Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 495
Bệnh viện.
Ngu Thanh Kiều ngồi trên giường, ôm hai đầu gối, lặng lẽ nhìn cảnh vật vào đông tiêu điều bên ngoài cửa sổ.
Cận Tử Kỳ mở cửa đi vào trong liền nhìn thấy bóng lưng n càng gầy yếu của cô.
Kể từ ngày được cứu về từ căn biệt thự, Cận Tử Kỳ và Ngu Thanh Kiều chỉ bị thương ngoài da, còn Doãn Lịch thì trúng đạn phải đi cấp cứu lấy viên đạn.
Mấy ngày trôi qua, tất cả mọi người đều gần như bình phục, chỉ mỗi Thanh Kiều là tinh thần không được tốt.
Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh giường, “Anh ta đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi.”
Ngu Thanh Kiều hơi ngẩn ra, nhưng lập tức thần sắc vẫn lạnh nhạt mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thanh Kiều, tất cả đã qua cả rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay, ánh mắt nhìn Thanh Kiều đầy đau lòng: “Em muốn gặp anh ta không?”
Ngu Thanh Kiều không đáp lại, nhưng ánh mắt cô lại không lừa được người khác.
“Dù anh ta đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng anh ta phải chịu trách nhiệm về tất cả những lỗi lầm mà anh ta đã gây ra. Đợi anh ta bình phục…”
Vì Ngu Thanh Kiều đã đầu quay lại nên Cận Tử Kỳ không nói tiếp nữa.
Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ, nước mắt lăn dài trên má.
“Chị họ, chị nói xem, tại sao anh ấy lại làm như vậy? Lẽ nào quyền thế lại quan trọng đến vậy sao?
“Không sao nữa rồi, Thanh Kiều.” Cận Tử Kỳ nắm chặt tay cô. “Tính cách cố chấp của anh ta là do trước đây anh ta đã chịu quá nhiều khổ sở, tuy rằng anh ta làm hại rất nhiều người, nhưng có một điều chị có thể khẳng định, đó chính là anh ta thật sự thích em.”
Thanh Kiều cười khổ, ánh mắt ngấn lệ: “Vậy thì đã sao chứ? Cuối cùng thì anh ta vẫn chọn thứ khác.”
“Thế em có muốn gặp anh ta không? Trước khi anh ta bị đưa đi.”
Thanh Kiều im lặng một lúc rồi khẽ thì thào: “Em không biết...”
Cận Tử Kỳ thấy cô rơi vào tâm trạng buồn khổ như vậy nên cũng không muốn ép cô nữa. Ngay lúc này, phòng bệnh bên cạnh bỗng vang lên một âm thanh giống như sói hoang bị thương, cùng lúc còn kèm theo tiếng ly tách rơi loảng xoảng.
Liên tiếp mấy câu chửi mắng bằng tiếng Anh loáng thoáng truyền tới, sau đó là tiếng đóng sập cửa và kêu la của y tá.
Cận Tử Kỳ không cảm thấy tò mò gì về chuyện này, nhưng ngược lại Thanh Kiều thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi: “Ai đang ở phòng bên cạnh mà ồn ào thế chị?”
“Là Johnny.”
Những ngày mà Thanh Kiều bị bắt, Johnny kiêng kị vào việc Hàn Mẫn Tranh có tình cảm với Thanh Kiều, mà Hàn Mẫn Tranh vẫn chưa chính thức thành hôn với Jane, cho nên gã ta không dám động đến Thanh Kiều. Nhưng đối với Thanh Kiều vẫn là kết thù riêng với gã.
Quả nhiên, vừa nghe đến tên của Johnny, Thanh Kiều liền biến sắc, “Sao lại là anh ta? Anh ta chưa chết sao?”
Hôm đó, Hàn Mẫn Tranh xuống tay với Johnny không hề nhẹ, nhưng cũng không phải là muốn mạng của gã ta mà một thứ khác.
Tuy rằng ruột và hậu môn của Johnny đã được khâu lại, nhưng cú sốc này khiến vết thương của gã không thể lành được.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho vừa rồi Johnny gào thét giận dữ và đập phá đồ.
Đối với một tên đàn ông suốt ngày chỉ biết chơi bời ở chốn hoan lạc mà nói, thì điều gì là quan trọng nhất, không còn gì nghi ngờ đó chính là tai họa ngập đầu!
Cận Tử Kỳ từ phòng bệnh của Thanh Kiều đi ra, trùng hợp gặp Johnny cũng từ phòng kế bên đi ra. Bên Anh quốc đã cho người tới đón Johnny trở về, gã ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra ngoài. Lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ, sắc mặt của Johnny lập tức tối sầm lại.
Đối mặt với người phụ nữ tận mắt nhìn thấy quá trình tàn phế của mình, Johnny bấu chặt tay vịn, tuy không nói câu nào nhưng gã dùng ánh mắt oán độc trừng Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ thầm cảm thấy buồn cười. Những người không biết còn tưởng chính là cô đã khiến bộ dạng của gã trở nên nam không ra nam, nữ không ra nữ như hiện giờ.
——— —————
Hai tháng sau, vết thương của Hàn Mẫn Tranh đại khái cũng đã hồi phục. Anh ta bị đưa tới một nhà giam nào đó.
Trong thời gian này, Thanh Kiều cũng không gặp lại anh ta, cũng không chủ động nhắc tới Hàn Mẫn Tranh.
Chỉ có một lần Cận Tử Kỳ tới phòng bệnh không nhìn thấy Thanh Kiều, đi ra ngoài tìm cô, lại thấy cô đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh của Hàn Mẫn Tranh.
Có một số việc, nói ra thì rất dễ dàng quên, nhưng ngồi xuống, lại rất khó kìm lòng.
Mà Cận Tử Kỳ mang thai cũng khoảng ba tháng rồi, bụng đã có dấu hiệu nhô lên.
Lần mang thai này, lại trải qua vụ bị Hàn Mẫn Tranh bắt cóc, Tô Ngưng Tuyết liền đến Tống thị làm việc, bắt đầu một bước cũng không dám rời mắt khỏi Cận Tử Kỳ, để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
——— ————
Trước đây, Cận Tử Kỳ uy hiếp dụ dỗ Tống Chi Bác nhân lúc Hàn Mẫn Tranh không chú ý, đầu tư vốn của Tống thị vào thị trường như lời Cận Tử Kỳ căn dặn. Bởi vì có Tống Kỳ Diễn điều khiển phía sau nên cuối cùng số tiền vốn đều rơi vào túi của Tống Kỳ Diễn.
Tuy rằng
Ngu Thanh Kiều ngồi trên giường, ôm hai đầu gối, lặng lẽ nhìn cảnh vật vào đông tiêu điều bên ngoài cửa sổ.
Cận Tử Kỳ mở cửa đi vào trong liền nhìn thấy bóng lưng n càng gầy yếu của cô.
Kể từ ngày được cứu về từ căn biệt thự, Cận Tử Kỳ và Ngu Thanh Kiều chỉ bị thương ngoài da, còn Doãn Lịch thì trúng đạn phải đi cấp cứu lấy viên đạn.
Mấy ngày trôi qua, tất cả mọi người đều gần như bình phục, chỉ mỗi Thanh Kiều là tinh thần không được tốt.
Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh giường, “Anh ta đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi.”
Ngu Thanh Kiều hơi ngẩn ra, nhưng lập tức thần sắc vẫn lạnh nhạt mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thanh Kiều, tất cả đã qua cả rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay, ánh mắt nhìn Thanh Kiều đầy đau lòng: “Em muốn gặp anh ta không?”
Ngu Thanh Kiều không đáp lại, nhưng ánh mắt cô lại không lừa được người khác.
“Dù anh ta đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng anh ta phải chịu trách nhiệm về tất cả những lỗi lầm mà anh ta đã gây ra. Đợi anh ta bình phục…”
Vì Ngu Thanh Kiều đã đầu quay lại nên Cận Tử Kỳ không nói tiếp nữa.
Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ, nước mắt lăn dài trên má.
“Chị họ, chị nói xem, tại sao anh ấy lại làm như vậy? Lẽ nào quyền thế lại quan trọng đến vậy sao?
“Không sao nữa rồi, Thanh Kiều.” Cận Tử Kỳ nắm chặt tay cô. “Tính cách cố chấp của anh ta là do trước đây anh ta đã chịu quá nhiều khổ sở, tuy rằng anh ta làm hại rất nhiều người, nhưng có một điều chị có thể khẳng định, đó chính là anh ta thật sự thích em.”
Thanh Kiều cười khổ, ánh mắt ngấn lệ: “Vậy thì đã sao chứ? Cuối cùng thì anh ta vẫn chọn thứ khác.”
“Thế em có muốn gặp anh ta không? Trước khi anh ta bị đưa đi.”
Thanh Kiều im lặng một lúc rồi khẽ thì thào: “Em không biết...”
Cận Tử Kỳ thấy cô rơi vào tâm trạng buồn khổ như vậy nên cũng không muốn ép cô nữa. Ngay lúc này, phòng bệnh bên cạnh bỗng vang lên một âm thanh giống như sói hoang bị thương, cùng lúc còn kèm theo tiếng ly tách rơi loảng xoảng.
Liên tiếp mấy câu chửi mắng bằng tiếng Anh loáng thoáng truyền tới, sau đó là tiếng đóng sập cửa và kêu la của y tá.
Cận Tử Kỳ không cảm thấy tò mò gì về chuyện này, nhưng ngược lại Thanh Kiều thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi: “Ai đang ở phòng bên cạnh mà ồn ào thế chị?”
“Là Johnny.”
Những ngày mà Thanh Kiều bị bắt, Johnny kiêng kị vào việc Hàn Mẫn Tranh có tình cảm với Thanh Kiều, mà Hàn Mẫn Tranh vẫn chưa chính thức thành hôn với Jane, cho nên gã ta không dám động đến Thanh Kiều. Nhưng đối với Thanh Kiều vẫn là kết thù riêng với gã.
Quả nhiên, vừa nghe đến tên của Johnny, Thanh Kiều liền biến sắc, “Sao lại là anh ta? Anh ta chưa chết sao?”
Hôm đó, Hàn Mẫn Tranh xuống tay với Johnny không hề nhẹ, nhưng cũng không phải là muốn mạng của gã ta mà một thứ khác.
Tuy rằng ruột và hậu môn của Johnny đã được khâu lại, nhưng cú sốc này khiến vết thương của gã không thể lành được.
Đây chính là nguyên nhân khiến cho vừa rồi Johnny gào thét giận dữ và đập phá đồ.
Đối với một tên đàn ông suốt ngày chỉ biết chơi bời ở chốn hoan lạc mà nói, thì điều gì là quan trọng nhất, không còn gì nghi ngờ đó chính là tai họa ngập đầu!
Cận Tử Kỳ từ phòng bệnh của Thanh Kiều đi ra, trùng hợp gặp Johnny cũng từ phòng kế bên đi ra. Bên Anh quốc đã cho người tới đón Johnny trở về, gã ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra ngoài. Lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ, sắc mặt của Johnny lập tức tối sầm lại.
Đối mặt với người phụ nữ tận mắt nhìn thấy quá trình tàn phế của mình, Johnny bấu chặt tay vịn, tuy không nói câu nào nhưng gã dùng ánh mắt oán độc trừng Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ thầm cảm thấy buồn cười. Những người không biết còn tưởng chính là cô đã khiến bộ dạng của gã trở nên nam không ra nam, nữ không ra nữ như hiện giờ.
——— —————
Hai tháng sau, vết thương của Hàn Mẫn Tranh đại khái cũng đã hồi phục. Anh ta bị đưa tới một nhà giam nào đó.
Trong thời gian này, Thanh Kiều cũng không gặp lại anh ta, cũng không chủ động nhắc tới Hàn Mẫn Tranh.
Chỉ có một lần Cận Tử Kỳ tới phòng bệnh không nhìn thấy Thanh Kiều, đi ra ngoài tìm cô, lại thấy cô đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh của Hàn Mẫn Tranh.
Có một số việc, nói ra thì rất dễ dàng quên, nhưng ngồi xuống, lại rất khó kìm lòng.
Mà Cận Tử Kỳ mang thai cũng khoảng ba tháng rồi, bụng đã có dấu hiệu nhô lên.
Lần mang thai này, lại trải qua vụ bị Hàn Mẫn Tranh bắt cóc, Tô Ngưng Tuyết liền đến Tống thị làm việc, bắt đầu một bước cũng không dám rời mắt khỏi Cận Tử Kỳ, để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
——— ————
Trước đây, Cận Tử Kỳ uy hiếp dụ dỗ Tống Chi Bác nhân lúc Hàn Mẫn Tranh không chú ý, đầu tư vốn của Tống thị vào thị trường như lời Cận Tử Kỳ căn dặn. Bởi vì có Tống Kỳ Diễn điều khiển phía sau nên cuối cùng số tiền vốn đều rơi vào túi của Tống Kỳ Diễn.
Tuy rằng
Bình luận facebook