Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Editor: Tâm Thường Lạc
Cô lần nữa nhìn về phía đường cái đối diện, Tôn Hạo đang dịu dàng thay Kiều Niệm Chiêu lau đi bọt nước trên gò má cô ta, sau đó mang ô để ngay giữa, tận lực không để cho thân thể Kiều Niệm Chiêu lộ ở trong mưa.
"Oanh ——" chân trời vang lên một tiếng sấm sét, mưa càng trở nên lớn hơn.
Kiều Niệm Chiêu bởi vì sợ, cả người đều rúc vào trong ngực Tôn Hạo, đôi bàn tay cũng ôm chặt hông của anh ta.
Tôn Hạo bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng mà sờ sờ tóc của cô, mang cô đi tới bên cạnh xe.
"Tiêu Tiêu, chúng ta đi." Cận Tử Kỳ kéo bàn tay của Tiêu Tiêu, muốn mang cô ấy cách xa một màn khiến cho cô ấy không chịu nổi này.
Tiêu Tiêu lại cứng nhắc như hoá thành tượng đá, bất luận cô làm thế nào kéo đi đều không động, chẳng qua là chua xót mà thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ ngơ ngẩn, vẻ mặt cũng thẫn thờ, rốt cuộc không tìm được vẻ vui sướng khi nói đến tương lai như trước đó.
"Tối hôm qua anh ta nói với em phải đi họp, em cũng biết có thể anh ta đang gạt em, cái hợp đồng đó mấy ngày trước em đã thấy ở trong túi công văn của anh ta, cũng đã đóng dấu ký tên rồi, làm sao có thể còn phải đi đàm phán họp hành? Tuy nhiên, em tình nguyện tin là anh ta nhớ nhầm kế hoạch công việc, ngồi ở trước bàn làm việc chờ anh ta gọi điện thoại tới, cũng không bằng lòng hoài nghi anh ta đang gạt em. Chị Tử Kỳ, chị nói đi, tại sao người đó lại là Kiều Niệm Chiêu?"
Hai tay của Tiêu Tiêu bám cánh tay Cận Tử Kỳ, vành mắt phiếm hồng, ánh mắt lại tràn đầy không thể tin được.
Cận Tử Kỳ nhìn thế mũi có chút ê ẩm, ở trên người Tiêu Tiêu cô dường như thấy được mình mười năm trước, cũng nản lòng thoái chí giống vậy, bất quá bản thân chỉ lặng lẽ xoay người rời đi, chưa từng lưu luyến thêm một giây.
Hiển nhiên, Tiêu Tiêu không được rộng lượng như cô đã làm, hoặc là nói, cô máu lạnh vô tình.
Cận Tử Kỳ cầm tay của cô: "Tiêu Tiêu, chớ nghĩ bậy, có lẽ chuyện không phải như em nghĩ đâu."
Lúc này, trừ nói như vậy còn có thể nói gì? Nếu như cô tàn nhẫn mà xé rách lớp sương mù này, cô tin Tiêu Tiêu có lẽ sẽ sụp đổ mất, tuy nhiên, cô cũng hiểu rõ những lời này cứng nhắc vô lực cỡ nào.
"Mẹ của anh ta không thích em, nói em là cô nhi không có bối cảnh, không thể mang đến cái gì tốt cho anh ta. Em cho rằng chỉ cần em thương anh ta là đủ rồi, bây giờ mới biết đây chẳng qua là em một phía tình nguyện. . . . . ."
Tiêu Tiêu vừa nói xong, nước mắt từ khóe mắt tuôn trào ra, lướt qua gương mặt, nhỏ xuống vạt áo.
"Lúc chúng em đi học, anh ta nói muốn học tập thật tốt không muốn yêu, em vẫn chờ anh ta, anh ta nói muốn bản thân trở thành ngôi sao sáng nhất trong ngành thiết kế kiến trúc ở thành phố A, em có thể cố ý đem bản thiết kế xé toang không hề đụng vào thiết kế kiến trúc nữa vì để cho giấc mộng của anh ta trở thành sự thật, bây giờ rốt cục em và anh ta ở cùng một chỗ, tuy nhiên cho tới bây giờ anh ta chưa nói qua anh ta thích em, vẫn luôn là em chủ động, đều là do em ở nơi này tự cho là đúng."
Hết thảy đều tới quá mức đột nhiên, Cận Tử Kỳ nhìn Tiêu Tiêu mặt đầy nước mắt, không biết nên khuyên giải an ủi cái gì.
Tiêu Tiêu lại tiếp tục xoay người nhìn màn mưa bên ngoài, khóe miệng thoáng hiện ra một nụ cười khổ tự giễu, vậy mà nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
"Em thật sự rất ngu, cùng nhau lớn lên thì thế nào? Anh ta làm sao cam tâm cả đời khuất cư nhân hạ, hơn nữa anh ta chưa từng quen với cuộc sống áo cơm không lo, chị Tử Kỳ, chị nói em sống có phải rất thất bại hay không?"
Trong mắt Tiêu Tiêu chính là sự tối tăm tuyệt vọng, Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ tiến lên, nửa ôm cô, không để ý ánh mắt kinh ngạc chung quanh, khẽ vuốt lưng cô, quay đầu nhìn về phía chiếc xe thể thao đỏ như lửa ở trong mưa.
Chỉ thấy Tôn Hạo mở cửa xe ghế phụ, cẩn thận từng li từng tí che chở Kiều Niệm Chiêu ngồi vào, giúp cô đóng cửa lại, khoảnh khắc xoay người, trên gương mặt tuấn tú còn lưu lại một nụ cười dịu dàng chưa từng tan đi.
Tiêu Tiêu đang ở trong lòng cô lại đột nhiên chạy ra cửa, Cận Tử Kỳ chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Tiêu Tiêu!"
Trong cơn mưa lớn tầm tã, Tiêu Tiêu không chút do dự vượt vào, giống như là xông vào một thế giới vốn không thuộc về cô, Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng liền muốn cất bước đuổi theo, quần chúng bên cạnh hảo tâm ngăn cản cô lại.
"Tôi nói nè cô gái, cô là người mang thai, chớ lanh chanh láu táu chạy đi, đường trơn nếu như ngã xuống thì làm sao chứ? Bạn của cô tuy quan trọng, nhưng cô cũng phải lo cho con của mình, kiềm chế chút đi!"
"Đúng nha, cô đừng lo lắng, chúng tôi đuổi theo cô ấy quay lại, tới đây, cô tới ngồi bên này một lát trước!"
Cận Tử Kỳ quả thật nhìn thấy có hai thanh niên trẻ tuổi, xuất phát từ thiện ý chạy vào trong mưa, đuổi theo Tiêu Tiêu đang vượt qua đường lớn, Cận Tử Kỳ căn bản không ngồi xuống, đôi mắt dính theo bóng dáng Tiêu Tiêu thật gắt gao.
"Chị họ, mọi người làm gì mà đều tập trung ở một chỗ?" Thanh Kiều đang cầm ba cái ô mới tinh đi tới, cầm theo bàn tay nhỏ bé của Mỗ Mỗ, tò mò nhìn quanh một vòng: "Tiêu Tiêu đâu? Sao không nhìn thấy cô ấy?"
Cận Tử Kỳ nghe tiếng nhìn cô một cái, giọng nói cũng thay đổi có chút dồn dập: "Tiêu Tiêu mới vừa rồi chạy đi, em mang theo ô đi tìm cô ấy về, chị lo lắng cô ấy xảy ra chuyện gì đó!"
Thanh Kiều ý thức được tình thế có chút nghiêm trọng, thu lại ý cười, đem Mỗ Mỗ đặt vào bên cạnh Tử Kỳ, rồi bung một chiếc ô chạy ra rạp chiếu bóng, Cận Tử Kỳ cũng không khỏi dắt theo Mỗ Mỗ mà đi tới gần cửa vài bước.
Mặc dù có màn mưa rả rích cản trở, cô vẫn nhìn thấy phương hướng Tiêu Tiêu chạy đi là chỗ chiếc xe thể thao màu đỏ của Kiều Niệm Chiêu, khi Tiêu Tiêu chạy tới gần, Tôn Hạo đang vòng qua đầu xe đi tới chỗ tay lái.
Dưới chiếc ô màu nâu, Tôn Hạo dừng chân lại, khi anh ta nhìn thấy Tiêu Tiêu ngã nhào ở trên mặt đất, trên mặt của anh ta có kinh ngạc, cũng có khẩn trương, cách màn mưa, lẳng lặng nhìn sang Tiêu Tiêu chỉ cách anh ta có vài bước.
Tay của anh ta nắm cán ô thật chặt, lực đạo nặng nề như muốn bẻ gãy cán ô.
Lòng bàn tay của Tiêu Tiêu bị chà xát rách da, máu chảy ra, nhiễm đỏ nước mưa xung quanh, cô không bởi vì đau đớn mà khóc thút thít, chẳng qua là khó khăn từ dưới đất bò dậy, toàn thân cô đều bị nước xối ướt, cơ thể rét lạnh phát run.
"Nói cho em biết, đây không phải là thật, anh H. . . . . ." Thế nhưng một tiếng anh Hạo rốt cuộc cô khó có thể mở miệng.
Cô run run mà nắm chặt chặt quả đấm, lòng bàn tay kịch liệt đau nhói cũng làm cho cô càng thêm tỉnh táo mà đối diện anh.
Tôn Hạo không nhúc nhích mà nhìn Tiêu Tiêu chằm chằm ở trong mưa không đứng vững được, chân mày từ từ nhíu lại, ánh mắt cũng thay đổi lạnh lẽo u ám, dường như rất ghét việc cô xuất hiện ở trước mặt của anh ta vào lúc này.
Sau lưng người dân có lòng tốt chạy tới, lôi kéo tay Tiêu Tiêu mang cô trở về, trong miệng kêu: "Cô gái à, cô đừng đứng ở chỗ này, chị cô mang bụng lớn còn phải chờ ở đằng kia đó!"
Thanh Kiều cũng rất nhanh thì đuổi theo tới đây, mang chiếc ô che lại mưa trên đầu Tiêu Tiêu, "Làm gì đứng ở chỗ này, mau đi thôi!"
Vậy mà, Tiêu Tiêu chẳng qua là sững sờ nhìn chằm chằm Tôn Hạo ở đối diện, không cách nào di chuyển hai chân của mình.
Thanh Kiều quýnh lên, túm cánh tay của cô qua, đang muốn kéo Tiêu Tiêu đi, cửa xe bên chỗ ghế phụ của chiếc xe thể thao lại chậm rãi hạ xuống một chút, lộ ra đôi mắt đẹp mềm mại như nước của Kiều Niệm Chiêu.
Cô xuyên qua một đường hở, nhìn mọi người bên ngoài mưa, mi tâm khẽ nhíu, gọi Tôn Hạo: "A Hạo, làm thế nào không vào xe, trời mưa lớn như vậy, quần áo anh ướt sẽ bị cảm!"
Thanh Kiều nghe được giọng nói quen thuộc nên quay đầu, híp đôi mắt đã bị nước mưa xối vào mà nhìn sang, trong lúc nhìn vào trong xe thấy vẻ mặt Kiều Niệm Chiêu mang một phong thái thoải mái, chỉ thiếu chút nữa không nhảy lên, sau đó giống như hiểu ra điều gì, phút chốc mở to mắt nhìn về phía Tôn Hạo, một giây kế tiếp thì kinh ngạc mà nói không ra lời.
Thật sự là bị cô mồm quạ đen nói trúng, bạn trai mới của Kiều Niệm Chiêu thật sự là của Tiêu Tiêu . . . . . .
So với Thanh Kiều ngạc nhiên sững sốt, Tiêu Tiêu lại mờ mịt, Tôn Hạo hiển nhiên trấn tĩnh không ít.
Ở trong mưa, anh ta không nhận ra Ngu Thanh Kiều, chẳng qua là không nói một lời với Tiêu Tiêu.
Sau khi nghe Kiều Niệm Chiêu quan tâm, anh ta mới giống như là khôi phục giác quan ý thức, không nói một chữ, xoay người, tựa như chưa từng biết Tiêu Tiêu, đi về phía chỗ tay lái, sau đó chiếc xe màu đỏ lao vụt đi như một luồng điện.
Nước mắt Tiêu Tiêu pha lẫn với nước mưa trải rộng cả khuôn mặt, cô quên mất đưa tay đi lau, chẳng qua là ngơ ngác, hai mắt vô thần mà nhìn sang phương hướng chiếc xe thể thao màu đỏ đi xa, cho đến khi hóa thành một chấm nhỏ đỏ.
Ngu Thanh Kiều cũng không biết mình phải an ủi Tiêu Tiêu như thế nào, thầm tự trách, không khỏi vỗ nhẹ miệng mình, làm thế nào miệng xúi như vậy, nói cái gì chính xác cái đó, lần này hay rồi, làm hại người ta thất tình!
Tiêu Tiêu ở trong mưa khóc cả người toàn nước mắt, lập tức trở thành hình ảnh bắt mắt bên lề đường, số người quay đầu lại tuyệt đối không thể ít hơn so với hình ảnh mới vừa rồi Tôn Hạo và Kiều Niệm Chiêu ôm nhau.
Đang lúc Ngu Thanh Kiều cố gắng dùng chiếc ô ngăn cản sức gió vô cùng mãnh liệt, một chiếc xe thương vụ màu trắng lịch sự tao nhã chậm rãi dừng lại bên cạnh các cô, cửa xe ở chỗ ngồi phía sau bị mở ra, lộ ra một chiếc đầu tròn nho nhỏ.
"Dì, nhanh lên xe một chút, Mỗ Mỗ tới đón các dì nè!" Một thân thể bé nhỏ dốc sức mà ôm đồm công lao lên thân mình.
Cửa xe ở ghế lái được hạ xuống, Cận Tử Kỳ nhìn sang Tiêu Tiêu đã khóc đến không ra hình dạng gì cùng Ngu Thanh Kiều đang chật vật giữ chiếc ô đang bị gió quật mà nói: "Đừng chậm trễ, lên xe thôi!"
Trừ Ngu Thanh Kiều ở trên xe bước hụt, lấy kiểu bơi chó nằm ở trên ghế sau, tình huống khác đều ổn, cô âm thầm mắng một câu, lại giúp đỡ Tiêu Tiêu thần sắc ngốc trệ ngồi ổn.
Xe lái đi đến bệnh viện, dọc theo đường đi Tiêu Tiêu cũng không nói chuyện, yên lặng làm cho lòng người sinh bất an.
Cận Tử Kỳ lái xe, thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, may mắn còn có Thanh Kiều ngồi ở bên cạnh trông cô ấy, nếu không cô thật sự lo lắng Tiêu Tiêu một mình ngồi ở phía sau sẽ bởi vì bị kích thích mà làm ra chuyện điên cuồng.
Đều nói tình yêu sẽ làm người ta mất đi lý trí, cô ở trên người Tiêu Tiêu dường như thấy được điểm này.
Mà chính cô đây, vô luận là mười năm trước, hay là mười năm sau, Cận Tử Kỳ thủy chung cũng có thể lạnh nhạt.
Cô bây giờ thậm chí hoài nghi, đây tột cùng là hiện tượng tốt hay là hiện tượng xấu?
--- ------ -------
Lúc này bệnh viện không còn rộn ràng bận bịu, trong đại sảnh yên lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng thở dốc phập phồng.
Máu trong lòng bàn tay Tiêu Tiêu đã dừng chảy, nhưng toàn bộ bàn tay sưng đỏ dữ dội, vết máu rải rác đan xen nhau nhìn thật kinh người.
Bác sĩ xử lý vết thương cho cô, lúc dùng thuốc khử trùng rửa sạch, vẻ mặt cô cũng không có chút nào thay đổi, giống như là con búp bê không có sinh mạng, chẳng qua là thỉnh thoảng, chớp lông mi một cái chứng minh cô còn sống.
Thanh Kiều ôm Mỗ Mỗ vô cùng buồn chán mà ngồi ở bên ngoài, thỉnh thoảng mà thò hai cái đầu vào nhìn.
Mỗi lần cùng tầm mắt của Cận Tử Kỳ đối diện, một lớn một nhỏ, hai cặp mắt to vô hại cùng chớp chớp.
Cận Tử Kỳ ở bên giường ngồi xuống, sờ sờ bên trán Tiêu Tiêu, không có nóng lên, hoàn hảo, bác sĩ đã băng bó kỹ vết thương trên tay cô, vì phòng ngừa vết thương bị ngâm nước sẽ chuyển biến xấu, nên cho Tiêu Tiêu đeo một cái bao tay bảo vệ.
Đôi mắt bởi vì trước đó khóc nhiều lần mà đã đỏ lên như mắt thỏ, Cận Tử Kỳ nhìn có chút khó chịu, kéo chăn đắp lên cho cô, cô lại quay đầu nhìn Tử Kỳ nói: "Em muốn đi toilet, chị Tử Kỳ."
Giọng nói Tiêu Tiêu cũng thay đổi rất thô, giống như là tiếng con vịt kêu không ra tiếng.
Cận Tử Kỳ nghe thấy chau mày, nhưng vẫn đỡ cô xuống giường, sau khi thông báo một tiếng với Thanh Kiều ở cửa, thì dắt cánh tay nhỏ gầy của Tiêu Tiêu đến phòng rửa tay, phát hiện ở lầu một này đèn trong phòng rửa tay bị hư, không thể làm gì khác hơn là leo lên trên lầu một.
Toilet của bệnh viện cũng không sạch sẽ, vừa đến gần, thì có một cỗ mùi khai của nước tiểu từ bên trong toả khắp ra ngoài, quả thực mà khó ngửi, Cận Tử Kỳ không nhịn được phải nín thở.
"Chị Tử Kỳ, chị ở nơi này chờ em, bên trong bẩn, chớ đi vào."
Tiêu Tiêu đối với Cận Tử Kỳ mà cười cười yếu ớt, dùng tay của mình đỡ vách tường đi vào trong, cả người ở trong tối dưới ngọn đèn vàng càng nổi bật, lảo đảo muốn ngã, khiến cho cô nhiều lần đều phải muốn đi đến đỡ cô ấy.
Tuy nhiên, cô cũng hiểu Tiêu Tiêu kiêu ngạo, cô ấy không hy vọng mình giờ phút này trở thành một phế nhân nữa.
"Tử Kỳ?"
Một giọng nữ già nua quen thuộc vang lên ở phía sau, dây thanh khẽ run tiết lộ sự kích động của bà.
Trái tim của Cận Tử Kỳ không khỏi mà chấn động một cái, cô siết chặt hai bàn tay của mình, khi cô nhìn thấy chiếc bóng gầy gò lưng còng trên vách tường, dừng một chút, vẫn là chậm rãi xoay đầu lại.
Bà Tần giật mình kinh ngạc mà nhìn sang Cận Tử Kỳ, giơ tay lên xoa xoa đôi mắt vẩn đục của mình, dường như còn chưa tin ở chỗ này lần nữa lại nhìn thấy Cận Tử Kỳ, đôi môi lúng túng ậm ừ nói không lên một câu hoàn chỉnh.
"Tử Kỳ. . . . . . Con. . . . . . Con là đến thăm ta sao?"
Trên mặt bà Tần tràn đầy vui sướng, Cận Tử Kỳ thấy làn da trên mu bàn tay bà thô nhám như cậy già, bởi vì nhiều ngày châm kim mà dẫn đến máu ứ đọng cả khối lớn, ngực hơi bị kiềm hãm, chợt không biết nên đánh vỡ hi vọng của bà cụ như thế nào.
Cuối cùng, cô chỉ là quay sang bà Tần lễ phép gật đầu, khóe miệng nhàn nhạt cười: "Thật là đúng dịp, không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải bác gái." Cô đổi một loại cách nói khác nói cho bà Tần ý của cô.
Bà Tần sửng sốt, đáy mắt có chút mất mát, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tâm trạng tốt đẹp của bà giờ phút này.
Bà đi tới, ở khoảng cách gần mà nhìn sang ngũ quan xinh đẹp thanh nhã của Cận Tử Kỳ, "Tử Kỳ, con. . . . . . con ăn cơm tối rồi sao? Phòng ta. . . . . . Trong phòng có bánh trôi A Viễn mới vừa mua được, con ăn một chút, có được hay không?"
Cận Tử Kỳ tránh ánh mắt tha thiết của bà Tần, cô như là đã cùng Tần Viễn không có quan hệ, như vậy, người cùng vật có liên quan tới anh ta cô cũng nên vạch rõ giới hạn, mặc dù. . . . . . Lúc này đối với một bà cụ là có chút tàn nhẫn.
Cô rút tay của mình từ trong tay bà Tần về, "Ngại quá, bác gái, cháu còn có chút việc."
Hai tay của bà Tần xoắn lại một chỗ, giống như không biết nên làm như thế nào nữa.
Cuối cùng là đến độ vô tâm cứng rắn như bàn thạch, Cận Tử Kỳ mới vừa muốn mở miệng khuyên bà Tần trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một bóng người đã che đi ánh sáng từ trên hành lang mà hắt sang đây.
Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng ngẩng đầu, Tần Viễn yên lặng mà đứng ở phía sau của cô, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía cô lại lạnh lùng xa lánh phảng phất như chuyển kiếp đến thời kỷ băng hà.
Lông mi của cô chớp vài cái, không lên tiếng bắt chuyện, chẳng qua là thức thời mà lui sang một bên.
Bà Tần nhìn lên thấy Tần Viễn đến đây, kích động hai tay phát run mà bắt lấy vạt áo trước của anh, đôi mắt làm thế nào cũng không chịu rời khỏi Cận Tử Kỳ, tận tình khuyên bảo mà nói: "A Viễn, Tử Kỳ đến đây, con tốt nhất nói chuyện với con bé, nó chưa ăn cơm tối, mẹ bảo nó đi lên trên lầu ăn nhưng con bé không chịu đi, con nói đi, mau đi tới nói đi."
Cô lần nữa nhìn về phía đường cái đối diện, Tôn Hạo đang dịu dàng thay Kiều Niệm Chiêu lau đi bọt nước trên gò má cô ta, sau đó mang ô để ngay giữa, tận lực không để cho thân thể Kiều Niệm Chiêu lộ ở trong mưa.
"Oanh ——" chân trời vang lên một tiếng sấm sét, mưa càng trở nên lớn hơn.
Kiều Niệm Chiêu bởi vì sợ, cả người đều rúc vào trong ngực Tôn Hạo, đôi bàn tay cũng ôm chặt hông của anh ta.
Tôn Hạo bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng mà sờ sờ tóc của cô, mang cô đi tới bên cạnh xe.
"Tiêu Tiêu, chúng ta đi." Cận Tử Kỳ kéo bàn tay của Tiêu Tiêu, muốn mang cô ấy cách xa một màn khiến cho cô ấy không chịu nổi này.
Tiêu Tiêu lại cứng nhắc như hoá thành tượng đá, bất luận cô làm thế nào kéo đi đều không động, chẳng qua là chua xót mà thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ ngơ ngẩn, vẻ mặt cũng thẫn thờ, rốt cuộc không tìm được vẻ vui sướng khi nói đến tương lai như trước đó.
"Tối hôm qua anh ta nói với em phải đi họp, em cũng biết có thể anh ta đang gạt em, cái hợp đồng đó mấy ngày trước em đã thấy ở trong túi công văn của anh ta, cũng đã đóng dấu ký tên rồi, làm sao có thể còn phải đi đàm phán họp hành? Tuy nhiên, em tình nguyện tin là anh ta nhớ nhầm kế hoạch công việc, ngồi ở trước bàn làm việc chờ anh ta gọi điện thoại tới, cũng không bằng lòng hoài nghi anh ta đang gạt em. Chị Tử Kỳ, chị nói đi, tại sao người đó lại là Kiều Niệm Chiêu?"
Hai tay của Tiêu Tiêu bám cánh tay Cận Tử Kỳ, vành mắt phiếm hồng, ánh mắt lại tràn đầy không thể tin được.
Cận Tử Kỳ nhìn thế mũi có chút ê ẩm, ở trên người Tiêu Tiêu cô dường như thấy được mình mười năm trước, cũng nản lòng thoái chí giống vậy, bất quá bản thân chỉ lặng lẽ xoay người rời đi, chưa từng lưu luyến thêm một giây.
Hiển nhiên, Tiêu Tiêu không được rộng lượng như cô đã làm, hoặc là nói, cô máu lạnh vô tình.
Cận Tử Kỳ cầm tay của cô: "Tiêu Tiêu, chớ nghĩ bậy, có lẽ chuyện không phải như em nghĩ đâu."
Lúc này, trừ nói như vậy còn có thể nói gì? Nếu như cô tàn nhẫn mà xé rách lớp sương mù này, cô tin Tiêu Tiêu có lẽ sẽ sụp đổ mất, tuy nhiên, cô cũng hiểu rõ những lời này cứng nhắc vô lực cỡ nào.
"Mẹ của anh ta không thích em, nói em là cô nhi không có bối cảnh, không thể mang đến cái gì tốt cho anh ta. Em cho rằng chỉ cần em thương anh ta là đủ rồi, bây giờ mới biết đây chẳng qua là em một phía tình nguyện. . . . . ."
Tiêu Tiêu vừa nói xong, nước mắt từ khóe mắt tuôn trào ra, lướt qua gương mặt, nhỏ xuống vạt áo.
"Lúc chúng em đi học, anh ta nói muốn học tập thật tốt không muốn yêu, em vẫn chờ anh ta, anh ta nói muốn bản thân trở thành ngôi sao sáng nhất trong ngành thiết kế kiến trúc ở thành phố A, em có thể cố ý đem bản thiết kế xé toang không hề đụng vào thiết kế kiến trúc nữa vì để cho giấc mộng của anh ta trở thành sự thật, bây giờ rốt cục em và anh ta ở cùng một chỗ, tuy nhiên cho tới bây giờ anh ta chưa nói qua anh ta thích em, vẫn luôn là em chủ động, đều là do em ở nơi này tự cho là đúng."
Hết thảy đều tới quá mức đột nhiên, Cận Tử Kỳ nhìn Tiêu Tiêu mặt đầy nước mắt, không biết nên khuyên giải an ủi cái gì.
Tiêu Tiêu lại tiếp tục xoay người nhìn màn mưa bên ngoài, khóe miệng thoáng hiện ra một nụ cười khổ tự giễu, vậy mà nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
"Em thật sự rất ngu, cùng nhau lớn lên thì thế nào? Anh ta làm sao cam tâm cả đời khuất cư nhân hạ, hơn nữa anh ta chưa từng quen với cuộc sống áo cơm không lo, chị Tử Kỳ, chị nói em sống có phải rất thất bại hay không?"
Trong mắt Tiêu Tiêu chính là sự tối tăm tuyệt vọng, Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ tiến lên, nửa ôm cô, không để ý ánh mắt kinh ngạc chung quanh, khẽ vuốt lưng cô, quay đầu nhìn về phía chiếc xe thể thao đỏ như lửa ở trong mưa.
Chỉ thấy Tôn Hạo mở cửa xe ghế phụ, cẩn thận từng li từng tí che chở Kiều Niệm Chiêu ngồi vào, giúp cô đóng cửa lại, khoảnh khắc xoay người, trên gương mặt tuấn tú còn lưu lại một nụ cười dịu dàng chưa từng tan đi.
Tiêu Tiêu đang ở trong lòng cô lại đột nhiên chạy ra cửa, Cận Tử Kỳ chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Tiêu Tiêu!"
Trong cơn mưa lớn tầm tã, Tiêu Tiêu không chút do dự vượt vào, giống như là xông vào một thế giới vốn không thuộc về cô, Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng liền muốn cất bước đuổi theo, quần chúng bên cạnh hảo tâm ngăn cản cô lại.
"Tôi nói nè cô gái, cô là người mang thai, chớ lanh chanh láu táu chạy đi, đường trơn nếu như ngã xuống thì làm sao chứ? Bạn của cô tuy quan trọng, nhưng cô cũng phải lo cho con của mình, kiềm chế chút đi!"
"Đúng nha, cô đừng lo lắng, chúng tôi đuổi theo cô ấy quay lại, tới đây, cô tới ngồi bên này một lát trước!"
Cận Tử Kỳ quả thật nhìn thấy có hai thanh niên trẻ tuổi, xuất phát từ thiện ý chạy vào trong mưa, đuổi theo Tiêu Tiêu đang vượt qua đường lớn, Cận Tử Kỳ căn bản không ngồi xuống, đôi mắt dính theo bóng dáng Tiêu Tiêu thật gắt gao.
"Chị họ, mọi người làm gì mà đều tập trung ở một chỗ?" Thanh Kiều đang cầm ba cái ô mới tinh đi tới, cầm theo bàn tay nhỏ bé của Mỗ Mỗ, tò mò nhìn quanh một vòng: "Tiêu Tiêu đâu? Sao không nhìn thấy cô ấy?"
Cận Tử Kỳ nghe tiếng nhìn cô một cái, giọng nói cũng thay đổi có chút dồn dập: "Tiêu Tiêu mới vừa rồi chạy đi, em mang theo ô đi tìm cô ấy về, chị lo lắng cô ấy xảy ra chuyện gì đó!"
Thanh Kiều ý thức được tình thế có chút nghiêm trọng, thu lại ý cười, đem Mỗ Mỗ đặt vào bên cạnh Tử Kỳ, rồi bung một chiếc ô chạy ra rạp chiếu bóng, Cận Tử Kỳ cũng không khỏi dắt theo Mỗ Mỗ mà đi tới gần cửa vài bước.
Mặc dù có màn mưa rả rích cản trở, cô vẫn nhìn thấy phương hướng Tiêu Tiêu chạy đi là chỗ chiếc xe thể thao màu đỏ của Kiều Niệm Chiêu, khi Tiêu Tiêu chạy tới gần, Tôn Hạo đang vòng qua đầu xe đi tới chỗ tay lái.
Dưới chiếc ô màu nâu, Tôn Hạo dừng chân lại, khi anh ta nhìn thấy Tiêu Tiêu ngã nhào ở trên mặt đất, trên mặt của anh ta có kinh ngạc, cũng có khẩn trương, cách màn mưa, lẳng lặng nhìn sang Tiêu Tiêu chỉ cách anh ta có vài bước.
Tay của anh ta nắm cán ô thật chặt, lực đạo nặng nề như muốn bẻ gãy cán ô.
Lòng bàn tay của Tiêu Tiêu bị chà xát rách da, máu chảy ra, nhiễm đỏ nước mưa xung quanh, cô không bởi vì đau đớn mà khóc thút thít, chẳng qua là khó khăn từ dưới đất bò dậy, toàn thân cô đều bị nước xối ướt, cơ thể rét lạnh phát run.
"Nói cho em biết, đây không phải là thật, anh H. . . . . ." Thế nhưng một tiếng anh Hạo rốt cuộc cô khó có thể mở miệng.
Cô run run mà nắm chặt chặt quả đấm, lòng bàn tay kịch liệt đau nhói cũng làm cho cô càng thêm tỉnh táo mà đối diện anh.
Tôn Hạo không nhúc nhích mà nhìn Tiêu Tiêu chằm chằm ở trong mưa không đứng vững được, chân mày từ từ nhíu lại, ánh mắt cũng thay đổi lạnh lẽo u ám, dường như rất ghét việc cô xuất hiện ở trước mặt của anh ta vào lúc này.
Sau lưng người dân có lòng tốt chạy tới, lôi kéo tay Tiêu Tiêu mang cô trở về, trong miệng kêu: "Cô gái à, cô đừng đứng ở chỗ này, chị cô mang bụng lớn còn phải chờ ở đằng kia đó!"
Thanh Kiều cũng rất nhanh thì đuổi theo tới đây, mang chiếc ô che lại mưa trên đầu Tiêu Tiêu, "Làm gì đứng ở chỗ này, mau đi thôi!"
Vậy mà, Tiêu Tiêu chẳng qua là sững sờ nhìn chằm chằm Tôn Hạo ở đối diện, không cách nào di chuyển hai chân của mình.
Thanh Kiều quýnh lên, túm cánh tay của cô qua, đang muốn kéo Tiêu Tiêu đi, cửa xe bên chỗ ghế phụ của chiếc xe thể thao lại chậm rãi hạ xuống một chút, lộ ra đôi mắt đẹp mềm mại như nước của Kiều Niệm Chiêu.
Cô xuyên qua một đường hở, nhìn mọi người bên ngoài mưa, mi tâm khẽ nhíu, gọi Tôn Hạo: "A Hạo, làm thế nào không vào xe, trời mưa lớn như vậy, quần áo anh ướt sẽ bị cảm!"
Thanh Kiều nghe được giọng nói quen thuộc nên quay đầu, híp đôi mắt đã bị nước mưa xối vào mà nhìn sang, trong lúc nhìn vào trong xe thấy vẻ mặt Kiều Niệm Chiêu mang một phong thái thoải mái, chỉ thiếu chút nữa không nhảy lên, sau đó giống như hiểu ra điều gì, phút chốc mở to mắt nhìn về phía Tôn Hạo, một giây kế tiếp thì kinh ngạc mà nói không ra lời.
Thật sự là bị cô mồm quạ đen nói trúng, bạn trai mới của Kiều Niệm Chiêu thật sự là của Tiêu Tiêu . . . . . .
So với Thanh Kiều ngạc nhiên sững sốt, Tiêu Tiêu lại mờ mịt, Tôn Hạo hiển nhiên trấn tĩnh không ít.
Ở trong mưa, anh ta không nhận ra Ngu Thanh Kiều, chẳng qua là không nói một lời với Tiêu Tiêu.
Sau khi nghe Kiều Niệm Chiêu quan tâm, anh ta mới giống như là khôi phục giác quan ý thức, không nói một chữ, xoay người, tựa như chưa từng biết Tiêu Tiêu, đi về phía chỗ tay lái, sau đó chiếc xe màu đỏ lao vụt đi như một luồng điện.
Nước mắt Tiêu Tiêu pha lẫn với nước mưa trải rộng cả khuôn mặt, cô quên mất đưa tay đi lau, chẳng qua là ngơ ngác, hai mắt vô thần mà nhìn sang phương hướng chiếc xe thể thao màu đỏ đi xa, cho đến khi hóa thành một chấm nhỏ đỏ.
Ngu Thanh Kiều cũng không biết mình phải an ủi Tiêu Tiêu như thế nào, thầm tự trách, không khỏi vỗ nhẹ miệng mình, làm thế nào miệng xúi như vậy, nói cái gì chính xác cái đó, lần này hay rồi, làm hại người ta thất tình!
Tiêu Tiêu ở trong mưa khóc cả người toàn nước mắt, lập tức trở thành hình ảnh bắt mắt bên lề đường, số người quay đầu lại tuyệt đối không thể ít hơn so với hình ảnh mới vừa rồi Tôn Hạo và Kiều Niệm Chiêu ôm nhau.
Đang lúc Ngu Thanh Kiều cố gắng dùng chiếc ô ngăn cản sức gió vô cùng mãnh liệt, một chiếc xe thương vụ màu trắng lịch sự tao nhã chậm rãi dừng lại bên cạnh các cô, cửa xe ở chỗ ngồi phía sau bị mở ra, lộ ra một chiếc đầu tròn nho nhỏ.
"Dì, nhanh lên xe một chút, Mỗ Mỗ tới đón các dì nè!" Một thân thể bé nhỏ dốc sức mà ôm đồm công lao lên thân mình.
Cửa xe ở ghế lái được hạ xuống, Cận Tử Kỳ nhìn sang Tiêu Tiêu đã khóc đến không ra hình dạng gì cùng Ngu Thanh Kiều đang chật vật giữ chiếc ô đang bị gió quật mà nói: "Đừng chậm trễ, lên xe thôi!"
Trừ Ngu Thanh Kiều ở trên xe bước hụt, lấy kiểu bơi chó nằm ở trên ghế sau, tình huống khác đều ổn, cô âm thầm mắng một câu, lại giúp đỡ Tiêu Tiêu thần sắc ngốc trệ ngồi ổn.
Xe lái đi đến bệnh viện, dọc theo đường đi Tiêu Tiêu cũng không nói chuyện, yên lặng làm cho lòng người sinh bất an.
Cận Tử Kỳ lái xe, thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, may mắn còn có Thanh Kiều ngồi ở bên cạnh trông cô ấy, nếu không cô thật sự lo lắng Tiêu Tiêu một mình ngồi ở phía sau sẽ bởi vì bị kích thích mà làm ra chuyện điên cuồng.
Đều nói tình yêu sẽ làm người ta mất đi lý trí, cô ở trên người Tiêu Tiêu dường như thấy được điểm này.
Mà chính cô đây, vô luận là mười năm trước, hay là mười năm sau, Cận Tử Kỳ thủy chung cũng có thể lạnh nhạt.
Cô bây giờ thậm chí hoài nghi, đây tột cùng là hiện tượng tốt hay là hiện tượng xấu?
--- ------ -------
Lúc này bệnh viện không còn rộn ràng bận bịu, trong đại sảnh yên lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng thở dốc phập phồng.
Máu trong lòng bàn tay Tiêu Tiêu đã dừng chảy, nhưng toàn bộ bàn tay sưng đỏ dữ dội, vết máu rải rác đan xen nhau nhìn thật kinh người.
Bác sĩ xử lý vết thương cho cô, lúc dùng thuốc khử trùng rửa sạch, vẻ mặt cô cũng không có chút nào thay đổi, giống như là con búp bê không có sinh mạng, chẳng qua là thỉnh thoảng, chớp lông mi một cái chứng minh cô còn sống.
Thanh Kiều ôm Mỗ Mỗ vô cùng buồn chán mà ngồi ở bên ngoài, thỉnh thoảng mà thò hai cái đầu vào nhìn.
Mỗi lần cùng tầm mắt của Cận Tử Kỳ đối diện, một lớn một nhỏ, hai cặp mắt to vô hại cùng chớp chớp.
Cận Tử Kỳ ở bên giường ngồi xuống, sờ sờ bên trán Tiêu Tiêu, không có nóng lên, hoàn hảo, bác sĩ đã băng bó kỹ vết thương trên tay cô, vì phòng ngừa vết thương bị ngâm nước sẽ chuyển biến xấu, nên cho Tiêu Tiêu đeo một cái bao tay bảo vệ.
Đôi mắt bởi vì trước đó khóc nhiều lần mà đã đỏ lên như mắt thỏ, Cận Tử Kỳ nhìn có chút khó chịu, kéo chăn đắp lên cho cô, cô lại quay đầu nhìn Tử Kỳ nói: "Em muốn đi toilet, chị Tử Kỳ."
Giọng nói Tiêu Tiêu cũng thay đổi rất thô, giống như là tiếng con vịt kêu không ra tiếng.
Cận Tử Kỳ nghe thấy chau mày, nhưng vẫn đỡ cô xuống giường, sau khi thông báo một tiếng với Thanh Kiều ở cửa, thì dắt cánh tay nhỏ gầy của Tiêu Tiêu đến phòng rửa tay, phát hiện ở lầu một này đèn trong phòng rửa tay bị hư, không thể làm gì khác hơn là leo lên trên lầu một.
Toilet của bệnh viện cũng không sạch sẽ, vừa đến gần, thì có một cỗ mùi khai của nước tiểu từ bên trong toả khắp ra ngoài, quả thực mà khó ngửi, Cận Tử Kỳ không nhịn được phải nín thở.
"Chị Tử Kỳ, chị ở nơi này chờ em, bên trong bẩn, chớ đi vào."
Tiêu Tiêu đối với Cận Tử Kỳ mà cười cười yếu ớt, dùng tay của mình đỡ vách tường đi vào trong, cả người ở trong tối dưới ngọn đèn vàng càng nổi bật, lảo đảo muốn ngã, khiến cho cô nhiều lần đều phải muốn đi đến đỡ cô ấy.
Tuy nhiên, cô cũng hiểu Tiêu Tiêu kiêu ngạo, cô ấy không hy vọng mình giờ phút này trở thành một phế nhân nữa.
"Tử Kỳ?"
Một giọng nữ già nua quen thuộc vang lên ở phía sau, dây thanh khẽ run tiết lộ sự kích động của bà.
Trái tim của Cận Tử Kỳ không khỏi mà chấn động một cái, cô siết chặt hai bàn tay của mình, khi cô nhìn thấy chiếc bóng gầy gò lưng còng trên vách tường, dừng một chút, vẫn là chậm rãi xoay đầu lại.
Bà Tần giật mình kinh ngạc mà nhìn sang Cận Tử Kỳ, giơ tay lên xoa xoa đôi mắt vẩn đục của mình, dường như còn chưa tin ở chỗ này lần nữa lại nhìn thấy Cận Tử Kỳ, đôi môi lúng túng ậm ừ nói không lên một câu hoàn chỉnh.
"Tử Kỳ. . . . . . Con. . . . . . Con là đến thăm ta sao?"
Trên mặt bà Tần tràn đầy vui sướng, Cận Tử Kỳ thấy làn da trên mu bàn tay bà thô nhám như cậy già, bởi vì nhiều ngày châm kim mà dẫn đến máu ứ đọng cả khối lớn, ngực hơi bị kiềm hãm, chợt không biết nên đánh vỡ hi vọng của bà cụ như thế nào.
Cuối cùng, cô chỉ là quay sang bà Tần lễ phép gật đầu, khóe miệng nhàn nhạt cười: "Thật là đúng dịp, không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải bác gái." Cô đổi một loại cách nói khác nói cho bà Tần ý của cô.
Bà Tần sửng sốt, đáy mắt có chút mất mát, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tâm trạng tốt đẹp của bà giờ phút này.
Bà đi tới, ở khoảng cách gần mà nhìn sang ngũ quan xinh đẹp thanh nhã của Cận Tử Kỳ, "Tử Kỳ, con. . . . . . con ăn cơm tối rồi sao? Phòng ta. . . . . . Trong phòng có bánh trôi A Viễn mới vừa mua được, con ăn một chút, có được hay không?"
Cận Tử Kỳ tránh ánh mắt tha thiết của bà Tần, cô như là đã cùng Tần Viễn không có quan hệ, như vậy, người cùng vật có liên quan tới anh ta cô cũng nên vạch rõ giới hạn, mặc dù. . . . . . Lúc này đối với một bà cụ là có chút tàn nhẫn.
Cô rút tay của mình từ trong tay bà Tần về, "Ngại quá, bác gái, cháu còn có chút việc."
Hai tay của bà Tần xoắn lại một chỗ, giống như không biết nên làm như thế nào nữa.
Cuối cùng là đến độ vô tâm cứng rắn như bàn thạch, Cận Tử Kỳ mới vừa muốn mở miệng khuyên bà Tần trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, một bóng người đã che đi ánh sáng từ trên hành lang mà hắt sang đây.
Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng ngẩng đầu, Tần Viễn yên lặng mà đứng ở phía sau của cô, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía cô lại lạnh lùng xa lánh phảng phất như chuyển kiếp đến thời kỷ băng hà.
Lông mi của cô chớp vài cái, không lên tiếng bắt chuyện, chẳng qua là thức thời mà lui sang một bên.
Bà Tần nhìn lên thấy Tần Viễn đến đây, kích động hai tay phát run mà bắt lấy vạt áo trước của anh, đôi mắt làm thế nào cũng không chịu rời khỏi Cận Tử Kỳ, tận tình khuyên bảo mà nói: "A Viễn, Tử Kỳ đến đây, con tốt nhất nói chuyện với con bé, nó chưa ăn cơm tối, mẹ bảo nó đi lên trên lầu ăn nhưng con bé không chịu đi, con nói đi, mau đi tới nói đi."