Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 849
Nhân viên nhìn thấy Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, liền thức thời mở miệng, nói: "Chiếc nhẫn này là hàng do chủ cửa hàng chúng tôi năm nay thiết kế, rất nhiều ngôi sao kết hôn, đều mua loại này, cái chỗ trống này, là chuyên để khắc tên người dùng.
Nhân viên vừa nói, vừa lấy nhẫn ra, chỉ cho Tô Niên Hoa nhìn.
Tô Niên Hoa nhận lấy, hai mắt dò xét, sau đó không chút do dự trực tiếp móc thẻ, đưa cho nhân viên.
Tô Niên Hoa đợi chừng hai giờ, khắc xong tên “Tô Niên Hoa” cùng “Tứ Nguyệt” lên nhẫn mới rời đi.
Anh ngồi lên xe, cẩn thận ước lượng đối nhẫn, sau đó liền cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tứ Nguyệt.
Nghe tới nghe lui vài câu ca từ, Tứ Nguyệt đã sớm chết tâm, đột nhiên điện thoại của Tô Niên Hoa gọi tới.
Không có gì ngoài lúc trước cô và Cố Khuynh Thành gặp nguy hiểm, Tô Niên Hoa vì Đường Thời mà gọi điện thoại cho cô, đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn mà Tô Niên Hoa chủ động gọi điện cho cô.
Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động lúc sáng lúc tối hồi lâu, sau đó nghe điện thoại, bên trong truyền đến tiếng Tô Niên Hoa “Tiểu Nguyệt?”
Ở trong trí nhớ của cô, đã rất lâu Tô Niên Hoa không có gọi tên cô rồi.
Trong mắt Tứ Nguyệt hiện lên một tầng nóng, cô liều mạng nuốt khó chịu trong lồng ngực, đối với điện thoại di động, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng
“Đêm nay, chúng ta ở cùng một chỗ ăn một bữa cơm đi.” Tô Niên Hoa dừng một cái, tiếp tục bổ sung một câu: “Ở khách sạn Kinh Thành nhé? Bây giờ anh sẽ gọi điện đặt chỗ.”
Vừa lúc cô cũng muốn tìm anh ăn cơm... Tứ Nguyệt mở miệng, nói một câu: “Được.”
Sau đó còn nói: “Chẳng qua, vẫn là về nhà ăn đi.”
Điện thoại phía Tô Niên Hoa trầm mặc một hồi, không có ý kiến nói: “Được.”
Cúp điện thoại, Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính hồi lâu, sau đó liền đóng máy tính, cầm túi của mình, sớm tan ca, qua chợ mua thức ăn.
Cô nghĩ, có lẽ đây lần cuối cùng cô làm cơm tối cho anh.
Lần này Tô Niên Hoa về nhà vô cùng sớm, chẳng qua mới bảy giờ, khi anh đến cửa nhà, đứng ở ngoài cửa, vươn tay, sờ sờ hộp giấy trong túi, sau đó hít sâu một hơi, giơ tay lên, điền mật mã vào.
Tô Niên Hoa vừa mới đẩy cửa ra, liền thấy Tứ Nguyệt từ trong phòng bếp đi tới, đứng ở cửa trong phòng bếp, hiện lên vẻ mặt vui cười với anh, nói: “Anh đã về?”
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm gương mặt Tứ Nguyệt, nhìn một hồi, mới “Ừ” một tiếng, rồi đổi dày ở cửa.
“Rửa tay đi, anh đã làm xong cơm tối.” Tứ Nguyệt nói xong, lại cười một tiếng với Tô Niên Hoa, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.
Tô Niên Hoa đi vào nhà tắm rửa tay, lúc cầm khăn mặt lau tay, anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn mình trong gương, phát hiện mắt mình, vậy mà thoáng hiện một vẻ khẩn trương.
Anh xem như cao thủ tình trường, đối với rất nhiều nữ phụ nữ, nói qua rất nhiều lời ngọt, thế nhưng anh lại phát hiện, chính mình trước đó chưa từng có kinh nghiệm mà tỏ tình, căn bản anh không tích được bao nhiêu kinh nghiệm, nên anh phát giác, lúc này mình rất khẩn trương, có chút không cách nào hình dung.
Tô Niên Hoa từ trong nhà tắm đi ra, trực tiếp vào phòng ăn, đứng ở cửa, nhìn thấy Tứ Nguyệt bưng đồ ăn, bận rộn trước bàn.
Nhân viên vừa nói, vừa lấy nhẫn ra, chỉ cho Tô Niên Hoa nhìn.
Tô Niên Hoa nhận lấy, hai mắt dò xét, sau đó không chút do dự trực tiếp móc thẻ, đưa cho nhân viên.
Tô Niên Hoa đợi chừng hai giờ, khắc xong tên “Tô Niên Hoa” cùng “Tứ Nguyệt” lên nhẫn mới rời đi.
Anh ngồi lên xe, cẩn thận ước lượng đối nhẫn, sau đó liền cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tứ Nguyệt.
Nghe tới nghe lui vài câu ca từ, Tứ Nguyệt đã sớm chết tâm, đột nhiên điện thoại của Tô Niên Hoa gọi tới.
Không có gì ngoài lúc trước cô và Cố Khuynh Thành gặp nguy hiểm, Tô Niên Hoa vì Đường Thời mà gọi điện thoại cho cô, đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn mà Tô Niên Hoa chủ động gọi điện cho cô.
Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động lúc sáng lúc tối hồi lâu, sau đó nghe điện thoại, bên trong truyền đến tiếng Tô Niên Hoa “Tiểu Nguyệt?”
Ở trong trí nhớ của cô, đã rất lâu Tô Niên Hoa không có gọi tên cô rồi.
Trong mắt Tứ Nguyệt hiện lên một tầng nóng, cô liều mạng nuốt khó chịu trong lồng ngực, đối với điện thoại di động, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng
“Đêm nay, chúng ta ở cùng một chỗ ăn một bữa cơm đi.” Tô Niên Hoa dừng một cái, tiếp tục bổ sung một câu: “Ở khách sạn Kinh Thành nhé? Bây giờ anh sẽ gọi điện đặt chỗ.”
Vừa lúc cô cũng muốn tìm anh ăn cơm... Tứ Nguyệt mở miệng, nói một câu: “Được.”
Sau đó còn nói: “Chẳng qua, vẫn là về nhà ăn đi.”
Điện thoại phía Tô Niên Hoa trầm mặc một hồi, không có ý kiến nói: “Được.”
Cúp điện thoại, Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính hồi lâu, sau đó liền đóng máy tính, cầm túi của mình, sớm tan ca, qua chợ mua thức ăn.
Cô nghĩ, có lẽ đây lần cuối cùng cô làm cơm tối cho anh.
Lần này Tô Niên Hoa về nhà vô cùng sớm, chẳng qua mới bảy giờ, khi anh đến cửa nhà, đứng ở ngoài cửa, vươn tay, sờ sờ hộp giấy trong túi, sau đó hít sâu một hơi, giơ tay lên, điền mật mã vào.
Tô Niên Hoa vừa mới đẩy cửa ra, liền thấy Tứ Nguyệt từ trong phòng bếp đi tới, đứng ở cửa trong phòng bếp, hiện lên vẻ mặt vui cười với anh, nói: “Anh đã về?”
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm gương mặt Tứ Nguyệt, nhìn một hồi, mới “Ừ” một tiếng, rồi đổi dày ở cửa.
“Rửa tay đi, anh đã làm xong cơm tối.” Tứ Nguyệt nói xong, lại cười một tiếng với Tô Niên Hoa, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.
Tô Niên Hoa đi vào nhà tắm rửa tay, lúc cầm khăn mặt lau tay, anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn mình trong gương, phát hiện mắt mình, vậy mà thoáng hiện một vẻ khẩn trương.
Anh xem như cao thủ tình trường, đối với rất nhiều nữ phụ nữ, nói qua rất nhiều lời ngọt, thế nhưng anh lại phát hiện, chính mình trước đó chưa từng có kinh nghiệm mà tỏ tình, căn bản anh không tích được bao nhiêu kinh nghiệm, nên anh phát giác, lúc này mình rất khẩn trương, có chút không cách nào hình dung.
Tô Niên Hoa từ trong nhà tắm đi ra, trực tiếp vào phòng ăn, đứng ở cửa, nhìn thấy Tứ Nguyệt bưng đồ ăn, bận rộn trước bàn.
Bình luận facebook