Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 894
Tứ Nguyệt và mẹ cô nghe nói như thế, vội vàng quay đầu, quả nhiên thấy Tô Niên Hoa cầm đồ trong tay, đứng ở ngoài cửa...?
Tuy Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa ly hôn, nhưng quan hệ hai nhà lại cũng không có bởi vì bọn nhỏ mà bị ngăn cách, vẫn như bình thường, mẹ Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa, vội vàng đứng lên: “Niên Hoa đến sao?”
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, sắc mặt nhìn thoáng có chút trắng bệch: “Chào bác.”
Dừng một chút, anh mới nói rõ ý đồ đến: “Đây là hoa quả mẹ con mang từ Hải Nam trở về, bảo con mang sang cho bác một ít.”
Mẹ Tứ Nguyệt vội vàng nhận lấy, đưa cho người làm cầm xuống, chỉ chỉ vào ghế phòng khách: “Ngồi đi.”
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt một hồi, mới cất bước, đi qua, ngồi xuống.
Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa, máu trong toàn thân đều đã ngừng chảy, trong đầu cô suy nghĩ lung tung là Tô Niên Hoa đã đến bao lâu, nghe được mình và mẹ nói chuyện được bao nhiêu?
Thế nhưng sau đó, cô lại cảm thấy, như vậy cũng tốt, để anh thấy, chính mình đã hoàn toàn hết hy vọng với anh.
Tứ Nguyệt đợi khi Tô Niên Hoa ngồi xuống, liền khẽ cười với Tô Niên Hoa một tiếng, thần sắc bình thản đứng lên, rót cho Tô Niên Hoa một ly nước, đưa tới trước mặt Tô Niên Hoa, sau đó mở miệng, cũng như nói chuyện trước kia: “Bà Tô thật là, mỗi lần đi ra ngoài chơi, trở về đều sẽ cho chúng ta quà.”
Tứ Nguyệt nghĩ thầm, kỹ thuật diễn của mình đúng là tốt, lúc trước cô nên đi thi điện ảnh, hoặc có lẽ bây giờ cô cũng là nữ ngôi sao hạng nhất.
Rõ ràng lòng cô khó chịu, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể động hành động trôi chảy như không có chuyện gì, khách sáo gọi anh anh thế.
Tô Niên Hoa nghe lời Tứ Nguyệt giống như lảm nhảm, không có lên tiếng, chỉ là buông thõng tầm mắt, nhìn ly nước mà cô lấy cho mình, trong đầu nghĩ tới trước khi vào nhà, nghe được nội dung nói chuyện của Tứ Nguyệt và mẹ.
“Lão ngũ không thích con, hôn nhân cũng không có ý nghĩa, kéo dài như vậy, cũng không có ý gì, cho nên liền chấm dứt.”
“Lúc đầu là con không đúng, thế nhưng về sau con phát hiện, thực ra, chỉ là chính mình chấp niệm mà thôi.”
Thậm chí càng về sau, mẹ cô nhắc tới kết hôn với cô, cô cũng không có ý phản đối, nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng.
Anh biết nay cô về biệt thự phía tây ngoại ô, mượn cớ tới, muốn gặp cô.
Ai ngờ, lại nghe được, cô đã hoàn toàn hết hy vọng với anh.
Thật lâu, Tô Niên Hoa mới ngẩng đầu, cười với Tứ Nguyệt, xem như trả lời lời cô vừa mới nói, sau đó giơ tay lên, uống ly nước, lúc này mới đứng lên, nói: “Con chỉ tới tặng đồ, hiện tại phải đi.”
Mẹ Tứ Nguyệt cắt hoa quả, vùa mang ra, kết quả nhìn thấy Tô Niên Hoa muốn rời khỏi, thế vì vậy cám ơn hai tiếng, sau cùng khăng khăng bắt Tứ Nguyệt phải ra ngoài, đưa tiễn Tô Niên Hoa.
Tứ Nguyệt theo sau Tô Niên Hoa, một mực đưa anh đến cửa biệt thự, sau đó mới dừng bước.
Tô Niên Hoa cũng ngừng cước bộ theo, chờ một lúc, anh mới quay đầu, nhìn qua Tứ Nguyệt, dừng một hồi, lên tiếng hỏi: “Vừa rồi nghe em và bác gái nói chuyện, là chuẩn bị muốn xem mắt, kết hôn sao?”
Tuy Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa ly hôn, nhưng quan hệ hai nhà lại cũng không có bởi vì bọn nhỏ mà bị ngăn cách, vẫn như bình thường, mẹ Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa, vội vàng đứng lên: “Niên Hoa đến sao?”
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, sắc mặt nhìn thoáng có chút trắng bệch: “Chào bác.”
Dừng một chút, anh mới nói rõ ý đồ đến: “Đây là hoa quả mẹ con mang từ Hải Nam trở về, bảo con mang sang cho bác một ít.”
Mẹ Tứ Nguyệt vội vàng nhận lấy, đưa cho người làm cầm xuống, chỉ chỉ vào ghế phòng khách: “Ngồi đi.”
Tô Niên Hoa gật đầu một cái, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt một hồi, mới cất bước, đi qua, ngồi xuống.
Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa, máu trong toàn thân đều đã ngừng chảy, trong đầu cô suy nghĩ lung tung là Tô Niên Hoa đã đến bao lâu, nghe được mình và mẹ nói chuyện được bao nhiêu?
Thế nhưng sau đó, cô lại cảm thấy, như vậy cũng tốt, để anh thấy, chính mình đã hoàn toàn hết hy vọng với anh.
Tứ Nguyệt đợi khi Tô Niên Hoa ngồi xuống, liền khẽ cười với Tô Niên Hoa một tiếng, thần sắc bình thản đứng lên, rót cho Tô Niên Hoa một ly nước, đưa tới trước mặt Tô Niên Hoa, sau đó mở miệng, cũng như nói chuyện trước kia: “Bà Tô thật là, mỗi lần đi ra ngoài chơi, trở về đều sẽ cho chúng ta quà.”
Tứ Nguyệt nghĩ thầm, kỹ thuật diễn của mình đúng là tốt, lúc trước cô nên đi thi điện ảnh, hoặc có lẽ bây giờ cô cũng là nữ ngôi sao hạng nhất.
Rõ ràng lòng cô khó chịu, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể động hành động trôi chảy như không có chuyện gì, khách sáo gọi anh anh thế.
Tô Niên Hoa nghe lời Tứ Nguyệt giống như lảm nhảm, không có lên tiếng, chỉ là buông thõng tầm mắt, nhìn ly nước mà cô lấy cho mình, trong đầu nghĩ tới trước khi vào nhà, nghe được nội dung nói chuyện của Tứ Nguyệt và mẹ.
“Lão ngũ không thích con, hôn nhân cũng không có ý nghĩa, kéo dài như vậy, cũng không có ý gì, cho nên liền chấm dứt.”
“Lúc đầu là con không đúng, thế nhưng về sau con phát hiện, thực ra, chỉ là chính mình chấp niệm mà thôi.”
Thậm chí càng về sau, mẹ cô nhắc tới kết hôn với cô, cô cũng không có ý phản đối, nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng.
Anh biết nay cô về biệt thự phía tây ngoại ô, mượn cớ tới, muốn gặp cô.
Ai ngờ, lại nghe được, cô đã hoàn toàn hết hy vọng với anh.
Thật lâu, Tô Niên Hoa mới ngẩng đầu, cười với Tứ Nguyệt, xem như trả lời lời cô vừa mới nói, sau đó giơ tay lên, uống ly nước, lúc này mới đứng lên, nói: “Con chỉ tới tặng đồ, hiện tại phải đi.”
Mẹ Tứ Nguyệt cắt hoa quả, vùa mang ra, kết quả nhìn thấy Tô Niên Hoa muốn rời khỏi, thế vì vậy cám ơn hai tiếng, sau cùng khăng khăng bắt Tứ Nguyệt phải ra ngoài, đưa tiễn Tô Niên Hoa.
Tứ Nguyệt theo sau Tô Niên Hoa, một mực đưa anh đến cửa biệt thự, sau đó mới dừng bước.
Tô Niên Hoa cũng ngừng cước bộ theo, chờ một lúc, anh mới quay đầu, nhìn qua Tứ Nguyệt, dừng một hồi, lên tiếng hỏi: “Vừa rồi nghe em và bác gái nói chuyện, là chuẩn bị muốn xem mắt, kết hôn sao?”
Bình luận facebook