Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Editor: tamthuonglac
"Nhìn cái gì mà nhập tâm như vậy?"
Giọng nói của Doãn Lịch đột nhiên vang lên ở bên tai, trong nháy mắt kéo tầm mắt ở phương xa của Cận Tử Kỳ trở lại.
Cô quay đầu qua chỗ anh cười ưu nhã, cầm lấy kịch bản lật vài trang ý đồ che giấu tâm tình mình vừa rồi tiêu sái: "Có chỗ nào không hiểu sao?"
Doãn Lịch cũng không muốn vì vậy mà bỏ qua chủ đề, vòng cánh tay tựa vào ghế nhìn cô: "Tiểu Kỳ, cho đến hôm nay anh phát hiện thật ra mình cũng không hiểu rõ em."
Cận Tử Kỳ đặt kịch bản trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lại Doãn Lịch xúc động: "Em cho là những năm qua anh hiểu con người em nhất."
Doãn Lịch lại bật cười lắc lắc đầu, ngón tay chỉ đến hướng mới vừa rồi ánh mắt Cận Tử Kỳ ném qua.
Cận Tử Kỳ theo vị trí ngón tay của anh quay đầu lại lần nữa.
Nơi đó, rõ ràng Tống Kỳ Diễn trong trang phục chim đại bàng màu đen đang nói cười cùng các nhân viên nữ.
"Em càng ngày càng không biết che giấu tâm tình của mình, anh không biết loại người này đối với chúng ta mà nói cuối cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Cận Tử Kỳ đưa tay khẽ vuốt mặt của mình, kinh ngạc nhìn về phía Doãn Lịch: "Rất rõ ràng sao?"
Doãn Lịch cười cho qua chuyện, nhưng đối với cô mà nói đã là ngầm thừa nhận.
Vì vậy Cận Tử Kỳ trầm mặc, cô lại nhìn Tống Kỳ Diễn bên kia nói cười không ngớt.
Khi những nữ nhân viên kia ở xung quanh hắn phát ra âm thanh ngưỡng mộ thổn thức, cô nghe được thì không thể nén lại khó chịu.
——Một người đàn ông như thế, mặc dù có chút ít hay để tâm ghi thù, nhưng vẫn có hormone nam tính hấp dẫn!
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn chằm chằm lên nội dung kịch bản, muốn mượn điều này để dời đi phần cảm xúc khó coi trong lòng mình.
Doãn Lịch giữa đường đi quay một cảnh diễn trong năm phút đồng hồ, khi trở về Cận Tử Kỳ vẫn còn duy trì tư thế như lúc anh rời đi. Thậm chí ngay cả kịch bản cũng là trang kia.
"Anh cũng không biết thì ra em thích xem sách ngược!"
Cận Tử Kỳ bị Doãn Lịch trêu xong mới phát hiện mình lại cầm ngược kịch bản, nhưng vẫn không phát giác được sơ xuất của mình.
Gương mặt của cô bởi vì lúng túng mà chuyển sang đỏ.
"Miệng khát nước rồi, em đi lấy thức uống cho anh." Cô tùy tiện tìm một cái cớ định tránh né bối rối.
Đang lúc xoay người, bị phía sau doạ sợ đến mức lùi lại một bước.
Bởi vì một con đại bàng to lớn màu đen đang dùng hai cái cánh lớn ôm ngực, trên đầu đại bàng đeo cặp kính mát, thanh thản thoải mái dựa trên cột đình nghỉ mát.
"Tại sao anh lại ở chỗ này?" Cận Tử Kỳ vô ý buột miệng nói ra.
Tống Kỳ Diễn cách lớp đầu chim đại bàng, giọng nói có chút kiêu ngạo: "Tại sao anh lại không thể ở chỗ này?"
Cận Tử Kỳ có lẽ bị hắn lên tiếng phản bác, cũng không muốn nói thêm nữa, liền đi ra ngoài đình nghỉ mát.
Chẳng qua là trong lòng cất trữ một bí mật, càng bước đi nhanh lại càng đi không yên.
Giày cao gót vẹo ngang nên từ trên bậc thang té xuống.
"Tiểu Kỳ—" Doãn Lịch chỉ kịp phát ra tiếng hô to khẩn trương.
Cận Tử Kỳ cũng đã ngã vào trong một vòm ngực đen nhánh, bộ lông chim mềm mại chạm vào da thịt cô.
Tống Kỳ Diễn đỡ cô an ổn xong thì buông lỏng cô ra, lấy đầu chim đại bàng xuống nhét vào trong tay của Cận Tử Kỳ đang vẫn còn giật mình sững sờ.
Tự mình với thân thể cồng kềnh di chuyển ra ngoài đình nghỉ mát.
Trước khi đi hắn còn oán trách người trong đình nghỉ mát: "Ngay cả đi đường còn đi không xong, có thể đi lấy thức uống sao?"
Cận Tử Kỳ nhìn cái đầu chim đại bàng trong ngực, rồi nhìn sang cái thân thể chim đại bàng nện bước bước đi vụng về, lại đột nhiên cảm thấy lòng chua xót.
Doãn Lịch đến bên cạnh cô, cũng nhìn bóng lưng vắng vẻ của Tống Kỳ Diễn đi xa mà cảm thán: "Ngược lại anh đã xem nhẹ anh ta!"
Xem nhẹ tình cảm của anh ta đối với em.
Chỉ là, nửa câu nói sau, anh thủy chung không có mở miệng nói ra.
Bởi vì anh biết được, cô so với anh càng thêm hiểu rõ tấm chân tình của người đàn ông kia hay không.
.......
Từ chỗ đoàn phim nhận lấy ba lon nước Coca Cola bước đi vụng về trở về.
Khi Tống Kỳ Diễn đi nhanh đến đình nghỉ mát thì chứng kiến Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đứng cùng một chỗ.
Trong đầu chợt lóe lên bốn chữ "Trai tài gái sắc", cũng không phải là hâm mộ, đơn giản là ghen ghét!
Hắn cúi đầu xuống nhìn qua nước Coca Cola trong ngực, trong lòng nảy sinh một mưu kế nham hiểm.
Tống Kỳ Diễn quét mắt khắp nơi một vòng.
Xác định tạm thời không có ai chú ý bên này, hắn giả vờ đi đến bên cạnh tàng cây nghỉ ngơi, ngồi xổm xuống quay lưng lại che giấu với các nhân viên làm việc đang lui tới.
Người nào đi ngang qua sẽ ngẫu nhiên liếc mắt nhìn cái đống màu đen dưới tàng cây kia một cái, nhưng cũng không có ai đi tới gần cùng hắn chào hỏi.
Lúc đấy hai cái móng đại bàng của Tống Kỳ Diễn đang khó khăn cầm lấy lon Coca Cola lắc điên cuồng.
Cảm thấy lắc đã đủ, hắn mới dừng lại.
Cảm thấy vừa lòng thỏa mãn mà nhếch mày, rồi cầm lên hai lon Coca Cola khác, trong lòng tung tăng như chim sẻ bước vào đình nghỉ mát.
"Này, cho anh." Giọng nói Tống Kỳ Diễn lãnh đạm đem lon Coca Cola đưa cho Doãn Lịch.
Doãn Lịch đối với việc Tống Kỳ Diễn đột nhiên có lòng tốt mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng vẫn nhận lấy lon Coca: "Cám ơn."
Tống Kỳ Diễn khinh thường nhẹ xích một tiếng, bàn tay vụng về cầm lấy một lon Coca khác đưa cho Cận Tử Kỳ, ngoài ý muốn đã xảy ra.....
"Ưu tiên quý cô, Coca này cho em." Doãn Lịch lại đưa lon Coca Cola của mình cho Cận Tử Kỳ!
Điều này tuyệt đối không có ở trong phạm vi tưởng tượng của Tống Kỳ Diễn.
Hắn hy vọng kết quả là Doãn Lịch kéo lon nước ra, Coca Cola sẽ bắn tung toé vẩy lên đầy mặt và đầu cổ của Doãn Lịch.
Nếu như đổi lại là Cận Tử Kỳ, nghĩ đến việc cô phải chật vật khi bị Coca Cola văng đầy mặt mũi, Tống Kỳ Diễn lập tức không thể nào bình tĩnh, ngay tức thì vội vàng cuống cuồng quát to: "Không cần uống!"
Cận Tử Kỳ dừng lại động tác kéo lon nước, kể cả Doãn Lịch cũng đồng thời không hiểu nhìn sang vẻ mặt ảo não của Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn đem hai lon Coca Cola đặt lên tay Doãn Lịch, chính mình thì đoạt lấy lon Coca của Cận Tử Kỳ: "Anh khát, lon Coca Cola này anh uống!"
Cận Tử Kỳ đối với việc hắn thỉnh thoảng khó hiểu không phân phải trái sớm đã nhìn quen lắm rồi.
Hầu như cô cũng không nói thêm một chữ, đã lấy lon Coca từ trong tay Doãn Lịch.
Chẳng qua là đến lúc cô và Doãn Lịch đều kéo nắp lon Coca ra uống, nhưng người nào đó kêu la chết khát lại cầm lon Coca Cola lù lù bất động.
"Không phải là anh khát sao? Sao mà không uống?"
Tống Kỳ Diễn dưới ánh mắt ân cần của Cận Tử Kỳ, bất chấp khó khăn mà trả lời: "Đang muốn uống, mới vừa suy nghĩ chuẩn bị uống đây."
Nói xong, nhắm mắt lại, một bộ dạng sắp lao ra pháp trường.
Ngón tay cách lớp trang phục chim đại bàng kéo nắp ra, lập tức đập vào mắt là nước Coca Cola văng tung toé hơn nữa bắn ra ba trăm sáu mươi độ không chỗ nào không bị ảnh hưởng, ngoại trừ trên mặt của hắn thì trang phục chim đại bàng, ngay cả trên mặt đất cũng là bãi lớn nước Coca Cola.
Cận Tử Kỳ sớm được Doãn Lịch nhanh tay lẹ mắt ôm lấy kéo ra mới tránh thoát cảnh ngộ khó khăn.
Mắt thấy sức mạnh của lon Coca kia, Cận Tử Kỳ bỗng nhiên hiểu ra, nhìn Tống Kỳ Diễn chật vật, một bên không khỏi lo lắng còn có tức giận, người đàn ông này —
Nếu không phải là vừa rồi Doãn Lịch đem lon Coca đưa cho mình sau đó lại bị hắn lấy lại, vậy bây giờ toàn thân bị phun chính là Doãn Lịch!
"Tống Kỳ Diễn anh—" Hàng lông mày đen của Cận Tử Kỳ hơi thu lại, ánh mắt cũng có chút không biết làm thế nào.
Tống Kỳ Diễn hé ra gương mặt tuấn tú u ám bị nước Coca văng vào, ném lon nước trong tay, không nói hai lời, xoay người rời đi, lại bị trang phục khổng lồ kia trên người vướng chân thiếu chút nữa ngã nhào.
Hắn tức tối giật dây kéo ở phía sau ra, cởi hết trang phục chim đại bàng ở mọi nơi, mặc chiếc áo sơ mi của mình đã dính nước Coca mà rời đi.
"Tống Kỳ Diễn — "
Cận Tử Kỳ muốn đuổi theo, cánh tay lại bị Doãn Lịch bắt lấy, quay đầu lại là ánh mắt sâu hun hút của Doãn Lịch.
"Tử Kỳ, cảnh diễn vẫn chưa quay xong, em muốn cứ như vậy mà đi sao?"
Cận Tử Kỳ rút lại chân đã bước ra, nhìn về phía nhóm nhân viên vẫn còn bận rộn làm việc.
—— Đúng nha, cảnh diễn vẫn chưa quay xong.
"Nhìn cái gì mà nhập tâm như vậy?"
Giọng nói của Doãn Lịch đột nhiên vang lên ở bên tai, trong nháy mắt kéo tầm mắt ở phương xa của Cận Tử Kỳ trở lại.
Cô quay đầu qua chỗ anh cười ưu nhã, cầm lấy kịch bản lật vài trang ý đồ che giấu tâm tình mình vừa rồi tiêu sái: "Có chỗ nào không hiểu sao?"
Doãn Lịch cũng không muốn vì vậy mà bỏ qua chủ đề, vòng cánh tay tựa vào ghế nhìn cô: "Tiểu Kỳ, cho đến hôm nay anh phát hiện thật ra mình cũng không hiểu rõ em."
Cận Tử Kỳ đặt kịch bản trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lại Doãn Lịch xúc động: "Em cho là những năm qua anh hiểu con người em nhất."
Doãn Lịch lại bật cười lắc lắc đầu, ngón tay chỉ đến hướng mới vừa rồi ánh mắt Cận Tử Kỳ ném qua.
Cận Tử Kỳ theo vị trí ngón tay của anh quay đầu lại lần nữa.
Nơi đó, rõ ràng Tống Kỳ Diễn trong trang phục chim đại bàng màu đen đang nói cười cùng các nhân viên nữ.
"Em càng ngày càng không biết che giấu tâm tình của mình, anh không biết loại người này đối với chúng ta mà nói cuối cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Cận Tử Kỳ đưa tay khẽ vuốt mặt của mình, kinh ngạc nhìn về phía Doãn Lịch: "Rất rõ ràng sao?"
Doãn Lịch cười cho qua chuyện, nhưng đối với cô mà nói đã là ngầm thừa nhận.
Vì vậy Cận Tử Kỳ trầm mặc, cô lại nhìn Tống Kỳ Diễn bên kia nói cười không ngớt.
Khi những nữ nhân viên kia ở xung quanh hắn phát ra âm thanh ngưỡng mộ thổn thức, cô nghe được thì không thể nén lại khó chịu.
——Một người đàn ông như thế, mặc dù có chút ít hay để tâm ghi thù, nhưng vẫn có hormone nam tính hấp dẫn!
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn chằm chằm lên nội dung kịch bản, muốn mượn điều này để dời đi phần cảm xúc khó coi trong lòng mình.
Doãn Lịch giữa đường đi quay một cảnh diễn trong năm phút đồng hồ, khi trở về Cận Tử Kỳ vẫn còn duy trì tư thế như lúc anh rời đi. Thậm chí ngay cả kịch bản cũng là trang kia.
"Anh cũng không biết thì ra em thích xem sách ngược!"
Cận Tử Kỳ bị Doãn Lịch trêu xong mới phát hiện mình lại cầm ngược kịch bản, nhưng vẫn không phát giác được sơ xuất của mình.
Gương mặt của cô bởi vì lúng túng mà chuyển sang đỏ.
"Miệng khát nước rồi, em đi lấy thức uống cho anh." Cô tùy tiện tìm một cái cớ định tránh né bối rối.
Đang lúc xoay người, bị phía sau doạ sợ đến mức lùi lại một bước.
Bởi vì một con đại bàng to lớn màu đen đang dùng hai cái cánh lớn ôm ngực, trên đầu đại bàng đeo cặp kính mát, thanh thản thoải mái dựa trên cột đình nghỉ mát.
"Tại sao anh lại ở chỗ này?" Cận Tử Kỳ vô ý buột miệng nói ra.
Tống Kỳ Diễn cách lớp đầu chim đại bàng, giọng nói có chút kiêu ngạo: "Tại sao anh lại không thể ở chỗ này?"
Cận Tử Kỳ có lẽ bị hắn lên tiếng phản bác, cũng không muốn nói thêm nữa, liền đi ra ngoài đình nghỉ mát.
Chẳng qua là trong lòng cất trữ một bí mật, càng bước đi nhanh lại càng đi không yên.
Giày cao gót vẹo ngang nên từ trên bậc thang té xuống.
"Tiểu Kỳ—" Doãn Lịch chỉ kịp phát ra tiếng hô to khẩn trương.
Cận Tử Kỳ cũng đã ngã vào trong một vòm ngực đen nhánh, bộ lông chim mềm mại chạm vào da thịt cô.
Tống Kỳ Diễn đỡ cô an ổn xong thì buông lỏng cô ra, lấy đầu chim đại bàng xuống nhét vào trong tay của Cận Tử Kỳ đang vẫn còn giật mình sững sờ.
Tự mình với thân thể cồng kềnh di chuyển ra ngoài đình nghỉ mát.
Trước khi đi hắn còn oán trách người trong đình nghỉ mát: "Ngay cả đi đường còn đi không xong, có thể đi lấy thức uống sao?"
Cận Tử Kỳ nhìn cái đầu chim đại bàng trong ngực, rồi nhìn sang cái thân thể chim đại bàng nện bước bước đi vụng về, lại đột nhiên cảm thấy lòng chua xót.
Doãn Lịch đến bên cạnh cô, cũng nhìn bóng lưng vắng vẻ của Tống Kỳ Diễn đi xa mà cảm thán: "Ngược lại anh đã xem nhẹ anh ta!"
Xem nhẹ tình cảm của anh ta đối với em.
Chỉ là, nửa câu nói sau, anh thủy chung không có mở miệng nói ra.
Bởi vì anh biết được, cô so với anh càng thêm hiểu rõ tấm chân tình của người đàn ông kia hay không.
.......
Từ chỗ đoàn phim nhận lấy ba lon nước Coca Cola bước đi vụng về trở về.
Khi Tống Kỳ Diễn đi nhanh đến đình nghỉ mát thì chứng kiến Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đứng cùng một chỗ.
Trong đầu chợt lóe lên bốn chữ "Trai tài gái sắc", cũng không phải là hâm mộ, đơn giản là ghen ghét!
Hắn cúi đầu xuống nhìn qua nước Coca Cola trong ngực, trong lòng nảy sinh một mưu kế nham hiểm.
Tống Kỳ Diễn quét mắt khắp nơi một vòng.
Xác định tạm thời không có ai chú ý bên này, hắn giả vờ đi đến bên cạnh tàng cây nghỉ ngơi, ngồi xổm xuống quay lưng lại che giấu với các nhân viên làm việc đang lui tới.
Người nào đi ngang qua sẽ ngẫu nhiên liếc mắt nhìn cái đống màu đen dưới tàng cây kia một cái, nhưng cũng không có ai đi tới gần cùng hắn chào hỏi.
Lúc đấy hai cái móng đại bàng của Tống Kỳ Diễn đang khó khăn cầm lấy lon Coca Cola lắc điên cuồng.
Cảm thấy lắc đã đủ, hắn mới dừng lại.
Cảm thấy vừa lòng thỏa mãn mà nhếch mày, rồi cầm lên hai lon Coca Cola khác, trong lòng tung tăng như chim sẻ bước vào đình nghỉ mát.
"Này, cho anh." Giọng nói Tống Kỳ Diễn lãnh đạm đem lon Coca Cola đưa cho Doãn Lịch.
Doãn Lịch đối với việc Tống Kỳ Diễn đột nhiên có lòng tốt mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng vẫn nhận lấy lon Coca: "Cám ơn."
Tống Kỳ Diễn khinh thường nhẹ xích một tiếng, bàn tay vụng về cầm lấy một lon Coca khác đưa cho Cận Tử Kỳ, ngoài ý muốn đã xảy ra.....
"Ưu tiên quý cô, Coca này cho em." Doãn Lịch lại đưa lon Coca Cola của mình cho Cận Tử Kỳ!
Điều này tuyệt đối không có ở trong phạm vi tưởng tượng của Tống Kỳ Diễn.
Hắn hy vọng kết quả là Doãn Lịch kéo lon nước ra, Coca Cola sẽ bắn tung toé vẩy lên đầy mặt và đầu cổ của Doãn Lịch.
Nếu như đổi lại là Cận Tử Kỳ, nghĩ đến việc cô phải chật vật khi bị Coca Cola văng đầy mặt mũi, Tống Kỳ Diễn lập tức không thể nào bình tĩnh, ngay tức thì vội vàng cuống cuồng quát to: "Không cần uống!"
Cận Tử Kỳ dừng lại động tác kéo lon nước, kể cả Doãn Lịch cũng đồng thời không hiểu nhìn sang vẻ mặt ảo não của Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn đem hai lon Coca Cola đặt lên tay Doãn Lịch, chính mình thì đoạt lấy lon Coca của Cận Tử Kỳ: "Anh khát, lon Coca Cola này anh uống!"
Cận Tử Kỳ đối với việc hắn thỉnh thoảng khó hiểu không phân phải trái sớm đã nhìn quen lắm rồi.
Hầu như cô cũng không nói thêm một chữ, đã lấy lon Coca từ trong tay Doãn Lịch.
Chẳng qua là đến lúc cô và Doãn Lịch đều kéo nắp lon Coca ra uống, nhưng người nào đó kêu la chết khát lại cầm lon Coca Cola lù lù bất động.
"Không phải là anh khát sao? Sao mà không uống?"
Tống Kỳ Diễn dưới ánh mắt ân cần của Cận Tử Kỳ, bất chấp khó khăn mà trả lời: "Đang muốn uống, mới vừa suy nghĩ chuẩn bị uống đây."
Nói xong, nhắm mắt lại, một bộ dạng sắp lao ra pháp trường.
Ngón tay cách lớp trang phục chim đại bàng kéo nắp ra, lập tức đập vào mắt là nước Coca Cola văng tung toé hơn nữa bắn ra ba trăm sáu mươi độ không chỗ nào không bị ảnh hưởng, ngoại trừ trên mặt của hắn thì trang phục chim đại bàng, ngay cả trên mặt đất cũng là bãi lớn nước Coca Cola.
Cận Tử Kỳ sớm được Doãn Lịch nhanh tay lẹ mắt ôm lấy kéo ra mới tránh thoát cảnh ngộ khó khăn.
Mắt thấy sức mạnh của lon Coca kia, Cận Tử Kỳ bỗng nhiên hiểu ra, nhìn Tống Kỳ Diễn chật vật, một bên không khỏi lo lắng còn có tức giận, người đàn ông này —
Nếu không phải là vừa rồi Doãn Lịch đem lon Coca đưa cho mình sau đó lại bị hắn lấy lại, vậy bây giờ toàn thân bị phun chính là Doãn Lịch!
"Tống Kỳ Diễn anh—" Hàng lông mày đen của Cận Tử Kỳ hơi thu lại, ánh mắt cũng có chút không biết làm thế nào.
Tống Kỳ Diễn hé ra gương mặt tuấn tú u ám bị nước Coca văng vào, ném lon nước trong tay, không nói hai lời, xoay người rời đi, lại bị trang phục khổng lồ kia trên người vướng chân thiếu chút nữa ngã nhào.
Hắn tức tối giật dây kéo ở phía sau ra, cởi hết trang phục chim đại bàng ở mọi nơi, mặc chiếc áo sơ mi của mình đã dính nước Coca mà rời đi.
"Tống Kỳ Diễn — "
Cận Tử Kỳ muốn đuổi theo, cánh tay lại bị Doãn Lịch bắt lấy, quay đầu lại là ánh mắt sâu hun hút của Doãn Lịch.
"Tử Kỳ, cảnh diễn vẫn chưa quay xong, em muốn cứ như vậy mà đi sao?"
Cận Tử Kỳ rút lại chân đã bước ra, nhìn về phía nhóm nhân viên vẫn còn bận rộn làm việc.
—— Đúng nha, cảnh diễn vẫn chưa quay xong.