Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 889
Tô Niên Hoa không chớp mắt đứng bên cạnh Lục Nhiên, nhìn chăm chú vào Tứ Nguyệt.
Không khí trong phòng, trở nên có chút lúng túng.
Lục Nhiên do dự có nên hay mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc lúc này hay không, Tô Niên Hoa tiếp tục cất bước, đi về phía trước một bước, cách mặt Tứ Nguyệt nửa thước mới dừng lại, mở miệng nói: “Trở lại?”
Giọng nói của anh vẫn là âm điệu quen thuộc trong trí nhớ của cô, quen thuộc làm cho cô có chút đau lòng.
Có người nói, chia tay người mình yêu, thì sau này không thể làm bạn bè, lúc cô cùng Tô Niên Hoa chia tay, cô cũng biết, sớm muộn cô và Tô Niên Hoa cũng sẽ gặp, hơn nữa còn là gặp mặt chung đụng, cho nên, trước khi cô rời đi, để lại cho anh một câu, gặp mặt lại, bọn họ sẽ quên mất chuyện trước kia, cô là lão Tứ, anh là lão Ngũ.
Bất kể lúc này đáy lòng Tứ Nguyệt có bao nhiêu kích động, trong lúc cô nghe được tiếng nói của Tô Niên Hoa, rất nhanh trên mặt lộ ra nụ cười: “Đúng vậy, lão Ngũ, em đã trở về.”
Tứ Nguyệt mở miệng nói chuyện rất nhẹ nhàng, dường như anh và cô vẫn luôn có quan hệ là lão Tứ và lão Ngũ, chưa từng có một cuộc hôn nhân đã xảy ra.
Thế nhưng không một ai biết, phía sau vẻ nhẹ nhõm kia, Tứ Nguyệt tê tâm liệt phế đến mức nào, một câu “Lão Ngũ” kia, không chỉ là cô đang nói cho anh biết chính mình sẽ không giống là lúc trước dây dưa anh không thả, đồng thời đang ám chỉ cho chính mình người đàn ông này, mặc kệ cô có yêu nhiều bao nhiêu, cuối cùng về sau đều không thể là của cô.
Thời điểm Tô Niên Hoa nghe được “Lão Ngũ” từ trong miệng Tứ Nguyệt, liền nhớ lại lúc bản thân gặp Tứ Nguyệt lần cuối, cô để lại cho mình nói câu nói kia.
Giờ đây, bọn họ gặp lại, cô mở miệng gọi anh “Lão Ngũ”, không giống như sau khi cưới gọi là “Niên Hoa”, đây có phải là nói, cô thật sự đã buông bỏ anh?
Tô Niên Hoa trầm mặc.
Tứ Nguyệt nghĩ đến nếu bản thân đã lựa chọn cùng Tô Niên Hoa trở lại quan hệ bạn bè lúc trước, dù cho cô đau trong lòng, thì cũng nhất định trở lại bộ dạng trước kia, cho nên liền đè ép khó chịu trong lòng, nửa đùa nửa thật cười với Tô Niên Hoa, giọng điệu nhẹ nhõm như cũ: “Lão Ngũ, anh cả và lão Nhị lão Tam đều ôm tôi rồi, anh đứng đấy là có ý gì? Chẳng lẽ không hoan nghênh tôi trở về sao?”
Tô Niên Hoa rất muốn để bản thân là một lão Ngũ như trước, cùng lão Tứ cãi nhau, thế nhưng anh lại phát hiện, anh căn bản không lên nổi chút cảm xúc nào, sau cùng chỉ là miễn cưỡng vững vàng, hướng về phía Tứ Nguyệt cười yếu ớt một chút: “Nào dám.”
Nói xong, Tô Niên Hoa giang hai cánh tay về phía Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa một giây đồng hồ, mới treo nụ cười ôn hòa, đi lên phía trước hai bước, vươn tay, ôm eo Tô Niên Hoa, cùng anh ôm lấy.
Chỉ là, thời gian ôm ấp rất ngắn, chỉ mới ôm nhau đã liền tách ra.
Là Tứ Nguyệt rời đi trước, bời vì cô không có can đảm giống như ôm ấp Đường Thời, Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần như thế, ỷ lại nhiều đợi một hồi.
Bởi vì cô sợ, cô ở trong lồng ngực của anh mà ngốc lâu, liền sinh ra cảm giác không muốn xa rời, để cho mình thật vất vả từ bỏ tâm anh, lại lần nữa dao động.
Tô Niên Hoa chỉ là cảm giác được khí tức quen thuộc nhào vào trong mũi, sau đó trong lồng ngực lại thêm một cái mềm mại, lập tức cái mềm mại kia liền rời đi.
Cả người anh đứng tại chỗ hoảng hốt một chút, mới phát giác tay mình, vẫn giữ nguyên tư thế ôm ấp, sau đó liền ngượng ngùng rủ xuống tới.
(Thì ra, yêu cũng không dám yêu, mới là ngược lớn nhất, viết đều đem ngược đến cho ta)
...
Không khí trong phòng, trở nên có chút lúng túng.
Lục Nhiên do dự có nên hay mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc lúc này hay không, Tô Niên Hoa tiếp tục cất bước, đi về phía trước một bước, cách mặt Tứ Nguyệt nửa thước mới dừng lại, mở miệng nói: “Trở lại?”
Giọng nói của anh vẫn là âm điệu quen thuộc trong trí nhớ của cô, quen thuộc làm cho cô có chút đau lòng.
Có người nói, chia tay người mình yêu, thì sau này không thể làm bạn bè, lúc cô cùng Tô Niên Hoa chia tay, cô cũng biết, sớm muộn cô và Tô Niên Hoa cũng sẽ gặp, hơn nữa còn là gặp mặt chung đụng, cho nên, trước khi cô rời đi, để lại cho anh một câu, gặp mặt lại, bọn họ sẽ quên mất chuyện trước kia, cô là lão Tứ, anh là lão Ngũ.
Bất kể lúc này đáy lòng Tứ Nguyệt có bao nhiêu kích động, trong lúc cô nghe được tiếng nói của Tô Niên Hoa, rất nhanh trên mặt lộ ra nụ cười: “Đúng vậy, lão Ngũ, em đã trở về.”
Tứ Nguyệt mở miệng nói chuyện rất nhẹ nhàng, dường như anh và cô vẫn luôn có quan hệ là lão Tứ và lão Ngũ, chưa từng có một cuộc hôn nhân đã xảy ra.
Thế nhưng không một ai biết, phía sau vẻ nhẹ nhõm kia, Tứ Nguyệt tê tâm liệt phế đến mức nào, một câu “Lão Ngũ” kia, không chỉ là cô đang nói cho anh biết chính mình sẽ không giống là lúc trước dây dưa anh không thả, đồng thời đang ám chỉ cho chính mình người đàn ông này, mặc kệ cô có yêu nhiều bao nhiêu, cuối cùng về sau đều không thể là của cô.
Thời điểm Tô Niên Hoa nghe được “Lão Ngũ” từ trong miệng Tứ Nguyệt, liền nhớ lại lúc bản thân gặp Tứ Nguyệt lần cuối, cô để lại cho mình nói câu nói kia.
Giờ đây, bọn họ gặp lại, cô mở miệng gọi anh “Lão Ngũ”, không giống như sau khi cưới gọi là “Niên Hoa”, đây có phải là nói, cô thật sự đã buông bỏ anh?
Tô Niên Hoa trầm mặc.
Tứ Nguyệt nghĩ đến nếu bản thân đã lựa chọn cùng Tô Niên Hoa trở lại quan hệ bạn bè lúc trước, dù cho cô đau trong lòng, thì cũng nhất định trở lại bộ dạng trước kia, cho nên liền đè ép khó chịu trong lòng, nửa đùa nửa thật cười với Tô Niên Hoa, giọng điệu nhẹ nhõm như cũ: “Lão Ngũ, anh cả và lão Nhị lão Tam đều ôm tôi rồi, anh đứng đấy là có ý gì? Chẳng lẽ không hoan nghênh tôi trở về sao?”
Tô Niên Hoa rất muốn để bản thân là một lão Ngũ như trước, cùng lão Tứ cãi nhau, thế nhưng anh lại phát hiện, anh căn bản không lên nổi chút cảm xúc nào, sau cùng chỉ là miễn cưỡng vững vàng, hướng về phía Tứ Nguyệt cười yếu ớt một chút: “Nào dám.”
Nói xong, Tô Niên Hoa giang hai cánh tay về phía Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa một giây đồng hồ, mới treo nụ cười ôn hòa, đi lên phía trước hai bước, vươn tay, ôm eo Tô Niên Hoa, cùng anh ôm lấy.
Chỉ là, thời gian ôm ấp rất ngắn, chỉ mới ôm nhau đã liền tách ra.
Là Tứ Nguyệt rời đi trước, bời vì cô không có can đảm giống như ôm ấp Đường Thời, Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần như thế, ỷ lại nhiều đợi một hồi.
Bởi vì cô sợ, cô ở trong lồng ngực của anh mà ngốc lâu, liền sinh ra cảm giác không muốn xa rời, để cho mình thật vất vả từ bỏ tâm anh, lại lần nữa dao động.
Tô Niên Hoa chỉ là cảm giác được khí tức quen thuộc nhào vào trong mũi, sau đó trong lồng ngực lại thêm một cái mềm mại, lập tức cái mềm mại kia liền rời đi.
Cả người anh đứng tại chỗ hoảng hốt một chút, mới phát giác tay mình, vẫn giữ nguyên tư thế ôm ấp, sau đó liền ngượng ngùng rủ xuống tới.
(Thì ra, yêu cũng không dám yêu, mới là ngược lớn nhất, viết đều đem ngược đến cho ta)
...
Bình luận facebook