi.” Tôn Dĩnh nói xong, đưa cho Tô Niên Hoa nụ cười ngọt anh quen thuộc trong trí nhớ, hình như cô biết kế tiếp anh muốn hỏi gì, bỗng trong chốc lát, nói tiếp: “Em nói cho đám bạn mình là không nói cho anh biết em đã trở về.”
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, có chút không biết nên như đáp lại thế nào, ánh mắt của anh thủy chung nhìn cô gái trước mặt, qua ước chừng nửa phút, Tô Niên Hoa mới mở to miệng: “Tiểu Dĩnh, nửa năm này, em trôi qua thế nào?”
“Rất tốt.” Tôn Ddĩnh cười: “Anh thì sao? Còn tốt đó chứ?”
Tô Niên Hoa lại gật đầu một cái, không nói chuyện.
Tôn dDĩnh nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: “Em còn có việc, đi trước.”
Vừa nói Tôn Dĩnh vừa rút một tờ giấy khăn, lau khô nước trên tay, xoay người, thấy Tô Niên Hoa còn vẫn bất động, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, thân ảnh của cô khẽ dừng lại một chút, sau đó mở túi ra, từ bên trong móc ra rồi một cái bút cùng một tờ hóa đơn mua sắm, ở phía trên viết một hàng số, đưa cho Tô Niên Hoa: “Này là số điện thoại của em, có thời gian chúng ta liên lạc sau nhé.”
Tô Niên Hoa nhìn lướt qua số điện thoại, đã đổi số mới, cánh môi anh mân thật chặt một chút, vươn tay, nhận lấy.
Tôn dĩnh chờ giây lát, nhìn Tô Niên Hoa không nói gì, chần chờ một chút, mở miệng: “Kia em đi trước.”
“Gặp lại.” Âm điệu Tô Niên Hoa mở miệng, hơi có vẻ khô sáp.
Tôn Dĩnh cũng nói một câu “Gặp lại”, hướng về phía Tô Niên Hoa nở nụ cười xinh đẹp sáng rỡ, sau đó giẫm giày cao gót, không nhanh không chậm rời đi.
Tôn dDĩnh rời đi một lúc lâu, Tô Niên Hoa còn giống như là mất đi hồn phách, ngây ngốc đứng ở trước bồn rửa tay Kim Bích Huy Hoàng.
Bình luận facebook