Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 334
Editor: Tâm Thường Lạc
Tống Kỳ Diễn đi đến nước Đức công tác, cũng không có theo như lời của hắn là ba năm ngày sẽ trở lại.
Mỗi ngày Cận Tử Kỳ đều cùng hắn nói chuyện điện thoại, có đôi khi hai người đang trò chuyện thì có điện thoại của công việc gọi đến.
Khoảng nửa tháng sau, Cận Tử Kỳ ở cữ xong, xuống giường làm việc và nghỉ ngơi như ngày xưa.
Thật sự như Tống Kỳ Diễn dự đoán, tài vụ trong công ty Tô Hành Phong xuất hiện khủng hoảng, toà cao ốc thương mại lung lay sắp đổ.
Thời điểm Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết đi đến trung tâm thương mại mua sắm đồ dùng trẻ con, chiếc xe dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường, Cận Tử Kỳ đột nhiên nhìn thấy hai bóng người vừa quen thuộc lại lạ lẫm đang lôi kéo ở ven đường, trong lòng kinh ngạc, không nhịn được quay đầu lại nhìn.
"Nhìn cái gì thế?" Tô Ngưng Tuyết cũng thuận theo tầm mắt của cô nhìn sang.
Đứng ở ven đường không phải là Tô Hành Phong và mẹ của anh ta Tống Nhiễm Cầm sao?
Tô Ngưng Tuyết nhíu mày: "Tại sao họ lại ở chỗ này?"
Thời gian dừng đèn đỏ hơi dài, Cận Tử Kỳ phát hiện Tống Nhiễm Cầm gần một tháng không thấy, vốn là mái tóc đen đã xen lẫn vài sợi bạc, đầu bù tóc rối, dường như đã thật lâu không có được chăm sóc tốt, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc cũng vô hồn, thỉnh thoảng sẽ si ngốc mà cười một cái, ánh mắt ngớ ra, cứ chỉ chỉ cái này một chút rồi nhìn nhìn chỉ chỉ cái kia ở chung quanh một chút.
Cận Tử Kỳ ít nhiều có nghe nói, Tống Nhiễm Cầm bị điện giật, cộng thêm cuộc sống bị ngược đãi ở trong trại tạm giam, mặc kệ trên thân thể hay là trên tâm lý hết lần này đến lần khác Tống Nhiễm Cầm đều không thể chịu nỗi, được bảo lãnh từ trại tạm giam ra ngoài cũng đã là phúc đức rồi.
So với Phương Tình Vân giả ngây giả dại, Tống Nhiễm Cầm thật sự điên rồi.
"Bà già kia điên rồi, đi nhanh đi, bị bà ta quấn lấy sẽ gặp xui đó..."
"Bên cạnh bà ta là con trai của bà đó, tại sao không nhốt bà ta ở trong nhà, còn dám ra dẫn ra bên ngoài..."
Có người đi đường vội vàng đi lướt qua cạnh xe ô tô, Cận Tử Kỳ trùng hợp nghe được bọn họ xì xào bàn tán.
Mà bên kia, Tô Hành Phong xưa nay chỉ nghe theo lời của Tống Nhiễm Cầm, thế nhưng lúc này mặt mũi đầy nóng nảy buồn phiền, khi Tống Nhiễm Cầm đi đến kéo tay áo của anh ta, đã bị Tô Hành Phong hung hăng mà đẩy ra, còn khoé mắt như muốn nứt mà rống lớn vài câu.
Tình trạng của Tô Hành Phong cũng không tốt, trên người không thấy những bộ Âu phục hàng hiệu của Italy nữa, rút đi vỏ ngoài tinh anh của một thương nhân, trên mặt hai má anh ta hóp vào, mái tóc vốn luôn được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ cũng dài ra che đi tầm mắt.
Bởi vì ở khoảng cách hơi xa, Cận Tử Kỳ không nghe được Tô Hành Phong rống lên với Tống Nhiễm Cầm những lời gì, nhưng sau khi Tống Nhiễm Cầm nghe xong, miệng mếu máo, cũng không đi nữa, ở ven đường ngồi xổm xuống trước lối vào của một cửa hàng không ngừng lau nước mắt.
Tô Hành Phong tiến lên, động tác thô lỗ lôi kéo vạt áo của Tống Nhiễm Cầm muốn đi, thế nhưng Tống Nhiễm Cầm giống như sả lầy với anh ta, cố sức dựa vào cửa của cửa tiệm kia, làm thế nào cũng không chịu ngồi dậy, cuối cùng dứt khoát lăn lộn trên mặt đất.
Ngay giữa trưa, trên đường cũng có nhiều người đi dạo phố, rất nhanh đã có không ít người qua đường tụ tập vây xem.
Hiển nhiên Tô Hành Phong thẹn quá hóa giận, âm thanh cũng càng lớn hơn, lôi Tống Nhiễm Cầm muốn kéo bà ta đi, cũng chẳng quan tâm bà ta có thể sẽ bị mặt đất thô nhám làm rách da, ngược lại là có người không nhìn nổi nữa lên tiếng ngăn lại.
"Ông anh, bộ dạng này của anh là không đúng, quần áo của mẹ anh cũng sắp bị anh kéo rách rồi!"
"Đúng vậy đó, cho dù đầu óc bà ấy có vấn đề, cũng là mẹ anh, làm con cái không thể bất hiếu như vậy được!"
Còn có bạn nhỏ cầm kẹo que, chỉ vào Tô Hành Phong với giọng trẻ con non nớt nói: "Chú này giống như bác sĩ xấu xa trong《Không nên cùng người xa lạ nói chuyện》, thật là đáng sợ nha!"
Tô Hành Phong nhìn chung quanh người qua đường hướng về phía anh ta chỉ trỏ, châu đầu ghé tai, mặt mày nhăn nhó, tiện tay cầm lấy một tảng đá trên mặt đất ném qua đám người: "Chuyện nhà chúng tôi các người cần gì lắm miệng, cút ngay hết cho tôi!"
Quần chúng vây xem bị tảng đá đập tới phủ đầu khiến cho ầm ầm mà tản ra, đều đối với Tô Hành Phong này lắc đầu, cũng không xem náo nhiệt nữa, ai cũng theo chuyện mình cần làm thì đi làm, còn có một vài người qua đường đi ngang qua xe của mẹ con Cận Tử Kỳ.
"Nào có loại người không nói lý lẽ như vậy, ngay cả mẹ ruột mình cũng đánh, chớ nói chi là người xa lạ."
"Dạy dỗ ra đứa con trai như vậy cũng xót xa cho bác gái kia, tôi thấy, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, ai biết được bà bác điên đó có phải đã làm chuyện tăng tận lương tâm gì đó, nếu không bản thân cũng sẽ không điên điên khùng khùng như vậy..."
Tô Ngưng Tuyết cũng ngước nhìn bên đó Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm nháo thành một đoàn, lúc nổ máy xe, thở dài: "Không ngờ bọn họ lại lâm vào nông nỗi như vậy...”
Cận Tử Kỳ từ trong kính chiếu hậu nhìn hai mẹ con còn ở đó dây dưa, không ngờ đến con người ta sẽ biến thành như vậy.
——— —————
Cận Tử Kỳ đi đến trung tâm mua sắm nhiệm vụ thiết yếu là chọn mua cho Tống Tiểu Bảo một bình sữa phù hợp.
Đợi Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết mang theo túi lớn túi nhỏ gì đó về đến nhà, Tống Tiểu Bảo được bảo mẫu bế giương mắt nhìn ngực của Cận Tử Kỳ, bên miệng nước dãi nhỏ xuống đất lộp bộp, ý đồ rõ ràng, muốn uống sữa rồi!
Cận Tử Kỳ cúi đầu liếc nhìn bình sữa trong tay, sau đó đem núm vú cao su nhét vào trong miệng Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo trời sinh tính xảo trá, không lần ra sự mềm mại quen thuộc ngày xưa, làm sao có thể từ bỏ ý đồ, cái miệng nhỏ nhếch lên, lại muốn rộng mở cổ họng bắt đầu khóc lóc kể lể hành vi không biết xấu hổ của mẹ.
Cận Mỗ Mỗ buông quyển sách nhi đồng trong tay, trợt xuống sofa chạy đến bên cạnh bảo mẫu khều khều quai hàm của Tống Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo khóc lúc thức dậy, lông mày giống như sâu róm, thật trơn tru mềm mại nha!"
Tống Tiểu Bảo ngừng khóc, tròng mắt chuyển nhanh như chớp, nghiêng mắt liếc nhìn Cận Mỗ Mỗ, cắn núm vú cao su hút bẹp bẹp, lúc Cận Tử Kỳ khen cậu nhóc khôn ngoan, cậu nhỏ nhắm mắt lại, dường như không muốn để ý đến người mẹ vô lương tâm không cho mình uống sữa này.
Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ bật cười, xoay người, giống như theo lệ mỗi ngày gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn.
Bên Đức, đã có thể xác định là gia tộc Rocher ở sau lưng giở trò, âm thầm cản trở dự án của Tống thị, theo lý mà nói, ngân hàng Cảnh Thăng và Tống thị có hợp tác, đôi bên cùng tổn, Cảnh Thăng không nên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Jane xưa nay đều là cháu gái lão tiên sinh Rocher sủng ái nhất, chuyện lần này chỉ sợ là Jane đã cáo trạng với lão tiên sinh Rocher, khiến cho hai hàng lão nhân gia ông ta đã ở ẩn tự mình ra tay cho anh một bài học."
Tống Kỳ Diễn nói thật bình tĩnh, loại bình tĩnh này thật giống như cũng không có để gia tộc Rocher ở trong mắt.
"Mà bài học này rốt cuộc có biết bao nhiêu nghiêm trọng, Kỳ Diễn, có phải anh nên nói cho em biết hay không?"
Cận Tử Kỳ nói xong quay đầu, chỉ thấy Cận Mỗ Mỗ đang ghé vào giường trẻ của Tống Tiểu Bảo nói lẩm bẩm, nắm chặt điện thoại di động, "Bọn nhỏ rất nhớ anh, Mỗ Mỗ cả ngày đều la hét ầm ĩ lên muốn anh trở về cùng nó đi bắt ve sầu, Tiểu Bảo mỗi đêm cũng sẽ khóc rất nhiều, làm cho em ngủ không được."
"Anh có thể đem đoạn văn này hiểu rằng là em rất nhớ anh không?"
Trong điện thoại, giọng nói của Tống Kỳ Diễn hơi có vẻ mệt mỏi, nhưng lại thấp thoáng mang theo vui sướng.
Cận Tử Kỳ cắn cắn môi: "Em rất lo lắng cho anh, A Diễn."
Tuy rằng Tống Kỳ Diễn chưa nói, nhưng cô có thể đoán được áp lực mà bên Đức gây cho hắn.
Bây giờ đối với cô hắn lựa chọn phương pháp là tốt khoe xấu che.
Tống Kỳ Diễn trầm thấp cười cười, "Không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết được tất cả.”
"Ừm!" Cận Tử Kỳ ậm ừ đồng ý, nhưng không thể thật sự không lo lắng.
Cúp điện thoại, quay người lại, Cận Tử Kỳ lập tức nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ chẳng biết từ lúc nào đã đứng cạnh chân mình.
Cận Mỗ Mỗ khuôn mặt tròn trịa lên, "Kỳ Kỳ nói dối, Mỗ Mỗ không có nói muốn ba ba dắt đi bắt ve sầu, hơn nữa em trai cũng không khóc, mỗi lúc trời tối, em trai chỉ cần ăn no liền sẽ giống như bao gạo, buổi sáng khi Mỗ Mỗ thức dậy em cũng còn đang ngủ!"
"Cái này..." Cận Tử Kỳ xoa nhẹ cằm, "Kỳ Kỳ chỉ là muốn nói với ba ba rằng chúng ta nhớ ba ba.”
"Vậy sao Kỳ Kỳ không nói thẳng, muốn gạt ba ba hả?" Cận Mỗ Mỗ không đồng ý mà nhìn Cận Tử Kỳ, rất có phong thái tiểu đại nhân: "Kỳ Kỳ, nói dối không phải đứa bé ngoan biết không?"
Cận Tử Kỳ sờ lên đầu con trai, "Được, lần sau Kỳ Kỳ sẽ nói cho ba, là Kỳ Kỳ nhớ ba ba rồi."
Cận Mỗ Mỗ lúc này mới thoả mãn gật đầu, cuối cùng vẫn không quên căn dặn: "Nhân tiện nói Mỗ Mỗ cũng vô cùng nhớ ba ba."
Cận Tử Kỳ ngồi xổm xuống, hôn một cái lên má con trai, ôm chặt Mỗ Mỗ vào lòng, nhìn khuôn mặt ngày càng lớn càng giống như người nào đó, trong lòng có một niềm tin từ từ nổi trên mặt nước, càng lúc càng rõ ràng.
——— ————————
Đêm tối, chờ sau khi Tống Tiểu Bảo và Cận Mỗ Mỗ ngủ, Cận Tử Kỳ mới đi tìm Tô Ngưng Tuyết nói ra ý nghĩ của mình.
"Con muốn đi đến nước Đức?" Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc hỏi ngược lại, "Con vừa sinh xong không bao lâu..."
"Kỳ Diễn ở bên kia có thể gặp phải vấn đề lớn, con không thể làm bộ không biết mà một mình ở trong này an vui sống qua ngày, anh ấy gặp phải khốn cảnh bây giờ, xét đến cùng cũng là vì con..."
"Là vì con?" Tô Ngưng Tuyết nhướng đầu mày, "Đây là vấn đề của Tống thị, tại sao kéo con vào?"
"Bởi vì xui khiến chính phủ nước Đức ra mặt làm khó dễ Tống thị rất có thể là gia tộc Rocher."
Giọng nói của Kiều Nam vang lên trong phòng, ông đi tới, ánh mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết đầy dịu dàng, "Có nhớ anh đã nói với em hay không, thời điểm Kỳ Diễn ở Anh quốc từng có vị hôn thê, chính là gia tộc Rocher."
Tô Ngưng Tuyết nhìn về phía Cận Tử Kỳ chứng thực, Cận Tử Kỳ không gạt bà nữa, ngầm thừa nhận mà gật đầu.
"Chỉ bởi vì cái này, bọn họ lại muốn hủy diệt cả Tống thị, muốn cho Kỳ Diễn thân bại danh liệt sao?"
Tô Ngưng Tuyết không thể chấp nhận tác phong làm việc của gia tộc Rocher, không khỏi quá mức ngang ngược không nói đạo lý rồi.
"Đừng lo lắng." Kiều Nam vỗ nhẹ bờ vai Tô Ngưng Tuyết: "Với năng lực của Kỳ Diễn, sẽ không ngồi chờ chết, dù cho không thể làm lung lay được gốc rễ nhà Rocher, cũng làm rung chuyển một chút cái gia tộc vốn tự cho mình rất cao này, huống hồ, lão tiên sinh Rocher cũng sẽ không thể làm quá mức, cùng lắm là chỉnh cho suy sụp một cái Tống thị, về phần Kỳ Diễn, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Cùng lắm chỉnh cho suy sụp một cái Tống thị?
Nhưng sau lưng Tống thị có bao nhiêu nhân viên, lại có bao nhiêu người chơi cổ phiếu trong tay nắm lấy cổ phiếu phiếu công trái của Tống thị, một khi Tống thị sụp đổ, bị tổn hại không chỉ là Tống Kỳ Diễn, còn có ngàn ngàn vạn vạn dân chúng vô tội!
Kiều Nam nhìn ra Cận Tử Kỳ lo lắng, cười cười: "Tử Kỳ, thả lỏng một ít, có lẽ sự tình không có xấu như con nghĩ đâu. Bên Đức đó cũng không dám thật sự áp chế dự án này, nhiều nhất là kéo dài thêm thời gian để dạy dỗ một chút, trừ phi sau này họ cũng không nghĩ đến việc tái dẫn vốn nước ngoài vào đầu tư, muốn cắt đứt đi đường lui của mình."
"Huống hồ, lúc trước khi Kỳ Diễn quyết định đến với con, hẳn là đã hiểu rõ được chuyện này, với tính cách sẽ không từ bỏ ý đồ của Jane, một khi lúc ấy cậu ta đã không do dự, vậy bây giờ chú tin rằng cậu ta cũng sẽ không hối hận."
Kiều Nam nói: "Nếu như con thật sự muốn đi đến Đức, chú có thể đi cùng con, như vậy cũng hy vọng mẹ của con yên tâm."
Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Nam, "Cảm ơn chú, chú Kiều."
"Còn khách sáo với chú làm gì, việc khẩn cấp trước mắt, là con phải lấy được thị thực thương vụ đi đến nước Đức."
Tống Kỳ Diễn đi đến nước Đức công tác, cũng không có theo như lời của hắn là ba năm ngày sẽ trở lại.
Mỗi ngày Cận Tử Kỳ đều cùng hắn nói chuyện điện thoại, có đôi khi hai người đang trò chuyện thì có điện thoại của công việc gọi đến.
Khoảng nửa tháng sau, Cận Tử Kỳ ở cữ xong, xuống giường làm việc và nghỉ ngơi như ngày xưa.
Thật sự như Tống Kỳ Diễn dự đoán, tài vụ trong công ty Tô Hành Phong xuất hiện khủng hoảng, toà cao ốc thương mại lung lay sắp đổ.
Thời điểm Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết đi đến trung tâm thương mại mua sắm đồ dùng trẻ con, chiếc xe dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường, Cận Tử Kỳ đột nhiên nhìn thấy hai bóng người vừa quen thuộc lại lạ lẫm đang lôi kéo ở ven đường, trong lòng kinh ngạc, không nhịn được quay đầu lại nhìn.
"Nhìn cái gì thế?" Tô Ngưng Tuyết cũng thuận theo tầm mắt của cô nhìn sang.
Đứng ở ven đường không phải là Tô Hành Phong và mẹ của anh ta Tống Nhiễm Cầm sao?
Tô Ngưng Tuyết nhíu mày: "Tại sao họ lại ở chỗ này?"
Thời gian dừng đèn đỏ hơi dài, Cận Tử Kỳ phát hiện Tống Nhiễm Cầm gần một tháng không thấy, vốn là mái tóc đen đã xen lẫn vài sợi bạc, đầu bù tóc rối, dường như đã thật lâu không có được chăm sóc tốt, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc cũng vô hồn, thỉnh thoảng sẽ si ngốc mà cười một cái, ánh mắt ngớ ra, cứ chỉ chỉ cái này một chút rồi nhìn nhìn chỉ chỉ cái kia ở chung quanh một chút.
Cận Tử Kỳ ít nhiều có nghe nói, Tống Nhiễm Cầm bị điện giật, cộng thêm cuộc sống bị ngược đãi ở trong trại tạm giam, mặc kệ trên thân thể hay là trên tâm lý hết lần này đến lần khác Tống Nhiễm Cầm đều không thể chịu nỗi, được bảo lãnh từ trại tạm giam ra ngoài cũng đã là phúc đức rồi.
So với Phương Tình Vân giả ngây giả dại, Tống Nhiễm Cầm thật sự điên rồi.
"Bà già kia điên rồi, đi nhanh đi, bị bà ta quấn lấy sẽ gặp xui đó..."
"Bên cạnh bà ta là con trai của bà đó, tại sao không nhốt bà ta ở trong nhà, còn dám ra dẫn ra bên ngoài..."
Có người đi đường vội vàng đi lướt qua cạnh xe ô tô, Cận Tử Kỳ trùng hợp nghe được bọn họ xì xào bàn tán.
Mà bên kia, Tô Hành Phong xưa nay chỉ nghe theo lời của Tống Nhiễm Cầm, thế nhưng lúc này mặt mũi đầy nóng nảy buồn phiền, khi Tống Nhiễm Cầm đi đến kéo tay áo của anh ta, đã bị Tô Hành Phong hung hăng mà đẩy ra, còn khoé mắt như muốn nứt mà rống lớn vài câu.
Tình trạng của Tô Hành Phong cũng không tốt, trên người không thấy những bộ Âu phục hàng hiệu của Italy nữa, rút đi vỏ ngoài tinh anh của một thương nhân, trên mặt hai má anh ta hóp vào, mái tóc vốn luôn được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ cũng dài ra che đi tầm mắt.
Bởi vì ở khoảng cách hơi xa, Cận Tử Kỳ không nghe được Tô Hành Phong rống lên với Tống Nhiễm Cầm những lời gì, nhưng sau khi Tống Nhiễm Cầm nghe xong, miệng mếu máo, cũng không đi nữa, ở ven đường ngồi xổm xuống trước lối vào của một cửa hàng không ngừng lau nước mắt.
Tô Hành Phong tiến lên, động tác thô lỗ lôi kéo vạt áo của Tống Nhiễm Cầm muốn đi, thế nhưng Tống Nhiễm Cầm giống như sả lầy với anh ta, cố sức dựa vào cửa của cửa tiệm kia, làm thế nào cũng không chịu ngồi dậy, cuối cùng dứt khoát lăn lộn trên mặt đất.
Ngay giữa trưa, trên đường cũng có nhiều người đi dạo phố, rất nhanh đã có không ít người qua đường tụ tập vây xem.
Hiển nhiên Tô Hành Phong thẹn quá hóa giận, âm thanh cũng càng lớn hơn, lôi Tống Nhiễm Cầm muốn kéo bà ta đi, cũng chẳng quan tâm bà ta có thể sẽ bị mặt đất thô nhám làm rách da, ngược lại là có người không nhìn nổi nữa lên tiếng ngăn lại.
"Ông anh, bộ dạng này của anh là không đúng, quần áo của mẹ anh cũng sắp bị anh kéo rách rồi!"
"Đúng vậy đó, cho dù đầu óc bà ấy có vấn đề, cũng là mẹ anh, làm con cái không thể bất hiếu như vậy được!"
Còn có bạn nhỏ cầm kẹo que, chỉ vào Tô Hành Phong với giọng trẻ con non nớt nói: "Chú này giống như bác sĩ xấu xa trong《Không nên cùng người xa lạ nói chuyện》, thật là đáng sợ nha!"
Tô Hành Phong nhìn chung quanh người qua đường hướng về phía anh ta chỉ trỏ, châu đầu ghé tai, mặt mày nhăn nhó, tiện tay cầm lấy một tảng đá trên mặt đất ném qua đám người: "Chuyện nhà chúng tôi các người cần gì lắm miệng, cút ngay hết cho tôi!"
Quần chúng vây xem bị tảng đá đập tới phủ đầu khiến cho ầm ầm mà tản ra, đều đối với Tô Hành Phong này lắc đầu, cũng không xem náo nhiệt nữa, ai cũng theo chuyện mình cần làm thì đi làm, còn có một vài người qua đường đi ngang qua xe của mẹ con Cận Tử Kỳ.
"Nào có loại người không nói lý lẽ như vậy, ngay cả mẹ ruột mình cũng đánh, chớ nói chi là người xa lạ."
"Dạy dỗ ra đứa con trai như vậy cũng xót xa cho bác gái kia, tôi thấy, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, ai biết được bà bác điên đó có phải đã làm chuyện tăng tận lương tâm gì đó, nếu không bản thân cũng sẽ không điên điên khùng khùng như vậy..."
Tô Ngưng Tuyết cũng ngước nhìn bên đó Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm nháo thành một đoàn, lúc nổ máy xe, thở dài: "Không ngờ bọn họ lại lâm vào nông nỗi như vậy...”
Cận Tử Kỳ từ trong kính chiếu hậu nhìn hai mẹ con còn ở đó dây dưa, không ngờ đến con người ta sẽ biến thành như vậy.
——— —————
Cận Tử Kỳ đi đến trung tâm mua sắm nhiệm vụ thiết yếu là chọn mua cho Tống Tiểu Bảo một bình sữa phù hợp.
Đợi Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết mang theo túi lớn túi nhỏ gì đó về đến nhà, Tống Tiểu Bảo được bảo mẫu bế giương mắt nhìn ngực của Cận Tử Kỳ, bên miệng nước dãi nhỏ xuống đất lộp bộp, ý đồ rõ ràng, muốn uống sữa rồi!
Cận Tử Kỳ cúi đầu liếc nhìn bình sữa trong tay, sau đó đem núm vú cao su nhét vào trong miệng Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo trời sinh tính xảo trá, không lần ra sự mềm mại quen thuộc ngày xưa, làm sao có thể từ bỏ ý đồ, cái miệng nhỏ nhếch lên, lại muốn rộng mở cổ họng bắt đầu khóc lóc kể lể hành vi không biết xấu hổ của mẹ.
Cận Mỗ Mỗ buông quyển sách nhi đồng trong tay, trợt xuống sofa chạy đến bên cạnh bảo mẫu khều khều quai hàm của Tống Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo khóc lúc thức dậy, lông mày giống như sâu róm, thật trơn tru mềm mại nha!"
Tống Tiểu Bảo ngừng khóc, tròng mắt chuyển nhanh như chớp, nghiêng mắt liếc nhìn Cận Mỗ Mỗ, cắn núm vú cao su hút bẹp bẹp, lúc Cận Tử Kỳ khen cậu nhóc khôn ngoan, cậu nhỏ nhắm mắt lại, dường như không muốn để ý đến người mẹ vô lương tâm không cho mình uống sữa này.
Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ bật cười, xoay người, giống như theo lệ mỗi ngày gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn.
Bên Đức, đã có thể xác định là gia tộc Rocher ở sau lưng giở trò, âm thầm cản trở dự án của Tống thị, theo lý mà nói, ngân hàng Cảnh Thăng và Tống thị có hợp tác, đôi bên cùng tổn, Cảnh Thăng không nên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Jane xưa nay đều là cháu gái lão tiên sinh Rocher sủng ái nhất, chuyện lần này chỉ sợ là Jane đã cáo trạng với lão tiên sinh Rocher, khiến cho hai hàng lão nhân gia ông ta đã ở ẩn tự mình ra tay cho anh một bài học."
Tống Kỳ Diễn nói thật bình tĩnh, loại bình tĩnh này thật giống như cũng không có để gia tộc Rocher ở trong mắt.
"Mà bài học này rốt cuộc có biết bao nhiêu nghiêm trọng, Kỳ Diễn, có phải anh nên nói cho em biết hay không?"
Cận Tử Kỳ nói xong quay đầu, chỉ thấy Cận Mỗ Mỗ đang ghé vào giường trẻ của Tống Tiểu Bảo nói lẩm bẩm, nắm chặt điện thoại di động, "Bọn nhỏ rất nhớ anh, Mỗ Mỗ cả ngày đều la hét ầm ĩ lên muốn anh trở về cùng nó đi bắt ve sầu, Tiểu Bảo mỗi đêm cũng sẽ khóc rất nhiều, làm cho em ngủ không được."
"Anh có thể đem đoạn văn này hiểu rằng là em rất nhớ anh không?"
Trong điện thoại, giọng nói của Tống Kỳ Diễn hơi có vẻ mệt mỏi, nhưng lại thấp thoáng mang theo vui sướng.
Cận Tử Kỳ cắn cắn môi: "Em rất lo lắng cho anh, A Diễn."
Tuy rằng Tống Kỳ Diễn chưa nói, nhưng cô có thể đoán được áp lực mà bên Đức gây cho hắn.
Bây giờ đối với cô hắn lựa chọn phương pháp là tốt khoe xấu che.
Tống Kỳ Diễn trầm thấp cười cười, "Không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết được tất cả.”
"Ừm!" Cận Tử Kỳ ậm ừ đồng ý, nhưng không thể thật sự không lo lắng.
Cúp điện thoại, quay người lại, Cận Tử Kỳ lập tức nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ chẳng biết từ lúc nào đã đứng cạnh chân mình.
Cận Mỗ Mỗ khuôn mặt tròn trịa lên, "Kỳ Kỳ nói dối, Mỗ Mỗ không có nói muốn ba ba dắt đi bắt ve sầu, hơn nữa em trai cũng không khóc, mỗi lúc trời tối, em trai chỉ cần ăn no liền sẽ giống như bao gạo, buổi sáng khi Mỗ Mỗ thức dậy em cũng còn đang ngủ!"
"Cái này..." Cận Tử Kỳ xoa nhẹ cằm, "Kỳ Kỳ chỉ là muốn nói với ba ba rằng chúng ta nhớ ba ba.”
"Vậy sao Kỳ Kỳ không nói thẳng, muốn gạt ba ba hả?" Cận Mỗ Mỗ không đồng ý mà nhìn Cận Tử Kỳ, rất có phong thái tiểu đại nhân: "Kỳ Kỳ, nói dối không phải đứa bé ngoan biết không?"
Cận Tử Kỳ sờ lên đầu con trai, "Được, lần sau Kỳ Kỳ sẽ nói cho ba, là Kỳ Kỳ nhớ ba ba rồi."
Cận Mỗ Mỗ lúc này mới thoả mãn gật đầu, cuối cùng vẫn không quên căn dặn: "Nhân tiện nói Mỗ Mỗ cũng vô cùng nhớ ba ba."
Cận Tử Kỳ ngồi xổm xuống, hôn một cái lên má con trai, ôm chặt Mỗ Mỗ vào lòng, nhìn khuôn mặt ngày càng lớn càng giống như người nào đó, trong lòng có một niềm tin từ từ nổi trên mặt nước, càng lúc càng rõ ràng.
——— ————————
Đêm tối, chờ sau khi Tống Tiểu Bảo và Cận Mỗ Mỗ ngủ, Cận Tử Kỳ mới đi tìm Tô Ngưng Tuyết nói ra ý nghĩ của mình.
"Con muốn đi đến nước Đức?" Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc hỏi ngược lại, "Con vừa sinh xong không bao lâu..."
"Kỳ Diễn ở bên kia có thể gặp phải vấn đề lớn, con không thể làm bộ không biết mà một mình ở trong này an vui sống qua ngày, anh ấy gặp phải khốn cảnh bây giờ, xét đến cùng cũng là vì con..."
"Là vì con?" Tô Ngưng Tuyết nhướng đầu mày, "Đây là vấn đề của Tống thị, tại sao kéo con vào?"
"Bởi vì xui khiến chính phủ nước Đức ra mặt làm khó dễ Tống thị rất có thể là gia tộc Rocher."
Giọng nói của Kiều Nam vang lên trong phòng, ông đi tới, ánh mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết đầy dịu dàng, "Có nhớ anh đã nói với em hay không, thời điểm Kỳ Diễn ở Anh quốc từng có vị hôn thê, chính là gia tộc Rocher."
Tô Ngưng Tuyết nhìn về phía Cận Tử Kỳ chứng thực, Cận Tử Kỳ không gạt bà nữa, ngầm thừa nhận mà gật đầu.
"Chỉ bởi vì cái này, bọn họ lại muốn hủy diệt cả Tống thị, muốn cho Kỳ Diễn thân bại danh liệt sao?"
Tô Ngưng Tuyết không thể chấp nhận tác phong làm việc của gia tộc Rocher, không khỏi quá mức ngang ngược không nói đạo lý rồi.
"Đừng lo lắng." Kiều Nam vỗ nhẹ bờ vai Tô Ngưng Tuyết: "Với năng lực của Kỳ Diễn, sẽ không ngồi chờ chết, dù cho không thể làm lung lay được gốc rễ nhà Rocher, cũng làm rung chuyển một chút cái gia tộc vốn tự cho mình rất cao này, huống hồ, lão tiên sinh Rocher cũng sẽ không thể làm quá mức, cùng lắm là chỉnh cho suy sụp một cái Tống thị, về phần Kỳ Diễn, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Cùng lắm chỉnh cho suy sụp một cái Tống thị?
Nhưng sau lưng Tống thị có bao nhiêu nhân viên, lại có bao nhiêu người chơi cổ phiếu trong tay nắm lấy cổ phiếu phiếu công trái của Tống thị, một khi Tống thị sụp đổ, bị tổn hại không chỉ là Tống Kỳ Diễn, còn có ngàn ngàn vạn vạn dân chúng vô tội!
Kiều Nam nhìn ra Cận Tử Kỳ lo lắng, cười cười: "Tử Kỳ, thả lỏng một ít, có lẽ sự tình không có xấu như con nghĩ đâu. Bên Đức đó cũng không dám thật sự áp chế dự án này, nhiều nhất là kéo dài thêm thời gian để dạy dỗ một chút, trừ phi sau này họ cũng không nghĩ đến việc tái dẫn vốn nước ngoài vào đầu tư, muốn cắt đứt đi đường lui của mình."
"Huống hồ, lúc trước khi Kỳ Diễn quyết định đến với con, hẳn là đã hiểu rõ được chuyện này, với tính cách sẽ không từ bỏ ý đồ của Jane, một khi lúc ấy cậu ta đã không do dự, vậy bây giờ chú tin rằng cậu ta cũng sẽ không hối hận."
Kiều Nam nói: "Nếu như con thật sự muốn đi đến Đức, chú có thể đi cùng con, như vậy cũng hy vọng mẹ của con yên tâm."
Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Nam, "Cảm ơn chú, chú Kiều."
"Còn khách sáo với chú làm gì, việc khẩn cấp trước mắt, là con phải lấy được thị thực thương vụ đi đến nước Đức."
Bình luận facebook