Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 322
Editor: Tâm Thường Lạc
Tống thị tốn vài tỷ Dollar cho hạng mục khai phá ở Châu Âu, sau khi tiền vốn đều đã đưa vào cho thị trường chuẩn bị khai thác khu đất mà Tống thị đã lên kế hoạch xây dựng làng du lịch đẳng cấp lại bị chính phủ bên nước Đức nghiêm lệnh bảo ngừng!
Lúc đầu khi tin tức Tống thị khai phá thị trường Châu Âu lộ ra, từng có một dạo chiếm lấy chủ đề giới kinh doanh đứng đầu thành phố S thậm chí là cả nước, giá cổ phiếu của Tống thị vốn cũng đã rơi xuống thung lũng sau khi trải qua tin tứcTống Chi Nhậm qua đời thì cũng nhờ vào đó mà nhanh chóng tăng vọt.
Nhưng thật không ai ngờ chính là, sau khi Tống thị đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, bên kia Châu Âu lại truyền đến tin tức như vậy --
Mảnh đất ở bên kia của Tống thị bị liệt là Đất Ngập Nước (Đất ngập nước có mức độ đa dạng sinh học cao, mang nhiều chức năng và giá trị quan trọng trong nền kinh tế nông nghiệp, ảnh hưởng trực tiếp tới sinh kế của người dân nông thôn cũng như đóng vai trò lớn trong đời sống văn hoá xã hội của người dân. Các hệ sinh thái đất ngập nước đóng vai trò cực kỳ quan trọng đối với an ninh lương thực, tạo môi trường thuận lợi cho các hoạt động kinh tế của nhiều ngành khác nhau như: nông nghiệp, thuỷ sản, lâm nghiệp, giao thông đường thuỷ, dịch vụ du lịch, khai thác khoáng sản) cần được bảo hộ, nghiêm cấm bất kỳ hoạt động khai thác xây dựng nào.
Tin tức vừa truyền về, cả ban lãnh đạo Tống thị đều xôn xao náo động.
Vài tỷ Dollar, không phải con số nhỏ, thậm chí có thể nói là một nửa giang san của Tống thị, huống hồ, lúc trước Tống thị vì muốn lấy được tất cả các hạng mục ở nước ngoài, đã vay của ngân hàng Cảnh Thăng và Hưng Nghiệp ở hải ngoại, nếu như lần này thị trường ở hải ngoại khai thác thất bại, có nghĩa là tiền bạc đưa vào trước đó như đổ sông đổ biển, đối với Tống thị mà nói đúng là đả kích trí mệnh.
Nếu như toàn bộ tin tức bị tiết lộ, cả thị trường cổ phiếu đều sẽ khủng hoảng, cổ phiếu của Tống thị sắp bị bán tháo bốn phía.
“Sự tình sao lại thế này? Khi đó chọn đất không phải nói rất tốt đẹp sao?”
Trên hội đồng quản trị Tống thị, có cổ đông sắc mặt vô cùng khó coi vứt mạnh bản sao thư nhắc nhở cảnh cáo của từ bên Châu Âu phát tới lên trên bàn.
“Đúng vậy, chủ tịch Tống, lúc trước sau khi chúng ta và chính phủ bên đó liên lạc, họ cũng không nhắc đến vấn đề này, hiện tại tại sao vô duyên vô cớ lại đưa ra một chính sách bảo vệ di sản Đất Ngập Nước?”
“Nếu như lần này thị trường Châu Âu khai phá thất bại, Tống thị không thể lấp được vài tỷ Đô-la lỗ thủng này!”
Nhóm Cổ đông lo lắng chụm đầu lại bàn tán xôn xao, sắc mặt không chỗ nào không nặng nề, có người lo quá mức, đầu trán đều rỉ mồ hôi lạnh.
Tháng bảy, trong phòng họp máy điều hoà nhiệt độ thổi hơi lạnh “vù vù” thé nhưng bọn họ chỉ cảm thấy nóng ran sốt ruột trước nay chưa từng có, phải biết rằng, giá cổ phiếu của Tống thị mà rớt xuống, bọn họ sẽ bị tổn thất trực tiếp vô cùng nghiêm trọng.
Tống Kỳ Diễn dựa lưng vào ghế da, hai khuỷu tay chống ở trên bàn, rũ mắt xuống, hết lần này đến lần khác chơi với viên Ruby trên nhẫn cưới nằm ở ngón áp út, đối mặt với sự lo lắng suy đoán của các cổ đông, từ đầu đến cuối không hắn không phát biểu bất cứ một lời nào.
“Chủ tịch Tống, chuyện này, anh phải giải quyết cho tốt, nếu không....”
Cùng lắm thì bọn họ lập tức bán tháo cổ phiếu trong tay, như vậy cũng còn có thể bù đắp lại chút tổn thất.
Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu, như là đã nhìn thấu chút tính toán nhỏ nhặt này của bọn họ, nhếch miệng, trên mặt không có chút nào lo lắng.
“Chẳng lẽ chủ tịch Tống đã có biện pháp đối phó rồi?” Có cổ đông mừng rỡ hỏi.
Tống Kỳ Diễn quét mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu, khóe môi hơi cong, ý cười nhạt như gợn nước: “Không có.”
“Không có?”
Nhóm cổ đông không hẹn mà cùng mà kêu lên, không có mục đích mà anh còn cười đến độ đáng đánh đòn như vậy?
Tống Kỳ Diễn không để ý đến ánh mắt chỉ trích của bọn họ, lập tức thẳng người: “Cho dù có, tôi cũng không thể nói cho các vị biết.”
“Chủ tịch Tống, anh đây là thái độ gì!” Có cổ đông hơi lớn tuổi mất hứng mà nhíu mày lại.
Tống Kỳ Diễn sửa sang lại văn kiện trước bàn mình, cầm ở trên tay.
“Mấy ông già các người ở lại đây thời gian cũng đã quá dài, tôi sợ ý chí chiến đấu của tôi cũng mất hết.”
Đợi đám người cổ đông kịp phản ứng, vài người lập tức nổi đóa chống gậy loạng choạng muốn đứng lên.
“Ông chủ Tống, anh nói lời này có ý gì? Là ngại tôi già cả kéo chân anh lại sao?”
Một ông cụ bảy tám chục tuổi, hàm răng lung lay sắp rụng hết được thư ký săn sóc đặc biệt dìu đỡ mà chất vấn Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn dừng lại bước chân toan bỏ đi, quay đầu, rất có hứng thú mà đánh giá lão già.
“Tôi cảm thấy, ông có thời gian lo lắng chuyện bán cổ phiếu, ngược lại trước tiên rút ra chút thời gian gắn thêm hàm răng đi.”
“Anh...”
Tống Kỳ Diễn quay người lại, dáng người anh tuấn, ngước nhìn ông già bị mình chọc tức sắp hỏng: “Thật ra bây giờ đi đường ông còn cần phải có người đỡ, ngay cả nói một câu đều phải thở gấp ba ngụm không khí, quả thật sẽ kéo chân của tôi lại, ông muốn bán cổ phiếu, có thể thôi, chỉ cần ông dám.”
Nói xong, hắn bất chấp những tiếng nghị luận tức giận trong phòng họp kia, mở cửa đi ra ngoài.
.........................
“Mẫn Tranh, ngày mai cậu đích thân đi sang Đức một chuyến, làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tống Kỳ Diễn giao văn kiện trong tay cho Hàn Mẫn Tranh đang đi tới ở sau lưng.
“Trước tiên, phong tỏa toàn bộ tin tức, nhất là không thể để cho phương diện truyền thông biết chuyện này.”
“Tôi lập tức đi đặt vé máy bay ngay.” Hàn Mẫn Tranh nhận lấy văn kiện, dừng lại một chút, “Hình như thiếu phu nhân đến rồi.”
Tống Kỳ Diễn có sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó, nghiêng thân, chân dài bước nhanh, hối hả mà chạy ra chỗ thang máy.
Hàn Mẫn Tranh nhìn nhìn văn kiện trong tay, lại nhìn nhìn Tống Kỳ Diễn không thể chờ đợi chạy xa, thản nhiên cười cười.
--- ------ ------ ---
“Boss, phu nhân...”
Tống Kỳ Diễn thẳng một đường đến phòng làm việc, làm động tác “Suỵt” với Trâu Hướng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Cận Tử Kỳ đang ngồi ở trên ghế làm việc của hắn, cúi đầu xem một quyển tạp chí không biết đã lấy được ở đâu.
Sau đó Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy thắt lưng đột nhiên tê rần.
Vừa quay đầu, người đã ngồi vào trong lòng Tống Kỳ Diễn, cô cười tủm tỉm ngước nhìn hắn.
“Em nghe cậu Trâu nói anh đi họp rồi.”
Tống Kỳ Diễn nới lỏng cà vạt ra, bên mặt dán lên mái tóc dài của cô: “Ừm, hạng mục bên Châu Âu xảy ra chút vấn đề.”
Cận Tử Kỳ phát hiện vẻ sắc bén giữa mày của Tống Kỳ Diễn còn chưa giãn, có lẽ là ở trong hội nghị bị vặn vẹo làm khó, Tống Kỳ Diễn quay đầu, nhìn thấy vợ nhìn mình như vậy, khẽ vuốt tóc của cô: “Đúng là chút vấn đề nhỏ, rất nhanh có thể giải quyết xong.”
“Nếu như có sự tình gì, nhất định phải nói cho em biết, đừng một mình gánh chịu biết không?”
Cận Tử Kỳ tựa lên đầu vai của hắn, ngước đầu, ánh mắt chân thành tha thiết mà ngước nhìn một bên mặt đẹp trai của hắn.
“Cứ như vậy không tin năng lực của anh sao?”
Cận Tử Kỳ nâng mặt của hắn lên, hôn một cái xuống gò má của hắn, gương mặt trắng nõn hồng hồng.
“Em chỉ là muốn nói cho anh biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng em cũng sẽ cùng anh gánh chịu!”
Cận Tử Kỳ cầm tay của hắn qua, phủ ở trên bụng của mình.
Cục cưng trong bụng dường như cảm nhận được cuộc đối thoại của cha mẹ, nhanh nhẹn mà nhảy lên một cái.
Tống Kỳ Diễn ôm lấy vai của Cận Tử Kỳ, “Anh biết, mặc kệ có chuyện gì, các người vẫn luôn ở đây.”
--- ---------
Hôm sau, Cận Tử Kỳ mới biết được, vấn đề mà theo lời của Tống Kỳ Diễn là nhỏ thật ra nghiêm trọng đến rung chuyển cả Tống thị.
Dường như có người cố ý đối nghịch với Tống thị, báo kinh tế của sáng ngày hôm sau đều là tin tức hạng mục khai phá của Tống thị ở Đức bị chính phủ nước Đức đình chỉ, trong lúc nhất thời ở thành phố S truyền đi xôn xao.
Chỉ cần thời gian nửa ngày, thậm chí toàn bộ đại lục đều biết tin tức bên trong Tống thị tiền vốn không đủ.
Trên màn hình lớn nơi giao dịch chứng khoán, giá cổ phiếu của Tống thị sụt giảm, ngân hàng bắt đầu lục tục thúc giục khoản tiền vay của Tống thị.
Những người chơi cổ phiếu bắt đầu điên cuồng bán đổ bán tháo cổ phiếu Tống thị có trong tay, cũng có người bị thua lỗ dữ dội không còn thở nổi, té xỉu ở ngay cửa sàn chứng khoán, ngay lập tức cửa lớn của Tống thị bị người dân thành phố vây tới chật như nêm cối gây chuyện.
“Sao có thể nghiêm trọng như vậy?”
Cận Tử Kỳ đứng trong phòng khách, xem thấy người dân thành phố nhốn nha nhốn nháo chặn trước cao ốc Tống thị mà không thể tin được.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn, lại là một tràng tiếng bíp bíp,, đành phải quay qua gọi điện thoại đến phòng làm việc.
Nghe điện thoại chính là Trâu Hướng.
“Phu nhân, Boss đi họp rồi, cô có việc gì cần chốc lát nữa tôi sẽ chuyển cho Boss!”
Bên đầu kia điện thoại là tiếng giấy lật “xoạt xoạt” rất nhanh, Cận Tử Kỳ có thể đoán ra bây giờ Trâu Hướng đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.
Cận Tử Kỳ vội vàng hỏi: “Lần này bên thị trường Châu Âu, có phải có vấn đề rất nghiêm trọng không?”
“Chỗ đất vốn xây dựng làng du lịch lúc trước xảy ra vấn đề lớn, chính phủ không chịu phê duyệt, còn nói nếu cần có thể giết gà dọa khỉ, chẳng lẽ Boss không có nói cho phu nhân biết?” Trâu Hướng kêu lên trong điện thoại: “Có phải là tôi lắm mồm không?”
Cận Tử Kỳ chỉ nghe nửa câu đầu, sau lưng cũng đã xuất mồ hôi lạnh.
“Cũng không biết lúc trước sao có thể chọn trúng mảnh đất kia, lão chủ tịch sau đó cũng không khảo sát cẩn thận, còn có một vài số liệu trong báo cáo chênh lệch so với miêu tả cùng với hiện trạng thực tế, hạng mục này căn bản là không thể thực hiện được mà!”
Ở đầu bên kia Trâu Hướng bực bội mà phàn nàn, sau đó lại lo lắng mà gọi Cận Tử Kỳ một tiếng: “Phu nhân, cô ổn chứ?”
“Tôi không sao.” Giọng nói của Cận Tử Kỳ khô khốc, “Cậu trước tiên thu xếp nhanh đi, thư ký Trâu.”
Cúp điện thoại, Cận Tử Kỳ ngồi trên ghế sofa, xem trong TV lần lượt đưa tin, tin sau so với tin trước càng khoa trương.
Đây là hạng mục khai phá ở thị trường Châu Âu, là do Tống Chi Nhậm khi còn sống quyết định, sau khi Tống Kỳ Diễn tiếp nhận Tống thị, thật ra ở rất nhiều phương diện cũng đã đang âm thầm khởi động, muốn thu tay lại cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Cho dù có thể tiếp tục khai phá thị trường Châu Âu này, chỉ sợ cũng trước tiên cần phải giải quyết được vấn đề “Đất ngập nước” trước mắt, ít nhất cũng phải tiêu tốn mấy tháng, nhưng căn bản Tống thị không đợi được thời gian dài như vậy.
Dù cho đến lúc đó vượt đi qua chuyện khủng hoảng này, sợ rằng cả Tống thị cũng bị tổn thương sức sống nặng nề.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Cận Tử Kỳ bắt máy, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói hơi mệt mỏi của Tống Kỳ Diễn, nhưng vẫn rõ ràng.
“Tại sao đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nhớ anh hả?”
Cận Tử Kỳ nghĩ đến ngày hôm qua cô còn nói muốn cùng hắn cùng chung hoạn nạn, kết quả, hắn lại một mình lặng lẽ gánh lấy tất cả áp lực, trong lòng chua xót khó chịu khó diễn tả bằng lời, cô mím chặt môi, “Anh còn muốn gạt em sao? Tống thị đã xảy ra chuyện có đúng không?”
“Đúng là xảy ra chút chuyện, nhưng anh hoàn toàn có thể giải quyết được, cho nên em đừng lo lắng, hửm?”
Cận Tử Kỳ khép mắt lại, “A Diễn, anh nên biết, em không phải đóa hoa trong nhà kính, em có thể đứng ở bên cạnh anh, tuy rằng cho anh không nhiều, nhưng em sẽ cố gắng hết sức những gì có thể, mà không phải núp ở sau lưng của anh.”
“Tiểu Kỳ...” Giọng nói của Tống Kỳ Diễn hàm chứa than nhẹ.
Cận Tử Kỳ cũng không cho hắn cơ hội lừa gạt mình nữa, từ trên ghế sofa ngồi dậy, “Bây giờ em sẽ đi đến công ty tìm anh ngay, anh nói hết cụ thể tình cho em biết được không? Em thật sự vô cùng lo lắng anh.”
Chỉ là, còn chưa chờ Tống Kỳ Diễn mở miệng, Cận Tử Kỳ phát ra một tiếng đau thở dài trước một bước.
“Tiểu Kỳ, sao vậy?!” Đầu bên kia Tống Kỳ Diễn sốt ruột.
Cận Tử Kỳ ôm lấy bụng mình bồn chồn, cơn đau bụng sinh càng lúc càng dữ dội, thai nhi bắt đầu không an phận rồi.
“Hỗn Thế Tiểu Ma Vương...”
Cận Tử Kỳ nhịn đau mở miệng lớn mà hít thở, sau đó phát hiện phần dưới cơ thể ướt nhẹp, có máu chảy ra.
“Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ! Rốt cuộc em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“A Diễn em... hình như em sắp sinh!”
Cận Tử Kỳ cắn môi đến bật máu, trong đôi mắt hiện đầy tơ máu, sau đó chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất.
Tống thị tốn vài tỷ Dollar cho hạng mục khai phá ở Châu Âu, sau khi tiền vốn đều đã đưa vào cho thị trường chuẩn bị khai thác khu đất mà Tống thị đã lên kế hoạch xây dựng làng du lịch đẳng cấp lại bị chính phủ bên nước Đức nghiêm lệnh bảo ngừng!
Lúc đầu khi tin tức Tống thị khai phá thị trường Châu Âu lộ ra, từng có một dạo chiếm lấy chủ đề giới kinh doanh đứng đầu thành phố S thậm chí là cả nước, giá cổ phiếu của Tống thị vốn cũng đã rơi xuống thung lũng sau khi trải qua tin tứcTống Chi Nhậm qua đời thì cũng nhờ vào đó mà nhanh chóng tăng vọt.
Nhưng thật không ai ngờ chính là, sau khi Tống thị đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, bên kia Châu Âu lại truyền đến tin tức như vậy --
Mảnh đất ở bên kia của Tống thị bị liệt là Đất Ngập Nước (Đất ngập nước có mức độ đa dạng sinh học cao, mang nhiều chức năng và giá trị quan trọng trong nền kinh tế nông nghiệp, ảnh hưởng trực tiếp tới sinh kế của người dân nông thôn cũng như đóng vai trò lớn trong đời sống văn hoá xã hội của người dân. Các hệ sinh thái đất ngập nước đóng vai trò cực kỳ quan trọng đối với an ninh lương thực, tạo môi trường thuận lợi cho các hoạt động kinh tế của nhiều ngành khác nhau như: nông nghiệp, thuỷ sản, lâm nghiệp, giao thông đường thuỷ, dịch vụ du lịch, khai thác khoáng sản) cần được bảo hộ, nghiêm cấm bất kỳ hoạt động khai thác xây dựng nào.
Tin tức vừa truyền về, cả ban lãnh đạo Tống thị đều xôn xao náo động.
Vài tỷ Dollar, không phải con số nhỏ, thậm chí có thể nói là một nửa giang san của Tống thị, huống hồ, lúc trước Tống thị vì muốn lấy được tất cả các hạng mục ở nước ngoài, đã vay của ngân hàng Cảnh Thăng và Hưng Nghiệp ở hải ngoại, nếu như lần này thị trường ở hải ngoại khai thác thất bại, có nghĩa là tiền bạc đưa vào trước đó như đổ sông đổ biển, đối với Tống thị mà nói đúng là đả kích trí mệnh.
Nếu như toàn bộ tin tức bị tiết lộ, cả thị trường cổ phiếu đều sẽ khủng hoảng, cổ phiếu của Tống thị sắp bị bán tháo bốn phía.
“Sự tình sao lại thế này? Khi đó chọn đất không phải nói rất tốt đẹp sao?”
Trên hội đồng quản trị Tống thị, có cổ đông sắc mặt vô cùng khó coi vứt mạnh bản sao thư nhắc nhở cảnh cáo của từ bên Châu Âu phát tới lên trên bàn.
“Đúng vậy, chủ tịch Tống, lúc trước sau khi chúng ta và chính phủ bên đó liên lạc, họ cũng không nhắc đến vấn đề này, hiện tại tại sao vô duyên vô cớ lại đưa ra một chính sách bảo vệ di sản Đất Ngập Nước?”
“Nếu như lần này thị trường Châu Âu khai phá thất bại, Tống thị không thể lấp được vài tỷ Đô-la lỗ thủng này!”
Nhóm Cổ đông lo lắng chụm đầu lại bàn tán xôn xao, sắc mặt không chỗ nào không nặng nề, có người lo quá mức, đầu trán đều rỉ mồ hôi lạnh.
Tháng bảy, trong phòng họp máy điều hoà nhiệt độ thổi hơi lạnh “vù vù” thé nhưng bọn họ chỉ cảm thấy nóng ran sốt ruột trước nay chưa từng có, phải biết rằng, giá cổ phiếu của Tống thị mà rớt xuống, bọn họ sẽ bị tổn thất trực tiếp vô cùng nghiêm trọng.
Tống Kỳ Diễn dựa lưng vào ghế da, hai khuỷu tay chống ở trên bàn, rũ mắt xuống, hết lần này đến lần khác chơi với viên Ruby trên nhẫn cưới nằm ở ngón áp út, đối mặt với sự lo lắng suy đoán của các cổ đông, từ đầu đến cuối không hắn không phát biểu bất cứ một lời nào.
“Chủ tịch Tống, chuyện này, anh phải giải quyết cho tốt, nếu không....”
Cùng lắm thì bọn họ lập tức bán tháo cổ phiếu trong tay, như vậy cũng còn có thể bù đắp lại chút tổn thất.
Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu, như là đã nhìn thấu chút tính toán nhỏ nhặt này của bọn họ, nhếch miệng, trên mặt không có chút nào lo lắng.
“Chẳng lẽ chủ tịch Tống đã có biện pháp đối phó rồi?” Có cổ đông mừng rỡ hỏi.
Tống Kỳ Diễn quét mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu, khóe môi hơi cong, ý cười nhạt như gợn nước: “Không có.”
“Không có?”
Nhóm cổ đông không hẹn mà cùng mà kêu lên, không có mục đích mà anh còn cười đến độ đáng đánh đòn như vậy?
Tống Kỳ Diễn không để ý đến ánh mắt chỉ trích của bọn họ, lập tức thẳng người: “Cho dù có, tôi cũng không thể nói cho các vị biết.”
“Chủ tịch Tống, anh đây là thái độ gì!” Có cổ đông hơi lớn tuổi mất hứng mà nhíu mày lại.
Tống Kỳ Diễn sửa sang lại văn kiện trước bàn mình, cầm ở trên tay.
“Mấy ông già các người ở lại đây thời gian cũng đã quá dài, tôi sợ ý chí chiến đấu của tôi cũng mất hết.”
Đợi đám người cổ đông kịp phản ứng, vài người lập tức nổi đóa chống gậy loạng choạng muốn đứng lên.
“Ông chủ Tống, anh nói lời này có ý gì? Là ngại tôi già cả kéo chân anh lại sao?”
Một ông cụ bảy tám chục tuổi, hàm răng lung lay sắp rụng hết được thư ký săn sóc đặc biệt dìu đỡ mà chất vấn Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn dừng lại bước chân toan bỏ đi, quay đầu, rất có hứng thú mà đánh giá lão già.
“Tôi cảm thấy, ông có thời gian lo lắng chuyện bán cổ phiếu, ngược lại trước tiên rút ra chút thời gian gắn thêm hàm răng đi.”
“Anh...”
Tống Kỳ Diễn quay người lại, dáng người anh tuấn, ngước nhìn ông già bị mình chọc tức sắp hỏng: “Thật ra bây giờ đi đường ông còn cần phải có người đỡ, ngay cả nói một câu đều phải thở gấp ba ngụm không khí, quả thật sẽ kéo chân của tôi lại, ông muốn bán cổ phiếu, có thể thôi, chỉ cần ông dám.”
Nói xong, hắn bất chấp những tiếng nghị luận tức giận trong phòng họp kia, mở cửa đi ra ngoài.
.........................
“Mẫn Tranh, ngày mai cậu đích thân đi sang Đức một chuyến, làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tống Kỳ Diễn giao văn kiện trong tay cho Hàn Mẫn Tranh đang đi tới ở sau lưng.
“Trước tiên, phong tỏa toàn bộ tin tức, nhất là không thể để cho phương diện truyền thông biết chuyện này.”
“Tôi lập tức đi đặt vé máy bay ngay.” Hàn Mẫn Tranh nhận lấy văn kiện, dừng lại một chút, “Hình như thiếu phu nhân đến rồi.”
Tống Kỳ Diễn có sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó, nghiêng thân, chân dài bước nhanh, hối hả mà chạy ra chỗ thang máy.
Hàn Mẫn Tranh nhìn nhìn văn kiện trong tay, lại nhìn nhìn Tống Kỳ Diễn không thể chờ đợi chạy xa, thản nhiên cười cười.
--- ------ ------ ---
“Boss, phu nhân...”
Tống Kỳ Diễn thẳng một đường đến phòng làm việc, làm động tác “Suỵt” với Trâu Hướng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Cận Tử Kỳ đang ngồi ở trên ghế làm việc của hắn, cúi đầu xem một quyển tạp chí không biết đã lấy được ở đâu.
Sau đó Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy thắt lưng đột nhiên tê rần.
Vừa quay đầu, người đã ngồi vào trong lòng Tống Kỳ Diễn, cô cười tủm tỉm ngước nhìn hắn.
“Em nghe cậu Trâu nói anh đi họp rồi.”
Tống Kỳ Diễn nới lỏng cà vạt ra, bên mặt dán lên mái tóc dài của cô: “Ừm, hạng mục bên Châu Âu xảy ra chút vấn đề.”
Cận Tử Kỳ phát hiện vẻ sắc bén giữa mày của Tống Kỳ Diễn còn chưa giãn, có lẽ là ở trong hội nghị bị vặn vẹo làm khó, Tống Kỳ Diễn quay đầu, nhìn thấy vợ nhìn mình như vậy, khẽ vuốt tóc của cô: “Đúng là chút vấn đề nhỏ, rất nhanh có thể giải quyết xong.”
“Nếu như có sự tình gì, nhất định phải nói cho em biết, đừng một mình gánh chịu biết không?”
Cận Tử Kỳ tựa lên đầu vai của hắn, ngước đầu, ánh mắt chân thành tha thiết mà ngước nhìn một bên mặt đẹp trai của hắn.
“Cứ như vậy không tin năng lực của anh sao?”
Cận Tử Kỳ nâng mặt của hắn lên, hôn một cái xuống gò má của hắn, gương mặt trắng nõn hồng hồng.
“Em chỉ là muốn nói cho anh biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng em cũng sẽ cùng anh gánh chịu!”
Cận Tử Kỳ cầm tay của hắn qua, phủ ở trên bụng của mình.
Cục cưng trong bụng dường như cảm nhận được cuộc đối thoại của cha mẹ, nhanh nhẹn mà nhảy lên một cái.
Tống Kỳ Diễn ôm lấy vai của Cận Tử Kỳ, “Anh biết, mặc kệ có chuyện gì, các người vẫn luôn ở đây.”
--- ---------
Hôm sau, Cận Tử Kỳ mới biết được, vấn đề mà theo lời của Tống Kỳ Diễn là nhỏ thật ra nghiêm trọng đến rung chuyển cả Tống thị.
Dường như có người cố ý đối nghịch với Tống thị, báo kinh tế của sáng ngày hôm sau đều là tin tức hạng mục khai phá của Tống thị ở Đức bị chính phủ nước Đức đình chỉ, trong lúc nhất thời ở thành phố S truyền đi xôn xao.
Chỉ cần thời gian nửa ngày, thậm chí toàn bộ đại lục đều biết tin tức bên trong Tống thị tiền vốn không đủ.
Trên màn hình lớn nơi giao dịch chứng khoán, giá cổ phiếu của Tống thị sụt giảm, ngân hàng bắt đầu lục tục thúc giục khoản tiền vay của Tống thị.
Những người chơi cổ phiếu bắt đầu điên cuồng bán đổ bán tháo cổ phiếu Tống thị có trong tay, cũng có người bị thua lỗ dữ dội không còn thở nổi, té xỉu ở ngay cửa sàn chứng khoán, ngay lập tức cửa lớn của Tống thị bị người dân thành phố vây tới chật như nêm cối gây chuyện.
“Sao có thể nghiêm trọng như vậy?”
Cận Tử Kỳ đứng trong phòng khách, xem thấy người dân thành phố nhốn nha nhốn nháo chặn trước cao ốc Tống thị mà không thể tin được.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn, lại là một tràng tiếng bíp bíp,, đành phải quay qua gọi điện thoại đến phòng làm việc.
Nghe điện thoại chính là Trâu Hướng.
“Phu nhân, Boss đi họp rồi, cô có việc gì cần chốc lát nữa tôi sẽ chuyển cho Boss!”
Bên đầu kia điện thoại là tiếng giấy lật “xoạt xoạt” rất nhanh, Cận Tử Kỳ có thể đoán ra bây giờ Trâu Hướng đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.
Cận Tử Kỳ vội vàng hỏi: “Lần này bên thị trường Châu Âu, có phải có vấn đề rất nghiêm trọng không?”
“Chỗ đất vốn xây dựng làng du lịch lúc trước xảy ra vấn đề lớn, chính phủ không chịu phê duyệt, còn nói nếu cần có thể giết gà dọa khỉ, chẳng lẽ Boss không có nói cho phu nhân biết?” Trâu Hướng kêu lên trong điện thoại: “Có phải là tôi lắm mồm không?”
Cận Tử Kỳ chỉ nghe nửa câu đầu, sau lưng cũng đã xuất mồ hôi lạnh.
“Cũng không biết lúc trước sao có thể chọn trúng mảnh đất kia, lão chủ tịch sau đó cũng không khảo sát cẩn thận, còn có một vài số liệu trong báo cáo chênh lệch so với miêu tả cùng với hiện trạng thực tế, hạng mục này căn bản là không thể thực hiện được mà!”
Ở đầu bên kia Trâu Hướng bực bội mà phàn nàn, sau đó lại lo lắng mà gọi Cận Tử Kỳ một tiếng: “Phu nhân, cô ổn chứ?”
“Tôi không sao.” Giọng nói của Cận Tử Kỳ khô khốc, “Cậu trước tiên thu xếp nhanh đi, thư ký Trâu.”
Cúp điện thoại, Cận Tử Kỳ ngồi trên ghế sofa, xem trong TV lần lượt đưa tin, tin sau so với tin trước càng khoa trương.
Đây là hạng mục khai phá ở thị trường Châu Âu, là do Tống Chi Nhậm khi còn sống quyết định, sau khi Tống Kỳ Diễn tiếp nhận Tống thị, thật ra ở rất nhiều phương diện cũng đã đang âm thầm khởi động, muốn thu tay lại cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Cho dù có thể tiếp tục khai phá thị trường Châu Âu này, chỉ sợ cũng trước tiên cần phải giải quyết được vấn đề “Đất ngập nước” trước mắt, ít nhất cũng phải tiêu tốn mấy tháng, nhưng căn bản Tống thị không đợi được thời gian dài như vậy.
Dù cho đến lúc đó vượt đi qua chuyện khủng hoảng này, sợ rằng cả Tống thị cũng bị tổn thương sức sống nặng nề.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Cận Tử Kỳ bắt máy, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói hơi mệt mỏi của Tống Kỳ Diễn, nhưng vẫn rõ ràng.
“Tại sao đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nhớ anh hả?”
Cận Tử Kỳ nghĩ đến ngày hôm qua cô còn nói muốn cùng hắn cùng chung hoạn nạn, kết quả, hắn lại một mình lặng lẽ gánh lấy tất cả áp lực, trong lòng chua xót khó chịu khó diễn tả bằng lời, cô mím chặt môi, “Anh còn muốn gạt em sao? Tống thị đã xảy ra chuyện có đúng không?”
“Đúng là xảy ra chút chuyện, nhưng anh hoàn toàn có thể giải quyết được, cho nên em đừng lo lắng, hửm?”
Cận Tử Kỳ khép mắt lại, “A Diễn, anh nên biết, em không phải đóa hoa trong nhà kính, em có thể đứng ở bên cạnh anh, tuy rằng cho anh không nhiều, nhưng em sẽ cố gắng hết sức những gì có thể, mà không phải núp ở sau lưng của anh.”
“Tiểu Kỳ...” Giọng nói của Tống Kỳ Diễn hàm chứa than nhẹ.
Cận Tử Kỳ cũng không cho hắn cơ hội lừa gạt mình nữa, từ trên ghế sofa ngồi dậy, “Bây giờ em sẽ đi đến công ty tìm anh ngay, anh nói hết cụ thể tình cho em biết được không? Em thật sự vô cùng lo lắng anh.”
Chỉ là, còn chưa chờ Tống Kỳ Diễn mở miệng, Cận Tử Kỳ phát ra một tiếng đau thở dài trước một bước.
“Tiểu Kỳ, sao vậy?!” Đầu bên kia Tống Kỳ Diễn sốt ruột.
Cận Tử Kỳ ôm lấy bụng mình bồn chồn, cơn đau bụng sinh càng lúc càng dữ dội, thai nhi bắt đầu không an phận rồi.
“Hỗn Thế Tiểu Ma Vương...”
Cận Tử Kỳ nhịn đau mở miệng lớn mà hít thở, sau đó phát hiện phần dưới cơ thể ướt nhẹp, có máu chảy ra.
“Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ! Rốt cuộc em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“A Diễn em... hình như em sắp sinh!”
Cận Tử Kỳ cắn môi đến bật máu, trong đôi mắt hiện đầy tơ máu, sau đó chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất.
Bình luận facebook